Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 84: Chương 84: Dám tìm nàng gây phiền toái?




Sau dạ yến, thanh danh của Lạc Khuynh Hoàng càng lan xa hơn, thế nhân đều nói nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Trong vòng vạn dặm Tam quốc, có thể tự xưng Thiên hạ đệ nhất cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất công tử – Lưu Cảnh công tử. Mà tên tuổi của Lạc Khuynh Hoàng, trải qua dạ yến này, chính thức ngang tầm với Lưu Cảnh công tử, dân chúng tam quốc đều hiểu rõ điều này.

Lạc Khuynh Hoàng cũng không mấy để ý đến danh xưng thiên hạ đệ nhất này, hiện tại, nàng đang híp mắt nằm trên nhuyễn tháp, con ngươi đen như mực khép hờ, toát ra vài phần lười biếng, dung nhan tinh thuần như ánh mặt trời.

“Khuynh Hoàng quận chúa, Nhược Hi công chúa đến đây, nói là thỉnh ngài đến cưỡi ngựa dạo chơi ngoại thành.” Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa phòng Lạc Khuynh Hoàng, cung kính nói.

Đôi mắt nửa nhắm của Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên mở ra, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một đạo tinh quang, khóe môi nhếch lên một chút nghiền ngẫm, thân mình lười biếng ngồi dậy, từ từ nói với tiểu nha hoàn, “Ta đã biết.”

Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng từ từ đứng dậy, cởi ra áo choàng tơ tằm rộng rãi đang mặc trên người, thay đồ cưỡi ngựa tương đối bó sát người.

Tổ tiên Tây Quyết hoàng thất vốn là tộc du mục, bởi vậy, toàn bộ Tây Quyết, bất kể là hoàng tộc hay là dân chúng bình dân đều cực kì am hiểu cưỡi ngựa bắn tên, Âu Dương Nhược Hi thân là công chúa tôn quý nhất hoàng thất, chắc chắn cưỡi ngựa nhất định không tồi.

Trải qua chuyện yến hội, Lạc Khuynh Hoàng không cho rằng Âu Dương Nhược Hi sẽ tốt tính đến tìm nàng cưỡi ngựa du ngoạn như vậy, tìm nàng cưỡi ngựa, chắc là có rắp tâm khác đây.

Bên trong đôi mắt xinh đẹp lướt qua một tia tựa tiếu phi tiếu. Lạc Khuynh Hoàng đổi xong quần áo cũng không vội vã đi ra ngoài, mà thản nhiên tự đắc ngồi uống trà.

“Làm sao còn chưa ra?!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm phẫn nộ của Âu Dương Nhược Hi.

Lạc Khuynh Hoàng từ từ buông chén trà, nâng lên đôi mắt, Âu Dương Nhược Hi đã hung hăng đẩy ra cửa phòng.

“Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi thật to gan!” Âu Dương Nhược Hi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng vừa mới đặt xuống c hén trà còn nóng, rõ ràng là vừa uống xong, không khỏi tức giận, nàng đợi nàng taở ngoài cửa đã nửa canh giờ, thế mà Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên ở trong phòng uống trà?! Thật sự là hơi quá đáng.

Giống như không nhìn thấy bộ dáng Âu Dương Nhược Hi tức giận đến giơ chân, Lạc Khuynh Hoàng chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm, “Lá gan của bản quận chúa luôn luôn rất lớn.”

Âu Dương Nhược Hi hoàn toàn không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ trả lờinhư vậy, không khỏi giận càng thêm giận, mặt nàng trướng lên đỏ bừng, cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vươn tay chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, hung hăng nói, “Hừ! Lạc Khuynh Hoàng lớn mật, ngươi dám cố ý để cho bản công chúa ở ngoài cửa chờ ngươi lâu như vậy, bây giờ còn dám không xin lỗi! Chẳng lẽ đây là lễ nghĩa của Cẩm quốc các ngươi sao?!”

“Nhược Hi công chúa mời bản quận chúa cưỡi ngựa du ngoạn, chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian cũng không thể chờ sao?” Lạc Khuynh Hoàng không chút hoang mang nói, trong mắt còn mang theo vài phần ý cười, thanh âm đột nhiên cất cao, toát ra khí thế không giận mà uy, “Xông vào nơi ở của bản quận chúa, chỉ vào mũi bản công chúa quát nạt, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Tây Quyết sao?!”

Nha hoàn bốn phía đều khúm núm đứng ở phía sau Âu Dương Nhược Hi, xưa nay Âu Dương Nhược Hi đều kiêu ngạo, dễ gì nhìn thấy nàng ta kinh ngạc như vậy!

Huống chi Khuynh Hoàng quận chúa này rõ ràng không có tức giận, chỉ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo ý cười, nhưng lời nói ra, lại có một cỗ khí thế không giận mà uy, khiến cho bộ dángrít gào rống giận của Nhược Hi công chúa vô cùng buồn cười.

Âu Dương Nhược Hi mới là công chúa cao cao tại thượng, Lạc Khuynh Hoàng chẳng qua chỉ là một quận chúa, nhưng các nàng lại cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng lại cao hơn một bậc. Không phải vì thái độ ngạo mạn của nàng, mà bởi vì trên người nàng có một loại khí chất cao quý bẩm sinh, khiến cho nàng mặc dù đang cười, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng.

“Nhược Hi, Khuynh Hoàng quận chúa.” Trong lúc Âu Dương Nhược Hi không biết nói gì, thanh âm ngả ngớn nhưng có chút nghiền ngẫm của Âu Dương Triệt tiến vào, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần cao thâm nói, “Trẫm nghe nói Nhược Hi mời Khuynh Hoàng quận chúa cưỡi ngựa du ngoạn, trẫm cũng muốn đi cùng, không biết Khuynh Hoàng quận chúa có nguyện ý hay không?”

Âu Dương Nhược Hi nghe Âu Dương Triệt nói, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Ngày mai Âu Dương Triệt sẽ cử hành đại điển đăng cơ, theo đạo lý hẳn là phải bề bộn nhiều việc, làm sao có thời gian rảnh để cưỡi ngựa du ngoạn cùng các nàng?!

Hơn nữa bây giờ Âu Dương Triệt là vua một nước, vì sao lại nói chuyện với Lạc Khuynh Hoàng khách khí như vậy?! Lạc Khuynh Hoàng là người gì chứ?!

“Nếu bản quận chúa nói không muốn?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, không chút khách khí nói.

Âu Dương Triệt tựa hồ không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, lông mi nhíu nhíu, trong mắt hiện lên một chút thâm sắc.

Âu Dương Nhược Hi cũng lập tức nhảy dựng lên, mười phần tức giận chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, quát, “Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi làm càn! Dám nói chuyện với hoàng huynh ta như vậy!”

“Tây Quyết hoàng đế hỏi ý kiến của bản quận chúa, bản quận chúa chỉ là thành thật trả lời, không biết có vấn đề gì không?” khóe mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua Âu Dương Nhược Hi, khẩu khí nhẹ nhàng nói, “Tây Quyết hoàng đế chưa mở miệng, Nhược Hi công chúa kích động làm gì?”

“Nhược Hi, không thể vô lễ!” Âu Dương Nhược Hi còn muốn nói, lại bị Âu Dương Triệt ngăn cản, hắn nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từ từ nói, “Khuynh Hoàng gọi ta là Âu Dương Triệt là được, hôm nay du ngoạn, nên dùng thân phận bằng hữu, không xét thân phận quân thần.”

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Âu Dương Triệt, không rõ trong hồ lô của Âu Dương Triệt có gì, nhưng nghĩ đến mục đích đến Tây Quyết của nàng và Quân Khuynh Vũ, sóng mắt liền chuyển, mở miệng đáp, “Một khi đã như vậy, thì cùng nhau đi đi.”

Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Đi tới chuồng ngựa, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn lướt qua từng con ngựa bên trong chuồng, khóe môi nhếch lên một chút trào phúng cùng nghiền ngẫm.

Ngựa bên trong chuồng đều là chủng loại thiện chiến, hình thể cao lớn, căn bản không thích hợp cho nữ tử cưỡi. Thì ra Âu Dương Nhược Hi là muốn mượn chuyện này làm cho nàng xấu mặt sao?

“Vì đạo đãi khách, Khuynh Hoàng quận chúa, ngươi chọn trước đi.” Âu Dương Nhược Hi đứng ở chuồng bên cạnh, đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cằm cao cao hất lên, bộ dáng ta là vô địch.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Nhược Hi dương dương tự đắc, không khỏi có chút buồn cười, bên trong con ngươi đen như mực toát ra một chút sâu xa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Nhược Hi.

Âu Dương Nhược Hi thấy Lạc Khuynh Hoàng chậm chạp không chọn, nghĩ là Lạc Khuynh Hoàng sợ hãi, vênh váo trên mặt càng thêm rõ ràng, lông mi nhướng lên, khinh khỉnh nói, “Khuynh Hoàng quận chúa tại sao còn chưa chọn?”

“Nha!” Âu Dương Nhược Hi lại cố ý bịt miệng, làm bộ như ngượng ngùng nói, “Là Nhược Hi sơ sót, không phải là Khuynh Hoàng quận chúa không khống chế được loại ngựa này chứ?”

“Nhược Hi công chúa nói đùa, bản quận chúa chỉ là đang chọn một con ngựa thiện chiến nhất, muốn thử một chút thân thủ xem sao, cũng miễn cho Nhược Hi công chúa không cẩn thận chọn phải lại khống chế không được.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nhếch lên một chút ý cười đàng hoàng, không hề khách khí nói.

Âu Dương Nhược Hi nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, trên mặt có chút không nén được giận dữ, lập tức vọt đi lên, đoạt một con ngựa háo chiến nhất, tức giận nói, “Hừ! Lạc Khuynh Hoàng, ngươi không nên nói khích bản công chúa! Hôm nay bản công chúa sẽ khiến cho ngươi biết một chút thuật cưỡi ngựa của Tây Quyết ta!”

Âu Dương Triệt đứng phía sau Lạc Khuynh Hoàng và Âu Dương Nhược Hi, không nói một lời, nhìn thấy Âu Dương Nhược Hi xông lên chọn một con chiến mã khó thuần phục nhất, không khỏi nhíu mày.

Tuy Lạc Khuynh Hoàng có chút nghiên cứu về ngựa, nhưng hiểu biết đương nhiên không bằng Âu Dương Nhược Hi, nếu không nàng sẽ không chậm chạp lựa chọn như vậy, Lạc Khuynh Hoàng cố ý nói khích Âu Dương Nhược Hi, thật ra là muốn Âu Dương Nhược Hi chọn ra con ngựa khó thuần phục nhất, để tránh mình chọn phải mà thôi, ai ngờ Âu Dương Nhược Hi vậy mà thật sự bị lừa.

Muội muội này của hắn muốn đấu với Lạc Khuynh Hoàng, còn kém quá xa, nếu hôm nay hắn không đi theo đến đây, thì không biết Âu Dương Nhược Hi sẽ phải ăn bao nhiêu thiệt thòi đây.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Nhược Hi dắt con ngựa đã chọn đi ra, khóe môi có chút nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tiện tay chỉ một con nhựa tương đối nhỏ nhắn, từ từ nói, “Một khi đã như vậy, bản quận chúa đành tùy tiện chọn một con ngựa, sẽ không đoạt mất hào quang của Nhược Hi công chúa.”

Âu Dương Nhược Hi cao ngạo hất cằm, thúc ngựa hùng dũng hiên ngang tiêu sái đi ở phía trước, Lạc Khuynh Hoàng lại dắt ngựa đi ở phía sau Âu Dương Nhược Hi.

Thuật cưỡi ngựa của nàng trong số nữ tử ở Cẩm quốc có thể xem như số một số hai, nhưng là ở Tây Quyết này – quốc gia lớn lên từ trên lưng ngựa, thuật cưỡi ngựa của nàng cũng chỉ tính là hạng trung mà thôi, so với Âu Dương Nhược Hi từ nhỏ đã tinh thông thuật cưỡi ngựa, thực tại còn kém một chút.

Nhưng mà, Âu Dương Nhược Hi đã chọn con ngựa khó khống chế nhất, mà nàng lại chọn một con tương đối dễ khống chế hơn, hơn nữa nay nàng đã có võ công phòng thân, hẳn là không đến mức phải chịu thiệt.

Âu Dương Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Âu Dương Nhược Hi dẫn ngựa rời đi, cũng huýt sáo, ngựa của hắn lập tức lên tiếng hí vang chạy đến.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn thoáng qua ngựa của Âu Dương Triệt, nàng dù không tinh thông nhiều về ngựa như Âu Dương Triệt và Âu Dương Nhược Hi, nhưng ưu khuyết của ngựa nàng vẫn nhìn ra được, con ngựa này của Âu Dương Triệt, tuyệt đối là ngựa tốt trăm vạn khó tìm, hơn nữa rất có linh tính.

“Ta có thói quen cưỡi bạch long.” Âu Dương Triệt nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng nhìn ngắm ngựa của hắn, không khỏi nhíu mày, không chút để ý giải thích.

Lạc Khuynh Hoàng rất nhanh thu hồi ánh mắt, mỉm cười, định trả lời Âu Dương Triệt.

Âu Dương Nhược Hi nhìn thấy thái độ Âu Dương Triệt nói chuyện với Lạc Khuynh Hoàng cực kì khách khí ôn nhu, trong lòng không khỏi tăng thêm tức giận, lại nghĩ đến hai ngày trước nàng đi tìm Quân Khuynh Vũ, kết quả là tự bôi tro vào mặt, không khỏi đối với Lạc Khuynh Hoàng lại càng thêm ghen ghét.

Tức giận xoay người lên ngựa, con ngựa tựa hồ cũng cảm giác được Âu Dương Nhược Hi đang tức giận, móng trước hướng về phía trước, kịch liệt giãy dụa nhảy dựng lên.

Tuy rằng tính tình của Âu Dương Nhược Hi có kiêu căng ương ngạnh một ít, nhưng một thân kĩ thuật cưỡi ngựa cũng không phải hư ngôn. Con ngựa giãy dụa cũng không khiến nàng thất kinh, ngược lại trong mắt nàng hiện lên một chút ánh sáng, bắt đầu thuần mã.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy công phu thuần mã của Âu Dương Nhược Hi, cũng không nhịn được nhíu mày, không thể không thừa nhận, ở phương diện cưỡi ngựa này, nàng thật đúng là không bằng Âu Dương Nhược Hi.

Lưu loát xoay người lên ngựa.

Con ngựa của Lạc Khuynh Hoàng so với ngựa của Âu Dương Nhược Hi thì tính tình dịu ngoan rất nhiều, bởi vậy Lạc Khuynh Hoàng không phải phí nhiều công phu đã thuần phục được.

Sau khi Âu Dương Nhược Hi khống chế được ngựa, phát hiện Lạc Khuynh Hoàng cũng đã vững vàng ngồi trên ngựa, sắc mặt không khỏi thay đổi một chút. Vốn nghĩ Lạc Khuynh Hoàng là quận chúa đến từ Cẩm quốc, đối với thuật cưỡi ngựa khẳng định là không biết gì cả, nhưng lại không ngờ thuật cưỡi ngựa của Lạc Khuynh Hoàng cũng tốt như thế.

Con ngựa Lạc Khuynh Hoàng đang cưỡi kia tuy rằng tính tình không khốc liệt như ngựa của nàng nhưng là cũng là ngàn dặm liệt mã, thuần mã sư của Tây Quyết bọn họ đều phải phí một phen tay chân, thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng có thể thuần phục con ngựa này nhanh như vậy, xem ra nàng không thể xem thường Lạc Khuynh Hoàng.

“Khuynh Hoàng quận chúa, đi thôi!” Âu Dương Nhược Hi tức giận nói với Lạc Khuynh Hoàng, lời còn chưa dứt, người đã thúc ngựa tiêu sái phi ở phía trước.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân ảnh Âu Dương Nhược Hi nhanh chóng rời đi, mày có chút nhíu lại, Âu Dương Nhược Hi lần này đến mời nàng đi du ngoạn, kỳ thật vì muốn làm cho nàng xấu mặt. Âu Dương Nhược Hi phi nhanh như vậy, rõ ràng là muốn muốn cho nàng đuổi không kịp, mượn chuyện này chế ngạo nàng, nàng làm sao có thể để cho nàng ta dễ dàng toại nguyện đây?!

Roi ngựa vung lên, Lạc Khuynh Hoàng không nhanh không chậm đi theo phía sau Âu Dương Nhược Hi.

Âu Dương Nhược Hi phi cực nhanh, Lạc Khuynh Hoàng cố hết sức đuổi theo, nhưng sắc mặt nàng nhưng không hề thay đổi, khóe môi vẫn nhếch lên ý cười bí hiểm, trên mặt biểu tình bình tĩnh tự nhiên, một bộ vô vị lười biếng.

Âu Dương Nhược Hi ngoái đầu nhìn lại nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng bộ dáng thong thả, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Trên trán nàng đã đổ mồ hôi, thúc ngựa phi nhanh như vậy, nàng cũng phải cố hết sức.

Khóe mắt liếc thấy phía trước có một cục đá khá to, Âu Dương Nhược Hi cố ý tăng tốc chạy tới phía bên kia.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn luôn chú ý thần sắc của Âu Dương Nhược Hi, tuyÂu Dương Nhược Hi chỉ nhìn về phía trước có một lần rất nhanh, nhưng không thể tránh được ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, nàng đương nhiên cũng thấy được khối đá kia.

Mày không khỏi có chút nhíu lại. Dựa vào thuật cưỡi ngựa của nàng, muốn toàn tốc đi tới và tránh đi tảng đá kia, cơ hồ là không có khả năng làm được. Nhưng nếu nàng không theo, hoặc là giảm bớt tốc độ, cũng không có khả năng đuổi kịp Âu Dương Nhược Hi.

Khóe mắt vẫn không chút hoang mang đuổi theo thân ảnh Âu Dương Nhược Hi, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nhếch lên một chút ý cười, bên trong bàn tay xuất hiện một cây ngân châm.

Nàng không có cách nào theo kịp, biện pháp duy nhất là làm cho Âu Dương Nhược Hi dừng lại. Ngựa toàn tốc phi tới, lại muốn tránh đi hòn đá, nếu bây giờ nàng ám toán con ngựakia, làm cho nó chấn kinh, cho dù thuật cưỡi ngựa củaÂu Dương Nhược Hi có hơn người cỡ nào, sợ là cũng không khống chế được.

Âu Dương Triệt vẫn theo sát phía sau, chắc chắn là cho dù Âu Dương Nhược Hi gặp nạn, có Âu Dương Triệt ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng bắn ra ngân châm trong tay, đánh trúng chân con ngựa của Âu Dương Nhược Hi, con ngựa ăn đau, nhất thời mất đi khống chế, Âu Dương Nhược Hi đối mặt con ngựa thình lình nổi điên không khống chế được, cả người đều về ngã ra phía sau, hoàn toàn không có cách nào khống chế được liệt mã.

“Nhược Hi cẩn thận.” Vẫn luôn đi theo phía sau, Âu Dương Triệt đương nhiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng bắn ra ngân châm, nhưng hắn cũng không vạch trần Lạc Khuynh Hoàng, chỉ phi thân tiếp được Âu Dương Nhược Hi.

Âu Dương Nhược Hi cả người bị ngựa hất ra, bị Âu Dương Triệt tiếp được, trên mặt một mảnh trắng bệch, hiển nhiên đã bị kinh hách không nhỏ.

“Nhược Hi công chúa không sao chứ?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Âu Dương Triệt tiếp được Âu Dương Nhược Hi, lập tức nhảy xuống ngựa, mượn cơ hội tiếp cận Âu Dương Nhược Hi, trong nháy mắt nhổ xuống ngân châm nàng cố ý dùng một chút lực đâm vào chân ngựa, bất động thanh sắc thu vào trong tay áo.

Tái nhợt trên mặt Âu Dương Nhược Hi thoáng mất đi, nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, nâng lên con ngươi oán độc, nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng nói, “Hừ! Bản công chúa không cần ngươi giả mù sa mưa! Lạc Khuynh Hoàng, nhất định là ngươi ám toán ngựa của bản công chúa! Nếu không thì làm sao nó có thể đột nhiên nổi điên như vậy?!”

“A, Nhược Hi công chúa chính mình cưỡi ngựa không tinh, còn muốn đổ trách nhiệm lên người Khuynh Hoàng sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Âu Dương Nhược Hi, bộ dáng buồn cười, lại hướng con ngươi về phía Âu Dương Triệt, nhếch môi nói, “Âu Dương Triệt, ngươi vẫn luôn đi theo phía sau, ngươi nói, bản quận chúa có ám toán muội muội ngươi hay không?!”

Âu Dương Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng chất vấn, không khỏi có chút buồn cười. Lạc Khuynh Hoàng này thật đúng là trợn tròn mắt nói dối mà, rõ ràng chính là nàng ta ám toán ngựa của Nhược Hi, làm sao nàng ta còn có thể trấn định như vậy? Thật sự một nữ tử thú vị.

“Thật ra ta cũng không chú ý.” Âu Dương Triệt thu hồi nghiền ngẫm cùng đánh giá trong mắt, hướng ánh mắt về phía Âu Dương Nhược Hi, từ từ nói, “Nhược Hi, muội mới bị kinh hách, ta thấy, chuyện du ngoạn này vẫn là thôi đi.”

Âu Dương Nhược Hi chú ý tới cảnh cáo trong mắt Âu Dương Triệt, không khỏi càng thêm ủy khuất. Vì sao ca ca lại che chở Lạc Khuynh Hoàng như vậy?! Tuy rằng nàng không nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng ám toán ngựa của nàng, nhưng nàng rất tự tin vào thuật cưỡi ngựa của chính mình, nếu không phải có người ám toán, làm cho ngựa chấn kinh, nàng tuyệt đối sẽ không ngã xuống!

“Ca ca!” Âu Dương Nhược Hi mang theo vài phần tức giận, vài phần ủy khuất nói.

“Nhược Hi, đừng hồ nháo.” Trong mắt Âu Dương Triệt hiện lên một chút thâm sắc, nhẹ nhàng nói, “Ở xa tới là khách, muội đã quên lúc trước ca ca nói thế nào rồi sao?”

Mặt Âu Dương Nhược Hi nháy mắt trắng xanh.

Âu Dương Triệt từng nói với nàng, không nên gây sự chú ý của Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng. Hai người bọn họ không phải là người nàng có thể đối phó .

“Nếu Nhược Hi công chúa bị kinh hách, không tiện du ngoạn. Khuynh Hoàng xin cáo từ trước.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc nhìn Âu Dương Triệt và Âu Dương Nhược Hi, hờ hững nói. Nàng cũng không có hứng thú xem Âu Dương Triệt dạy dỗ Âu Dương Nhược Hithế nào.

Âu Dương Triệt ngoái đầu nhìn lại Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt chứa vài phần tán thưởng thức, vài phần cao thâm, từ từ nói, “Ngày khác lại mời Khuynh Hoàng cùng nhau du ngoạn.”

“Khuynh Hoàng xin đợi đại giá.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, không nhanh không chậm đáp.

Trở lại dịch quán. Lạc Khuynh Hoàng mỏi mệt nằm xuống nhuyễn tháp, một phen cưỡi ngựa lúc nãy, thật sự là lấy đi của nàng không ít tinh lực. Xem ra thuật cưỡi ngựa của nàng phải học hỏi thêm nha.

“Lâu chủ. Vũ Lưu công chúa tiến cung xem chẩn cho Tây Quyết thái hậu.”

Lạc Khuynh Hoàng mới chi nằm một lát, liền bị đánh thức. Nàng híp nửa con ngươi đen thùi, nhìn người tới.

Người tới đúng là tiếp nhận vị trí của Nặc Nhĩ, chuyên phụ trách báo cáo thông tin tình báo với nàng, cũng là hộ pháp âm thầm bảo hộ Phi Hoa Lâu của nàng, Tố Huyền.

“Tiếp tục thăm dò.” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào nhuyễn tháp, lười biếng phân phó nói, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia suy nghĩ.

Mấy ngày trước Lăng Vũ Lưu đã nhận lời mời của Âu Dương Triệt xem bệnh cho Quân Ngữ Yên một lần, lúc ấy nàng đã nói e là bất lực, làm sao bây giờ có thể đột nhiên tiến cung đây?!

Tiếp xúcvới Lăng Vũ Lưu vài lần, Lạc Khuynh Hoàng biết rõ Lăng Vũ Lưu tâm tư kín đáo, cũng không phải người không có đầu óc, nàng đột nhiên tiến cung xem bệnh Quân Ngữ Yên, tất có nội tình.

“Vâng.” Tố Huyền tuân lệnh lập tức lắc mình rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân ảnh màu đen của Tố Huyền biến mất trong tầm mắt, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh màu đen như vậy. Cũng là một thân hắc y, cũng mang khăn che mặt màu đen, cũng đều là cô gáiyểu điệu.

Nặc Nhĩ.

Cái tên này, mỗi khi đêm khuya đi ngủ, Lạc Khuynh Hoàng vẫn sẽ không tránh khỏi mà nhớ tới, thậm chí có đôi khi lại gọi Tố Huyền là Nặc Nhĩ.

Bình tĩnh xem xét, Nặc Nhĩ đi theo bên người nàng chỉ ngắn ngủi mấy tháng, nếu nói cảm tình, cũng coi như không quá thâm sâu, nhưng nàng lại vĩnh viễn quên không được ánh mắt Nặc Nhĩ vì cứu nàng mà nghĩa vô phản cố, cũng quên không được bao nhiêu đao kiếm đâm vào thân thể Nặc Nhĩ, ánh mắt nàng ấy không oán không hối nhìn nàng.

Bình tĩnh xem xét, Nặc Nhĩ đi theo bên người nàng chỉ ngắn ngủi mấy tháng, nếu nói cảm tình, cũng coi như không quá thâm sâu, nhưng nàng lại vĩnh viễn quên không được ánh mắt Nặc Nhĩ vì cứu nàng mà nghĩa vô phản cố, cũng quên không được bao nhiêu đao kiếm đâm vào thân thể Nặc Nhĩ, ánh mắt nàng ấy không oán không hối nhìn nàng.

Lạc Khuynh Hoàng nằm trên nhuyễn tháp, híp mắt, bất tri bất giác đã ngủ. Đến khi mở mắt ra, mặt trời đã ngã về phía tây, Tố Huyền đang đứng bên cạnh nhuyễn tháp.

“Tố Huyền? Đến đây sao lại không đánh thức ta?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Tố Huyền đang đứng yên một bên, nhíu mày hỏi.

“Thời điểm thuộc hạ đến, các chủ đang ở đây, là các chủ phân phó, không nỡ đánh thức Lâu chủ.” Tố Huyền nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi, liền cung kính hồi đáp.

Lạc Khuynh Hoàng ngồi dậy từ nhuyễn tháp, cảm giác được trong không khí tràn ngập hương ngải thảo thản nhiên, khóe môi hiện ra một tia ôn nhu.

Từ khi vào Tây Quyết đến nay, vì muốn tìm hiểu nội tình củaTây Quyết cùng với nghĩ biện pháp nhanh chóng trộm được bản đồ quân sự phòng ngự của Tây Quyết, Quân Khuynh Vũ mỗi ngày đều có rất nhiều việc, mỗi ngày nếu có thể dành ra một chút thời gian sẽ đến nơi này bồi nàng trò chuyện. Mà nàng tuy rằng không nhiều việc như Quân Khuynh Vũ, mỗi ngày trôi qua cũng không nhàn rỗi.

Mới tỷ thí với Âu Dương Nhược Hi một phen, nàng thật sự rất mệt, nên mới có thể tựa vào nhuyễn tháp ngủ thiếp đi.

“Ta đã biết. Hắn đợi bao lâu?” Lạc Khuynh Hoàng đứng lên từ nhuyễn tháp, bên trong con ngươi đen như mực mờ mịt một chút sương mù, từ từ hỏi.

“Nhìn Lâu chủ thời gian một nén nhang, liền rời đi.” Tố Huyền nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi, liền một năm một mười nói rõ.

Thời gian một nén nhang. Quân Khuynh Vũ mấy ngày nay thật đúng là đủ việc. Nàng biết, Quân Khuynh Vũ làm như vậy, đều là vì có thể nhanh chóng rời khỏi Tây Quyết, cùng nàng trở lại Cẩm quốc thành hôn.

“Ừ.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ đáp, một khi đã như vậy, nàng đương nhiên phải giúp hắn. Khóe môi dạng khai một chút tươi cười, hỏi, “Chuyện Lăng Vũ Lưu xem bệnh cho Quân Ngữ Yên, thăm dò được gì không?”

“Hồi bẩm Lâu chủ, Vũ Lưu công chúa hình như đem giải dược cho Tây Quyết thái hậu, hơn nữa từ chỗ Tây Quyết thái hậu cầm đi một quyển bản vẽ.” Tố Huyền nói.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày thật sâu.

Lăng Vũ Lưu vậy mà giải độc cho Quân Ngữ Yên?! Nàng ta sẽ không phải là không biết thay Quân Ngữ Yên giải độc tương đương gián tiếp đắc tội Âu Dương Triệt, Lăng Vũ Lưu là người thông minh, khẳng định sẽ không làm việc lỗ vốn như vậy, một khi nàng ta đã làmnhư vậy, nhất định là chiếm được cái gì ưu việt từ chỗ Quân Ngữ Yên.

Một quyển bản vẽ?! Nói vậy Quân Ngữ Yên dùng cái này để trao đổi đi.

Đến tột cùng là cái gì có thể làm cho Lăng Vũ Lưu mạo hiểm đắc tội Âu Dương Triệt để trao đổi đây?! Chẳng lẽ, là quân sự phòng ngự đồ?!

Nhưng quân sự phòng ngự đồ làm sao lại ở chỗ Quân Ngữ Yên?!

Trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, mặc kệ thế nào, nàng trước hết vẫn nên tiến cung nhìn tình huống một chút rồi nói sau.

“Theo ta vào cung.” Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút ngưng trọng, lạnh giọng nói.

“Các chủ phân phó, Âu Dương Triệt tâm cơ thâm trầm, Tây Quyết nguy cơ tứ phía, thỉnh Lâu chủ không nên tùy tiện tiến cung.” Tố Huyền nghe Lạc Khuynh Hoàng nói muốn vào cung, không khỏi khuyên nhủ.

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn về phía Tố Huyền, trong thanh âm cũng mang theo vài phần uy nghiêm, nói, “Tố Huyền, ta mặc kệ ngươi trước kia là người của ai, hiện tại, ngươi là thủ hạ của ta, nên nghe mệnh lệnh của ta! Theo ta tiến cung!”

“Vâng.” Tố Huyền bị Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt phát ra cường đại khí thế mà kinh sợ. Nàng và Nặc Nhĩ đều là thủ hạ đắc lực nhất của chu tước, đều là những con người tâm cao khí ngạo. Lúc trước nàng vẫn không rõ, rốt cuộc vì sao Nặc Nhĩ nguyện ý hi sinh vì Lạc Khuynh Hoàng, hiện tại, nàng tựa hồ có một chút hiểu được.

Lạc Khuynh Hoàng trên người có một cỗ uy nghiêm bá khí, là loại cao cao tại thượng bá khí, làm người ta không tự giác muốn thần phục.

Lạc Khuynh Hoàng cũng không lấy thân phận Khuynh Hoàng quận chúa tiến cung, mà là vụng trộm tiến vào cung điện của Quân Ngữ Yên.

“Lạc Khuynh Hoàng?!” Quân Ngữ Yên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, tựa hồ rất là khiếp sợ. Đại khái là đã biết được duyên cớ, sắc mặt Quân Ngữ Yên so với lúc trước bình tĩnh hơn không ít.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Quân Ngữ Yên, độc trong người nàng ta quả nhiên đã giải. Khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, đôi con ngươi đen chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Quân Ngữ Yên, từng chữ từng chữ, mang theo khí thế sát phạt, hỏi, “Ngươi dùng cái gì trao đổi giải dược với Lăng Vũ Lưu?”

Quân Ngữ Yên nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng, có chút thất thố nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong thanh âm mang theo vài phần bối rối, ra vẻ trấn định nói, “Ai gia nghe không rõ ngươi đang nói cái gì! Khuynh Hoàng quận chúa thiện sấm tẩm cung ai gia, ý muốn như thế nào?!”

“Ai gia?” Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Quân Ngữ Yên, ý cười trên khóe môi mang theo vài phần châm chọc, “Quân Ngữ Yên, ngươi thực nghĩ là độc trên người đã giải thì có thể hảo hảo tiếp tục làm Tây Quyết thái hậu sao? Độc trên người ngươi là ai hạ, chẳng lẽ ngươi không biết sao?! Hắn có thể hạ lần thứ nhất, tất có thể hạ lần thứ hai! Lần này ngươi có thể dùng quân sự phòng ngự đồ làm vật trao đổivới Lăng Vũ Lưu, như vậy tiếp theo thì sao? Ngươi còn có cái gì?!”

Quân Ngữ Yên nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trấn định trên mặt rốt cuộc duy trì không được, trên mặt hiện lên một tia tuyệt vọng cùng bối rối, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lóe lên hận ý, cuối cùng hóa thành một tia cầu xin, nói với Lạc Khuynh Hoàng , “Ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

“Ngươi quả thực đưa quân sự phòng ngự đồ cho Lăng Vũ Lưu?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn phản ứng của Quân Ngữ Yên, không khỏi hỏi.

“Ngươi lừa ta?!” Quân Ngữ Yên tựa hồ là vừa mới phản ứng lại đây, cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lấy tay chỉ vào mặt Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng khinh thường nhìn thoáng qua ngón tayQuân Ngữ Yên, khóe môi có chút gợi lên, trong mắt hiện lên một chút đen đặc, từ từ nói, “Đúng thì như thế nào? Chuyện tới nước này, ngươi cho là ngươi còn có sinh lộ sao? Nếu ngươi không giải độc, an phận thủ thường bị hắn khống chế, hắn có thể vì e ngại mặt mũi Cẩm quốc mà thả ngươi một con ngựa, hiện tại thì sao, ngươi đây là tự tìm đường chết!”

“Cái gì?!” Quân Ngữ Yên nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, cả người choáng váng lui lại về phía sau mấy bước.

“Dựa vào trí tuệ của Lăng Vũ Lưu, nàng đương nhiên cũng biết rõ lợi hại trong đó. Nàng bất quá chỉ là lợi dụng ngươi để lấy quân sự phòng ngự đồ mà thôi, về phần sinh tử của ngươi, nàng căn bản là không quan tâm.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, ánh mắt nhìn Quân Ngữ Yên, không chút nào che dấu châm chọc nói, “Chỉ có ngươi mới ngu ngốc như thế, chỉ biết làm người chết thay cho người khác!”

“Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi đừng coi thường ta! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự đưa quân sự phòng ngự đồ cho Lăng Vũ Lưu sao?! Nàng ta chỉ lấy được một nửa mà thôi!” Quân Ngữ Yên nghe Lạc Khuynh Hoàng châm chọc, rốt cục không thể nhịn được nữa quát.

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi cũng chậm rãi gợi lên ý cười. Khi Quân Ngữ Yên hỏi nàng, nàng ta nên làm cái gì bây giờ, trong mắt hiện lên một tia dựa dẫm, nàng liền chắc chắc Quân Ngữ Yên nhất định còn để lại chuẩn bị sau này, bởi vậy nàng mới cố ý nói khích Quân Ngữ Yên, nàng quả nhiên không có đoán sai.

“Còn thừa một nửa đâu?” Lạc Khuynh Hoàng từng bước tiến lên, giữ lấy cổ Quân Ngữ Yên, trong mắt hiện lên lệ khí, lạnh giọng hỏi.

Quân Ngữ Yên thình lình bị Lạc Khuynh Hoàng bóp cổ, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, ngoài miệng vẫn không thuận theo, không buông tha nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi dám can đảm mưu hại ai gia?!”

“Quân Ngữ Yên, ngươi không cần giả bộ với ta. Tình cảnh của ngươi, chính ngươi biết rõ nhất.” Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Quân Ngữ Yên, cũng là tự tự sắc bén, “Ngươi phái người báo tin nhắn nhủ cho Quân Kiền Linh, hắn có từng trả lời ngươi chưa? Hắn căn bản là đã mặc kệ người muội muội này. Về phần Âu Dương Triệt, hắn lại ước gì ngươi chết đi. Mà Lăng quốc thì sao? Ngươi cho là bọn họ chiếm được một nửa quân sự phòng ngự đồkia, còn có thể xen vào sống chết của ngươi nữa sao?”

Thành công thấy được sợ hãi cùng tuyệt vọng trong mắt Quân Ngữ Yên, Lạc Khuynh Hoàng khóe môi gợi lên ý cười lãnh liệt, tiếp tục nói, “Cho dù hiện tại ta giết ngươi, cũng không ai quan tâm đau khổ vì ngươi. Nói không chừng còn có người lại muốn cảm tạ ta đấy. Huống chi, ta muốn giết ngươi, chỉ cần cho ngươi uống thuốc độc là tốt rồi, lúc ấy nếu thực có chuyện gì, ta liền đổ lên ngườiLăng Vũ Lưu. Ngươi nói, ta có dám giết ngươi hay không?”

“Lạc. . . Lạc Khuynh Hoàng. . .” Quân Ngữ Yên bị Lạc Khuynh Hoàng bóp cổ, cách Lạc Khuynh Hoàng rất gần, mỗi một tế bào trên người nàng đều có thể cảm giác được sát khí trên người Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ bao phủ nàng, nàng sợ hãi đến phát run cả người, thật vất vả mới nói ra được một câu, “Ngươi muốn thế nào?”

“Một nửa quân sự phòng ngự đồ còn lại ở đâu?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn chằm chằm vào con ngươi Quân Ngữ Yên, từng chữ từng chữ hỏi.

Quân Ngữ Yên trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng dục vọng muốn sống vẫn khống chế nàng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, “Ở bên trong gối đầu của ta.”

“Tố Huyền. Đi lấy lại đây.” Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Ngữ Yên nói, con ngươi cũng không rời khỏi mặt Quân Ngữ Yên, tay vẫn gắt gao nắm cổ Quân Ngữ Yên, đối với chỗ tối phân phó nói.

Nghe Lạc Khuynh Hoàng phân phó, Tố Huyền vẫn giấu mình ở chỗ tối liền tiến lên, từ bên trong gối đầu của Quân Ngữ Yên tìm được một nửa quân sự phòng ngự đồ, giao cho Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng một tay nắm cổ Quân Ngữ Yên, tay kia cầm lấy quân sự phòng ngự đồ xem xét, xác nhận là quân sự phòng ngự đồ, nàng đem đồ thu lại, để vào trong tay áo,tay nắm cổ Quân Ngữ Yên cũng buông lỏng rồi thả ra.

“Khụ khụ!” Quân Ngữ Yên một bên ho khan, một bên oán độc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng trên cao nhìn xuống nhìn Quân Ngữ Yên đang cúi người ho khan, trong mắt lướt qua một tia hứng thú, câu môi nói, “Bọn họ hao hết tâm tư tìm khắp nơi cũng không tìm được đồ, cư nhiên ở chỗ ngươi, thật ra ngươi cũng có vài phần bản sự nhỉ?”

Quân sự phòng ngự đồ đối với một quốc gia mà nói có bao nhiêu trọng yếu, không cần nói cũng biết. Bố cục quân sự, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, nếu quân sự phòng ngự đồ rơi vào tay quốc gia khác, như vậy quốc gia này lập tức tràn ngập nguy cơ.

Tây Quyết hoàng đế băng hà đã lâu, dựa vào thủ đoạn của Âu Dương Triệt, vậy mà rất lâu cũng không phát hiện ra quân sự phòng ngự đồ ở trong tay Quân Ngữ Yên, mà Quân Khuynh Vũ, Quân Kiền Linh, Lăng Cảnh Lan, Lăng Dịch Hiên, mỗi người bọn họ đều đối với quân sự phòng ngự đồ là tình thế bắt buộc, nhưng lại không thể làm gì được.

Nếu không phải Quân Ngữ Yên chủ động liên hệ Lăng Vũ Lưu, lấy quân sự phòng ngự đồ trao đổi, sợ là nàng cũng sẽ không nghĩ đến, vật trọng yếu như vậy, cư nhiên sẽ ở trong tayQuân Ngữ Yên.

“Là lão nam nhân kia cho ta .” Quân Ngữ Yên thở hổn hển nói, thời điểm nhắc đến Tây Quyết hoàng đế, trong mắt nàng không có nửa phần tình yêu, tất cả đều là chán ghét.

Nghe Quân Ngữ Yên nói, con ngươi Lạc Khuynh Hoàng không khỏi híp lại. Tây Quyết hoàng đế làm sao có thể sẽ đem vật trọng yếu như vậy giao cho Quân Ngữ Yên? Huống chi xem bộ dáng của Quân Ngữ Yên, quan hệ giữa nàng và Tây Quyết hoàng đế rõ ràng sẽ không tốt đẹp, vậy càng không thể.

Quân Ngữ Yên cũng không thông minh, huống chi quân sự phòng ngự đồ giấu ở dưới gối đầu, không có lý nào Âu Dương Triệt lâu như vậy mà không phát hiện ra. Mà lấy thế lực của Quân Khuynh Vũ, càng không thể không tra ra được. Trừ phi, quân sự phòng ngự đồ này căn bản chính là giả!

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo hàn quang.

Tây Quyết hoàng đế tâm tư kín đáo. Có lẽ lúc trước người cũng đã nghĩ tới tình cảnh tràn ngập nguy cơ của Tây Quyết, bởi vậy mới đưa quân sự phòng ngự đồ giả giao cho Quân Ngữ Yên, bổn ý đó là để cho Quân Ngữ Yên giao quân sự phòng ngự đồ giả này cho Quân Kiền Linh, đáng tiếc Quân Kiền Linh lục thân không nhận, quân sự phòng ngự đồ này lại âm kém dương sai rơi vào tay Lăng Vũ Lưu.

“Đưa quân sự phòng ngự đồ này đến tay Quân Kiền Linh, nói là do Quân Ngữ Yên đưa.” Lạc Khuynh Hoàng ném quân sự phòng ngự đồ tới trong tay Tố Huyền, phân phó nói.

Quân Ngữ Yên nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nàng ta làm sao có thể tốt bụng đem quân sự phòng ngự đồ tặng cho Quân Kiền Linh như vậy? Nàng ta không phải luôn chán ghét Quân Kiền Linh sao?

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến ngạc nhiên trong mắt Quân Ngữ Yên, khóe môi phiếm khai một chút ý cười, ra tay như điện, một chưởng đánh tới trước ngực Quân Ngữ Yên, Quân Ngữ Yên không có nội lực, làm sao chịu được một chưởng này của Lạc Khuynh Hoàng, thân mình lập tức bay ra ngoài, đập vào cây cột, tắt thở.

Lạc Khuynh Hoàng hờ hững nhìn thi thể Quân Ngữ Yên, trong mắt hiện lên một tia tính toán.

Nàng cố ý đem quân sự phòng ngự đồ giả cho Quân Kiền Linh, vì dẫn Quân Kiền Linh vào cung. Quân Ngữ Yên tình cảnh mặc dù kém, nhưng thân phận cũng có thể lợi dụng, nếu nàng ta chết không minh bạch ở trong cung như vậy, mà Quân Kiền Linh lại vừa vặn trở thành đối tượng khả nghi nhất.

Như vậy Tây Quyết tất bắt lấy cơ hội lần này không buông tay, như vậy đối Quân Kiền Linh mà nói, một bên bị chèn ép Tây Quyết, một bên, đối với Cẩm quốc, hắn cũng không thể cho một cái công đạo .

Chỉ là, quân sự phòng ngự đồ thật sự đến tột cùng ở nơi nào?

Dựa vào sủng ái của Tây Quyết hoàng đế đối với Âu Dương Triệt, chắc là cho Âu Dương Triệt. Mà Âu Dương Triệt cố ý án binh bất động, lấy quân sự phòng ngự đồ đến dụ dỗ Cẩm quốc cùng Lăng quốc, tâm tư nàykhông thể không sâu trầm.

Nhíu mày, Lạc Khuynh Hoàng không quay đầu lại, lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.

Thời điểm trở lại trạm dịch, đã thấy Quân Khuynh Vũ lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, nửa nhắm đôi mắt hoa đào hẹp dài, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

“Hoàng nhi đi hoàng cung?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từ từ hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Quân Khuynh Vũ nằm trên nhuyễn tháp, lập tức ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cái chén uống một ly trà, mới từ từ đáp, “Ân! Ta giết Quân Ngữ Yên.”

“Nha?” Quân Khuynh Vũ tựa hồ có chút kinh ngạc, ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, nhìn kỹ thần sắcLạc Khuynh Hoàng, qua một lúc lâu, mới từ từ nói, “Hoàng nhi nhìn ra đồ kia là giả?”

“Thật ra chưa từng nhìn ra. Chỉ là đoán được.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, liền từ từ đáp, trong lòng âm thầm cân nhắc, Quân Khuynh Vũ quả nhiên đã sớm biết chuyện này.

“Hoàng nhi của ta quả nhiên thông minh.” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lóe ra vài phần sủng nịch vài phần thưởng thức, khóe môi có chút cong lên.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng Quân Khuynh Vũ nhàn nhã tự nhiên, không khỏi hỏi, “Lấy được quân sự phòng ngự đồ rồi?”

“Không. Bị Lăng Cảnh Lan đoạt đi rồi.” bên trong con ngươi đen như mựccủa Quân Khuynh Vũ xoẹt qua bí hiểm quang mang, ý cười trên khóe môi cũng mang theo vài phần cao thâm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt nhẹ nhàng chuyển, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, cằm có chút giơ lên, tựa hồ đang ở suy tư. Quân Khuynh Vũ cũng không mở miệng, chỉ là nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Trầm mặc một lát, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia giảo hoạt, nhìn Quân Khuynh Vũ, câu môi nói, “Vũ, tâm tư của chàng thật sự là linh lung. Cố ý đưa quân sự phòng ngự đồ cho Lăng Cảnh Lan, như vậy, Âu Dương Triệt sợ là chỉ có thể hợp tác với chàng rồi đi?”

Quân sự phòng ngự đồ ở trong tay Âu Dương Triệt, Lăng Cảnh Lan lấy đi quân sự phòng ngự đồ từ hắn, Âu Dương Triệt không có khả năng không biết. Nếu biết, như vậy hắn đối Lăng Cảnh Lan tất nhiên nổi lên cảnh giác.

Trong tình huống như vậy, Âu Dương Triệt tuyệt đối không có khả năng hợp tác cùng Lăng Cảnh Lan. Bởi vì hắn lo lắng. Nếu hắn thật sự hợp tác cùng Lăng Cảnh Lan, như vậy Lăng Cảnh Lan nếu là đăng cơ thành đế, có thể sẽ dựa vào quân sự phòng ngự đồ, phái binh tấn công Tây Quyết đâu?

Như vậy, mục tiêu duy nhất Âu Dương Triệt có thể lựa chọn, cũng chỉ có Quân Khuynh Vũ .

Nhưng Quân Khuynh Vũ là ai? Con người vô cùng phúc hắc như thế, chàng sẽ không công nhìn quân sự phòng ngự đồ rơi vào tay Lăng Cảnh Lan sao? Hợp tác cùng Âu Dương Triệt, chàng cần, nhưng quân sự phòng ngự đồ này, sợ là chàng cũng sẽ không chắp tay nhường cho người ta đi?!

Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhíu mày, nhìn Quân Khuynh Vũ, câu môi nói, “Quân sự phòng ngự đồ, nói vậy không chỉ một phần đi.”

“Hoàng nhi thật sự là hiểu biết ta.” Quân Khuynh Vũ cũng nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trên gương mặt điên đảo chúng sinh mang theo giảo hoạt tươi cười, như một con hồ ly, hắn câu môi nói, “Quân sự phòng ngự đồ tất nhiên chỉ có một phần, mấy ngày nay vì làm ra một phần khác, đã hao tốn không ít tâm tư của ta.”

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia hiểu rõ. Khó trách Quân Khuynh Vũ mấy ngày nay thật bận rộn, nguyên lai là đi chép lại quân sự phòng ngự đồ .

Chỗ cất giấu quân sự phòng ngự đồ tất nhiên thập phần bí ẩn, muốn tìm được đã không dễ dàng, mà muốn không kinh động bất luận kẻ nào, vẽ ra một phần giống nhau như đúc, sợ là càng khó khăn. Khó trách ngay cả Quân Khuynh Vũ đều phải phí nhiều tâm tư như vậy.

“Tốt lắm. Chuyện tình ở Tây Quyết đã giải quyết gần hết. Chúng ta có thể chuẩn bị hồi Cẩm quốc thành hôn.” Quân Khuynh Vũ đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, tràn đầy ý cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.