Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 83: Chương 83: Nợ đào hoa, công chúa muốn làm gì?




Con ngươi đen tuyền của Lạc Khuynh Hoàng hơi co lại, trong mắt toát ra một chút thâm ý, ý cười trên khóe môi không hề mất đi, không chút để ý đáp, “Là Khuynh Hoàng không dám trèo cao.”

Con ngươi tối tăm làm như không hề để ý lướt qua hai má Vũ Lưu công chúa, chỉ thấy trên mặt Vũ Lưu công chúa vẫn là ý cười ôn hòa, thần sắc cũng không có nửa phần khác thường, nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại mơ hồ cảm thấy Vũ Lưu công chúa này không đơn giản.

Thế nhân chỉ biết Tụ Thủ y thánh có một thân y thuật có một không hai trong thiên hạ, lại ít có người biết, Tụ Thủ y thánh mưu lược hơn người. Nếu Lăng Vũ Lưu có thể dùng thân phận nữ tử trở thành đệ tử quan môn của Tụ Thủ y thánh như Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt, nàng ta nhất định phải có chỗ hơn người.

Nay nàng ấy đột nhiên đến cầu kiến Lạc Khuynh Hoàng, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản vì tò mò về dung mạo của Lạc Khuynh Hoàng, hoặc là muốn đến khen nàng vài câu tỏ vẻ hữu hảo mà thôi.

Bởi vậy, khi Vũ Lưu công chúa đột nhiên đề cập đến chuyện Lăng Cảnh Lan cầu hôn nàng không có kết quả, Lạc Khuynh Hoàng theo bản năng đề cao cảnh giác, cũng càng cẩn thận đánh giá Vũ Lưu công chúa hơn.

“Khuynh Hoàng quận chúa cũng quá khiêm tốn rồi. Dựa vào dung mạovà tài nghệ của Khuynh Hoàng quận chúa, sợ là tìm khắp thế gian này cũng khó tìm được nam tử xứng đôi.” Vũ Lưu công chúa tiếp tục ôn nhu nói, thanh âm như chim hoàng oanh, êm dịudễ nghe, “Như Vũ Lưu thấy, Khuynh Vũ sư huynh sánh cùng Khuynh Hoàng quận chúa, đúng là rất xứng đôi.”

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng xẹt qua một tia thâm trầm, Vũ Lưu công chúa này đầu tiên là đề cập đến chuyện Lăng Cảnh Lan cầu hôn bị từ chối, còn cố ý nói đến quan hệ giữa nàng và Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc là vì cái gì?!

“Tình cảm con người, làm sao có thể suy xét bằng hai chữ xứng đôi?” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng chuyển ánh mắt, ý cười trên khóe môi cũng không thay đổi, ôn hòa đáp.

Vũ Lưu công chúa chậm rãi nâng lên đôi mắt, thần sắc có chút phức tạp liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại ôn nhu nói, “Khuynh Hoàng quận chúa nói đúng. Tình cảm con người, đúng là khó có thể suy xét bằng hai chữ xứng đôi.”

Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận chú ý thần sắc của Vũ Lưu công chúa, mơ hồ có thể cảm giác được trong mắt nàng ta hiện lên một tia cô đơn, nhưng lại bị nàng ta che dấu rất kỹ, cho nên Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ nghĩ là mình đã nhìn lầm rồi.

Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng còn đang suy nghĩ sâu xa, thanh âm của Vũ Lưu công chúa lại vang lên, “Nhưng mà thái tử ca ca đối với Khuynh Hoàng quận chúa cũng là một mảnh tình thâm, mặc dù cầu hôn không thành, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. Như Vũ Lưu ngu kiến, nếu ngày sau thái tử ca ca trở thành hoàng đế Lăng quốc, đế vương hai nước lại có một đoạn chuyện xưa như vậy, sợ là lại làm Khuynh Hoàng quận chúa xấu hổ.”

Nghe được những lời này của Vũ Lưu công chúa, con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng trở nên sáng ngời, nói lâu như vậy, rốt cục nói đến chuyện chính rồi. Có lẽ đây mới chính là mục đích khiến Vũ Lưu công chúa đến đây lần này.

Đầu tiên nói đến dụng ý của Lăng Cảnh Lan đối với nàng, sau lại tự nhiên nhắc đến tình cảm sư huynh muội với Quân Khuynh Vũ, tiếp theo lại thấu tình đạt lý nói đến chuyện sau này, nếu Lăng Cảnh Lan làm Lăng quốc hoàng đế, chuyện cầu hôn không thành này, sợ là sẽ luôn được nhắc đến, sẽ làm cho nàng khó xử.

Nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì một mục đích, khiến cho nàng khuyên nhủ Quân Khuynh Vũ từ bỏ việc hợp tác với Lăng Cảnh Lan, mà lựa chọn Lăng Dịch Hiên. Vũ Lưu công chúa này, quả thật là tâm cơ không tồi. Vậy mà lại nghĩ đến xuống tay từ nàng. Chắc là cảm thấy tâm tư của Quân Khuynh Vũ quá mức thâm trầm, khó có thể nắm chắc đi, nhưng mà, Vũ Lưu công chúa xem thường nàng, đó cũng là mười phần sai!

“Thời niên thiếu nông nổi, ai mà không có?” ánh mắt trong suốt của Lạc Khuynh Hoàng biến mất sạch trơn, khóe môi giương lên ý cười ôn nhu, từ từ nói.

Vũ Lưu công chúa nghe đượclời nói của Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt lóe lên, ý cười trên khóe môi cũng không mất đi, từ từ nói, “Khuynh Hoàng quận chúa trí tuệ cao thâm, Vũ Lưu thật lòng bội phục.”

“Thời gian không còn sớm. Vũ Lưu còn phải chuẩn bị yến hội tối nay, đến lúc đó sẽ cùng Khuynh Hoàng quận chúa tâm tình.” Vũ Lưu công chúa nhẹ nhàng gật đầu với Lạc Khuynh Hoàng, sau khi cáo từ Lạc Khuynh Hoàng, kéo làn váy dài, cực cì tao nhã mà rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng dáng tao nhã của Vũ Lưu công chúa, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Vị Vũ Lưu công chúa tài mạo song toàn này, thật sự là không phụ danh tiếng của nàng ta mà.

Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong phòng, hai tay chống má, bên trong con ngươi đen như mực là một mảnh đen đặc, tựa hồ đang suy nghĩ đến việc gì đó. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, vốn dĩ mặt trời còn đang treo trên cao, nhưng chỉ một hồi đã dần dần lặn xuống phía tây.

Sắc trời dần dần tối hẳn, thời gian cử hành dạ yến cũng tới.

Lạc Khuynh Hoàng theo Quân Khuynh Vũ và Quân Kiền Linh cùng nhau đến dạ yến. Xa xa đã thấy Âu Dương Triệt mặc một thân long bào màu vàng, đứng trên bậc thang cao cao kia, cả người toát ra long chương phượng tư, tràn ngập khí phách đế vương.

Long bào thay thế cho hồng bào, làm cho tà khí cùng âm nhu trên người hắn mất đi không ít, lại khiến cho khí phách cao cao tại thượng của hắn bộc lộ ra.

“Chư vị đường xa mà đến, mau mời nhập tọa đi.” Âu Dương Triệt đứng ở bậc thang cho cao cao phía trên, mang theo một cỗ uy nghiêm của đế vương, lớn tiếng nói.

Lạc Khuynh Hoàng ngồi bên cạnh Quân Khuynh Vũ, cẩn thận đánh giá Âu Dương Triệt. Ý cười ngả ngớn bất cần đời trên mặt hắn đã biến mất không thấy, chỉ còn lại đế vương mưu lược cùng tinh quang.

Âu Dương Triệt chưa cưới vợ, bởi vậy bên người hắn cũng không có chỗ ngồi, một mình một người ngồi ở phía trên. Mà những người ngồi phía bên phải hắn là Tây Quyết hoàng tộc.

Quân Ngữ Yên vẻ mặt bệnh đồi sắc, ngồi ở tay phải thứ nhất vị trí. Ở cạnh thân thể của nàng ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, chính là nhị hoàng tử Âu Dương Minh cùng lục công chúa Âu Dương Nhược Hi.

Nhị hoàng tử Âu Dương Minh chính là ca ca của Âu Dương Triệt, cũng chính là đối thủ tranh ngôi vị hoàng đế Tây Quyết quyết liệt nhất. Nhưng mà Âu Dương Triệt vốn có tâm cơ thâm trầm, hơn nữa còn được Quân Khuynh Vũ dùng thân phận Lưu Cảnh công tử trợ giúp, nhị hoàng tử rất nhanh đã thất thế, sau đó mẫu phi hắn cũng vì vậy mà ốm chết.

Về phần có phải thật sự ốm chết hay không thì không có ai biết, giống như căn bệnh hiểm nghèo của Quân Ngữ Yên, rốt cuộc cũng không biết có phải là ý trời hay không.

Mà lục công chúa Âu Dương Nhược Hi là thân muội muội cùng mẹ duy nhất của Âu Dương Triệt. Âu Dương Nhược Hi và Âu Dương Triệt đều kế thừa mỹ mạo của mẫu phi bọn họ, dáng vẻ cũng coi như là mười phần xinh đẹp động lòng người, nghe nói, Âu Dương Nhược Hi chính là Tây Quyết đệ nhất mỹ nhân.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Âu Dương Nhược Hi. Váy dài màu hồng làm cho thân hình uyển chuyển của nàng ta càng thêm lả lướt, trên mặt trang điểm cực kì tinh xảo, thoạt nhìn có hơi lòe loẹt.

Tuy rằng Âu Dương Nhược Hi lớn lên rất xinh đẹp, nhưng không khỏi có chút tục khí. Lạc Khuynh Hoàng đem con ngươi chuyển đến trên người Vũ Lưu công chúa ngồi cách đó không xa, không khỏi nghĩ đến, khó trách thanh danh của Lăng Vũ Lưu lan xa như thế, so sánh một chút, thật sự là khác nhau một trời một vực nha.

“Ba ngày sau là lễ đăng cơ của trẫm, chư vị có thể đến tham dự, trẫm rất lấy làm vui mừng.” Âu Dương Triệt ngồi ở vị trí cao nhất, một tay nâng lên ly rượu, nói với mọi người đang ngồi phía dưới, “Ta dùng một ly này, biểu hiện lòng cảm kích.”

“Tây Quyết hoàng đế khách khí.” Đám người Lăng Cảnh Lan cũng giơ lên ly rượu đáp lại.

“Hôm nay thỉnh chư vị đến đây, ngoại trừ tham gia lễ đăng cơ của trẫm, còn có một chuyện.” Âu Dương Triệt đặt ly rượu lên bàn, nhíu mày, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của Lăng Cảnh Lan, Lăng Dịch Hiên, Quân Khuynh Vũ và Quân Kiền Linh, khóe môi gợi lên một chút tươi cười ý vị, từ từ nói, “Muội muội của trẫm, Nhược Hi, cũng đã đến tuổi lập hôn phối, trẫm có ý định làm đám hỏi cho nàng với một trong các vị ở đây, không biết ý kiến của các vị thế nào?”

Lời này nói ra, tất nhiên là làm tâm tư mọi người dậy sóng một phen.

Ánh sáng trong đôi mắt đen đặc của Lạc Khuynh Hoàng chợt tắt, khóe môi giương lên tươi cười cao thâm. Âu Dương Triệt dùng chiêu này thật sự là rất cao minh.

Mượn yến hội này để đề cập đến việc liên hôn với Lăng quốc và Cẩm quốc, làm đám hỏi cho Âu Dương Nhược Hi với hoàng tử các nước, thật sự là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Thứ nhất. Âu Dương Nhược Hi đương nhiên chỉ có thể lấy một người. Mà Âu Dương Triệt thỉnh người của hai quốc gia là Lăng quốc và Cẩm quốc, hơn nữa mỗi quốc gia đều đang có hai đại thế lực tranh chấp bên trong, lúc này đưa ra đề nghị liên hôn, không thể nghi ngờ là sẽ làm chomâu thuẫn giữa Lăng quốc và Cẩm quốc cũng như mâu thuẫn trong nội bộ lại càng nghiêm trọng hơn.

Nếu cả Lăng quốc và Cẩm quốc cùng xảy ra nội loạn, Tây Quyết chắc chắn là có lợi nhất. Mà mâu thuẫn giữa Lăng quốc và Cẩm quốc, đối Tây Quyết mà nói thì cũng là trăm lợi không hại.

Thứ hai. Âu Dương Nhược Hi một khi kết hôn với người của thế lực nào, thì cũng có nghĩa là Âu Dương Triệt sẽ đứng về thế lực đó. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc tìm minh hữu cho Tây Quyết, làm cho Tây Quyết tránh khỏi kết cục bị thâu tóm nếu Lăng quốc và Cẩm quốc liên minh.

Mà Quân Khuynh Vũ, Quân Kiền Linh, Lăng Cảnh Lan và Lăng Dịch Hiên cũng hiểu rất rõ ràng dụng ý của Âu Dương Triệt. Nhưng mặc dù hiểu rõ, bọn họ cũng không thể không tranh đoạt.

Tây Quyết tuy rằng nhỏ yếu, nhưng dù sao cũng là một quốc gia. Nếu có được Tây Quyết chống lưng, cho dù là tranh đoạt quyền lực trong nước hayđối phó với các quốc gia khác sau khi đăng cơ, đối với bọn họ đều cực kì có lợi .

“Thân phận Nhược Hi công chúa tôn quý, lại ôn nhu nhàn thục, tại hạ tất nhiên là cầu còn không được.” Lăng Dịch Hiên mở miệng đầu tiên, nhìn Âu Dương Nhược Hi, nho nhã lễ độ nói.

Đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy vị tam hoàng tử Lăng quốc này. Nàng nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy Lăng Dịch Hiên mặc một thân trường bào màu xanh bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt. Dáng vẻ cũng cực kì bình thường, làm cho người ta không thể tin được hắn với một mỹ nhân như Lăng Vũ Lưu lại là thân huynh muội cùng một mẹ.

Nhưng người ta sẽ không vì bề ngoài bình thường mà xem nhẹ hắn, bởi vì tuy rằng hắn thoạt nhìn ôn hòa có lễ, nhưng mà ẩn bên trong khóe mắt đuôi lông mày đều là tinh quang.

“Kiền Linh cũng cầu mà không được.” Quân Kiền Linh nghe thấy Lăng Dịch Hiên mở miệng trả lời, cũng không chịu thua kém nói.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nâng lên đôi mắt, nhìn đến Lăng Cảnh Lan, chỉ thấy sắc mặt hắn có chút kỳ quái, trên mặt lạnh lùng không có chút biểu tình, thần sắc trong mắt cũng cực kì phức tạp, đôi mày dày gần như đã dính lại cùng một chỗ, trầm mặc hồi lâu, mới trầm giọng nói, “Cảnh Lan cũng nguyện ý.”

Tuy rằng miệng thì nói nguyện ý, nhưng khẩu khí kia, rõ ràng là cực kì không muốn,như là có nỗi khổ, bất đắc dĩ phải chấp nhận.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười bất đắc dĩ. Lúc Lăng Cảnh Lan nói câu nói kia, rõ ràng là đang nhìn nàng. Đối với tâm ý của Lăng Cảnh Lan, nàng không phải không rõ, nhưng mà, nàng đã có Quân Khuynh Vũ, thì sẽ không động tâm với nam tử khác. Huống chi, thời cơ tốt như vậy, Lăng Cảnh Lan không có lý do gì sẽ vì nàng mà từ bỏ.

Chỉ là, cơ hội tốt như vậy, Quân Khuynh Vũ sẽ bỏ qua sao?! Không có Tây Quyết ủng hộ, đối với Quân Khuynh Vũ mà nói, là phi thường bất lợi .

Không khỏi đem ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, đã thấy Quân Khuynh Vũ mang theo tươi cười sủng nịch nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một tia ngang ngạnh, tay áo màu đỏ rộng thùng thình nhẹ nhàng nâng lên, nói với Âu Dương Triệt, “Hảo ý của Tây Quyết hoàng đế, Khuynh Vũ xin ghi khắc trong lòng, nhưng Khuynh Vũ đã có vương phi, không thể nhận ý tốt của Tây Quyết hoàng đế!”

Âu Dương Triệt nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, biểu tình trên mặt cũng không có nhiều biến hóa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ có thêm vài phần quan sát cùng thưởng thức.

Nhưng sắc mặt Âu Dương Nhược Hi lại trở nên mười phần khó coi. Vốn dĩ nghe được khen ngợi của đám người Lăng Dịch Hiên và Quân Kiền Linh, trên mặt nàng đã ngập tràn đắc ý, không ngờ lại thình lình nghe được Quân Khuynh Vũ nói như thế.

Tuy lời nói của Quân Khuynh Vũ là sự thật, nhưng hắn lại nói như thế trước công chúng, làm cho Âu Dương Nhược Hi cảm thấy Quân Khuynh Vũ đang bôi bác nàng, không khỏi chuyển ánh mắt tức giận nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, nhưng khi chạm đến khuôn mặt của Quân Khuynh Vũ, lại là một phen giật mình.

Âu Dương Nhược Hi không thể tin nhìn Quân Khuynh Vũ.

Vẫn nghĩ rằng Âu Dương Triệt đã là mỹ nam tử thế gian khó tìm, nhưng nam tử trước mắt này, phong hoa tuyệt đại như vậy, làm cho nàng cảm thấy, mọi từ ngữ trên thế gian này cũng khó có thể miêu tả dung nhan của hắn.

Hồng y như lửa, phất phơ trong gió như một đoàn liệt hỏa chói mắt. Mà dung nhan của hắn, đôi mày dài sậm, ánh mắt liễm diễm trong đôi mắt hoa đào hẹp dài, mũi cao thẳng mượt mà mang theo độ cong mê người, ngay cả đôi môi nhếch lên ý cười tà mị cũng hoàn mỹ vô cùng.

Âu Dương Nhược Hi chỉ cảm thấy trong đầu chợt trống rỗng, trong mắt chỉ có một mảnh màu đỏ chói mắt kia, trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ si mê cũng không có biểu hiện gì khác, ngay cả tức giận lúc đầu cũng quên không còn một mảnh.

“Theo trẫm biết, thất hoàng tử Cẩm quốc và Khuynh Hoàng quận chúa vẫn chưa thành hôn, còn chưa tính vợ chồng đi.” Âu Dương Triệt nhíu mày, nhìn Quân Khuynh Vũ, từ từ nói.

Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút tàn khốc, khóe môi nhếch lên, vô cùng tà mị đáp, “Sau chuyến đi Tây Quyết này, bản điện sẽ hỏi cưới Hoàng nhi. Hơn nữa, cho dù có thành hôn hay không, trong tâm bản điện, chỉ thừa nhận duy nhất một thê tử là Hoàng nhi.”

Nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, Âu Dương Nhược Hi xiết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ não nề. Nàng đường đường là công chúa tôn sư, Quân Khuynh Vũ lại dám khinh thường?! Huống chi tuy rằng nàng không biết việc chính trị, nhưng tầm quan trọng của lần liên hôn này, nàng đã từng nghe ca ca nói qua, Quân Khuynh Vũ lại dám bất vi sở động?!

Nàng, Âu Dương Nhược Hi có điểm nào không tốt?! Quân Khuynh Vũ, hắn lại có thể không cần nàng! Lạc Khuynh Hoàng kia có gì tốt chứ?!

Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhược Hi mới hướng ánh mắt oán độc về phía Lạc Khuynh Hoàng, cho đến khi thấy rõ dung nhan của Lạc Khuynh Hoàng, Âu Dương Nhược Hi một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Nữ tử có khuôn mặt như sắc trăng trung thu, dung nhan như hoa sen mới nở, thanh lệ thoát tục, tuy rằng không tô son phấn, nhưng hai má trắng nõn trơn bóng kia so với dùng son phấn càng thêm trắng nõn trong sáng. Đôi mắt sáng như ngọc, phía dưới cái mũi khéo léo tinh xảo là đôi môi hồng nhuận diễm lệ như hoa đào.

Nàng vẫn nghĩ mình đã là thiên tư quốc sắc, nhưng thật không ngờ, lại có nữ tử đẹp đến như vậy! Khó trách Quân Khuynh Vũ sẽ thích nàng, chỉ sợ cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy, mới xứng đáng kề vai sát cánh cùng Quân Khuynh Vũ đi!

Trong nháy mắt xuất hiện một chút cô đơn, trong mắt Âu Dương Nhược Hi sau đó lại hiện lên một tia không cam lòng! Cho dù Lạc Khuynh Hoàng lớn lên xinh đẹp thì như thế nào?! Nàng ta cũng chỉ là một quận chúa mà thôi, mà nàng không chỉ là công chúa, hôn sự của nàng còn liên quan đến toàn bộ sự ủng hộ của Tây Quyết, nàng không tin Quân Khuynh Vũ sẽ tuyệt không động tâm!

“Khuynh Hoàng quận chúa tài mạo song toàn, cũng khó trách thất hoàng tử ái mộ.” Âu Dương Triệt nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, trên mặt không có nửa phần xấu hổ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từ từ nói, “Từ lâu đã nghe danh đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc Lạc Khuynh Hoàng và đệ nhất mỹ nhân Lăng quốc Lăng Vũ Lưu đều là tài mạo song tuyệt khuynh thành giai nhân, hôm nay Triệt may mắn có thể đồng thời nhìn thấy hai vị, không biết có thể thỉnh nhị vị biểu diễn tài nghệ một phen?”

“Ca ca, Nhược Hi cũng muốn biểu diễn!” Âu Dương Nhược Hi vốn đang lo lắng không có cách nào để ganh đua cao thấp với Lạc Khuynh Hoàng, nghe Âu Dương Triệt nói như vậy, lập tức tiếp lời nói.

Âu Dương Triệt nghe thấy lời nói của Âu Dương Nhược Hi, hướng ánh mắt đến trên người Âu Dương Nhược Hi, ý vị thâm trường nói, “Khuynh Hoàng quận chúa và Vũ Lưu quận chúa đều là tài nữ khó gặp, Nhược Hi,muội sao có thể muốn so với các nàng, đừng hồ nháo!”

Thanh âm càng về sau càng tăng thêm vài phần nghiêm khắc.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bật cười. Tâm tư Âu Dương Triệt thật ra rất kín đáo, đầu tiên là dùng hôn sự của Âu Dương Nhược Hi để khơi mào bất hòa giữa Lăng quốc và Cẩm quốc, nay lại lấy cớ muốn xem nàng và Vũ Lưu công chúa biểu diễn tài nghệ để đánh giá các nàng, lại nói tiếp bọn họ đánh giá các nàng, kỳ thật lại quan hệ đến toàn bộ Cẩm quốc và Lăng quốc, tâm tư này quả thật không thể coi thường.

Chỉ tiếc Âu Dương Nhược Hi lại không hiểu được dụng tâm của Âu Dương Triệt, ngược lại còn chủ động đưa ra yêu cầu muốn tỷ thí, vậy thì tính chất lập tức thay đổi hoàn toàn, từ đánh giá hai nước, biến thành đánh giá ba nữ tử. Bởi vậy Âu Dương Triệt mới có thể nghiêm khắc ngăn cản Âu Dương Nhược Hi như vậy, đáng tiếc, Âu Dương Nhược Hi vẫn không biết cảm kích.

“Ca ca! Thỉnh cho phép Nhược Hi tỷ thí!” Âu Dương Nhược Hi vốn đã nghẹn một hơi, nghe Âu Dương Triệt cư nhiên nói nàng như thế, không khỏi càng thêm tức giận, làm sao chú ý tới khẩu khí và ánh mắt ý tứ của Âu Dương Triệt, chỉ bướng bỉnh nói.

Âu Dương Triệt nghe thấylời nói của Âu Dương Nhược Hi, trong mắt lướt qua một tia tàn khốc, nhưng trên mặt vẫntươi cười, hắn nhìn Âu Dương Nhược Hi từ từ nói, “Một khi đã như vậy, Nhược Hi, ngươi tỷ thí đi, nhưng đừng đánh mất thể diện của Tây Quyết ta!”

“Vâng ca ca!” Âu Dương Nhược Hi nghe được lời nói của Âu Dương Triệt, trên mặt lộ ra tươi cười có ý là tình thế bắt buộc, nàng nhất định phải đả bại Lạc Khuynh Hoàng, làm cho Quân Khuynh Vũ nhìn rõ, trên đời này, ai mới là nữ tử xứng đôi với hắn nhất!

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Âu Dương Triệt, khóe môi nhếch lên một tia lạnh lẽo, bên trong con ngươi đen đặc toát ra vài phần bí hiểm, nàng mở miệng, từ từ nói, “Tây Quyết hoàng đế có phần quá nghiêm trọng vấn đề rồi. Chỉ là luận bàn tài nghệ mà thôi, làm sao có thể chạm đến vấn đề thể diện quốc gia chứ?”

Âu Dương Triệt nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, khóe mắt hiện lên một tia thưởng thức. Tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng không đơn giản, hắn đã sớm biết, chỉ là nàng chỉ dựa vào này một câu nhìn như tùy tiện nói ra, đã hóa giải kế ly gián hắn khổ tâm chuẩn bị, thật là làm cho hắn không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn ly gián Lăng quốc và Cẩm quốc mà thôi, mà hiện tại, hắn thật sự có chút mong đợi trận biểu diễn tài nghệ này.

Âu Dương Nhược Hi là thân muội muội của hắn, mặc dù trí tuệ Âu Dương Nhược Hi không bằng Lạc Khuynh Hoàng, nhưng hễ là tài nghệ nữ tử nên học, từ nhỏ đã được dạy dỗ bởi lão sư tốt nhất, có thể nói toàn bộ Tây Quyết, không nữ tử nào có thể xuất sắc như Âu Dương Nhược Hi, hắn thật muốn nhìn xem Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu, đến tột cùng là có tài nghệ thế nào lại được thịnh truyền đến như thế!

“Khuynh Hoàng quận chúa nói rất đúng. Chỉ là chúng ta tùy ý luận bàn, Tây Quyết hoàng đế đừng để ở trong lòng.” Vũ Lưu công chúa nghe thấylời nói của Lạc Khuynh Hoàng, cũng lộ ra tươi cười ôn hòa khéo léo, nói với Âu Dương Triệt. Tươi cười trên mặt nàng tinh xảo như oa nhi, vừa vặn đến hoàn mỹ.

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền hảo hảo thưởng thức đi.” Đôi mắt hoa đào của Âu Dương Triệt nhếch lên, nhìn Lăng Vũ Lưu, ẩn ý cười cười

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền hảo hảo thưởng thức đi.” Đôi mắt hoa đào của Âu Dương Triệt nhếch lên, nhìn Lăng Vũ Lưu, ẩn ý cười cười.

Âu Dương Nhược Hi sai người mang đến giấy và bút mực viết xuống các loại tài nghệ như cầm kỳ thư họa, yêu cầu cùng Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu lần lượt tỷ thí, Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu vẫn thản nhiên đứng đó, tùy ý Âu Dương Nhược Hi bày ra bộ dáng khiêu khích.

Thấy một màn như vậy, vẫn ngồi trên chỗ ngồi, giữa hai tròng mắt lụi bại của Quân Ngữ Yên lộ ra một tia oán độc cùng châm chọc.

Nàng đương nhiên hận Lạc Khuynh Hoàng. Nếu không phải bởi vì nàng ta, chuyện của nàng và Lưu Tử Hiên làm sao lại trở thành tình hình hiện tại. Người khác đều nói nàng không phải thật sự thích Lưu Tử Hiên, bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, nhưng có ai biết, nàng đối với Lưu Tử Hiên kỳ thật là một mảnh chân tình!

Nhưng Lưu Tử Hiên cũng là đồ háo sắc, đầu tiên là dùng mọi cách lấy lòng Quân Thiên Lam, nhưng Quân Thiên Lam không thèm nhìn đến hắn, hắn mới xuống tay với Quân Ngữ Yên. Quân Ngữ Yên tuy rằng biết Lưu Tử Hiên làm người như thế nào, nhưng vẫn không đấu lại hoa ngôn xảo ngữ của Lưu Tử Hiên, chậm rãi yêu hắn!

Nhưng sau khi gặp tuyệt thế dung mạo – Lạc Khuynh Hoàng, Lưu Tử Hiên vẫn thất hồn lạc phách, thường xuyên nhắc tới tên của Lạc Khuynh Hoàng, cho nên nàng mới hận Lạc Khuynh Hoàng như vậy. Nàng tuy rằng còn thích Lưu Tử Hiên, nhưng kiêu ngạo của một công chúa không cho phép nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì thế nàng dứt khoát rời khỏi Lưu Tử Hiên, nghe theo an bài của mẫu hậu, quyết định gả cho Lăng Cảnh Lan.

Vốn dĩ thấy Lăng Cảnh Lan tuấn tú lịch sự, nàng nghĩ tuy rằng nàng không thích Lăng Cảnh Lan, nhưng gả cho nam tử như vậy coi như không tệ. Nhưng là thật không ngờ, mộng đẹp của nàng lại một lần nữa bị Lạc Khuynh Hoàng phá hủy, thậm chí cuối cùng biến thành nàng không thể không gả cho tử lão nhân Tây Quyết!

Thời điểm biết nàng sẽ gả đi Tây Quyết, mẫu hậu vốn không đồng ý, nhưng sau khi gặp Lạc Khuynh Hoàng, thái độ của mẫu hậu liền trở nên khác thường, vậy mà lại đồng ý cửa hôn sự này!

Đã không có mẫu hậu ủng hộ, nàng còn có cái gì để đấu tranh, cho dù nàng lấy cái chết để phản kháng, tuyệt sẽ không có tác dụng gì! Cuộc đời nàng đã bị hủy hoại trên tay Lạc Khuynh Hoàng, bảo nàng làm sao mà không hận đây?!

Nhưng cho dù cực kì oán hận, bản lĩnh của Lạc Khuynh Hoàng thế nào, nàng cũng hiểu được. Âu Dương Nhược Hi muốn phân tranh cao thấp với Lạc Khuynh Hoàng, thật là không biết lượng sức mình.

Nhưng mà Vũ Lưu công chúa của Lăng quốc cũng là tiếng lành đồn xa, huống hồ xem dung mạo khí độ của Vũ Lưu công chúa, cũng không thua kém Lạc Khuynh Hoàng bao nhiêu, nếu nàng ta có thể đánh bại Lạc Khuynh Hoàng, cũng coi như là thay nàng hả giận!

Hiện tại, nàng thân mang kịch độc, thật là muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Lúc trước nàng đã phái người chuyển thư cho Quân Kiền Linh, muốn Quân Kiền Linh nghĩ biện pháp cứu nàng, nhưng Quân Kiền Linh chẳng hề quan tâm, nay nàng coi như là đã thấy rõ lòng người dễ thay đổi thế nào, cho dù là thân ca ca còn không thể tin tưởng, nàng còn có thể tin tưởng ai đây?!

Hiện tại, nàng thật là ngay cả muốn chết cũng không làm được, chỉ có thể cố gắng kéo dài mệnh cho tấm thân tàn nhược này, bất quá chỉ cần nàng còn sống một ngày, nàng tuyệt sẽ không để cho người nàng hận sống tốt! Có thể nhìn thấy kẻ đó sống không tốt đẹp, cho dù phải chết, cũng sẽ chết một cách vui vẻ!

“Hạng mục đầu tiên. Vẽ một bức họa đồ trong thời gian một nén nhang, chúc mừng Tây Quyết hoàng đế đăng cơ.” Thái giám dựa theo danh sách thể lệ mà Âu Dương Nhược Hi đã viết nói.

Nghe thấy thế, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thời gian một nén nhang không khỏi quá ngắn đi? Trong thời gian một nén nhang, vừa phải suy nghĩ, vừa phải vẽ tranh, sợ là có chút làm khó người ta.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Âu Dương Nhược Hi đắc ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu, nhanh chóng đề bút vẽ tranh.

Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia khinh thường. Âu Dương Nhược Hi trong lúc ra đề mục chắc là đã chuẩn bị tốt sẽ vẽ cái gì đi, bởi vậy khi đề mục vừa được đọc lên, nàng ta mới có thể nhanh chóng đề bút vẽ tranh như vậy.

Thản nhiên đi tới cái bàn trước mặt, Lạc Khuynh Hoàng vươn ngón tay mảnh khảnh, nhấc bút, trên mặt giấy bắt đầu xuất hiện những vết mực đầu tiên, chỉ ít ỏi vài nét bút, đã phác ra bộ dáng của một con phượng hoàng, tiếp theo lại lấy bút điểm xuyết trên lông vũ phượng hoàng, nhìn như là chỉ tùy ý thêm vài nét bút.

Thời gian một nén nhang còn chưa hết, Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu đã đồng thời ngừng bút, người đầu tiên đề bút là Âu Dương Nhược Hi vẫn còn đang vẽ.

Âu Dương Nhược Hi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu đồng thời ngừng bút, không khỏi vừa tức giận lại vừa kinh ngạc, hé ra khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, ngay cả tay cầm bút cũng nhịn không được mà run run.

Một nén nhang đã hết, Âu Dương Nhược Hi khó khăn lắm mới vẽ xong. Nàng họa là một cự long, vì thời gian gấp gáp, cự long này vẽ cũng không tốt lắm, miễn cưỡng có thể nhìn ra là một con rồng. Tuy rằng vẽ không tính là mười phần tinh xảo, nhưng chỉ trong một nén nhang mà có thể vẽ được như vậy, thật cũng không dễ dàng gì.

Âu Dương Nhược Hi nhìn bức họa của mình, đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lăng Vũ Lưu, vênh váo nói, “Cự long này chính là hoàng huynh ta, biểu thị Tây Quyết ta giống như cự long phi thăng.”

Chúng đại thần nhìn bức long họa của Âu Dương Nhược Hi, cũng không ngừng tán dương. Có thể trong thời gian ngắn như vậy đã vẽ được như thế, xác thực không dễ dàng.

Trọng thần của Tây Quyết làm giám khảo cho lần tỷ thí này cũng không ngừng chậc chậc khen ngợi.

Lăng Vũ Lưu nhìn bức họa của Âu Dương Nhược Hi, ý cười trên mặt vẫn là mười phần ôn nhu, nàng đưa tay xuất ra bức họa của mình, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, thanh âm mềm mỏng dễ nghe vang lên, “Thật sự là trùng hợp. Vũ Lưu vẽ, cũng là một con rồng.”

Mọi người nghe thấy lời nói của Lăng Vũ Lưu, không khỏi chuyển ánh mắt nhìn đến bức họa của Lăng Vũ Lưu. Lăng Vũ Lưu vẽ rồng không phức tạp như Âu Dương Nhược Hi, lớp vảy trên người chỉ dùng ít ỏi vài nét bút phác ra, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đó là một con rồng.

Bức họa của Lăng Vũ Lưu thoạt nhìn rất đơn giản, chỉ có ít ỏi vài nét bút, nhưng lại vẽ hết được tư thái bay lên cao của cự long, thậm chí đôi mắt rồng kia một đôi long nhãn cũng chỉ là một nét chấm bút, lại làm cho con rồng sinh động như thật.

Mọi người không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, không thể tin được. Rõ ràng Lăng Vũ Lưu vẽ không hề cẩn thận chăm chút như Âu Dương Nhược Hi, nhưng tại sao bức họa của nàng lại đem đến cho người ta cảm giác rung động rất chân thật.

Lăng Dịch Hiên nhìn đến muội muội nhà mình, trên mặt lộ ra tự hào của một huynh trưởng, trên mặt Lăng Cảnh Lan cũng lộ ra một chút ý cười, mặc dù Lăng Vũ Lưu không phải thân sinh muội muội của hắn, nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bản lĩnh của Lăng Vũ Lưu hắn đương nhiên biết, nhưng mà, hắn thật ra chờ mong bức họa của Lạc Khuynh Hoàng hơn.

Quân Kiền Linh và Âu Dương huynh đệ nhìn đến bức họa của Lăng Vũ Lưu, trên mặt cũng lộ ra một chút khen ngợi cùng kinh ngạc, thật không ngờ họa kỹ của Lăng Vũ Lưu lại xuất thần nhập hóa như thế.

Chỉ có Quân Khuynh Vũ, một đôi con ngươi đen như mực vẫn tĩnh lặng. Là sư huynh muội của Lăng Vũ Lưu đã ba năm, hắn đương nhiên biết bản lĩnh của Lăng Vũ Lưu thế nào, nhưng mà hắn rất tin tưởng, Hoàng nhi của hắn nhất định sẽ tuyệt hơn Lăng Vũ Lưu .

Triều thần Tây Quyết làm giám khảo nhìn đến bức họa của Lăng Vũ Lưu, cũng trợn mắt há hốc mồm, vẽ tốt như thế, e là không cần phải nhìn đến bức họa của Lạc Khuynh Hoàng nữa rồi, còn ai có thể chỉ cần vài nét bút ít ỏi đã vẽ được cự long sinh động như vậy?

“Nhị vị công chúa đều vẽ cự long. Khuynh Hoàng liền họa một bức trăm điểu triêu phượng đồ cho cân xứng.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bức hoạ của Lăng Vũ Lưu, trong mắt cũng hiện lên một chút khen ngợi, nhưng nàng vẫn trấn định thản nhiên trình diện bức họa của nàng.

Ánh mắt mọi người một lần nữa bị bức họa của Lạc Khuynh Hoàng hấp dẫn. Lạc Khuynh Hoàng vẽ phượng hoàng, cũng chỉ là vài nét bút ít ỏi, đã đem tư thế phượng hoàng giương cánh bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt phượng hoàng lại sáng ngời hữu thần, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra ngoài.

Trên mặt mọi người lại là một trận kinh dị.

Tình huống này thật làm khó cho triều thần làm giám khảo mà. Họa kỹ Khuynh Hoàng quận chúa và Vũ Lưu công chúa đều xuất sắc vô cùng, họa vô cùng sống động, họa kỹ có thể nói là bất phân cao thấp, bảo bọn hắn phải bình phán như thế nào?!

Mà biểu tình của Âu Dương Nhược Hi cũng vô cùng khó coi. Rõ ràng là nàng ra đề mục, rõ ràng nàng đã sớm chuẩn bị tốt, rõ ràng các nàng bắt đầu trễ hơn nàng, lại ngừng bút sớm hơn nàng, làm sao có thể vẽ được xuất sắc như thế?! Chẳng lẽ nàng thật sự không bằng các nàng sao?!

Ngón tay gắt gao xiết chặt, cho đến khi các đốt ngón tay gần như trắng bệch, Âu Dương Nhược Hi đột nhiên nâng lên đôi mắt, oán độc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nàng sẽ đối phó Lạc Khuynh Hoàng, coi như cho Lăng Vũ Lưu chiếm một chút tiện nghi đi!

Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhược Hi cố ý bày ra bộ dạng kỳ quái, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng quận chúa nói là vẽ một bức trăm điểu triêu phượng đồ, tại sao trong bức tranh này chỉ có một con phượng hoàng vậy?”

Lời vừa nói xong, mọi người cũng mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng không hề lo lắng, tựa tiếu phi tiếu, từ từ nói, “Chỉ có một con phượng hoàng sao?! Chư vị nhìn kỹ lại xem.”

Nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, mọi người lập tức cẩn thận nhìn lại bức họa của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ chốc lát, trong mắt mọi người đều hiện lên một tia kinh dị, có người thậm chí há to miệng, một bộ không thể tin được, ngay cả Quân Khuynh Vũ cũng nhịn không được mà nhíu mày.

Vừa rồi mọi người thấy Lạc Khuynh Hoàng vẽ, đều thấy được một con phượng hoàng trông rất sống động, bởi vậy cho rằng Lạc Khuynh Hoàng chỉ vẽ một con phượng hoàng, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện làm sao chỉ có một con phượng hoàng?! Rõ ràng là trăm điểu, vài nét bút điểm xuyết cánh phượng hoàng kia, chính là tách ra từng lông vũ phượng hoàng, như có trăm con chim đang giương cánh bay cao.

Lúc này Âu Dương Nhược Hi cũng chú ý tới huyền cơ trong bức tranh, nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thì thào lẩm bẩm, “Làm sao có thể! Làm sao có thể?!”

Vẽ một bức họa như vậy, cho dù có cho nàng cả một ngày, nàng cũng không thể vẽ được, làm sao Lạc Khuynh Hoàng có thể chỉ trong thời gian làm sao ngắn ngủi lại vẽ được?!

Ngay cả dung nhan luôn luôn cao quý thanh nhã của Lăng Vũ Lưu cũng xuất hiện một vết rách, trong con ngươi nàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, có rất nhiều cảm xúc đan xen, không thể tin, thưởng thức, ghen tị, thậm chí còn có một tia hiểu rõ.

Khóe môi nàng giương lên tươi cười, ôn hòa có lễ hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng nói, “Khuynh Hoàng quận chúa tâm tư kín đáo, họa kỹ siêu quần, Vũ Lưu thua tâm phục khẩu phục.”

Âu Dương Nhược Hi bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tuy rằng nàng không nhận thua, nhưng trong lòng mọi người đều đã có kết quả. Triều thần làm giám khảo tự nhiên cũng không chút do dự tuyên bố Lạc Khuynh Hoàng thắng.

Lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Lạc Khuynh Hoàng đều trở nên kinh diễm. Nếu nói ban đầu chỉ là kinh ngạc vì dung mạo tuyệt thế của nàng, thì vì một bức họa này, không thể nghi ngờ là đã làm cho bọn họ cảm thấy, Lạc Khuynh Hoàng thật đáng được tam quốc quyền quý cầu hôn. Nữ tử như vậy, nam tử nào trên thế gian này có thể không động tâm?

“Thứ hai. Tấu một khúc cầm.” Thái giám tiếp tục đọc.

Quân Ngữ Yên tựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt xuất hiện thần sắc ốm yếu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, so cầm kỹ với Lạc Khuynh Hoàng? Âu Dương Nhược Hi này thật đúng là không biết lượng sức!

Hừ! Nàng tuy rằng hận thấu xương Lạc Khuynh Hoàng, nhưng Âu Dương Nhược Hi này cũng không tốt đẹp gì với nàng, nếu không phải bởi vì Âu Dương Triệt, nàng cũng sẽ không biến thành bộ dáng như quỷ ngày hôm nay, trận tỷ thí này, cho dù là ai thua, nàng cũng vui vẻ mà nhìn!

“Tiếng đàn vốn khó phân cao thấp. Nếu là diễn tấu riêng biệt, sợ là khó xử chư vị bình thẩm. Theo ngu kiến của Vũ Lưu, không bằng ba người chúng ta đồng tấu, tiếng đàn của ai có thể dẫn dắt hai người kia, là người thắng, như thế nào?” Lăng Vũ Lưu nghe xong thể loại tỷ thí, vô cùng dịu dàng nói.

Âu Dương Nhược Hi nghe xong hừ lạnh một tiếng, từ từ nói, “Có gì không thể?!”

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Lăng Vũ Lưu, khóe môi nhếch lên một tia ẩn ý, từ từ nói, “Khuynh Hoàng cũng không có ý kiến.”

Trong lòng đã cân nhắc, nói vậy Lăng Vũ Lưu đã nghe chuyện nàng so cầm nghệ với Quân Ngữ Yên, lo sợ tách tỷ thí riêng biệt, sẽ bại bởi nàng, vì thế đưa ra đề nghị ba người cùng tấu, từ đó, sẽ nghe không ra cảnh giới trong đó, ngược lại là so cầm kỹ và định lực .

Nhưng mà, cho dù các nàng ra điều kiện như thế nào đi nữa, Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng sẽ không sợ hãi! Mặc kệ như thế nào, nàng tất nhiên cũng sẽ phụng bồi.

Ba người đồng thời đặt ngón tay trên huyền cầm. Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi đồng thời đánh đàn, tiếng đàn truyền ra, tiếng đàn của hai người dây dưa cùng một chỗ, nhưng rõ ràng có thể thấy tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu tốt hơn.

Tất cả mọi người có chút sốt ruột nhìn Lạc Khuynh Hoàng, phải biết rằng một khi tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi vào cao trào, Lạc Khuynh Hoàng muốn phá giải, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng bản thân Lạc Khuynh Hoàng không chút hoang mang, khóe môi còn mang theo tươi cười bình tĩnh mà thản nhiên, trong bình tĩnh thản nhiên lại có một cỗ khó tự tin khó có thể nói thành lời, đợi cho tiếng đàn của Âu Dương Nhược Hi dần dần yếu đi, tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu dần dần tiến vào thời điểm cao trào, Lạc Khuynh Hoàng mới đưa ngón tay đặt lên huyền cầm.

“Tranh” .

Một tiếng cao vút, đánh gãy tiếng đàn của Âu Dương Nhược Hi và Lăng Vũ Lưu, tiếng đàn của Âu Dương Nhược Hi vốn đã bị Lăng Vũ Lưu áp chế, nội tâm nàng đã vô cùng lo lắng, một tiếng đàn này của Lạc Khuynh Hoàng, chính thức đánh gãy tiếng đàn của nàng, nàng thật khôngbiết phải tiếp tục đàn thế nào.

Mà tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu tuy rằng đã gần vào cao trào, nhưng lại bị một tiếng đàn này của Lạc Khuynh Hoàng đánh gãy, muốn đánh tiếp, cũng không phải dễ dàng.

Lạc Khuynh Hoàng lại giống như hoàn toàn không quan tâm phản ứng của Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi, ổn định thân người tiếp tục tấu, nàng vẫn tấu một khúc tri âm tri kỷ, tiếng đàn tuôn ra từ đầu ngón tay của nàng, giống như âm thanh thác nước đổ xuống.

Ngoại trừ tiếng đàn vừa mới đánh gãy Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi kia, tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng cũng không quá mức vang dội, nhưng lại nhịp nhàng ăn khớp, vô cùng trôi chảy.

Mặc kệ Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi làm thế nào để đánh gãy tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, đều là không hề kết quả, Lạc Khuynh Hoàng giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản như là không hề nghe thấy tiếng đàn của hai người bọn họ, chỉ thản nhiên tấu khúc.

Tiếng đàn của Âu Dương Nhược Hi đã hỗn độn không chịu nổi, nàng tức giận dừng tay, ném huyền cầm xuống mặt đất. Cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Mà Lăng Vũ Lưu vẫn đang kiên trì, tiếng đàn của nàng vẫn đầy đủ như trước, nhưng rõ ràng đã bị Lạc Khuynh Hoàng ngăn chặn .

Một khúc của Lạc Khuynh Hoàng đã gần đến cao trào, tiếng đàn càng ngày càng cao kháng, càng ngày càng cấp tốc, càng về sau, Lăng Vũ Lưu gần như hoàn toàn theo không kịp , nàng cũng đành dừng tay.

Thản nhiên đứng dậy, tỏ vẻ nàng đã nhận thua. Vẻ không kiêu không siểm trên mặt nàng, một chút cũng không bị buồn bực đả bại, vẫn trước sau như một là vẻ dịu dàng.

Ánh mắt mọi người thấy nhìn Lăng Vũ Lưu không khỏi tăng thêm vài phần thưởng thức, dịu dàng hào phóng, không vội không nóng nảy, Lăng Vũ Lưu quả nhiên là mỹ nhân tam quốc.

Ngay khi Lăng Vũ Lưu dừng lại, tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng cũng im bặt. Tuy rằng kết thúc, lại không làm cho người ta cảm thấy đột ngột, mà là tạo cho người ta một loại dư âm còn văng vẳng bên tai.

Mọi người giật mình nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vốn nghĩ nàng đàn trôi chảy như vậy, không hề bị Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi ảnh hưởng, nhất định là đang đắm chìm trong tiếng đàn của mình, chưa từng nghe thấy tiếng đàn của các nàng, nhưng thật không ngờ, Lạc Khuynh Hoàng kỳ thật vẫn chú ý lắng nghe tiếng đàn của các nàng.

Một bên nghe các nàng đàn, một bên phân tâm tấu, mà không hề bị ảnh hưởng, trước không nói cầm kỹ này có bao nhiêu xuất thần nhập hóa, chỉ cần xét định lực này, chỉ sợ cũng là vạn người khó tìm.

“Khuynh Hoàng quận chúa quả thực tài nghệ hơn người.” Lăng Vũ Lưu tao nhã tự nhiên nói, Âu Dương Nhược Hi vẫn hừ lạnh.

Tiếp theo, ba người tiếp tục tỷ thí mười hạng mục tài nghệ nữa. Ngoại trừ nữ hồng bại bởi Lăng Vũ Lưu, các loại tài nghệ khác, Lạc Khuynh Hoàng đều đứng nhất, hơn nữa thắng rất quang minh chính đại, làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.

Âu Dương Nhược Hi tức giận đến muốn giơ chân, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt Lạc Khuynh Hoàng, mà Lạc Khuynh Hoàng cũng chỉ tươi cười làm ngơ.

Công chúa thì thế nào?! Nàng đánh bại nàng ta thương tích đầy mình. Mặc kệ là ai, mặc kệ là thân phận gì, dám can đảm để ý đến Quân Khuynh Vũ, nàng tuyệt sẽ không chút nương tay !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.