Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 73: Chương 73: Không manh mối




Giải quyết xong xuôi, Dương Phàm lúc này mới yên tâm rời đi. Mọi thứ đã ổn thỏa lúc này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, dù sao có nhiều tiếng súng như vậy hơn nữa chỗ này cũng không xa khu dân cư là mấy. Chắc có người đã nghe thấy tiếng súng mà báo cảnh sát sẽ đến nơi này nhanh thôi.

Dương Phàm quay lại trường học thì không nằm ngoài dự đoán của hắn. Chắc chắn cảnh sát đã đến nơi đó rồi báo cáo cho cô nàng, nhìn mỹ nữ cảnh sát có vẻ vội vàng như vậy Dương Phàm tiến lại gần.

- Người đẹp, không biết có chuyện gì mà khiến nàng vội vàng như vậy?

- Không có chuyện gì, là chút chuyện nhỏ cần phải giải quyết mà thôi.

Lãnh Mộng nói rồi không để ý đến hắn nữa mà bước đi nhanh ra xe rồi rời đi. Dương Phàm cười thầm, dù sao thì bọn họ cũng không thể điều tra được gì. Dương phàm quyết định đến công ty một phen dù sao cũng không có chuyện gì để làm.

Lúc này bên phía nhà kho bỏ hoang. Lãnh mộng bước vào nhìn cảnh tượng hãi hùng này, nhìn xung quanh đều có người chết.

- Lão Khiêm, ông có kiểm chứng có kết quả thế nào rồi.

- Cục trưởng, chuyện này rất khó tin. Lão khiêm nét mặt đầy kinh hãi nói tiếp. theo như dấu vết ở hiện trường thì chuyện này do một người làm nói đến đây giọng nói của lão khiêm có chút run run. những người chết ở đây đều bị bắn chết. Theo như những vỏ đạn tại hiện trường thì tên hung thủ có lẽ đã đấu súng với những tên ở bên trong,  còn nữa bảy người này đều bị bắn một viên xuyên tim mà chết. Có thể nói đối phương không phải người thường.

Lão khiêm nói xong nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

- Lão khiêm, tại sao hung thủ lại có một người,  hơn nữa ông nói người này không phải người thường là có ý gì.

Lãnh mộng vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì mà vị pháp y gọi là Lão khiêm vừa nói.

- Cục trưởng, cô qua đây sẽ rõ.

Lão khiêm dẫn Lãnh mộng qua một cái xác.

- Người này chết do yết hầu vỡ nát, nhìn bề ngoài có thể không thấy nhưng khi nhấn tay xuống sẽ thấy. Hơn nữa người này lại chết ở bên ngoài, trước khi chết hắn đã phải chịu thống khổ. Cục trưởng người xem, cổ tay bị bẻ gãy những đốt xương ngón tay cũng vậy, có dấu hiệu của sự cổ tay bị xoay ở đây. Người nghĩ xem hung thủ có thể là người sao? Bóp nát yết hầu vậy phải cần bao nhiêu sức lực đây, hơn nữa 7 tên ở trong kia đều một viên đạn mà chết, hơn nữa hung thủ ra tay rất nhanh rất chuẩn xác khiến cho đối phương trở tay không kịp.

- Chẳng lẽ không có một dấu vết nào của hung thủ để lại sao?

- Không một dấu vết hay vân tay nào của thủ phạm cả, chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ lưỡng. Ngoại trừ hai khẩu súng đã bắt chết 8 người ra thì còn lại đều không có bất cứ thứ gì.

Lãnh Mộng nghe xong những lời này cũng bắt đầu trầm tư, có thể nói hung thủ là một người rất tài giỏi những chi tiết quan trọng đều bị hắn xóa hết mọi manh mối. Vậy còn những người trong đó đã xác nhận được thân phận của những người này hay không. Lãnh Mộng chỉ còn cách tạm gác chuyện thủ phạm lại mà điều tra từ từ những người chết ở đây.

- Cục Trưởng, những người này có thể là tội phạm quốc tế, tôi đã gửi ảnh của 8 người kia để bên cảnh sát quốc tế xác nhận những người này.

Vừa nói xong thì có một viên cảnh sát chạy lại. Cục Trưởng, Lão Khiêm, bên cảnh sát quốc tế đã xác nhận thân phận của những người này bọn họ còn gửi bản báo cáo chi tiết hơn về những người này. Hai người hãy xem. Viên cảnh sát đưa cho hai người bản báo cáo của bên quốc tế. Còn nữa họ nói hai ngày nữa người bên họ sẽ đến giúp chúng ta điều tra vụ này và khuyên chúng ta phải cẩn thận vì hung thủ nhất định vẫn còn ở trong thành phố, còn bảo phía bên cảnh sát chúng ta không nên điều tra tiếp mà hãy chờ người bên bọn họ tới.

- Được vậy thì hai ngày nữa chúng ta sẽ nói về chuyện này.

Nói xong Lãnh Mộng dặn dò thêm rồi rời khỏi hiện trường. Nàng biết có một người có thể giúp mình đôi chút về chuyện này.

Lúc này Dương Phàm đang đến phòng của Dương Nguyệt, nhưng thư kí của nàng lại nói rằng Dương Nguyệt hiện đang ở trên phòng của chủ tịch bàn công chuyện. Dương Phàm lúc đầu định rời đi nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện cơ thể hiện tại không phải là của hắn, cha mẹ của thân xác này hắn phải thay người này báo đáp cha mẹ của hắn.

Dương Phàm bước vào thang máy tiến đến tầng 35 Dương Phàm bước đến không hề gõ cửa mà cứ như vậy mà bước vào, bên trong ngoài vợ chồng Dương Thị và Dương Nguyệt ra thì còn một người phụ nữ cũng phải tầm tuổi Dương nguyệt. Vẻ đẹp sắc sảo mặc âu phục mang theo nét đẹp của người phụ nữ Châu Âu, vóc dáng đẹp hì không cần phải nói. Chỉ cần hình dung một điều. không thể tả.

- Mọi người đang bàn công chuyện sao? Có lẽ con nên ra ngoài thì tốt hơn.

- Tiểu phàm, em vào đây.

Dương phàm định rời đi thì Dương nguyệt đã gọi hắn quay lại.

- Để chị giới thiệu, đây là Họa Tâm cô ấy là bạn thân của chị, cũng là người tương tác của bên công ty ở nước ngoài. Cô ấy mới về từ chiều nay, nếu em có chuyện gì ở công ty còn chưa hiểu thì hãy hỏi Họa tâm. Còn đây là em trai mình Dương phàm phiền cậu chỉ bảo cho nó thêm.

- Chào chị, sau này làm phiền chị rồi.

Dương phàm rất lễ phép vươn tay ra.

- Không phiền, không phiền, nếu em có điều gì không biết thì cứ hỏi chị.

Cô nàng vươn tay bắt tay với Dương phàm.

Dương phàm chớt có hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình thường cười nói.

- Được rồi, tối nay chị và Họa Tâm sẽ ăn tối ở nhà hàng em có muốn đi cùng hay không.

Dương nguyệt nói.

- Vậy làm phiền hai chị rồi.

Dương phàm vẫn rất lễ phép nói.

- Không sao? Có thêm người thì càng vui.

- Vậy tối nay chúng ta sẽ đến nhà hàng Kim Liên nhé. Em thấy mon ăn ở đó cũng rất ngon lại có phòng riêng nữa.

- Được, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.