Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 71: Chương 71: Chưa biết chừng bản công chúa tương lai còn có thể trở thành Khương hậu




Khương Duy vẫn chưa từ bỏ, thành khẩn nói: “Công chúa, người nhận lấy đi. Đây là thành ý của Khương mỗ.”

Lục Khanh thật sự không thể chịu nổi loại nịnh nọt này, nói thẳng.

“Bản công chúa đã nói tùy tiện cứu thôi, ngươi cần gì để ý như thế?

Bản công chúa chính là đích công chúa Bắc quốc, đồ tốt trong thiên hạ, vàng bạc châu báu muốn gì chả có. Ngươi cảm thấy ta sẽ muốn miếng ngọc bội này sao?”

Phải nghe những lời chế nhạo này nhưng Khương Duy mặt không đổi sắc, vẫn thành khẩn như cũ.

“Mạng này là do công chúa cứu về, đừng nói là vật ngoài thân, cái mạng này nếu người muốn ta cũng bằng lòng dâng hiến.

Đưa cho công chúa miếng ngọc này cũng là đại diện cho việc người là ân nhân của ta, không có ý gì khác. Đối với người chỉ là tùy tiện cứu giúp, nhưng đối với ta là ơn nghĩa cứu mạng.”

Đôi mắt hắn vô cùng trong sáng thuần khiết khiến Lục Khanh không khỏi mê mang.

Là nàng nghĩ nhiều rồi? Khương Duy này là một người trọng tình trọng nghĩa sao?

Cũng đúng, hắn lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sống trong nghèo khó lại nhìn có vẻ là người đọc sách một lòng cầu công danh, hắn cũng không sống trong cảnh hoàng tộc tranh quyền đoạt thế, sao có thể am hiểu thủ đoạn tranh đoạt với Khương Thù?

Nghĩ đến đây sắc mặt nàng cũng dịu đi không ít.

“Được rồi. Bản công chúa đã biết, nếu ngươi muốn báo ân thì bản công chúa rất hoan nghênh! Sau này còn nhiều cơ hội, ngọc bội này ngươi vẫn nên cầm về đi thôi.”

Lục Khanh dùng ánh mắt dò xét hắn một lượt.

Nếu hắn thật sự là Khương quốc hoàng thái tử, nếu hắn không bị Khương Thù hại chết thì để hắn lên ngôi cũng là lựa chọn không tồi. Nếu hắn thật sự là người trọng tình nghĩa, kết bạn với hắn thì sẽ có lợi rất lớn cho quan hệ Bắc quốc và Khương quốc trong tương lai.

Cảm nhận được thái độ của công chúa đã hoà hoãn không ít, Khương Duy nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, thoạt nhìn không phải người quá thâm sâu.

“Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Khương mỗ cáo lui trước. Khương mỗ nhất định nhớ kỹ ân tình của công chúa điện hạ.”

Nói xong hắn xoay người rời đi, tâm trạng có vẻ không tồi.

Ngay lúc hắn bước qua bậc cửa, vừa hay Quân Diễm Cửu đi tới, hai người cứ thế lướt qua nhau.

Quân Diễm Cửu hơi nghiêng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt thăm dò.

Khương Duy lại không hề chú ý tới hắn, bộ dạng không hề mang chút tâm tư.

“Cửu Cửu.” Lục Khanh cầm nắp chén gạt bỏ bọt trà, lười biếng cất lời: “Ngài càng ngày càng tùy ý rồi, lại ngang nhiên bước vào đây mà không thèm thông báo? Hử?”

Quân Diễm Cửu cười nhẹ: “Có thông báo hay không có gì khác nhau? Công chúa sẽ không gặp nô tài sao?”

Lục Khanh tức giận lườm hắn: “Ngài đây là gì biết không? Đây là cậy sủng sinh kiêu!”

Quân Diễm Cửu ngạo kiều đứng đó như thừa nhận.

“Người vừa bước ra kia là?”

“Khương Duy đó.”

Không hiểu vì sao khi nàng nhắc đến cái tên “Khương Duy” này, ánh mắt Quân Diễm Cửu tựa hồ loé lên đôi chút.

“Hắn ta quen biết công chúa sao?”

Lục Khanh lại ngửi thấy mùi quen thuộc.

Mùi giấm chua.

Nàng cố ý nói: “Không quen. Người ta là tới báo đáp ơn cứu mạng, không những muốn đưa ngọc mà còn muốn giao cả mạng cho ta”

“Ngọc?”

“Chính là miếng ngọc bội đeo bên hông đó, trăng trắng, nói là từ nhỏ đã mang theo bên người. Nếu là thật thì hẳn là đồ của hoàng thất Khương quốc đi.”

Quân Diễm Cửu sầm mặt: “Công chúa nhận rồi?”

Lục Khanh không đáp, cười như không cười nhìn hắn.

Quân Diễm Cửu nhíu mày càng sâu.

“Công chúa, chẳng lẽ người không biết là không thể tùy tiện nhận ngọc bội của nam tử sao? Nhận, chính là có ý chấp nhận lấy thân báo đáp. Hiện tại hắn thân phận không rõ, vạn nhất phát hiện ra chỉ là trò bịp bợm thì người chịu thiệt thòi lớn nhất chính là công chúa người.”

“Không liên quan, khổ cũng tốt, bản công chúa thấy Khương Duy cũng không tồi, có thể thử kết thân.”

“Dù sao so với Khương Thù thì ta chọn đứng về phía Khương Duy, cùng hắn kết thân có gì không tốt? Có lợi cho quan hệ hai nước Khương, Bắc, chưa biết chừng bổn công chúa tương lai còn có thể trở thành Khương hậu.

Lục Khanh vừa nói vừa liếc người nào đó, sắc mặt hắn ngày càng đen, đen như than.

Quân Diễm Cửu cắt lời nàng, giọng nói lạnh thấu xương, gằn từng câu từng chữ: “Lời ta nói công chúa nghe không hiểu sao?”

Hắn tức giận rồi cũng chẳng buồn xưng nô tài nữa, xanh mặt nói.

“Công chúa chưa từng nghĩ tới hắn có thể là giả mạo sao? Suy cho cùng cũng là người Tô Diệc Thừa đưa đến, có gì tốt? Biết đâu hắn ta thông đồng với người khác để giữ vững chức quan?”

“Ồ?”

Lục Khanh nhìn hắn, ánh mắt sắc bén mà tinh ranh: “Vậy hắn là ai?”

“Đây không phải chuyện nhỏ, Đốc Công đại nhân có bằng chứng không? Cổ nhân từng nói, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy nha.”

Quân Diễm Cửu trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt ngày càng lạnh.

Lục Khanh nhịn cười cũng vô cùng vất vả.

Làm sao đây, sao nàng lại ngày càng thích ngược Cửu Cửu rồi?

Hứ, ai nói Cửu Cửu luôn bày ra vẻ đạo mạo lạnh nhạt, không ngược một chút Cửu Cửu lại không biết trời cao đất dày là gì.

“Công chúa.” Quân Diễm Cửu trầm giọng: “Mặc kệ hắn có phải Khương quốc thái tử hay không nhưng thỉnh người hãy tự trọng.”

“Người là đích công chúa Bắc Quốc, là viên ngọc quý hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay, là nữ tử cao quý nhất Bắc Quốc này.

Người không cần vì quan hệ giao hảo giữa hai nước mà phải hạ mình chịu thiệt.

Trên thế gian này cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể khiến người chịu ấm ức.”

Lục Khanh run rẩy trong lòng, hốc mắt ươn ướt.

Đây chính là Cửu Cửu.

Cửu Cửu của nàng.

Kiếp trước hắn cũng nói với nàng.

“Trên thế gian này, không có kẻ nào có thể khiến nàng chịu ấm ức.”

Cho dù nàng có còn là công chúa hay không, hắn sẽ luôn bảo vệ nàng đến cuối cùng.

Lục Khanh khẽ hừ một tiếng.

“Ta biết rồi.”

Nàng nhìn vào mắt hắn.

“Ở lại đây, cùng bản công chúa dùng cơm.”

Quân Diễm Cửu đến đây vì chuyện của Quả Nhạc, vốn dĩ vẫn cần nói với nàng nên đồng ý ở lại.

Hai người cùng ngồi ở thiện phòng.

Kiếp trước nàng đã quen với việc cùng hắn dùng cơm. Hai người ở bên nhau, dường như ánh nến trong phòng cũng trở nên vô cùng ôn nhu.

Quân Diễm Cửu đi thẳng vào vấn đề: “Lúc trước nô tài dựa theo phân phơ của công chúa tìm kiếm chỗ Tô Diệc Thừa ăn chơi, trên đường hắn về kinh cũng luôn theo sát. Kết quả hắn ở trong tửu lầu gặp gỡ một người, bây giờ nô tài đang hoài nghi người đó chính là Quả Nhạc.”

Lục Khanh gắp cho hắn một miếng thịt viên: “Vì sao bây giờ mới hoài nghi?”

“Bởi vì lúc ấy mật thám hội báo nói người Tô Diệc Thừa gặp là một bà lão, mà thân phận của bà lão đó lại không thể tra ra, sau đó nô tài cho người tra xét thực đơn Tô Diệc Thừa gọi ngày hôm đó.”

“Hôm nay lại hỏi thăm hạ nhân từng hầu hạ Quả Nhạc liền phát hiện những món nàng ta thích có điểm trùng lặp. Có cá quế chiên xù, cơm nắm nấu rượu, bánh bao gạch cua, sườn heo mỡ hành còn có trà vải thiều mà các cô nương kinh thành thích nhất.

Những thứ này căn bản không phải thứ mà một bà lão sẽ ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.