Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 70: Chương 70: Không, ngươi chết rồi




“Lục gia, thuộc hạ ngay lập tức thanh lý môn hộ!”

Nói đoạn Lữ Thông rút đao, giơ tay lên giống như chém dưa hấu. Đao hạ, đầu rơi, trên mặt đất lại có thêm một cái đầu máu chảy đầm đìa.

Lục Khanh không buồn chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lữ Thông.

Hắn là người duy nhất trong đây còn đầy đủ hai tay. Hắn cắn chặt răng, đau đớn nói: “Thuộc hạ vô năng, nguyện tự chặt đứt một cánh tay để tạ tội!”

Nói xong rút đao định chém.

“Không cần.”

“ Bản công tử cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bị ghi thù cũng là chuyện bình thường. Ngươi cũng không đoán được hành động của hắn. Có điều sau này cần cảnh giác hơn.”

“Cánh tay này ngươi tạm thời giữ lại. Nếu như có lần sau liền đem hai tay chặt bỏ cũng chưa muộn.”

Lục Khanh ngữ khí bình thường nhưng lại đem đến cảm giác áp bách.

Đặc biệt người này võ công quá cao cường, Lữ Thông cảm thấy hắn có thể tùy tiện bóp chết mình, trên trán vã mồ hôi.

“Được rồi. Ngươi tiếp tục ăn chè đi. Thi thể này đem chôn trong vườn làm phân bón.”

Lữ Thông lại rùng mình một cái.

Đây đâu phải phân bón, đây là răn đe cảnh cáo đó!

Quả nhiên sau khi hắn trở lại tán cây, đám sát thủ ngày thường lưỡi đao liếm máu người nào người lấy run bần bật.

Lục Khanh xoay người, chia một nửa quả dưa lê cho Mạc Ly.

Mạc Ly thật sự không hiểu: “Công chúa, người tại sao lại muốn thu nhận bọn họ?”

“Ngươi xem, có phải bọn họ đều thiếu một cánh tay phải?”

“Đúng vậy.”

Lục Khanh nói: “Gần đây quá bận, sau này bản công chúa tính tới một phương pháp, làm cho bọn họ mỗi người một cánh tay sắt, dạy bọn họ công phu, giúp tăng sức chiến đấu.”

Mạc Ly nhìn nàng khiếp sợ.

“Đương nhiên để đề phòng kẻ phản bộ, trong cánh tay sắt đó ta sẽ cho vào một ít thuốc nổ, một khi quá lâu không bổ sung đầy đủ, sẽ “bùm”, tự nổ.”

Lục Khanh càng nói càng làm Mạc Ly hoang mang: “Làm sao có thể làm được thứ này?”

“Ừm.”

“Kiếp trước ở trong phủ mười năm, quá nhàn rỗi nên Quân Diễm Cửu đã đi tìm kiếm cho ta không ít sách quý, rất nhiều thứ ta đều đọc trong sách, ví như...”

Nói tới đây nàng thần thần bí bí chớp mắt, lộ ra đắc ý nho nhỏ: “Đá lạnh ở Kiêu Dương Điện, ở tửu lầu muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu, ngươi biết tại sao không?”

Mạc Ly lắc đầu mờ mịt, biểu cảm trở nên ngốc ngốc: “Không biết.”

Vấn đề này Quân Diễm Cửu cũng hỏi qua nàng vài lần, nhưng nàng cố ý không nói, chính là muốn ở trước mặt Cửu Cửu duy trì cảm giác thần bí.

Có lẽ ấn tượng đầu tiên là cảm thấy do nàng là đích công chúa đương triều nên kiêu căng tự phụ, xa hoa lãng phí, đống đá lạnh đó nhất định tới từ hầm đá trong cung.

Sự thực lại không phải thế. Tửu lầu không dùng một viên đá nào của hoàng cung, ngay cả Kiêu Dương Điện của nàng phần lớn đá lạnh đều là tự cung tự cấp.

Lục Khanh nhướng mày đắc ý: “Tô Diệc Thừa khi cạnh tranh với tửu lầu của bản công chúa cũng cố ý đưa vào một số sản phẩm có đá lạnh, cuối cùng lỗ sạch hết vốn chính là bởi vì hắn dùng giá cao mua đá, còn bản công chúa là dùng đá tự làm, chi phí rất thấp.”

“Quyển sách kia quả thực là một quyển sách hiếm, trên đó có nói đến một loại phản ứng có thể hấp thu lượng nhiệt lớn, từ đó hạ nhiệt độ xuống thấp. Bản công chúa chỉ cần căn chỉnh tỷ lệ vừa phải liền có thể đóng băng một bồn nước lớn trong thời gian ngắn.”

“Những thứ thần kỳ như vậy còn rất nhiều, một lần không thể kể hết. Tóm lại mười năm đó của bổn công chúa, không hề uổng phí.”

Nếu không làm sao có một Lục Khanh như bây giờ.

Mạc Ly nhớ lại cảnh vừa rồi, từng chiêu từng thức vừa nhanh lại vừa chuẩn, hắn quả thực kinh ngạc không thôi.

Hắn không biết võ công của nàng thâm hậu bao nhiêu, hắn chỉ biết đoạn đường nàng đã đi qua nhất định vô cùng khổ cực.

“Công chúa, người chịu khổ nhiều rồi.”

Hắn nhìn nàng đầy chân thành, trong đáy mắt chỉ toàn xót xa.

Do dự một chút, hắn mở miệng: “Kiếp trước công chúa chịu khổ, thuộc hạ có ở bên người không?”

“Không.”

“Ngươi chết rồi.”

Lúc về đến Kiêu Dương Điện thì sắc trời đã tối.

Lục Khanh vừa ngồi xuống hớp được ngụm trà đã nghe Nga Nhi báo: “Công chúa, Khương công tử tới tìm người.”

“Khương công tử nào?” Lục Khanh nhất thời không phản ứng kịp.

Nàng biết một người họ Khương, chính là cái người bị bắt làm tù binh đang ở nhờ Kiêu Dương Điện kia, chỉ là cung nhân đều gọi hắn là “Khương thái tử“.

“Cho hắn vào.”

“Vâng.”

Lúc sau, một vị công tử ôn tồn lễ độ, khoác trên người áo choàng xanh đón ánh nến đi vào, nhìn qua vô cùng nho nhã.

“Tham kiến công chúa.”

Người nọ cung kính hành lễ.

Lục Khanh cảm thấy vô cùng quen mắt, sửng sốt hồi lâu mới nhận ra.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mở mắt. Một đôi mắt đào hoa sáng ngời.

Đây chẳng phải là vị thái tử Khương quốc lưu lạc - Khương Duy mà Tô Diệc Thừa tìm về sao? Bởi vì chưa khôi phục thân phận nên cung nhân đều gọi hắn là Khương công tử.

Haiz, tuổi trẻ thật tốt, hôm qua mới tắt thở sống dở chết dở nay lại có thể tự do bay nhảy rồi.

“Nghe nói công chúa đã cứu ta.” Thanh niên nọ mở miệng, giọng nói ôn nhu.

“Ừ.” “Đúng lúc đi ngang qua, thuận tay cứu mà thôi.”

Khương Duy tháo ngọc bội bên eo đưa cho Lục Khanh.

“Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, đây là ngọc bội từ nhỏ tại hạ đã mang theo bên mình. Tại hạ lớn lên ở nông thôn, bên người cũng không có đồ vật gì đáng giá. Vốn dĩ vào kinh đi thi, trên đường lại gặp lũ lụt, hành lý đều bị cuốn trôi, trên người giờ cũng chỉ còn lại miếng ngọc này, nếu công chúa không chê xin hãy nhận lấy.”

Lục Khanh cong môi cười.

Người này quả nhiên không đơn giản.

Ngọc bội này vừa nhìn đã biết không phải vậy tầm thường. Đã mang theo từ bé? Đây là gấp không chờ nổi muốn chứng minh thân phận “Khương quốc hoàng thái tử”?

Ai cũng biết Khương quốc thái tử bị bắt, Khương hoàng đã gấp gáp không tiếc lấy thành trì muốn cùng Bắc quốc hoà thân. Hiện tại hai vị hoàng thái tử lại đều đang ở Bắc quốc.

Nếu nàng nhận miếng ngọc này, đồng nghĩa với việc nghiêng về phía hắn, như vậy sẽ càng có lợi cho việc hắn hất cẳng Khương Thù, khôi phục thân phận.

Chỉ trong nháy mắt đã đủ cho Lục Khanh mường tượng trong đầu cả một bộ “cung tâm kế” vô cùng sống động.

Nàng đương nhiên từ chối, bình đạm cười, trong giọng nói lại tỏ rõ thái độ xa cách: “Không cần, ngươi cất đi đi. Đã là vật gắn bó từ nhỏ, vậy chắc chắn là thứ quan trọng. Ngươi tự giữ lấy vẫn tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.