“Không.”
“Trong từ điển của Khương Thù ta không có từ thua! Bởi vì ta sẽ không chịu thua! Mười toà thành trì của phụ hoàng không thể mất trắng, ta nhất định, sẽ mang được thái tử phi về!”
Hắn siết chặt nắm đấm, giống như đã thấy được viễn cảnh bản thân rước được Lục Khanh về Khương quốc.
“Nàng tựa như một con ngựa hoang, quá trình thuần phục phải trải qua bao nhiêu gian khổ, nhưng chờ bổn điện làm được, tất cả sẽ trở nên tuyệt mỹ.”
“Huống hồ, cái tên Khương Duy đê tiện kia còn ở Bắc quốc, nếu hắn lấy được chân tâm công chúa trước, thật không dám tưởng tượng.”
Nghĩ đến đây, hắn híp mắt lại.
“Nếu Khương Duy cưới được Lục Khanh, đối với vị trí trữ quân của ta lại càng thêm uy hiếp! Trong lòng phụ hoàng, thân phận phò mã Bắc quốc này, không cần phải nghĩ cũng biết đối với suy tính của người có bao nhiêu quan trọng.”
“Cữu cữu, ta quyết định rồi.”
Khương Thù hạ quyết tâm, xoa xoa tay hằm hè: “Bổn điện tạm thời không thể rời khỏi Bắc quốc. Ta phải ở chỗ này tra ra thủ phạm, nghênh thú Lục Khanh!”
Lão sứ thần lảo đảo, bất tỉnh tại chỗ.
Tạo nghiệt! Ông đã tạo phải cái nghiệt gì a!
Phía bên này.
Lục Khanh vẫn không hề hay biết chuyện gì đột nhiên hắt xì một cái.
“Ai da, có lẽ nào là Cửu Cửu nhớ ta rồi!”
Nghĩ đến chuyện Quân Diễm Cửu tối qua đến tìm nàng hình như có chuyện gì, nàng liền ôm Quân Bảo đi đến thư phòng Quân Diễm Cửu.
Hắn tựa hồ đang suy tư chuyện gì, một bên ăn vải hôm qua nàng đưa. Lục Khanh cười ngọt ngào, gọi: “Cửu Cửu.”
Quân Diễm Cửu hồi thần, nhìn về phía nàng.
“Công chúa.”
Lại nghĩ đến chuyện Khương Noãn nói lúc sáng, nụ cười của nàng so với thường ngày lại càng thêm ngọt ngào.
“Tối qua ngài tìm ta, có chuyện gì vậy?”
Thật ra Quân Diễm Cửu muốn tìm nàng bàn chuyện Khương hoàng đồng ý giao nộp thành trì. Nhưng nếu nàng đã biết, cũng không có chuyện gì quan trọng nữa.
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt nói: “Không phải công chúa đã nói 'không an tâm có thể thường xuyên qua đây, dù sao cũng ở sát bên, vài bước là tới' sao.”
“A~” Lục Khanh nhào tới ôm cánh tay hắn.
“Không ngờ Cửu Cửu lại quan tâm ta vậy nha~ Nếu Cửu Cửu đã nghe lời như vậy, bản công chúa cũng nên khen thưởng!”
Quân Diễm Cửu tựa hồ đã quen với việc nàng làm nũng, cũng không rút tay ra, cười nhẹ: “Khen thưởng?”
Ký ức “khen thưởng” tắm suối lần trước vẫn còn rất sinh động.
Lục Khanh tựa vào cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Vậy Cửu Cửu muốn cái gì ta đều cho, có được không?”
Quân Diễm Cửu quay đầu, liếc nàng, lặp lại câu nói: “Muốn gì cũng cho nô tài sao?”
“Ừm~” Lục Khanh gật đầu thật mạnh.
Quân Diễm Cửu mở miệng: “Khương hoàng đang trên đường giao thành khế, nếu không có gì phát sinh, mười toà thành này ắt hẳn hoàng thượng sẽ đem tặng công chúa.”
Đây là lời Tiêu Hoà Đế nói lúc sáng. Ông nói mười toà thành này là Khanh Khanh muốn, đương nhiên sẽ tặng cho nàng.
Lục Khanh lập tức bật dậy, kinh ngạc: “Hảo gia hoả, liền lúc muốn lấy của ta mười toà thành trì?!!”
Quân Diễm Cửu mặt không đổi sắc.
“Nô tài thuận miệng vậy thôi, nếu công chúa không muốn, vậy quên đi.”
Kỳ thật Quân Diễm Cửu cũng không muốn mấy toà thành đó, sao hắn có thể lấy đồ của nàng chứ?
Chỉ là, nếu muốn tiếp tục giữ lại Khương Thù, mười toà thành đó không thể thuận lợi đưa đến.
Không ngờ tiểu công chúa vỗ đùi, hào khí ngút trời tuyên bố
“Tâm địa nham hiểm, nhưng không sao, ta thích! Bản công chúa chính là của ngài, mười toà thành rách kia tính là gì? Cho Cửu Cửu!”
Quân Diễm Cửu kinh ngạc nhìn nàng, lồng ngực “thịch” một cái.
“Thành trì. Mười toà.” Hắn lặp lại.
“Ta biết!”
Trong đáy mắt hắn là hình bóng tươi cười rực rỡ của nàng, tiểu công chúa cười hì hì nói: “Chỉ cần phụ hoàng cho ta, thì đó chính là của ngài!”
Khoé môi Quân Diễm Cửu giương lên nét cười, đôi mắt sáng rực. Trong phút chốc, thiên địa thất sắc.
Hắn nâng tay còn lại, ống tay áo to rộng che mất khuôn mặt hai người.
Bị ống tay che khuất, hắn tiến lại gần, hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, mắt nhìn nàng.
“Vậy, tạ ơn công chúa.”
Lục Khanh đơ người, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì siết lấy, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ lựng.
Cửu Cửu ngốc nhà nàng thông suốt rồi?!!
Chỉ hôn một cái đâu có đủ!
Mắt thấy cái tay kia sắp buông xuống, nàng giữ cổ tay hắn lại, ống tay áo vẫn che khuất hai người.
Sau đó nàng nhào đến, một tay ôm cổ, hôn lên đôi môi mỏng kia.
Môi răng quấn quýt, hương vải ngọt ngào lan toả, ngọt hơn bất cứ loại vải nào nàng từng ăn.
“Cửu Cửu, thật ngọt~” Nữ hài liếm liếm môi thoả mãn, đôi mắt sáng như sao.
Nói xong, Lục Khanh chạy thật nhanh, giống như tinh linh biến mất, chỉ để lại một nam nhân áo tím ngây ra như phỗng đang hoài nghi nhân sinh.
Nhưng mà...từ từ đã...Lục Khanh trở về Kiêu Dương Điện đột nhiên nhớ ra.
Thôi chết. Quân Bảo!!!
Quân Bảo đáng thương vẫn còn ở chỗ Quân Diễm Cửu, buổi tối sẽ không bị bắt đi hầm chứ!
Nàng nhanh chóng dặn Nga Nhi lén lút sang đó đút lót chút bạc, tìm một cung nhân ôm bé trở về.
Thời gian một chén trà qua đi, Nga Nhi vẻ mặt như đưa đám người không đi về: “Công chúa! Cung nhân bên đó không ôm được! Hắn nói Quân Bảo bị Đốc Công đại nhân ôm đi rồi, bọn họ không có cơ hội trộm về.”
Lục Khanh: “...”
Được lắm.
Lục Khanh trở về tẩm điện, mài mực, bắt đầu vẽ tranh.
Mới rồi cùng Cửu Cửu trước án kỉ, hắn dùng tay áo che chắn, hôn lên gương mặt nữ hài.
Linh cảm xuất hiện, nàng vẽ hai bức, một bức, tiểu công chúa như mèo nhỏ nhào lên người hắn, cắn hắn, mà hắn bởi vì kinh ngạc nên ngả về đằng sau.
Hai bức hoạ đặt cạnh nhau, Lục Khanh bỗng thấy mặt mình nóng lên.
Cũng may đây là mật thất của nàng, ngày thường sẽ không có ai đi vào.
Vẽ xong, nàng lại đi hỏi Nga Nhi: “Quân Bảo đâu, ôm về chưa?”
Vừa dứt lời, một thái giám bên ngoài tiến vào bẩm báo, trên tay còn bưng một nồi lẩu.
“Công chúa, đây là đốc công đại nhân sai nô tài đem đến, nói là người thích ăn.”
Lục Khanh chạy đến, mở nắp nồi ra, ngay lập tức mùi thịt thỏ kho tàu xộc thẳng vào mũi.
“Quân Bảo!”
Lục Khanh rơi nước mắt, lập tức xông ra ngoài.
Thẳng đến tẩm điện của Quân Diễm Cửu, thấy hắn đang ăn cơm, trên bàn cũng có một nồi thịt hầm to, cay nồng.
“Quân Diễm Cửu!!! Ta giết ngài!!!”
Lục Khanh khóc thương tâm, lại nhìn sang bên cạnh, thấy Quân Bảo vẫn bình an vô sự, nằm ngả trên đùi hắn, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng.
“Quân Bảo.”
Lục Khanh muốn bế Quân Bảo lên, lại ôm phải không khí.
Quân Diễm Cửu một tay xách Quân Bảo lên, đặt ra sau, nhìn trêu chọc.
“Công chúa, người muốn giết nô tài?”
“Trả Quân Bảo cho ta!”
“Giết như thế nào? Hửm?”
Nhìn nam nhân trước mặt, Lục Khanh phát hiện, Cửu Cửu của nàng học hư rồi.
“Oa oa, Cửu Cửu ăn hiếp ta, sao Cửu Cửu lại ăn hiếp ta như thế chứ!”
Đối cứng không đối mềm, Lục Khanh ngồi xổm trước mặt hắn, làm nũng.
Nam nhân mắt sáng rực rỡ, cong môi cười: “Trưa nay, rốt cuộc là công chúa ức hiếp nô tài, hay là nô tài ức hiếp công chúa, người có cần nô tài gợi lại chút hồi ức không?”
Dáng vẻ này của Quân Diễm Cửu, không thể không nói, quả thực rất mê người.
“Nô tài tuy chỉ là nô tài nhỏ mọn, nhưng có thể bị công chúa khinh bạc dễ dàng như vậy sao? Người còn chạy cái gì? Chạy rồi mà vẫn còn mặt mũi quay lại?”