“Ngài...ngài ỷ vào ta sủng ngài!” Lục Khanh rũ mắt cắn môi, gương mặt nhỏ đỏ bừng.
“Cứ cho là ngài nói đúng đi, thì cũng là ngài hôn ta trước!” Lục Khanh hừ nhẹ: “Vậy thì hai chúng ta ai khinh bạc ai trước?”
Lục Khanh cảm nhận được gương mặt mình dần nóng lên, giọng càng ngày càng nhỏ.
Quân Diễm Cửu nhìn tiểu cô nương trước mặt, không nhịn được cong môi.
Thật dễ thương.
Có khi nhe nanh múa vuốt như hổ nhỏ.
Có khi giống như mèo lười ngoan ngoãn bị hắn dễ dàng bắt nạt.
“Người ăn cơm chưa?” hắn hỏi một câu.
Lục Khanh lắc đầu.
Hắn vẫy tay áo, cung nhân hầu hạ đều lui ra.
Sau đó Quân Diễm Cửu bế nàng đặt lên đùi...lên đùi...
Lục Khanh giật mình.
Quân Diễm Cửu một tay ôm eo nàng, tay khác cầm lấy đôi đũa bạc.
Hắn gắp một miếng thịt, đút cho nàng. Nàng ngoan ngoãn ăn.
Chớp mắt một cái, Lục Khanh cảm thấy như đang mơ liền véo lòng bàn tay một cái.
Ai ui, đau.
Cửu Cửu thông suốt rồi sao?
“Muốn ăn cái kia.” Nàng duỗi tay chỉ đĩa thịt viên.
Quân Diễm Cửu cười khẽ, thuận lời gắp đút cho nàng.
Lục Khanh nhớ về năm nàng ba tuổi, phụ hoàng cũng đút cơm cho nàng như vậy, dù cho là quốc yến cũng thế, làm cho các ca ca của nàng hâm mộ không thôi.
Nàng lúc ấy còn hay hờn dỗi, không phải phụ hoàng đút là không ăn, chỉ đáng thương cho phụ hoàng, phê duyệt tấu chương tới chuột rút xong còn phải dỗ nàng ăn cơm.
Lục Khanh cảm thấy đồ Quân Diễm Cửu đút đặc biệt ngon.
“Quân Diễm Cửu.” Nàng vừa ăn vừa gọi.
“Sao Cửu Cửu tốt với ta vậy?”
Quân Diễm Cửu chỉ cảm thấy đang ôm một bé mèo lười mềm mại, thơm thơm nhưng nghe thấy câu hỏi đó, bàn tay đang giơ ra đột ngột khựng lại.
Trước đó đều là hành vi vô thức của hắn, cho nên hiện tại bị Lục Khanh hỏi mới phát hiện ra mình đang ôm công chúa.
Hắn cảm thấy giữa hai người đang có gì đó thay đổi, sự thay đổi này ngược lại làm hắn có vài phần không được tự nhiên.
Đôi mắt đen trầm xuống, giây sau hắn cất lời: “Công chúa nguyện ý ban thưởng mười tòa thành trì, nô tài chỉ đút cơm cho người, tính là gì?”
“Ầu.” Lục Khanh lên tiếng, mơ hồ dâng lên một tia thất vọng.
“Thì ra đối tốt với ta chỉ vì mười tòa thành kia.”
“nếu không công chúa nghĩ vì sao?” Miệng lưỡi mang theo vài phần trêu chọc nhưng tay vẫn xúc một một thìa cơm thịt kho tàu đưa đến.
Nhưng mà Lục Khanh lại không ăn, quay lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nhưng ngài là Quân Diễm Cửu, sao có thể vì mười tòa thành trì mà khom lưng?”
Ngay cả phụ hoàng cũng chưa chắc có thể buộc hắn làm việc mà.
Quân Diễm Cửu cười nói: “Công chúa quá xem trọng nô tài rồi. Mười tòa thành trì cũng không phải đấu gạo đấu thóc, nô tài vẫn cho rằng nên cúi đầu một chút.”
Nụ cười trên mặt Lục Khanh dần biến mất.
“Ha.”
“Nếu là như vậy, Đốc Công đại nhân không cần khó xử, ngài không cần phải vất bỏ tự trọng biến thành loại bồi rượu rẻ tiền như thế.”
Lục Khanh thật sự tức giận rồi.
Nàng tưởng hắn đã thông suốt, vậy mà hắn lại nói đối tốt với nàng chỉ vì mười tòa thành?
Nàng hậm hực, bế Quân Bảo rời đi.
Trời đã tối, hoàng cung đã lên đèn sáng rực.
Trong viện đột nhiên có rất nhiều cung nhân.
Là phụ hoàng tới.
“Phụ hoàng!” Nàng chạy vào phòng khách, quả nhiên thấy khuôn mặt tươi cười của phụ hoàng.
“Khanh Khanh của ta.” Tiêu Hòa Đế vừa thấy nàng về hai mắt đều sáng lên.
“Khanh Khanh, nói cho con một tin tốt.”
Tiêu Hòa Đế không thể kìm xuống, vốn dĩ muốn chờ thành khế đến tay mới nói, nhưng nghĩ tới Khanh Khanh là ông lại cao hứng.
“Khương quốc đồng ý giao thành khế rồi, phải không phụ hoàng?” Lục Khanh lập tức đoán trúng.
“Khanh Khanh thật thông minh.”
Tiêu Hòa Đế lại hớn hả nói: “Mười tòa thành này là Khanh Khanh muốn, vậy không bằng cho con là của hồi môn.”
“Của hồi môn sao?” Lục Khanh suy tư, bỗng nhiên thấy thật châm biếm.
Tiêu Hòa Đế nhận ra nữ nhi không vui như ông tưởng tượng, lo lắng hỏi: “Khanh Khanh, làm sao vậy? Sao lại không vui như thế?”
Lục Khanh không muốn lây buồn cho phụ hoàng, cười tươi nói: “Không có, Khanh Khanh chỉ đang suy nghĩ thôi, cảm ơn phụ hoàng.”
Vừa nói nàng vừa ôm cổ phụ hoàng.
Tiêu Hòa Đế vỗ vỗ lưng bảo bối: “Khanh Khanh, con ăn cơm chưa? Phụ hoàng còn chưa ăn, con ăn cùng trẫm.”
Lục Khanh rất nhanh sai người bày biện đồ ăn.
Có cung nhân bưng lên đĩa thịt lớn, Lục Khanh đang định cho người mang xuống, Tiêu Hòa Đế liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Đây không phải là thịt hươu trẫm ban cho Quân Diễm Cửu sao? Vậy mà hắn lại đưa cho con một nửa?”
Lục Khanh sững người.
“Đây là thịt hươu sao?”
Mới đầu nàng còn tưởng đây là thịt Quân Bảo!
Nàng tựa như nghĩ đến gì đó, dở khóc dở cười hỏi: “Phụ hoàng, người ban cho thái giám thịt hươu, phù hợp sao?”
“Diễm Cửu, đứa trẻ này ấy mà, từ nhỏ đã thích ăn thịt hươu, sao vậy?”
Được rồi.
Bỏ đi, ăn cơm thôi.
Lục Khanh đang gắp rau xà lách liền nghe phụ hoàng mở miệng: “Khanh Khanh, con cảm thấy Khương Duy thế nào?”
“Khụ khụ...” Trong đầu nàng hiện lên bộ dạng lễ độ ôn tồn kia.
“Khá tốt, sao vậy ạ?”
“Tốt đúng không?” Tiêu Hoà Đế cười.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lục Khanh vang lên: “Phụ hoàng, người có ý gì?”
Tiêu Hoà Đế cười tủm tỉm: “Không có gì, con ăn đi, ăn đi.”
Lục Khanh nghĩ thầm, có ngốc mới tin phụ hoàng không có ý gì, người chưa bao giờ đề cập đến chuyện vô nghĩa cả.
Nếu muốn đính hôn nàng với Khương Duy, hứ, nàng khóc cho người xem!
Tiêu Hoà Đế dùng xong bữa tối cũng là giờ tuất, Lục Khanh trở về thư phòng.
Bên cạnh bỗng loé lên một đạo quang, nàng hơi nghiêng đầu.
“Bên phía Tô Diệc Thừa có động tĩnh?”
Gần đây nàng luôn sai Mạc Ly phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tô Diệc Thừa.
Hắn gần đây như đang lén lút làm chuyện gì.
Mạc Ly nói: “Tô Diệc Thừa bắt được tên nô tài hạ độc trong son phấn của hắn, điều tra được là mật thám Khương quốc, liên quan đến Khương Thù.”
“Hoàn hảo.”
Lục Khanh cảm thán một câu, mỹ mãn cong khoé môi.
“Xem ra trò hay vẫn còn. Chỉ tiếc Khương Thù còn đang trong đại lao, bằng không, có thể xem bọn họ đấu đá lưỡng bại câu thương.”
Mạc Ly nói: “Không đúng, Khương quốc đã giao nộp mười toà thành trì, ngày Khương Thù được thả không còn xa nữa.”
Lục Khanh cười: “Cũng đúng.”