Tẩu tử: chị dâu
Trong sự mong chờ Tô Diệc Thừa và Khương Thù đấu đá lẫn nhau, nàng tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, nàng bị âm thanh ồn ào đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng dụi mắt, buồn ngủ hỏi: “Nga Nhi, có chuyện gì thế? Bên ngoài sao ồn như vậy? Có ai đang dỡ nhà sao?”
Nga Nhi không muốn nói ra, cảm thấy công chúa nhà nàng rất có thể sẽ nổi giận nên thận trọng nói nhỏ: “Công chúa, người đi xem sẽ biết.”
“Sao vậy chứ?”
Lục Khanh lập tức đứng dậy.
Đẩy cửa ra, ánh mặt trời vẫn xán lạn như thế.
Một vài cung nhân đang bận rộn quét tước vệ sinh, nhưng nhìn kỹ lại không giống người Kiêu Dương Điện.
Nàng chạy đến định dò hỏi, vừa ngẩng đầu lại giống như thấy quỷ, nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc trước mắt.
Khương Thù!
Nàng giờ mới nhớ ra, nhuwngx cung nhân đó đều là những người ngày trước hầu hạ Khương Thù, bây giờ cũng đang quét tước tẩm điện lúc trước hắn ở.
“Công chúa hốt hoảng cái gì vậy?” Khương Thù buồn cười, nghĩ thầm phải chăng nha đầu này biết mình đã trở lại nên tới đón tiếp?
Lục Khanh lại đầy vẻ cảnh giác: “Sao ngươi lại ở đây?”
Khương Thù đau lòng.
Từ vẻ mặt của tiểu công chúa, nàng xem ra một chút cũng không chờ mong hắn! Uổng công hắn vẫn luôn mơ đến cảnh tượng khi hai người gặp nhau.
“Sao lại không thể? Trước đây bổn điện không phải cũng ở đây sao?”
Khương quốc đã quyết, tuy rằng thành khế chưa đến nơi, nhưng mà cữu cữu đã lo liệu chu toàn nên Bắc hoàng hạ chỉ thả hắn ra trước.
Lục Khanh thật sự cạn lời, điều chỉnh vẻ mặt: “À.”
Nàng nghĩ thầm, dù sao hắn sẽ sớm dời đi.
Vì mười toà thành, đối xử với hắn tốt một chút.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày này vừa hay thu dọn chút hành lý.”
“Bổn điện không đi nữa.”
Khương Thù nhìn nàng chăm chú, mỉm cười: “Khanh Khanh à, ta sẽ ở lại đây, không phải với thân phận tù binh nữa.”
Lục Khanh:???
Tức khắc nàng nổi da gà khắp người.
“Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Lúc này, một âm thanh vui sướng truyền đến: “Khương Thù ca ca!”
Khương Noãn lao đến nhanh như đại bác.
Nghe tiếng, Khương Thù quay lại. Dưới ánh mặt trời, khoảnh khắc đoá hoa thạch lựu chạy về phía hắn như tua chậm lại, phút chốc, hắn cảm giác như mình vẫn còn ở Khương quốc.
Khương Thù dụi mắt thật mạnh, kinh ngạc: “Noãn Noãn?”
Hắn vui vẻ hỏi: “Muội tới tìm ca ca sao?”
Khương Noãn: “...”
“Xin lỗi, nàng ấy tới tìm Khương Duy.” Lục Khanh đứng một bên xem náo nhiệt cười nhạo báng.
Khương Thù không tin nhìn Khương Noãn.
Khương Noãn gãi gãi đầu ngại ngùng: “Cũng là thuận đường đến thăm Khương Thù ca ca mà.”
Thuận đường?
Khương Thù lại cảm thấy đau lòng.
Tốt lắm, đến thăm hắn chỉ là thuận đường. Quả đúng là muội muội tốt.
“Phụ hoàng biết chuyện Khương Duy rồi?”
Khương Noãn đáp: “Muội cũng không biết phụ hoàng biết chưa, nhưng mà Khương Thù ca ca, bên ngoài đều đồn đại rằng huynh ám sát Khương Duy ca, huynh biết không?”
Khương Thù tức đến sảng.
“Cái gì mà biết hay không? Không phải ta ám sát, nếu là ta, chắc chắn sẽ không thất bại!”
“Huynh nói gì?”
Khương Noãn không dám tin trừng mắt, trong đôi mắt to tròn ngập tràn kinh ngạc cùng bi thương.
“Sao huynh có thể ám sát Khương Duy ca? Huynh ấy cũng là ca ca mà? Huynh ấy nhỏ như vậy đã phải lưu lạc tha hương, rời xa gia đình, chịu nhiều đau khổ, bây giờ khổ tận cam lai mới tìm về được, sao huynh có thể?”
Khương Thù hừ lạnh một tiếng, khồn nói.
“Nếu trong đầu muội chỉ có Khương Duy ca ca, vậy từ bây giờ không cần gọi ta là ca ca nữa.”
Khương Noãn hít một hơi: “Được.”
Lục Khanh đang đứng một bên chợt thấy bị kéo một phát.
Khương Noãn tức giận kéo nàng đi: “Muội cùng Khanh Khanh không để ý huynh nữa, huynh tự giải quyết đi.”
“Í.” Khương Thù theo bản năng đuổi theo, kinh ngạc nhìn Lục Khanh bị kéo đi.
Hai nha đầu này thân thiết như vậy? Nói không chừng Noãn Noãn có thể giúp đỡ hắn, giúp hắn theo đuổi Khanh Khanh!
Nghĩ đến đây hắn xoa cằm cười.
Ăn trưa xong hắn hành động luôn.
Vì chuyện buổi sáng, Khương Noãn vẫn còn tức giận, đóng cửa không thèm để ý tới hắn.
Khương Thù ở bên ngoài nói vọng vào: “Muội muội tốt của ta ơi, mau mở cửa! Ca ca mang quà đến cho muội nè. Vốn định trở về mới tặng, nhưng bây giờ muội đến rồi, vậy tặng muội luôn.”
Giọng nói kiêu ngạo của Khương Noãn truyền đến: “Ai muốn quà của huynh? Hứ, muội không cần! Huynh không phải ca ca ta, tặng quà làm gì?”
Khương Thù bất đắc dĩ nói: “Noãn Noãn, ca ca sao có thể không cần muội? Sáng nay đều do ca nóng giận, ai bảo muội chọc giận ta? Ca ca sắp bị muội chọc tức chết!”
“Muội muốn gì cũng được, đừng ngó lơ ta mà! Ngoan một chút, mở cửa cho ca, được không?”
Khương Noãn miệng vẫn hậm hực nhưng trong lòng mềm nhũn, mở cửa còn lườm hắn một cái: “Huynh biết sai rồi?”
“Ta sai, ta sai, muội muội tốt của ta, lời nói ban sáng đều là một lúc nóng giận, chủ yếu là do có người mạo danh ta đi ám sát Khương Duy, nói vậy chỉ muốn chứng minh người ám sát không phải ta phái tới, muội sao có thể cho là thật?”
Khương Thù than thở: “Khương Duy là ca ca của muội, hắn cũng là huynh trưởng của ta mà! Sao ca có thể giết hắn? Đối với ta, Khương Duy cũng giống như Noãn Noãn, ca còn chưa đủ thương muội sao?”
Sắc mặt lúc này của Khương Noãn mới tốt lên một chút: “Huynh nghĩ vậy thật sao?”
“Vô cùng chính xác, ca đã lừa muội bao giờ chưa? Bên ngoài nóng lắm, muội cho ca vào trước đã.”
Khương Noãn lúc này mới nghiêng người, để Khương Thù vào.
Trong phòng của nàng rất mát mẻ, sau khi bước vào Khương Thù mới cảm nhận được sự thiên vị.
Tuy ở hoàng thành đã vào thu, nhưng “nắng gắt cuối thu” còn nóng bức hơn cả mùa hè, trong phòng Khương Noãn để ba chậu đá, vô cùng thoải mái, mà điện của hắn mặt trời chiếu thẳng, so với cái lò không khác là mấy.
Khương Thù ngồi xuống, Khương Noãn rót trà cho hắn, trà vừa đưa tới trước mặt, Khương Thù lại một phen ghen tị.
Hảo gia hoả, nước ô mai thượng hạng, nước trong vắt, hương thơm thanh mát, nếu muốn uống lạnh, bên cạnh còn đặt bát đá.
Khương Noãn vô cùng hào phóng, gắp cho hắn hẳn ba viên đá.
Tiểu cô nương ở chỗ này được đối xử tốt như vậy, chắc chắn rất thân với Khanh Khanh! Hy vọng qua Khương Noãn đến với Lục Khanh càng ngày càng lớn.
“Noãn Noãn, ca ca tới tìm muội, thật ra còn có chuyện khác.” Khương Thù đặt một hộp gỗ lên bàn, đẩy đến trước mặt nàng, ho nhẹ một tiếng.
Khương Noãn mở ra, thấy bên trong là một chiếc lắc bạc cùng một hộp phấn.
“Ca có chuyện gì cứ nói thẳng, còn bày đặt tặng quà làm gì.”
“Muội thấy Khanh Khanh thế nào?” Khương Thù hỏi.
“Khá tốt.” Khương Noãn thành thật nói.
Khương Noãn cúi đầu, cười thẹn thùng: “Vậy nếu Khanh Khanh trở thành tẩu tử của muội, muội thấy sao?”