Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 81: Chương 81: Không thể sinh bảo bảo, vậy... Tính phúc của ngươi phải làm sao?




Tiêu hóa Đế vẫn giữ bộ dạng khó xử: “Chuyện này phụ hoàng vẫn phải cùng chúng thần thương lượng một chút.”

“Được ạ.” Lục Khanh chớp mắt, lộ ra dáng vẻ thập phần ngoan ngoãn.

“Vậy Lục Khanh về chờ tin tức của phụ hoàng.”

Nói xong nàng nhảy khỏi ghế.

Chuyện này coi như đã thành công. Bởi vì phụ hoàng sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng.

Tất cả đều thuận theo tính toán của nàng. Đến trưa hôm đó, Khương Noãn một thân áo đỏ được đưa đến Kiêu Dương Điện.

Chỉ là đôi tay nàng vẫn bị trói.

Lục Khanh trực tiếp kéo nàng đi đến tẩm điện của mình, nhanh nhẹn cởi bỏ dây thừng trên cổ nàng, sau đó mở tủ quần áo tìm một bộ váy xinh đẹp vừa vặn ném cho nàng.

“Mặc đi.”

Khương Noãn lắc đầu.

Lục Khanh nói: “đồ mới đó, ta chưa từng mặc qua đâu.”

Khương Noãn vẫn lắc đầu.

Đường đường là trưởng công chúa tôn quý, làm gì có chuyện mặc đồ của người khác chứ?

Ngọc Khanh nói:“Bộ y phục này ngươi mặc nhiều ngày như vậy, vừa bẩn vừa xấu.” Vừa nói nàng còn cố ý ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ.

Noãn Noãn cũng bắt đầu thấy xấu hổ.

Lục Khanh nhìn vẻ thẹn thùng của Khương Noãn, bỗng nhớ tới một người.

Quân Diễm Cửu.

Khi bị nàng trêu chọc, Cửu Cửu cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Khương Noãn nói: “Ngươi đã nói sẽ đưa ta đi gặp ca ca mà.”

“Sẽ. Ngươi muốn dùng bộ dạng xấu xấu bẩn bẩn này đi gặp ca ca?”

Cuối cùng Khương Noãn cũng đồng ý đi thay y phục.

Chỉ là nàng muốn tắm rửa trước.

Lục Khanh trực tiếp sai cung nhân chuẩn bị đồ tắm, cho nàng dùng cả nước linh tuyền của mình.

Lục Khanh vốn dĩ có bệnh sạch sẽ, không thích cho người khác xài đồ của mình. Nhưng đối với Khương Noãn lại không hề ghét bỏ.

Có lẽ... vì nàng lớn lên quá đáng yêu đi.

Khương Noãn tắm, Lục Khanh đóng cửa đi ra.

Khương Noãn tắm rửa kì cọ tới lui cả canh giờ mới chịu bước ra. Thay sang chiếc váy lụa màu hồng, nàng giống y như cục bột nếp trắng trắng mềm mềm, ai nhìn cũng muốn cắn.

“Ui ui ui, ngươi đáng yêu quá đi! So với Quân Bảo của ta còn đáng yêu hơn!” Lục Khanh ôm Quân Bảo trong lòng, không nhịn được giơ tay véo má nàng một cái.

“Ngươi!” Công chúa nhỏ tức giận, nhíu mi.

Ở Khương quốc cũng không có ai lớn gan dám véo má nàng như vậy!

“Không muốn đi gặp ca ca sao?” Lục Khanh nhướng mày.

Lục Khanh yêu thích không thôi, chốc lại giơ tay véo má nàng một cái.

“Cho ta ôm thỏ của ngươi đi.”

Lục Khanh thoải mái đưa Quân Bảo cho nàng: “Cẩn thận một chút, nó nặng lắm đấy.”

Khương Noãn nhận lấy, phát hiện bé thỏ này quả thực rất béo.

Quân Bảo vẻ mặt an nhàn, trong miệng nhai một cọng cỏ, hai má phình ra.

Nhân lúc Lục Khanh không chú ý, nàng hung hăng véo hai cục má mềm của nó.

Lục Khanh nói được làm được, đang chuẩn bị dẫn Khương Noãn đi gặp Khương Duy, bụng Khương Noãn lại sôi lên “ục ục“.

Khương Noãn ngại ngùng cúi đầu.

Lục Khanh trực tiếp túm lấy nàng, kéo trở về Kiêu Dương Điện.

“Ăn no rồi đi.”

Sau khi ở chung với nàng, Lục Khanh phát hiện tính cách nàng rất giống Cửu Cửu, lúc mới quen thì rất khó ở chung, một cao lãnh một nóng nảy, quen thân mới biết đều là hổ giấy cả, hơn nữa bộ dáng thẹn thùng cũng vô cùng đáng yêu.

Nàng thật sự rất thích trêu chọc hai người!

Lục Khanh phân phó đầu bếp làm cho Khương Noãn một tô thịt hầm và hoành thánh nhân tôm.

Từng chiếc từng chiếc hoành thánh trắng tròn, vỏ mỏng, nhân nhiều, loáng thoáng có thể thấy cả một con tôm to, ở trên rắc thêm hành lá cắt nhỏ, hoà quyện cùng mùi thơm của nước dùng.

Khương Noãn nuốt nước miếng ừng ực.

Không e dè, nàng cầm một cái muỗng múc ăn. Tuy có hơi nóng, nhưng không thành vấn đề. Nàng ăn ngấu nghiến, ngon đến nuốt cả lưỡi.

Lục Khanh nhìn nàng ăn đến thèm: “Cho ta một miếng.”

Không chờ Khương Noãn kịp phản ứng nàng đã giành lấy muỗng, múc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng, thoả mãn.

Khương Noãn ban đầu hơi sửng sốt.

Nàng ta sao lại dùng chung muỗng với ta?

Sau đó lại nghĩ nếu nàng đổi sang muỗng khác, Lục Khanh sẽ tiếp tục dùng cái muỗng đó giành ăn với nàng! Nàng phải bảo vệ thức ăn! Nghĩ rồi nàng nhanh như cắt giành lại cái muỗng.

Hai người ta tranh ngươi đoạt cứ thế ăn hết một bát tô hoành thánh hầm, canh cũng uống sạch sẽ.

Khương Noãn vỗ vỗ cái bụng căng trong, vẻ mặt thoả mãn.

“Ta còn có vải thiều ướp lạnh, phụ hoàng ta cho người vận chuyển từ phía nam xa xôi đến, vẫn còn tươi.” Lục Khanh không hề che giấu ánh mắt sáng bừng.

Khương Noãn nghe ra ngữ điệu khoe khoang: “Vậy mang tới đi.”

Lục Khanh búng tay, cung nhân liền bưng lên một rổ vải thiều. Lục Khanh căn dặn mang cho Quân Diễm Cửu một nửa, còn mình và Khương Noãn ăn nốt nửa còn lại.

Quả vải vừa lớn lại vừa to, vẫn còn nguyên cành lá xanh biếc, nhìn tươi roi rói. Mặc dù chỉ còn nửa rổ nhưng vẫn rất nhiều.

Khương Noãn cảm thấy Lục Khanh có vẻ không xấu, vừa lột vải vừa cùng nàng nói chuyện: “Ngươi thật sự thích tên thái giám kia sao?”

Lục Khanh hỏi ngược lại: “Không thể sao?”

“Chính là...” Khương Noãn đỏ bừng cả mặt: “Nhưng hắn không thể cùng ngươi sinh bảo bảo.”

“Ta có Quân Bảo rồi mà.” Lục Khanh đút cho Quân Bảo quả vải vừa mới bóc, ý tứ sâu xa nói: “Ngươi biết tại sao ta gọi nó là Quân Bảo không?”

Khương Noãn nhìn nàng, một lời khó nói hết.

“Chuyện bảo bảo có thể miễn cưỡng giải quyết, vậy... tính phúc của ngươi phải làm sao?”

Lục Khanh trực tiếp nhét một quả vải vào miệng nàng.

“Đồ ăn cũng không lấp được miệng ngươi sao?”

Lục Khanh cảm giác trên mặt có chút nóng.

Tiểu nha đầu này còn nhỏ hơn cả nàng mà trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy?

Chờ hai người ăn vải xong, lúc Lục Khanh dẫn Khương Noãn đến gặp Khương Duy thì sắc trời đã tối.

Sắp đến nơi, Khương Noãn đột nhiên có chút khẩn trương, kéo kéo tay áo Lục Khanh: “Khanh Khanh, ngươi nói xem bên trong kia, thật sự là ca ca của ta sao?”

Lục Khanh nói: “Ta nào có biết? Quả thật thân phận hắn cũng chưa rõ ràng, chỉ là trên ngực hắn giống Khương Thù, có mạn đà la hoa chín cánh.”

“Vậy tám, chín phần mười là huynh ấy, bá tánh tầm thường sẽ không dám xăm hoa văn này. Hơn nữa loại mực có thể chuyển màu là bí mật hoàng gia Khương quốc chúng ta.”

Lục Khanh nghĩ thầm, bí mật cái gì, nếu nàng muốn, nàng cũng có thể nghĩ cách làm ra. Thân phận đại hoàng tử Khương quốc này không phải tầm thường, còn không bằng nói là trữ quân tương lai của Khương quốc luôn đi. Có người muốn lợi dụng nó, giả mạo cũng không phải không có khả năng.

“ Vậy... chúng ta đi gặp mặt trước. Nếu thật sự là ca ca ta, máu mủ tình thâm, ta không máu lạnh đến mưca ngay cả tí phản ứng cũng không có.”

Lục Khanh gật đầu.

Nàng cũng rất muốn biết.

Khương Noãn hít sâu một hơi, kéo nàng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.