Trong thư phòng, một thân ảnh xanh nhạt khẩn trương ngồi trước án kỉ, trong tay nắm chặt một cái khẩu cầm.
Ngay lúc hai người vừa vào đến cửa, tiếng khẩu cầm du dương truyền đến.
Một bài dân ca Khương quốc.
Khương Duy khép hờ đôi mắt, ngón tay thon dài nhịp nhàng đè lên khẩu cầm, cả người toả ra một cổ ưu thương nhàn nhạt.
Lục Khanh nhìn hắn, suy tư.
Nhưng Khương Noãn lại giương đôi mắt hổ phách to tròn nhìn chằm chằm hắn, nỉ non: “Ca ca.”
Kỳ thật Khương Noãn cũng chưa từng nghe qua Khương Duy thổi khẩu cầm.
Khi nàng sinh ra, Khương Duy đã sớm không còn nữa, còn lại trong cung chỉ là chiếc khẩu cầm nhỏ kia.
Bởi vì làm bằng trúc nên thân cầm đã loang lổ.
Khương Noãn thường xuyên ngắm khẩu cầm, tưởng tượng ra bóng dáng ca ca khi thổi nó.
Trong tưởng tượng, gương mặt ca ca mơ hồ, chỉ có một bóng hình.
Nhưng bóng hình trong tưởng tượng của nàng lại hoàn toàn trùng khớp với thanh niên trước mắt.
Tiếng nhạc im bặt, Khương Duy nhìn thấy Lục Khanh, buông cầm xuống, đứng lên hành lễ.
“Công chúa.”
“Miễn lễ.”
Lục Khanh bước tới: “Ngươi biết thổi khẩu cầm sao?”
Khương Duy cười đáp: “Rảnh rỗi không làm gì, tiêu khiển mà thôi.”
Lục Khanh nhìn hắn chằm chằm, ya tứ sâu xa: “Đây không phải nhạc cụ của Bắc quốc, ngươi làm sao biết?”
“Đúng vậy, đây là nhạc cụ Khương quốc. Cầm là do một bằng hữu người Khương cùng trường tặng ta, khúc nhạc này cũng là do hắn dạy.”
Lục Khanh gật đầu.
Sau đó hắn dời mắt đến tiểu cô nương bên cạnh Lục Khanh, cười nhẹ:
“Vị này là?”
“Nàng chính là Khương Noãn.” Lục Khanh thoải mái giới thiệu, một bên cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.
Đồng tử hắn co rút, rất nhanh lại khôi phục nụ cười, ẩn sau vẻ bình thản trên gương mặt dường như đang nỗ lực kìm nén điều gì.
Sau đó hắn khom lưng, nho nhã lễ độ cúi chào.
“Tại hạ Khương Mặc Vân, tham kiến Khương cô nương.”
Khương Noãn dường như hơi mất bình tĩnh, níu chặt cánh tay Lục Khanh: “Huynh... huynh nói lại lần nữa, huynh tên gì?”
Hắn ngẩng đầu, minh nguyệt thanh phong, cười trong sáng: “ “mặc” trong “mặc ngôn danh cao bút hữu hoa”, “vân” trong “thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt“.”
(Minh nguyệt thanh phong: sáng hơn trăng, trong hơn gió.)
Đây vốn dĩ là tên của hắn, hắn vừa hay lại được một gia đình họ Khương nhận nuôi. Trước khi thân phận được thừa nhận, hắn cũng không dám tùy tiện xưng tên Khương Duy.
Lục Khanh nghĩ thầm. Có học thật tốt, một đám “mây đen” (mặc vân) lại có thể phân giải một cách văn thơ như vậy!
Khương Noãn gật đầu, nhìn hắn đầy chờ mong: “Vậy huynh còn nhớ những việc lúc trước không? Ví dụ như hồi còn nhỏ?”
“Nhớ không rõ nữa.” Khương Mặc Vân lắc đầu: “Lúc nhỏ bị bệnh nặng, sốt cao không khỏi, khi tỉnh dậy đã quên đi rất nhiều việc.”
Thần sắc Lục Khanh trở nên vi diệu.
Ánh mắt Khương Noãn dấy lên tia mấ mát, chỉ trong chốc lát lại giấu đi
Trước khi xâc nhận rõ thân phận hắn, nàng cũng không vội vã nhận người thân, khách khí nói: “Không sao, sống là tốt rồi. Hôm nay rất vui được gặp Khương công tử, huynh thổi khẩu cầm rất êm tai.”
Đôi mắt đào hoa của Khương Mặc Vân mở to, khoé môi ngậm ý cười nói: “Đa tạ. Nếu người thích, sau này tại hạ có thể thường xuyên thổi cho người nghe.”
“Được.” Khương Noãn tràn đầy vui vẻ.
Lục Khanh mở miệng: “Bây giờ Khương tiểu thư ở trong điện của bản công chúa, rất gần với Khương công tử, về sau sẽ có cơ hội gặp gỡ.”
“Chỉ là bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta về trước.”
Bởi vì thân phận đặc thù của hắn, phụ hoàng đã đặc biệt căn dặn người đến thăm hắn không thể quá thời gian một chén trà.
Khương Mặc Vân miễn cưỡng rời mắt khỏi Khương Noãn, hành lễ với Lục Khanh.
Chờ đến khi bước ra khỏi cửa cung, Lục Khanh mới mở miệng: “Thế nào, ngươi có cảm thấy hắn là ca ca ngươi không?”
Khương Noãn rơi vào trầm tư.
“Mới đầu, huynh ấy cho ta cảm giác rất giống ca trong tưởng tượng của ta, không khác biệt lắm. Chỉ là...”
“Chỉ là?”
Khương Noãn nhớ lại lúc ba người ở chung.
“Ta cảm thấy ánh mắt, không giống như khi Khương Thù ca ca nhìn ta.”
“Khương Thù?”
“Khương Thù ca ca từ nhỏ đã rất yêu thương ta, coi ta như muội muội ruột vậy đó. Ánh mắt huynh ấy không hề giống với Khương Duy ca ca lúc nãy. Chẳng lẽ là do chúng ta mới gặp mặt, chúng ta còn xa lạ sao?”
“Có thể là như vậy.” Lục Khanh phụ hoạ, nhưng trong lòng lại nghi ngờ.
Trực giác nữ nhi thường rất chính xác, cho nên nghi ngờ đối với Khương Duy lại càng tăng lên.
Nhắc đến Khương Thù, hàng mi dài của Khương Noãn lại cụp xuống.
Nàng ôm lấy tay Lục Khanh: “Khanh Khanh tốt, tỷ tỷ yêu quý của ta ơi, tỷ có thể giúp ta thêm lần nữa, cho ta gặp Khương Thù ca ca một chút thôi, được không?”
“Không được.” Lục Khanh quyết đoán từ chối.
“Khương Thù bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mưu sát Khương Duy, hiện đang là trọng phạm của Bắc quốc. Đương nhiên, nếu Khương quốc không ngại hắn giết chết Khương Duy, hơn nữa nguyện ý đem mười toà thành đổi lấy thì hắn sẽ được phóng thích, bình bình an an trở về.”
“Khương Thù ca ca ám sát Khương Duy?” Khương Noãn nhíu mày, hai mắt trừng lớn.
Phải rồi, hai ca ca đều là thái tử, nhưng vị trí trữ quân lại chỉ có một, hoàng đế tương lai cũng chỉ có một. Thân phận định sẵn sẽ bất hoà.
Lục Khanh hỏi: “Nếu hai vị ca ca này của ngươi thật sự đấu đá lẫn nhau, ngươi sẽ giúp ai?”
“Ta không giúp ai hết!”
Khương Noãn nhíu mày càng chặt, bực bội nói: “Đấu đá là chuyện của bọn họ! Ta không muốn tham dự, càng sẽ không tham dự. Ta chỉ biết cả hai đều là ca của ta, ta không hy vọng hai người xảy ra chuyện.
Nếu một ngày có người thật sự làm hại đến người kia, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Lục Khanh bây giờ có chút đau lòng cho công chúa nhỏ này.
Nàng vẫn còn nhỏ, vốn nên là tiểu công chúa vô lo vô nghĩ...
Cũng may nàng tuy nhiều ca ca, nhưng cả đám đều hoà thuận.
Hai người trở về Kiêu Dương Điện, vừa mới đặt chân vào chính điện đã thấy một thân ảnh cao lớn, thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên quay đầu lại, mày kiếm mắt sao, thanh nhã tuấn lãng. Này còn không phải tam ca của nàng thì là ai nữa?
“Khanh Khanh!”
Từ xa thấy nàng, Lục Triệt gọi lớn một tiếng.
Lục Khanh cười: “Ai da, tam ca hôm nay lại tới chỗ muội cọ cơm sao?”
(Cọ cơm là ăn chực đó m.n)
Lục Triệt trêu ghẹo nói: “Sao có thể là “lại” chứ? Chờ muội xuất giá rồi, vạn nhất gả đến nơi xa như Khương quốc, tam ca lúc đó có muốn cọ cũng cọ không tới, còn không bằng bây giờ cọ nhiều một chút, đúng không?”
Lục Khanh: “A.”
“Chỉ là muội sẽ không gả xa đâu, cả đời cũng không.”
Lục Triệt trêu chọc: “Ồ? Nói vậy khẳng định trong lòng muội đã có ý trung nhân?”
“Nàng thích tên th...” Khương Noãn còn chưa nói xong đã bị Lục Khanh bịt chặt miệng.
_____________________________
Nói gì thì nói chứ Du vẫn thấy quả Khương Mặc Vân kia nguy hiểm với bí hiểm z. Ổng kiểu biết mọi chuyện luôn á. Sớm không muộn không, đúng lúc hai nhỏ đến gặp ổng đem kèn ra thổi. Có sự gì đó nhẹ ở đây.