Lục Triệt nhìn bộ dạng giấu diếm của tiểu muội nhà mình, nghiêng đầu đánh giá.
Lục Khanh “ha ha” cười gượng hai tiếng.
Nàng với Cửu Cửu còn chưa xác định quan hệ, không nên để tam ca chạy đến làm phiền chàng. Tam ca không ưa gì Cửu Cửu, nếu ca mà biết chắc chắn sẽ tức đến mức lật tung cả Đông Xưởng lên cho mà xem.
“Cái gì?” Lục Triệt cười như không cười, trong ánh mắt cưng chiều lại mang theo chút trêu chọc: “Còn muốn chơi trò thần thần bí bí? Thật sự không nói cho tam ca sao?”
Vừa nói, Lục Triệt vừa cười tủm tỉm nhìn nàng: “Thật ra, tam ca của muội là một người vô cùng phóng khoáng, chỉ cần không phải thái giám, đều được.”
“Nhưng hắn chính là thá...”
Khương Noãn còn chưa kịp nói xong đã lại bị Lục Khanh bịt chặt miệng.
Lục Triệt nhìn qua Khương Noãn, thầm phê bình. Nha đầu này thật không biết phép tắc, lại năm bảy lần muốn nhảy vào miệng chủ nhân ngồi.
Lục Khanh cười gượng: “Ai da tam ca, nha đầu mới tới có hơi lanh chanh, chỉ giỏi ăn nói linh tinh. Mà đúng rồi, hôm nay ca tới tìm muội có việc gì sao?” Lục Khanh tìm cách chuyển đề tài.
Lục Triệt nói: “Tam ca nghe nói hôm qua muội đánh nhau với nha đầu điên nào đó đến từ Khương quốc? Muội có sao không?”
Lục Khanh dần thả lỏng bàn tay đang bịt miệng Khương Noãn, đáp: “Muội không sao, không sao.”
Lục Triệt cẩn thận xem xét gương mặt nhỏ của nàng: “Sao lại không sao? Khanh Khanh nhà ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, sao có thể đánh nhau được chứ! Ca nghe nói Khương Noãn kia chính là một nha đầu điên, bị lão Khương hoàng sủng đến không biết trời cao đất dày nữa rồi!”
Lục Khanh trán túa đầy mồ hôi lạnh, chạy nhanh đến cắt lời hắn: “Tam ca, ca đói bụng chưa?” Sau đó cao giọng hô: “Nga Nhi, mau mau kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn!”
Lục Triệt vẫn không mảy may cảm nhận được nguy hiểm, cũng không để ý tới Lục Khanh đang điên cuồng ám hiệu, nói: “Không sao, ca không đói.”
Sau đó lại lôi kéo Lục Khanh nói tiếp: “Khanh Khanh, nếu muội bị ức hiếp nhất định phải nói với tam ca, nhớ chưa! Nếu nha đầu điên kia đánh muội, ta sẽ đánh lại ả mặt mũi bầm dập!”
“Ngươi. Nói. Đánh. Ai. Thành. Mặt. Mũi. Bầm. Dập?”
Tức khắc, phía sau hai người đổ “rầm” một tiếng.
Lục Triệt chỉ thấy trước mắt loé sáng, chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một nắm đấm, một bên mắt tím như gấu trúc.
“Ngươi... Ngươi... Sao ngươi đánh ta?” Lục Triệt một tay che mắt, đứng phát ngốc.
“Đồ vô duyên! Bà nội đây đập chết ngươi!” Khương Noãn xắn tay áo, tung quyền về phía Lục Triệt.
Hai người đấm nhau loạn xạ...
Lục Khanh che mắt, làm bộ không thấy.
Khương Noãn luyện võ từ nhỏ, nhìn trông xinh xắn lanh lợi nhưng thực ra sức lực rất lớn.
Nhìn nữ hài đứng còn chưa đến bả vai mình, Lục Triệt ngượng ngùng rút kiếm. Bên kia, Khương Noãn tay không xông tới.
... Một lát sau trận chiến tạm ngừng, để lại Lục Triệt hai mắt đều bị đánh thành gấu trúc.
Phát quan cũng bị đánh rơi rồi...
Lục Khanh quyết định đau lòng cho ca ca một giây, nhưng nỗ lực nhịn cười chưa tới nửa giây nàng không nín được bật cười.
Lục Triệt đỡ phát quan, tức muốn hộc máu: “Nha đầu điên, kiêu ngạo như vậy, ngươi là ai?”
Khương Noãn chống nạnh: “Ngươi nghe cho rõ, bà đây đi không thay tên ngồi không đổi họ, Khương Noãn!”
“Khương Noãn?!”
Lục Triệt lảo đảo, đánh mắt về phía Lục Khanh, vẻ mắt lên án: “Muội không phải nói nàng ta là thị nữ mới tới sao?”
Lục Khanh nhún vai.
Ca ca ngốc, ai kêu huynh ăn nói không lựa lời, giờ lại quay sang trách ta?
Khương Noãn chống nạnh nhướng mày: “Cho nên tam hoàng tử đây sau này còn nói xấu sau lưng người khác nữa không?”
Lục Triệt:....
“Công chúa, đồ ăn chuẩn bị xong rồi!” Lúc này Nga Nhi mới chậm chạm chạy tới.
Lục Khanh gãi đầu: “Không bằng... chúng ta ăn cơm trước đi?”
Lục Triệt cúi đầu thở dài: “Không ăn, trưa nay ăn no rồi, giờ ăn không vô.”
Xấu hổ thay hắn vừa nói xong, một tiếng “ục ục” không đúng thời điểm vang lên.
“Hắn không ăn, chúng ta ăn! Đi, Khanh Khanh, chúng ta đi ăn lẩu dê!“. Khương Noãn hừ một tiếng, kéo tay Lục Khanh đi thẳng, không thèm ngoái đầu.
Lục Khanh quay lại liếc hắn một cái, Lục Triệt vẫy vẫy tay, ý bảo nàng cứ đi đi, không cần quan tâm hắn.
...
Lục Khanh và Khương Noãn đã yên vị trên bàn cơm.
Giữa bàn đặt một nồi lẩu bằng đồng đang bốc hơi nghi ngút, sôi ùng ục. Bên trong là thịt dê tươi ngon thơm mềm, là bắt từ mấy con dê Quân Diễm Cửu đưa đến.
Vì trong phòng đặt rất nhiều đá lạnh nên cũng không cảm thấy nóng.
Lục Khanh lấy ra vò rượu nho bảo bối, ướp lạnh rồi cùng Khương Noãn càn quét bàn lẩu.
Mùi thịt thơm nức mũi, Khương Noãn ăn uống thoả thích. Nàng gắp một miếng thịt lớn, không khách khí bỏ vào miệng.
Lục Khanh chính là thích tính cách như vậy, hai người cùng nhau ăn đến cay đỏ cả mặt, quay qua nhìn nhau rồi bật cười.
Lại uống thêm vài chén rượu, Khương Noãn đỏ bừng mặt, vô cùng dễ thương.
“Ta nói ngươi nghe, gả cho thái giám cũng không phải không thể. Quan trọng là hắn phải đối xử tốt với ngươi!” Khương Noãn vỗ vỗ vai nàng, lẩm bẩm, đôi mắt mơ màng nhìn có vẻ đã ngà ngà say.
Lục Khanh cười, nói: “Chàng tốt lắm.”
“Nhưng mà phụ hoàng ngươi, cả các ca ca nữa, nhất định sẽ phản đối. Bọn họ thương ngươi như thế, sao có thể trơ mắt nhìn ngươi gả cho một tên thái giám chứ?”
“Điều này không đáng ngại.”
Lục Khanh thật ra khá bình thản đối mặt với vấn đề này: “Đồng ý thì cả nhà cùng vui, không đồng ý cũng không sao.”
“Hoặc là chờ quốc thái dân an, ta cùng chàng cao chạy xa bay. Bằng không, chờ đến khi quyền khuynh triều dã*, chàng đến rước ta về.”
“Khụ khụ khụ.” Khương Noãn bị nàng nói tới sặc rượu, trừng lớn hai mắt.
“Ngươi nói đùa đúng không? Không ngờ công chúa điện hạ lại thích bị người ta cường thủ hào đoạt*.”
Lục Khanh mặt mày hớn hở: “Cường thủ hào đoạt, còn phải xem là ai.”
“Phải phải phải, hắn đẹp hắn có quyền, người khác không có cửa.” Khương Noãn đáp lại mang vài phần men say.
Lục Khanh cong môi cười.
Nàng chờ một ngày kia, Cửu Cửu của nàng sẽ đứng trên triều, giống như ngày đó nàng đã từng, ngẩng cao đầu nói với phụ hoàng cùng bá quan văn võ: “Ta, muốn cưới công chúa làm thê.”
Nghĩ đến đây, trước mắt vừa hay xuất hiện một dáng người mơ hồ trong tà áo tím.
Lục Khanh cười hì hì hai tiếng: “Chàng đến rồi! Chàng lấy ta nha?”
Quân Diễm Cửu:???
Lục Khanh phát ngốc, không phân rõ đây là mơ hay thực, chỉ là nhìn thấy người kia nên khoé môi liền không tự chủ được mà cười lên.
“Cửu Cửu, chàng không phải nên trói ta lại, để ta đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về chàng sao?” Nàng nỉ non.
Đồng tử Quân Diễm Cửu chấn động.
“Công chúa, người say rồi, nô tài đỡ người về nghỉ.”
Không ngờ là Lục Khanh ngửa đầu nhìn hắn, sau đó giơ hai tay lên, nũng nịu nói: “Cho chàng, chàng trói lại đi. Cho chàng đó.”
Nhìn những ngón tay nữ tử mảnh khảnh xinh đẹp, những tà niệm trong đầu lại mạnh mẽ trỗi dậy.
Yết hầu hắn khẽ trượt: “Trói lại? Không sợ sao?”
Nàng duỗi tay ôm lấy eo Quân Diễm Cửu, vùi mặt vào người hắn: “Là Cửu Cửu mà, không sợ!”
(*)权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Ý đại khái là quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người, thường thì hoặc là tể tướng hoặc là nhiếp chính, còn có trường hợp hoàng thượng bù nhìn, quyền thế nằm trong tay kẻ khác.
(*) Cường thủ hào đoạt_强取豪夺_ là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
__________________________________
Halo, mình đã trở lại rồi đây. He he, từ nay mình sẽ edit tiếp bộ này nha.