Quân Diễm Cửu cả người cứng đờ, đầu óc mông lung.
Nàng biết rồi??
Đây là hiểu lầm.
Hắn rất muốn giải thích nhưng lại phát hiện hai chân như nhũn ra, đầu óc một mảng trống rỗng, cắn môi nửa ngày cũng không thốt ra được nửa lời.
Lục Khanh quan sát thật gần, thật kỹ, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi hơi rung động, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ nhàng hôn lên.
Quân Diễm Cửu còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, mi mắt lại truyền đến xúc cảm mềm mại làm cả người run rẩy.
Một tay công chúa dường như không biết đủ ôm lấy eo hắn, vị ngọt ngào lướt xuống cánh môi nhẹ nhàng nếm thử, chờ hắn định thần lại hai người đã tách ra.
“Cửu Cửu.” Lục Khanh ngọt ngào gọi tên hắn.
Tiểu công chúa đã đi đến cửa thư phòng lại quay đầu lại, dùng tay làm một động tác bắn tim.
Nghe tiếng gọi, Quân Diễm Cửu giật mình ngước mắt, mái tóc nàng tung bay trong gió, nụ cười rạng rỡ như nắng hạ in sâu vào trong đáy mắt hắn, đầu óc trống trỗng bỗng hiện lên một câu thơ.
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc.
Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm điên cuồng.
Muốn, muốn nhốt nàng lại...
Nhốt nàng lại.
Muốn nàng chỉ thuộc về riêng hắn.
Chỉ thuộc về hắn.
Muốn...
Hắn liều mạng đè nén nội tâm điên cuồng khát vọng, hai bàn tay nắm chặt, ngón tay găm sâu vào da thịt.
Phủ Tô Diệc Thừa.
Bình “thiên tiên thủy” kia rốt cuộc cũng đã đến tay Tô Diệc Thừa.
Hắn sớm đã tắm gội thơm tho, rửa sạch sẽ mặt mày, trước mặt còn đặt một cái thau đồng dùng để rửa mặt hàng ngày.
Hắn mở nắp bình sứ, đổ nước ra tay, vỗ nhẹ lên má, sau đó...
Một mùi khai khắm xộc thẳng lên đỉnh đầu!
“Oẹee”
Tô Diệc Thừa nhanh chóng lao ra khỏi phòng, đỡ lấy khung cửa, nôn thốc nôn tháo. Hắn ngửi tay mình, trên tay, trên mặt đều là cái mùi này, hắn nhịn không nổi hét lên: “Tô Mãnh! Tô Mãnh!”
Tô Mãnh vội vàng chạy tới.
“Đại nhân?”
Tô Diệc Thừa lấy khăn lụa, không ngừng lau chùi mặt và tay: “Ngươi đem tới cái gì đây?”
“Thiên tiên thủy.”
Tô Diệc Thừa ném cái bình lên người hắn, thẹn quá hóa giận: “Ngươi nhìn cho kỹ xem thứ bên trong là cái quỷ gì!”
Thứ trong bình bắn lên áo choàng của hắn, khai không chịu được.
Tô Mãnh dùng tay quạt bớt mùi, nói: “Đại nhân, đây hình như là nước đái ngựa.”
Tô Diệc Thừa buồn nôn.
Hắn đi về phòng, điên cuồng lau mặt, đổi hết thau nước này đến thau nước khác, cả mặt đều bị chà đến đỏ mà mùi khai vẫn không bay hết.
Ngày hôm sau hắn trực tiếp cáo ốm không thượng triều.
Lục Khanh có một đêm mộng đẹp.
Chỉ là mới sáng sớm tinh mơ đã nghe tiếng Nga Nhi gọi: “Công chúa, Khương công tử cầu kiến.”
Lục Khanh hơi bất ngờ. Hắn lại tới đây làm gì?
“Bảo hắn đợi một lát, bản công chúa muốn rửa mặt.”
Lục Khanh rửa mặt xong để luôn mặt mộc đã cho Khương Duy tiến vào.
Khương Duy có chút sửng sốt khi nhìn Lục Khanh.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lục Khanh không trang điểm.
Khi chưa trang điểm nàng là một tiểu cô nương thanh tú trắng trẻo lại có phần ngọt ngào đáng yêu khiến cho hắn không khỏi ngẩn người.
Khương Duy vẫn luôn giữ bộ dạng nho nhã lễ độ, hướng nàng chắp tay: “Mạo muội rồi.”
“Không sao, Khương công tử có việc gì cứ nói. À phải rồi, ngươi đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ta sai người làm cho ngươi một chén.” Lục Khanh cầm lấy bát cháo tổ yến củ sen từ tay nha hoàn, tùy ý nói.
“Đa tạ công chúa, tại hạ đã ăn rồi.” Sắc mặt Khương Duy có chút tái nhợt, nhìn qua là biết người bệnh nặng mới khỏi, cộng thêm khí chất ôn nhu như ngọc làm hắn ta có vài phần mỹ cảm ốm yếu mỏng manh.
Lục Khanh cười, một bên ăn cháo một bên nói với Khương Duy: “Khương công tử mới sáng sớm đã đến đây, nhất định là có chuyện gấp. Nói đi.”
Khương Duy có vài phần khó xử.
“Quả thực tại hạ tới tìm công chúa là có một yêu cầu quá đáng.” Hắn cúi đầu, vẻ mặt quẫn bách không biết mở đầu từ đâu.
“Tại hạ lớn lên trong một thôn trang nhỏ nghèo khó, trong nhà chỉ còn một người mẹ mù già yếu, bơ vơ không nơi nương tựa. Tại hạ chỉ có thể dốc sức học hành mong cầu được công danh.
Vậy mà trên đường đi thi bất ngờ gặp tai hoạ, hai bàn tay trắng lại bệnh nặng một hồi, may mà gặp được Tô đại nhân cứu giúp.
Sau đó Tô đại nhân lại nói thân phận thật sự của tại hạ chính là hoàng tử Khương quốc.”
Lục Khanh ngáp một cái.
Người đọc sách đều thích dài dòng vậy ư?
Khương Duy cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Tuy rằng tại hạ không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng hôm qua lại vô tình nghe nói muội muội ruột duy nhất không quản đường xá xa xôi đến đây tìm tại hạ.”
Nói xong hắn cẩn trọng liếc nhìn nàng một cái.
Lục Khanh cụp mắt uống cháo, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt nên hắn tiếp tục nói.
“Tại hạ một thân khổ cực, vẫn luôn hi vọng có đệ đệ muội muội nên tối qua vừa nghe tin liền kích động không thôi. Bất luận thân phận này có phải thật hay không, tại hạ vẫn muốn gặp nàng một lần.”
Lục Khanh thầm vỗ tay cho hắn.
Nói vòng vo cả nửa ngày không bằng nói thẳng ra ta muốn gặp muội muội, chẳng phải xong rồi sao?
“Chỉ là, tiểu công chúa kia không ở trong tay bản công chúa.”
Khương Duy cười khổ: “Đúng vậy. Cho nên tại hạ mới mạo muội tới đây. Tại hạ trong cung ngoài công chúa ra cũng không quen được ai khác nên chỉ có thể mặt dày tới thỉnh cầu công chúa giúp đỡ. Không biết công chúa có thể giúp tại hạ lần này không?”
Lục Khanh nhìn chằm chằm hắn như có suy tư.
Biết đâu tiểu công chúa đến từ Khương quốc kia có thể phân biệt được hắn có phải Khương Duy hay không?
“Nếu công chúa cảm thấy khó xử, vậy coi như tại hạ chưa từng nói gì.”
Nói xong hắn hành lễ, cáo lui.
“Nếu ngươi thật sự muốn gặp nàng, cũng không phải không có cách.” Giọng nói trong trẻo vang lên.
Dù sao nha đầu kia cũng ở chỗ Cửu Cửu, không phải sao? Nàng muốn gặp mặt một lần chắc không có gì khó.
Ngay cả có ở thiên lao đi chăng nữa, nếu nàng thật sự muốn giúp, cũng chỉ cần một câu nói.
Ánh mắt Khương Duy phát ra một tia sáng kì dị: “Đa tạ công chúa.”
“Không cần.”
Lục Khanh ăn xong chén cháo liền đưa cho thị nữ bên cạnh: “Trở về chờ tin ta, bao giờ có thể gặp bản công chúa sẽ sắp xếp.”
Khương Duy cảm kích cảm tạ nàng, rời đi.
Lục Khanh đứng dậy, chọn một bộ váy xinh xắn màu hồng nhạt, trang điểm một lúc mới cảm thấy hài lòng đi ra ngoài.
Quân Diễm Cửu đã hạ triều, thay một bộ thường phục tím ngồi trong thư phòng.
“Cửu Cửu~”
Lục Khanh từ bên ngoài nhảy nhót chạy vào, theo sau là một cục bông Quân Bảo tròn ủm.
Nam nhân ưu nhã ngẩng đầu, khoé môi vừa cong lên lại nhanh chóng hạ xuống.
“Công chúa có việc gì sao?”
Nàng cười hì hì liếc mắt nhìn chiếc nơ bướm màu tím bất động trên mu bàn tay hắn, trực tiếp chạy đến bên cạnh, kéo kéo tay áo tím.
“Khương Duy tới tìm ta, hắn muốn gặp tiểu nha đầu ngày hôm qua. Ta biết tiểu nha đầu đó ở chỗ Cửu Cửu nên muốn nhờ ngài tạo điều kiện cho bọn họ gặp nhau một lần.”
Ai ngờ vừa dứt lời đã thấy sắc mặt hắn lạnh đi: “Khương Noãn thân phận đặc thù, không thể gặp.”