Lục Khanh hơi sửng sốt: “A?”
Nàng không nghĩ tới việc Quân Diễm Cửu sẽ từ chối, lắc lắc ông tay áo hắn: “Ngài sao phải cứng nhắc như vậy chứ, giúp ta sắp xếp một lần gặp mặt thôi, không được sao?”
“Không được.”
“Quân Diễm Cửu~” Lục Khanh trực tiếp ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.
Sắc mặt Quân Diễm Cửu cứng đờ: “Người vì hắn, tới cầu xin ta?”
Lục Khanh ngàn vạn không nghĩ tới việc gặp khó khăn như vậy, cảm thấy trái tim bị chọc một cái thật mạnh, trong lòng dâng lên một cổ bực bội: “Bản công chúa không hề cầu xin ngài!”
Nàng buông tay, cả người toả ra hàn khí, hếch gương mặt nhỏ ngạo nghễ nhìn hắn:
“Quân Diễm Cửu, ngươi phản rồi.”
Nàng hạ giọng hô: “Quân Diễm Cửu!”
“Có nô tài.”
Lục Khanh híp mắt: “Ngươi còn biết mình là nô tài?”
“Quỳ xuống!”
Nhiều năm qua đến Tiêu Hoà Đế cũng chưa từng bắt hắn quỳ.
Trước đôi mắt sắc bén của nàng, Quân Diễm Cửu vốn đang ngồi trên ghế chậm rãi đứng dậy quỳ xuống, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
“Nô tài tuy là phận nô, nhưng cũng là đại nội tổng quản quản phụ trách an nguy toàn bộ hoàng cung này. Hôm qua nữ tử kia ở Kim Loan Điện náo loạn một trận, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoàng thất Bắc quốc ta, là trọng tội, sau khi bị giam giữ cũng không thể tùy tiện gặp mặt.”
Lục Khanh trực tiếp ngồi lên bàn, duỗi tay nâng cằm Quân Diễm Cửu.
“Bản công chúa thù sao? Ngay cả bản công chúa cũng không thể gặp sao?”
Quân Diễm Cửu cảm nhận được lửa giận của nàng, mím môi, một lúc sau mới nói: “Nếu chỉ mình công chúa, nô tài có thể sắp xếp.”
“Vậy làm phiền Đốc Công đại nhân. Sắp xếp cho ta gặp nàng một lần đi.” Lục Khanh dời mắt, suy nghĩ có thể để Khương Duy giả dạng thành cung nữ hoặc thái giám bên cạnh nàng, chắc là có thể trót lọt đi.
Dường như nhìn thấu tính toán của nàng, Quân Diễm Cửu bổ sung một câu: “Nô tài sẽ cùng người đi gặp nàng ta.”
“Ngài đi làm gì?”
Quân Diễm Cửu cười như không nhìn nàng, đôi mắt sâu như hồ nước dường như có thể nghe thấu tiếng lòng: “Công chúa muốn gặp nàng ta làm gì?”
Lục Khanh chột dạ, á khẩu không biết nói gì, trong lòng thầm mắng hắn là đồ cáo già.
Mất một lúc sau nàng mới lười biếng mở miệng: “Bản công chúa muốn gặp thôi, chuyện ngày qua bản công chúa còn chưa tính sổ đâu!”
Nghĩ tới điều gì, Quân Diễm Cửu cười nhẹ.
“Ngài cười cái gì?”
“Không có gì, nô tài đi sắp xếp.”
Quân Diễm Cửu định đứng lên, Lục Khanh trừng mắt lườm một cái: “Ta cho đứng lên chưa?”
Quân Diễm Cửu sửng sốt, chỉ có thể tiếp tục quỳ.
Lục Khanh duỗi tay khẽ vuốt ve mặt hắn: “Nghe lời, bản công chúa cũng không nỡ để Cửu Cửu quỳ.”
Nói xong nàng hôn nhẹ lên môi hắn rồi mới thong thả đứng dậy.
Quân Diễm Cửu nhìn bóng dáng nàng, cười nhẹ, chống tay ngồi trên mặt đất.
“Tiểu nha đầu, đến phụ hoàng nàng cũng không có lá gan lớn như vậy... nàng biết vì sao không?”
Hắn xoa môi.
Nha đầu này quả thực có độc.
Điêu ngoa lại bá đạo, nhưng vì sao hắn lại cảm ngọt ngào như vậy nhỉ?
Càng ngày ham muốn chiếm hữu nàng càng bùng lên mãnh liệt.
Dùng xong bữa trưa, Lục Khanh liền đi theo Quân Diễm Cửu đến mật lao Đông Xưởng.
Nơi này đích xác là cấm địa trong cung, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Lục Khanh sống trong cung nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên bước vào.
Lục Khanh quan sát cả đoạn đường.
Nơi này xa hơn thiên lao một chút, thủ vệ nghiêm mật, dọc đường đi đều có Xưởng vệ cung kính hành lễ.
Ánh sáng bên trong có chút tối, Lục Khanh đi không cẩn thận vấp ngã, người phía sau theo bản năng đỡ lấy nàng.
“Công chúa, cẩn thận.” Tiếng nói trầm thấp từ tính lộ ra vẻ quan tâm, tựa hồ như đã quên mất chuyện không vui lúc sáng.
Lục Khanh cong môi.
Chờ đến khi nàng đứng vững, hắn muốn buông ra nhưng lại phát hiện tay bị nàng túm chặt lấy.
“Nơi này vẫn là nên cẩn thận thì hơn. Đốc Công đại nhân đỡ bản công chúa đi.”
Lục Khanh nắm lấy những ngón tay lạnh như ngọc, ở trong ống tay áo to rộng vân vê chơi đùa, phía sau còn có một đám Xưởng vệ.
Đám Xưởng vệ đội mũ đen ai nấy đều cúi đầu đi đường, đồng loạt coi như không hề nhìn thấy.
Lục Khanh giảo hoạt cười, lặng lẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Chỉ cảm thấy thân mình hắn không chịu nổi run lên, sau đó quay đầu lườm nàng một cái.
Giống như tìm thấy thú vui, Lục Khanh lại vươn tay ra.
Bàn tay nghịch ngợm của nàng đột nhiên bị nắm ngược lại, mười đầu ngón tay đan chặt lấy nhau làm nàng không thể nhúc nhích.
Lòng bàn tay nóng rực của hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tim nàng như muốn tan chảy.
Nàng rất thích cảm giác cùng Cửu Cửu nắm tay. Nếu như có thể, nàng hi vọng đoạn đường này không có điểm cuối.
Nhưng chỉ ít lâu sau, Quân Diễm Cửu dừng lại, mặt không cảm xúc mở miệng: “Tới rồi.”
Sau lưng là tiếng cửa ngục mở ra.
Quân Diễm Cửu lập tức buông tay Lục Khanh, khoanh tay đứng nhìn.
Lục Khanh: “...”
Ngay khi Lục Khanh bước vào nhà giam, đập vào mắt là thân ảnh đỏ rực quen thuộc.
Khương Noãn bị trói chặt trên giá.
Hôm qua nàng ở trong ngục mắng nhiếc cả ngày, mắng mệt rồi mới gục đầu ngủ thiếp đi, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Khanh tới lại tràn đầy năng lượng mắng tiếp.
“À há, nha đầu thúi!”
“Người mắng ai là nha đầu thúi?”
Lục Khanh chống nạnh, hếch cằm, bộ dạng thập phần đanh đá.
Khương Noãn mắng: “Ta chính là mắng ngươi đó, nha đầu thúi! Ngươi còn không biết xấu hổ mà tới đây? Ngươi không phải diễn hay lắm sao, diễn giỏi lắm sao? Nam nhân của ngươi ở bên cạnh kìa, ngươi diễn tiếp đi! Sao lại không diễn nữa?”
Lục Khanh bị mắng đến đỏ mặt. Tuy rằng cảm thấy câu “nam nhân của ngươi” kia nói vô cùng dễ nghe nhưng vẫn không hề khách khí nói:
“Bây giờ ta là dao thớt ngươi là thịt cá. Đến cả gà trước khi cắt tiết cũng biết điều im lặng, ngươi còn ở đây ồn ào cái gì? Ngươi nghĩ ngươi kêu đủ lớn là sẽ được miễn chết sao?”
“Ngươi!” Tiểu công chúa từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa tức muốn nổ phổi. Nàng sống đến từng này tuổi đầu chưa ai dám nói chuyện với nàng như thế!
“Ta cá ngươi không dám đụng vào ta! Nếu ta mất một cọng tóc nào thì phụ hoàng sẽ lập tức đem quân san bằng nơi này!”
Lục Khanh cười lớn hai tiếng, trong mắt ẩn đao.
“Ngươi rời được khỏi đây rồi hãng nói. Nơi này chính là địa bàn của bản công chúa, nếu chọc bản công chúa không vui, đừng nói là cọng tóc nhỏ nhoi, lấy đầu của ngươi cũng chỉ là chuyện trong vài phút.”
Khương Noãn bị nàng doạ khóc.
“Nha đầu thúi! Nha đầu xấu xa! Ngươi hung dữ như vậy, về sau ai thèm cưới ngươi chứ!”
“Chàng.” Lục Khanh kéo Quân Diễm Cửu đứng bên cạnh một cái.
Quân Diễm Cửu:????
“Hắn?”
Khương Noãn khó tin chỉ vào Quân Diễm Cửu: “Nhưng hắn là thái giám mà? Ngươi xinh đẹp như vậy, lại còn đường đường là trưởng công chúa, sao lại vấn vương hắn chứ?”