Đêm khuya, bóng tối bao trùm vạn vật.
Lúc này Quân Diễm Cửu ở trong phủ đệ xa hoa, màn đêm bao quanh phác họa ra hình dáng thâm u, âm trầm.
Tuy buổi đêm mùa hạ vô cùng khô nóng nhưng trong thư phòng hắn khí lạnh lại bao trùm. Trên mặt đất rải đầy thau đá, làm cho nơi này so với tẩm cung công chúa còn lạnh hơn vài phần.
Ngón tay thuôn dài đang mân mê một bé thỏ con lông xù, dáng vẻ lơ đãng không tập trung.
Hắn đem cảnh tượng trên xe ngựa tối nay, từ khoảnh khắc vén lên làn váy, kiểm tra phía sau eo nàng lại nhìn đến nốt ruồi son cẩn thận hồi tưởng lại một lần.
Nàng... thật sự là công chúa.
Vậy mà thật sự là công chúa sao?
Nếu nàng chính là công chúa, tiểu nha đầu mắt cao hơn đầu, ngang ngược kiêu ngạo như thế vì sao lại thích hắn?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần vẫn không ra bèn đứng dậy phân phó “Thay y phục.”
Hắn đi đến tửu lầu, một đường thẳng tới gian phòng thuộc về nàng.
Đẩy cửa bước vào, vừa liếc mắt đã thấy được một “vị công tử” anh tuấn tiêu sái, bạch y trắng tuyết đang cầm chung rượu trong tay ngồi sát cửa sổ, vẻ mặt u sầu.
Ánh trăng ngoài cửa chiếu xuống mặt bàn, giao thoa cùng ánh nến.
Hắn lên tiếng: “Công chúa.”
Nàng say rồi, nghe tiếng hắn gọi liền quay lại nhìn, hàng mi khẽ động, ánh mắt mê ly.
Nhìn một lúc lâu dường như nhận ra người nàng rất quen thuộc, đôi mắt nhanh chóng chan đầy nước mắt.
“Cửu Cửu.” Nàng lẩm bẩm gọi, trong khóe mắt tràn ngập bi thương. “Cửu Cửu, ngài không cần ta nữa sao Cửu Cửu?”
“Đều do ta kiếp trước không biết quý trọng ngài, đây chắc chắn là ông trời trừng phạt ta, không giống nhau, tất cả đều y như kiếp trước, chỉ có ngài không giống nhau.”
Gò má nàng ửng hồng, lẩm bẩm một mình những lời hắn không hiểu, thế nhưng trong lòng hắn lại như có tảng đá đè ép, cũng cảm thấy tâm trạng chùng xuống.
“Kiếp trước? Kiếp trước cái gì?”
“Chính là chúng ta kiếp trước đó.” Lục Khanh vươn ngón tay chỉ hắn lại chỉ chính mình, thanh âm nhỏ nhẹ.
“Kiếp trước ta vẫn là công chúa, ngài vẫn là Quân Diễm Cửu, vẫn là Đông Xưởng Đốc Công, ngài... là phu quân của ta, hì hì. “
Quân Diễm Cửu chỉ nghĩ nàng uống say rồi nên nói: “Công chúa, người say rồi, mau hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Lục Khanh tức giận: “Bản công chúa không về! Khi nào phụ hoàng đồng ý cho ngươi tiếp tục ở trong cung với ta ta mới trở về.”
Quân Diễm Cửu thở dài: “Nô tài chỉ là không ở trong Kiêu Dương Điện, vẫn tính là ở trong cung.”
“Không, không giống nhau chút nào!” Lục Khanh bất mãn trừng hắn, khua khua tay: “Ngài là phu quân của ta, chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta, ai cũng không thể tách rời chúng ta! Bất kể ai cũng không thể!”
Câu cuối mang theo cả thanh âm nức bở.
Đây là lần đầu tiên Quân Diễm Cửu thấy bộ dáng uống say làm loạn của nàng.
“Thất lễ.” Hắn tiến lên ôm nàng khỏi ghế.
“Không cần, ta không muốn hồi cung!” Lục Khanh đánh vào lồng ngực hắn, đôi mắt đỏ hoe.
“Lục Khanh ta, quyết không thỏa hiệp! Không ai có thể cướp đi thứ thuộc về ta! Phụ hoàng cũng không thể! Quân Diễm Cửu, ngài đừng hòng mơ tưởng đên người phụ nữ khác, nghĩ cũng không được.”
Quân Diễm Cửu rũ mắt nhìn nhóc mèo nhỏ đang xù lông trong lòng, nhàn nhạt nói: “Nô tài cự tuyệt.”
“Nô tài là một thái giám, sẽ không lấy vợ, càng không thể nghênh thú công chúa người.”
Quân Diễm Cửu đang định ôm Lục Khanh ra ngoài lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Không ổn, có mê hương.
Từ khi hắn vào cửa nàng đã điểm mê hương.
Chỉ là nãy giờ nàng luôn nói chuyện để di dời sự chú ý.
Quân Diễm Cửu buông nàng xuống mới hiểu ra hắn đã bị nữ nhân này tính kế.
Lục Khanh vững vàng đáp xuống mặt đất, bình tĩnh: “Bản công chúa nói bản công chúa cưới ngài là được.”
“Người đâu.”
“Mang Cửu gia đi tắm rửa thay y phục.”
Quân Diễm Cửu sau khi tắm rửa xong thay một bộ áo ngủ màu nguyệt bạch được đặt trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lục Khanh trèo lên giường buông màn, hôn hôn sau đó ôm chặt chặt lấy eo hắn.
Nghĩ đến vấn đề nàng vẫn luôn tò mò kia, tay nhỏ không an phận dịch dần xuống dưới tìm kiếm.