Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 94: Chương 94: Thứ lỗi, công chúa điện hạ, đắc tội rồi




“Ngoại trừ nàng, còn có ai dám trèo lên đầu bổn đốc công ngồi?”

Giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng say đắm lòng người, phảnh phất giống Quân Diễm Cửu kiếp trước. Lục Khanh đau lòng, ôm chặt eo hắn.

Quân Diễm Cửu rùng mình một cái.

Lục Khanh nói: “Nếu Cửu Cửu nghe lời một chút, bản công chúa thương còn không kịp, sao có thể khi dễ chàng chứ? Đối xử với chàng như vậy bản công chúa cũng đau lòng lắm chứ! Hức hức...”

Nàng đau muốn chết, kiếp này nàng không muốn hắn có một tí khó chịu nào, một tí cũng không được.

“Mười toà thành kia phụ hoàng nói là cho ta làm của hồi môn, ngài đã lấy cả rồi mà còn bày ra bộ dạng như gần như xa với ta.” Lục Khanh thút thít.

“Còn nữa, nhìn ta đi chơi với Khương Thù mà đến một chút phản ứng cũng không có! Thừa nhận ngài ghen tị thì sẽ chết à?”

Nàng thật sự không muốn cùng hắn vờn qua vờn lại nữa, cuộc sống ngắn ngủi, nàng chỉ muốn cùng hắn hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Chỉ cần hắn dũng cảm thêm một chút, bá đạo thêm một chút thì nàng chính là của hắn rồi mà.

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên: “Ồ, vậy nên công chúa cố ý đi chơi với Khương Thù để nhìn nô tài ghen. Phải không?”

“Phải cái đầu ngài í!” Lục Khanh hầm hừ: “Bản công chúa chỉ muốn hỏi lý do hắn muốn ở lại Bắc quốc thôi. Biết sớm một tí để nghĩ cách đá đít hắn về!”

“Ồ?” Quân Diễm Cửu không quá tin.

“Chỉ sợ hắn bây giờ có muốn cũng không về được.”

“Hả?”

Lục Khanh ngẩng đầu, mông lung, vừa định hỏi lại thì cửa “kẹt” một tiếng bị đẩy ra.

Lục Khanh quay đầu, thấy Tô Võ mang theo một toán đại nội thị vệ tiến vào, cao giọng.

“Thứ lỗi, công chúa. Đốc Công đại nhân bị tình nghi có liên quan đến vụ hạ độc Khương quốc thái tử, Khương Thù, ti chức phụng mệnh áp giải đại nhân đi điều tra.”

“Sao có thể là Quân Diễm Cửu?”

Lục Khanh mụ mị, quên luôn bản thân đang ngồi trên đùi Quân Diễm Cửu.

Khí bức cường đại trên người nam nhân toả ra, Quân Diễm Cửu nhẹ đẩy nàng, trầm giọng nói: “Tô Võ, ngươi vừa nói gì?”

Tô Võ cắn chặt răng: “Thứ lỗi, Đốc Công đại nhân.”

Một người là lãnh đạo trực tiếp, một người là trưởng công chúa điêu ngoa có tiếng Bắc quốc, hắn cũng vô cùng khó xử.

Hắn căng da đầu chắp tay nói: “Đốc Công đại nhân, tên phạm nhân bắt được hôm trước khai ra ngài.

Thỉnh ngài cùng thuộc hạ đi một chuyến phối hợp điều tra. Thứ lỗi, công chúa điện hạ, đắc tội rồi.”

“Được.”

Lục Khanh chưa kịp định thần đã thấy Quân Diễm Cửu thong dong đứng dậy, chậm rãi cùng Tô Võ rời đi.

Lục Khanh vẫn còn mông lung, gọi to: “Mạc Ly!''

Một thân ảnh đen tuyền xuất hiện.

“Đi tra xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Vâng.”

Mạc Ly rời đi ngay lập tức.

Kỳ thật không cần điều tra, trong lòng Lục Khanh cũng tám chín phần hiểu rõ.

Ba ngày trước, Khương thái tử Khương Thù bị hạ độc.

Tô Diệc Thừa muốn mượn đao giết người, sẽ vu oan Khương Duy, đem độc giấu vào sau ván giường của Khương Duy.

Lục Khanh đã sớm tính được bước này, cho Khương Duy ít lời khuyên, bảo hắn chủ động đi tìm Tô Võ, nói rõ chuyện hắn sắp bị vu oan.

Tô Võ lập tức sắp xếp ám vệ canh chừng chỗ ở của Khương Duy.

Quả nhiên nửa đêm bắt được cả tang chứng lẫn vật chứng, người Tô Diệc Thừa phái đi đã bị bắt lại.

Hai ngày nay hắn vẫn luôn bị thẩm vấn.

Mới rồi Tô Võ nói hắn khai rồi.

Khai ra chủ mưu là Quân Diễm Cửu??

Không bao lâu sau Mạc Ly trở lại.

Tất thảy không ngoài dự liệu.

Mạc Ly hạ giọng báo cáo: “Tô Diệc Thừa lần này ra tay tương đối xảo quyệt, trong nhà tên kia chỉ còn lại một vị huynh trưởng, cũng là thái giám. Lần này chỉ sợ Quân Diễm Cửu không thoát nổi.”

“Phi! Rõ ràng là Tô Diệc Thừa âm thầm hại người!”

Lục Khanh tức giận không thôi.

“Tô Diệc Thừa quả nhiên không phải đèn cạn dầu. Ta ngàn tính vạn tính thế nhưng không tính đến ngươi còn lưu lại con đường sống. Bị bắt liền giá hoạ cho Cửu Cửu của ta?!”

Nghe được mấy chữ”Cửu Cửu của ta”, Mạc Ly không nhịn được khẽ liếc nàng, an ủi: “Ài, Đốc Công đại nhân có quyền có thế, chuyện này hẳn không ảnh hưởng gì. Dưới trướng ngài ấy toàn người tài giỏi, nhất định sẽ tìm ra chân tướng.”

Lục Khanh lắc đầu, nhíu mày phân tích: “Nếu như thật sự quan ngại quyền thế của Cửu Cửu, lần này cũng không manh động bắt người như vậy.”

“Chuyện này Khương Thù hẳn là biết do Tô Diệc Thừa, vì ban đầu đây chính là độc hắn hạ. Chỉ là hắn sẽ không thừa nhận đâu, có chết hắn cũng muốn giấu đi.”

Mạc Ly “ừm” một tiếng.

“Trước mắt đối phương một mực khẳng định là Quân Diễm Cửu sai sử, mà Khương Thù cũng không có động tĩnh gì.”

Lục Khanh nhìn bàn ăn, trong lòng đau xót.

“Lúc chàng đi, cơm cũng chưa kịp ăn nhiều.”

Nàng nhíu mày: “Ta đi tìm phụ hoàng!”

“Công chúa!”

Mạc Ly gọi một tiếng nhưng không kịp Lục Khanh đang bay đi như một cơn gió.

Hắn nhìn hai cái bát trắng tinh trên bàn, nghĩ thầm: công chúa, người cũng chưa ăn mà, không phải sao?

Lục Khanh chạy một mạch đến ngự thư phòng.

Tiêu Hoà Đế vừa mới ăn tối xong, đang ngồi phê tấu chương, thấy Lục Khanh chạy đến liền vui vẻ cười.

“Khanh Khanh, sao lại đến giờ này?”

“Phụ hoàng!” Lục Khanh chạy đến trước mặt Tiêu Hoà Đế: “Người hạ độc Khương Thù chắc chắn không phải Quân Diễm Cửu, trong này có nội tình!”

“Trước hết người đừng bắt giam Cửu Cửu, Khanh Khanh sẽ đi bắt hung phạm.”

Tiêu Hoà Đế kinh ngạc nhìn nàng: “Hai ngày trước không phải hai đứa còn giận dỗi, không cho nó ăn thịt mà? Sao bây giờ lại tới đây cầu tình rồi?”

Lục Khanh tức muốn chớt: “Việc nào ra việc đó, con không muốn Quân Diễm Cửu bị oan, hạ độc Khương Thù là kẻ khác!”

“Ai?” Tiêu Hoà Đế nhìn nàng nghi hoặc.

Lục Khanh suýt định nói ra Tô Diệc Thừa, nhưng trong tay nàng lại không hề có chứng cứ, chỉ có thể mím môi: “Tóm lại là không phải Quân Diễm Cửu.”

Tiêu Hoà Đế thở dài: “Khanh Khanh của ta, chuyện hạ độc Khương Thù không phải nhỏ, việc này liên quan đến cả hai nước, không ít người nhòm ngó, phụ hoàng cũng không làm chủ được.”

“Trữ quân là gốc của một nước, Khương Thù nếu thật sự vì chuyện này mà làm sao, nền móng Khương quốc sẽ lung lay, sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai quốc gia. Nếu không tìm được chủ mưu, sẽ trở thành biến cố lớn.”

Lục Khanh mím môi.

Phụ hoàng nói có lý, không thể vô lý gây rối được, việc gấp bây giờ là tìm chứng cứ.

“Phụ hoàng, con biết rồi.” Nàng nói xong liền xoay người rời đi.

Bụng nàng sôi lên ùng ục vì đói.

Lục Khanh đi đến Ngự Thiện Phòng sai người gói đồ ăn cho nàng mang đến hình bộ.

Thủ vệ ngăn nàng ngoài cửa: “Đốc Công đại nhân trước mắt là trọng phạm, không thể thăm hỏi.”

Lục Khanh trợn mắt nhìn: “Không phải phối hợp điều tra sao, sao giờ đã định tội rồi? Biến!”

“A, công chúa!”

Lục Khanh trực tiếp đẩy người, ôm đồ ăn đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.