“Cửu Cửu.”
Quân Diễm Cửu tạm thời bị nhốt ở đại lao tốt nhất của hình bộ.
Nhưng có tốt đến mấy thì vẫn là nhà tù.
Tuy rằng bên trong có bàn ghế còn có giường, nhưng Lục Khanh vẫn khó chịu, đau xót trong lòng.
Cửa lao mở ra, cung nhân bê đồ phía sau cũng nhanh chóng bày thức ăn rồi lui về sau hầu hạ.
Nàng đưa đũa cho hắn, chép miệng, nhìn hắn xót xa: “Đều là món ngài thích, mau ăn đi.”
Quân Diễm Cửu hơi ngạc nhiên.
Hắn nghĩ tới nàng sẽ mang cơm xông vào đây.
Hắn nhận lấy đôi đũa, hỏi.
“Công chúa ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Kỳ thực nàng chưa ăn, căn bản là ăn không vô.
Hắn gắp một miếng sườn heo chua ngọt, thản nhiên đưa tới miệng nàng.
Lục Khanh ngồi đối diện, nâng cằm nhìn hắn: “Ngài ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Trên mặt bàn ánh nến đỏ lay động.
Quân Diễm Cửu vừa ăn vừa nhìn nữ hài xinh đẹp đối diện, trong lòng ấm áp.
“Công chúa tin không phải nô tài làm sao?”
“Ngài không có động cơ, muốn thiến Khương Thù làm gì? Vì tiền? Hay quyền? Đều không phải mà.” Lục Khanh nói theo bản năng.
“Cũng đúng.” Quân Diễm Cửu cười, ý vị thâm trường.
Lục Khanh bỗng rối loạn.
Theo những gì nàng biết, sao Quân Diễm Cửu lại bị bắt chứ? Chỉ vì một khẩu cung của một phạm nhân sao?
Nếu không phải phụ hoàng ngầm đồng ý, thân là thuộc hạ của Quân Diễm Cửu, Tô Võ sẽ dám bắt người sao?
Quân Diễm Cửu quyền lực ngày càng lớn. Chỉ sợ lần này hoặc là phụ hoàng đang thử, hoặc là người thật sự kinh sợ rồi.
Nhìn sắc mặt khó coi của Lục Khanh, Quân Diễm Cửu chuyển đề tài.
“Hay là công chúa biết ai làm?”
“Ăn cơm, ăn cơm đi.” Lục Khanh có chút sốt ruột, cũng hơi đau lòng, giọng nói cũng mang theo chút yêu chiều.
“Ngài yên tâm, bản công chúa nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Những kẻ đã hãm hại ngài, bản công chúa nhất định bắt hắn trả giá thích đáng!”
Quân Diễm Cửu nhìn tiểu cô nương nhe nanh múa vuốt trước mặt, đáy lòng mềm nhũn.
Sau khi nàng đi, Ám Mị lẻn vào nhà lao, quỳ gối bẩm báo.
“Đốc Công đại nhân, chỉ cần ngài ra lệnh, thuộc hạ có thể dẫn người xông vào, mở đường hộ tống người đi Khương quốc.”
Nói xong hắn cười âm hiểm: “Thân phận của ngài ở đây sẽ kết thúc.”
Phải kết thúc sao?
Thần sắc Quân Diễm Cửu có chút mơ hồ.
Trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng “hung dữ” của nàng dưới ánh nến, sắc mặt lạnh đi.
Giây lát, hắn mở miệng: “Kế hoạch tạm thời hoãn lại. Lui ra đi.”
Ám Mị kinh ngạc, nghi ngờ chính mình nghe nhầm.
“Đốc Công đại nhân! Đây là cơ hội ngàn năm có một. Hiện tại tất cả mọi người sẽ nghĩ ngài vì truyện này mà rời khỏi Bắc quốc, sẽ không ai nghi ngờ.”
Quân Diễm Cửu cắt ngang lời: “Nghe không hiểu? Lui ra.”
Ám Mị không cam lòng, vẫn cố gọi: “Đại nhân!”
“Lui ra.”
Một trận gió nổi, Ám Mị cuối cùng cũng phải lui xuống.
Nhìn ánh nến trên bàn, ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng.
Tiểu cô nương thích khóc như vậy, nếu hắn mà đi thật thì nàng sẽ khóc mất.
Lục Khanh trở về cũng không rảnh rỗi.
Buổi tối, phủ đệ Tô Diệc Thừa đèn đuốc sáng rực một khoảng trời.
Một đoàn thị vệ cầm đuốc đứng trước cửa.
Lục Khanh dẫn đầu, hùng hổ hét: “Gọi Tô đại nhân của các ngươi ra đây!”
Tô Diệc Thừa ở trong còn không biết sự tình.
Gần đây có người tặng cho hắn một ả vũ nữ, mới mười sáu tuổi, dáng người cũng đẹp, làm hắn dục tiên dục tử, hận không thể sinh hoạt luôn trên giường. Thời điểm hạ nhân truyền lệnh hắn vẫn còn ở trên người mĩ nhân mơ mơ màng màng. Vừa nghe công chúa tới, hắn vội vàng xuống giường mặc y phục chạy ra cửa.
“Công chúa điện hạ!” Tô Diệc Thừa kinh ngạc: “Đã trễ thế rồi người tới đây có chuyện gì? Nào, mau vào trong ngồi.”
“Ngồi thì không cần.”
Lục Khanh đứng trước cửa, tay cầm roi mở miệng.
“Bản công chúa nghi ngờ bộ trang sức yêu thích bộ Tô đại nhân trộm mất. Đại khái khoảng thời gian trước Tô đại nhân có ngủ qua đêm cùng Khương Thù, có người thấy Tô đại nhân lẻn vào tẩm điện của bản công chúa.”
Vừa nghe đến đêm kia, đa số mọi người đều hiểu ra, không ít thị vệ che miệng cười trộm. Này quả thực đang rạch lại vết sẹo của Tô Diệc Thừa nha.
Tiểu công chúa lại thần sắc nghiêm nghị, không chút hài hước.
Tô Diệc Thừa chỉ cảm thấy đầu bị đánh tỉnh, ong ong đau nhức. Tuy rằng công chúa nhắc tới việc nhục nhã kia, nhưng trang sức của công chúa quả thực hắn không trộm, bèn vội vàng giải thích.
“Vi thần oan uổng quá, thần nào có đi qua tẩm điện của công chúa?”
“Trương ma ma.” Lục Khanh lạnh giọng hô.
Trương ma ma lập tức đi lên: “Lão nô thấy.”
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người, vi thần lẻn vào tẩm điện công chúa làm gì? Thần đâu có thiếu mấy món trang sức kia?” Tô Diệc Thừa tức giận không thôi.
Lục Khanh hừ lạnh: “Có phải hay không bản công chúa lục soát là biết.”
Hàng toán thị vệ lập tức xông vào Tô phủ, có ngăn cũng khó.
Mọi ngóc ngách đều được lục soát, từ trong ra ngoài Tô phủ, toàn bộ đồ đạc đều bị lật tung, thỉnh thoảng “xoảng xoảng” vang lên tiếng đồ sứ trân quý “không cần thận” vỡ nát, toàn bộ Tô phủ gà bay chó sủa.
Tô Diệc Thừa nhìn đến lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói với Lục Khanh: “Công chúa, người hơi quá rồi! Đây nào phải lục soát, đây là đập nát phủ đệ của thần!”
“Tô đại nhân muốn chứng minh trong sạch thì nên để bản công chúa lục soát. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, ai cũng đừng hòng nhận tội thay!” Nói đến cuối, Lục Khanh giương đôi mắt tròn xoe lườm hắn, nghiến răng nghiến lợi.
(*) “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc” hiểu nôm na có nghĩa là những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp.
Mục đích của nàng là có thể lục soát ra độc là tốt nhất, còn nếu đã bị hắn xử lý sạch sẽ thì nàng sẽ lục soát đống vàng bạc châu báu của hắn, so với bổng lộc làm quan mấy năm không hề ăn khớp sẽ báo lên tội ăn hối lộ, chỉ thế cũng khiến hắn ăn đủ.
Nhưng không bao lâu sau, một thị vệ ôm hai con búp bê chạy như bay đến: “Công chúa, phát hiện thứ này sau ván giường của Tô đại nhân, vô cùng quỷ dị. Trên mặt viết sinh thần bát tự của công chúa, còn dùng một sợi tơ hồng nối với con búp bê còn lại!”
Nháy mắt Tô Diệc Thừa mặt trắng bệch.
Lục Khanh nhận lấy đồ, hai con búp bê một nam một nữ, trên người viết sinh thần bát tự của nàng và Tô Diệc Thừa!!!
Búp bê nữ trên người bị ngân châm đâm thủng những huyệt vị quan trọng, trên ngân châm buộc tơ hồng, tất cả tơ hồng đều nằm gọn trong tay búp bê nam!
Lục Khanh khiếp sợ, cả người nổi da gà.
“Tô Diệc Thừa?”