Âu Dương Na Na bị Âu Dương Thiên Thiên tát đến mặt lệch qua một bên, cô ta trợn mắt, thét lên:
- Mày đánh tao....
Vừa nói, Âu Dương Na Na vừa xông đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay ra quơ liên tiếp về phía cô. Âu Dương Thiên Thiên không tốn nhiều công sức cũng có thể né hết, cô bắt lấy một tay của cô ta, bẻ ngược ra sau, rồi nắm lấy cần cổ nhỏ gọn, dùng sức bóp chặt một chút.
- A! - Âu Dương Na Na la lên một tiếng theo bản năng, cô ta đưa tay còn lại bấu vào cánh tay Âu Dương Thiên Thiên đang giữ cổ mình, nhưng sức lực cực kì yếu ớt, không có chút tác dụng nào.
Liếc mắt nhìn cánh tay đó bị băng bó, Âu Dương Thiên Thiên khẽ hỏi:
- Bị gãy xương chưa lành nhỉ? Thế mà vẫn còn hổ báo muốn đánh tôi. Có tin tôi cho tay còn lại của em cũng như vậy luôn dể đủ cặp không? Hoặc là cổ bị trật khớp một chút nhé?
Vừa nói, tay Âu Dương Thiên Thiên vừa dùng sức, bẻ ngược các ngón tay của Âu Dương Na Na, đồng thời khiến cổ cô ta đau đớn.
- Aaaaaaa..... mày... mày thả tao ra.... Âu Dương Thiê..n Thiên....
Giọng nói có chút ngập ngừng đứt quãng, vừa nhỏ dần, lại vừa khàn, Âu Dương Na Na há miệng ngửa đầu lên cao, không thể phát ra thêm tiếng nói nữa.
Cổ cô ta bị bóp đến đau, thực quản dường như đã bị chặn lại, mặt Âu Dương Na Na đỏ lên nhanh chóng sau đó.
Âu Dương Thiên Thiên lạnh lẽo nhìn cô ta biến sắc, không chút cảm xúc chớp mắt. Cho đến khi thân thể Âu Dương Na Na mất dần đi sức lực, bủn rủn mềm nhũn như sắp ngất thì cô mới thả tay ra.
Ngay lập tức ngã xuống đất, Âu Dương Na Na run rẩy ôm cổ mình, ho sặc sụa, thậm chí cô ta còn không tự chủ được nước dãi trong miệng, khiến chúng chảy nhỏ ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên lùi chân lại, cô thu tay về như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn cô gái phía dưới, lên tiếng:
- Âu Dương Na Na, em bị đánh rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không khôn ra nhỉ? Em có phải có âm mưu gì hay không? Chứ người bình thường sao có thể ngu như vậy được chứ?
Quỳ một chân xuống trước mặt cô gái, Âu Dương Thiên Thiên vươn tay nâng cằm Âu Dương Na Na lên, nói với giọng lạnh nhạt:
- Tôi tuy không biết võ, nhưng với mấy động tác quơ loạn như mèo cào đó của em, em nghĩ em đánh được tôi sao? Nhớ lại đi, không có một lần nào em đánh lại tôi cả, toàn bị tôi hành cho thê thảm thôi. Còn không biết tự lượng sức mình nữa.
“Chát” - Tiếp tục một cái tát thẳng mặt của Âu Dương Na Na, Âu Dương Thiên Thiên khiến cô ta phải đưa tay ôm cả má của mình, khóc thét lên:
- Aaaaaa....
Sherry thấy được một màn này, mắt cô mở to, đứng hình trước bóng lưng của Âu Dương Thiên Thiên.
Nhị tiểu thư.... từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy?
Đây là một mặt khác của cô ấy sao? Hay là.... cô ấy vốn dĩ đã như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên bình thản đứng dậy, cô chớp mắt nhìn Âu Dương Na Na khóc lóc, nhếch môi khinh bỉ:
- Tôi khâm phục sự hiếu thảo của em khi muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình đấy, nhưng mà em gái.... em phải biết mình là ai, biết sức lực mình ở đâu chứ. Đừng như con mèo hoang thấy chuột đồng là lao tới, lỡ như không ăn được, lại trúng độc thì chết ngược đấy.