Âu Dương Na Na cắn răng khóc nấc, bây giờ mọi lời nhục mạ của Âu Dương Thiên Thiên đối với cô ta đều là những đả kích lớn đánh nặng nề vào lòng tự trọng.
Ngước ánh mắt đầy thù hằn nhìn lên, Âu Dương Na Na gằn giọng:
- Mày là kẻ giết người, độc ác máu lạnh, không khác gì với ma quỷ, mày nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, ánh mắt vẫn bình thản không chút gợn sóng, cô nghiêng đầu nhìn cô ta, nói:
- Có kết cục tốt hay không cũng chẳng phải do em định đoạt. Em nên lo cho bản thân mình đi, bây giờ đâu phải lúc quan tâm đến kết cục của tôi.
Nói rồi, cô nhướn mày, lên tiếng:
- Sherry, bắt cô ta đứng lên, giữ hai tay lại cho tôi.
Sherry đứng bên cạnh nghe thấy Âu Dương Thiên gọi mình, có chút ngạc nhiên nhìn sang, gọi:
- Nhị tiểu thư....
Cô ấy muốn làm gì chứ? Âu Dương Na Na vốn dĩ không có sức phản kháng, sao phải làm đến cùng như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt qua, lạnh nhạt hỏi:
- Sao vậy? Không làm được à?
Sherry chớp mắt, lắc đầu đáp:
- Không phải, Nhị tiểu thư. Nhưng mà.... cô ta đã như thế rồi, hay là chúng ta tha cho cô ta đi.
Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười lạnh lẽo, lên tiếng:
- Tha? Âu Dương Na Na đã cùng Âu Dương Hạ Mạt ức hiếp tôi từ nhỏ đến lớn, lúc đó sao không nghĩ tới tha cho tôi? Bây giờ muốn tôi tha cho cô ta sao? Nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.
Sherry mím môi, không chủ động nuốt một ngụm nước bọt. Cô không nói nữa, tiến lên kéo người Âu Dương Na Na dậy, rồi cầm lấy hai tay cô ta quặp ngược về sau lưng.
Âu Dương Na Na cắn môi, khuôn mặt quật cường nhìn cô gái tiến gần về phía mình, nói:
- Sao? Mày căm ghét tao đến mức muốn giết tao ư? Nhưng mà cũng phải xem mày có cái gan đó không đã.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn khuôn mặt không sợ chết của Âu Dương Na Na, cô áp sát đến gần, đưa tay lên sờ vào tóc cô ta, rồi dần xuống khuôn mặt, đến cổ, vai....
Ánh mắt cô lạnh lẽo băng giá, giọng cũng không có chút hơi ấm:
- Em gái, em nghĩ tôi không dám ư? Tại sao chứ? Em nói tôi đã giết một đứa bé ngay trong bụng mẹ nó cơ mà, nhỏ như vậy tôi còn động thủ được, thì một đứa lớn như em.... có gì khó khăn chứ?
Tay lướt xuống vai của Âu Dương Na Na, nhưng sau đó lại rời ra, tiến ngang qua bên hông của Sherry phía sau, Âu Dương Thiên Thiên nhanh như cắt rút con dao của cô ấy ra ngoài.
Sherry mở to mắt, có chút khẩn trương nhìn Âu Dương Thiên Thiên.
Nhị tiểu thư lấy nó làm gì? Cô ấy muốn làm thật sao?
Âu Dương Thiên Thiên đưa con dao sắc bén lên, kề vào má của Âu Dương Na Na, sự lạnh lẽo làm cô ta phải rùng mình rụt cổ lại, ánh mắt hoảng hốt.
Thế nhưng sự trốn chạy đó là vô hình trước ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dương Thiên Thiên, cô nắm lấy tóc Âu Dương Na Na, ép cô ta phải đứng im, lên tiếng:
- Biết sợ rồi à? Lúc nãy còn mạnh miệng nói tôi không dám cơ mà, bây giờ sao biết sợ rồi vậy?
Âu Dương Na Na run rẩy nhìn con dao trên má mình, mặt cô ta sớm đã sợ tới mức chuyển màu, lắp bắp gọi:
- Â...u.... Dương.... Thiê...n Thiên.... mày.... mày dám...
“Xẹt” - Vừa dứt lời, con dao đã ngay lập tức liếc một đường trên da thịt Âu Dương Na Na, màu máu đỏ tươi liền xuất hiện, trào ra ngoài.
- A....a....aaaaaaa.
- Nhị tiểu thư! - Cùng lúc đó, Sherry cũng bất ngờ lên tiếng,
“Chát” - Thế nhưng tiếp ngay sau tiếng thét của Âu Dương Na Na, thì Âu Dương Thiên Thiên lại vung tay tát mạnh thêm một cái nữa vào má còn lại, lần đầu tiên quát lớn:
- La hét cái gì hả? Câm miệng!
Lúc này, đám người hầu của Âu Dương gia vừa chạy ra, bọn họ thấy được Âu Dương Thiên Thiên đang làm gì, ngay lập tức chạy tới, gọi:
- Nhị tiểu thư!
- Nhị tiểu thư, cô đang làm gì vậy?