Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, trước sự xuất hiện của Mã Nhược Anh, cô bất ngờ đến độ không nói nên lời.
Mã Nhược Anh cười một cách thân thiện, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Sao vậy? Không nhớ tôi sao? Tôi chính là người đã chữa vết thương “nặng” trên trán em lần trước đấy!
“....”
Má, còn có tâm trạng cà khịa cô!
Âu Dương Thiên Thiên cười gượng đáp lại, cô ngồi dậy, đáp:
- À, tôi nhớ ra rồi, chị..... bác sĩ!
Người phụ nữ nghe thấy, gật đầu nói:
- Đúng vậy, em nhớ thì tốt quá. Tôi rất vui khi một cô gái xinh đẹp như em nhớ được tên tôi!
Âu Dương Thiên Thiên: “...”
Lần trước là chị chặn họng tôi những 3 lần, có lần nào cho nói trọn vẹn đâu.
Hơn nữa... tâm lí chị có chút không giống người bình thường, không nhớ được cũng khó lắm!
Mã Nhược Anh cười xinh đẹp, cô xòe tay ra, đưa thuốc về phía Âu Dương Thiên Thiên:
- Có phải đau đầu lắm không? Em uống đi, sẽ hết ngay thôi!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ tầm vài giây rồi gật đầu, cầm những viên thuốc lên bỏ hết vào miệng, cô uống một hớp nước, nuốt hết xuống bụng.
Sau khi uống xong, Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng hỏi:
- Nhưng mà, tại sao tôi lại ở đây vậy? Tôi nhớ mình đã ngất trên đường đi, rồi.... người gọi tên lúc đó... là chị sao?
Mã Nhược Anh bị hỏi, cô đảo mắt, có chút bối rối đáp:
- À.... đúng vậy.....chính là tôi đã phát hiện ra em ngất trên đường đấy! Lúc đó... chỉ là tình cờ... tôi đi xe và thấy em đang đi bộ... nên là...
- Nói chung tôi đã thấy em ngất, nên đưa em về đây chữa trị thôi.
Âu Dương Thiên Thiên: “....”
Nghe.... cứ thấy sai sai sao đó!
Mã Nhược Anh nói một lèo, rồi tóm gọn lại bằng một câu qua loa, cô liếc nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, thấy cô ấy có vẻ không tin, liền đánh trống lảng:
- Nhưng mà....Thiên Thiên, em gần đây stress chuyện gì sao? Em bị thiếu ngủ, lại hoạt động não quá nhiều, cộng thêm việc đi bộ dưới trời nóng, nên mới bị cảm nắng đó!
Âu Dương Thiên Thiên: “...”
Nói stess vì thiếu tiền, liệu chị có tin không?
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:
- Không có, chỉ là... em bị mất ngủ thôi!
Mã Nhược Anh nghe thấy, theo bản năng hỏi tiếp:
- Mất ngủ? Vì sao lại mất ngủ, có nguyên nhân nào rõ ràng hay không?
Âu Dương Thiên Thiên: “...”
Chị à, chị mà cứ hỏi như vậy tôi không chắc tình nghĩa “chị em lạ” chúng ta có bền lâu hay không đâu!
Không lẽ nói mất ngủ vì nghĩ tới Âu Dương Vô Thần à??