Ở một nơi khác...
Âu Dương Vô Thần và đám người Elena đang ngồi trên một chiếc máy bay riêng, cả bốn người sau khi thỏa thuận xong thì bắt đầu tiến hành kế hoach như dự định.
Elena ngồi chung chỗ với Âu Dương Vô Thần, nhưng không phải bên cạnh, mà là ngồi đối diện.
Ánh mắt anh hướng ra phía ngoài cửa sổ, dường như đang suy tư thứ gì đó. Đây là điều làm Elena ngạc nhiên, bởi Âu Dương Vô Thần mà cô biết, không bao giờ có ánh mắt như vậy.
Nó... chứa một chút sự nhớ nhung.... không thể nói thành lời.
“...”
Nhớ ư? Nếu như là trước đây, cô sẽ nghĩ mình đã nhìn lầm, nhưng mà.... vì sự xuất hiện của ai đó, mà cô đã đoán ra được... ánh mắt này là thuộc về ai rồi.
Elena bỗng nhiên siết chặt tay, cô nhìn Âu Dương Vô Thần trước mặt, mím môi không lên tiếng.
Anh ấy... thật sự đang thay đổi, mà sự thay đổi này, làm cô thấy sợ hãi, Elena có cảm giác... dường như.... cô sắp mắt thứ gì đó, và nếu cô không làm gì... thì nó sẽ vuột khỏi tầm tay mất.
- ------------....--------------...----------
Trở lại Bắc Kinh, Trung Quốc...
Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ tỉnh dậy, đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát, hình như có chút... quen thuộc nhỉ?
Nhưng mà cô không nhớ ra... đây là đâu vậy?
- Tỉnh lại rồi à? - Một tiếng nói từ bên cạnh truyền đến, khiến Âu Dương Thiên Thiên thấy bất ngờ...
“....”
Chờ chút... câu này cũng quen lắm nè! Cô nghe rồi phải không ta?
Người phụ nữ bật cười trước biểu hiện của Âu Dương Thiên Thiên, cô ta nhìn sang, lên tiếng:
- Chúng ta có cách chào hỏi nhau hơi bị lạ ấy, lần trước cũng là tôi hỏi em câu này khi em tỉnh dậy, bây giờ cũng thế. Buồn cười nhỉ?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô bất chợt quay đầu nhìn sang, đúng lúc đó, người phụ nữ cũng đi tới, trong chiếc áo blouse trắng toát, cùng với câu nói:
- Lại gặp nhau rồi, Thiên Thiên, tôi là bác sĩ Mã Nhược Anh đây!