Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 20: Chương 20: 1






Editor: Myy

___

Lâm Ngữ Tình đứng ở cửa, Tô Mộ Cẩn đi đến chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, tiếp tục đọc email vừa rồi chưa xử lý xong, dường như đã coi cô là không khí.

Lâm Ngữ Tình cảm thấy xấu hổ, nhưng quần áo của cô đều bị chuyển hết sang đây rồi, cửa phòng cũng bị khóa, bây giờ mà ra ngoài thì không biết đêm nay phải làm sao.

Thật ra, bọn họ không cần phải tra tấn nhau như này, cứ làm một cặp anh em bình thường, dù không phải ruột thịt đi nữa thì cũng tốt hơn hiện tại nhiều, ít nhất sẽ không xấu hổ như thế.

Lâm Ngữ Tình đi về phía trước vài bước, nhìn gò má của hắn, vội hắng giọng một cái, "Khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, thật ra cuộc hôn nhân này của chúng ta không cần phải tiếp tục duy trì làm gì."

Tô Mộ Cẩn dừng động tác trên tay, cho thấy hắn đã nghe được lời cô nói.

Lâm Ngữ Tình thăm dò, "Vậy nên, anh cảm thấy chúng ta ly hôn được không?"

Tô Mộ Cẩn trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng, "Tùy cô."

Lâm Ngữ Tình dừng một chút, "Tôi không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng tôi cũng biết sơ qua, là bởi vì tôi nên mới tạo thành cục diện như hiện tại, tôi cực kì xin lỗi. Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói rõ với cha mẹ để bọn họ hiểu cho chúng ta."

Tô Mộ Cẩn tựa lưng vào ghế sa lon, vẻ mặt không quan tâm, "Cô thích làm thế nào thì làm, không cần nói cho tôi biết cô muốn làm gì."

Lâm Ngữ Tình cảm thấy, có đôi khi nói chuyện với hắn thật mệt lòng, nếu không phải bị bạo lực lạnh thì cũng bị hắn nói đến á khẩu. Cô lười nói nhiều nữa.

Cô hít sâu một hơi, "Vậy được, phòng tôi bị khoá rồi, có thể sẽ phải ở tạm đây một đêm, tôi ngủ ở ghế sô pha hoặc là nằm dưới đất cũng được."

Tô Mộ Cẩn nói: "Cứ như trước kia."

Lâm Ngữ Tình hỏi: "Trước kia là như thế nào?"

Tô Mộ Cẩn dùng nửa bên mặt đối diện với cô, "Ngủ trên giường."

"Được." Lâm Ngữ Tình gật đầu, cô cũng không bài xích việc chung giường với hắn, có thể là vì biết kể cả nếu chung giường thì hắn cũng sẽ không làm gì, mà cô càng không có khả năng đó. Dù sao cũng sẽ không ở lâu, đến lúc đó nói rõ với cha mẹ, ly hôn xong là bọn họ có thể tách ra ở riêng rồi.

Lâm Ngữ Tình hỏi: "Quần áo của tôi ở đâu thế?"

"Trong tủ quần áo, tự tìm."

"À." Lâm Ngữ Tình mới ăn đồ nướng về từ nhà Liêu Thanh Thanh, trên người toàn mùi thịt nướng, cô để túi xách lên ghế, mở tủ quần áo. Bên trong có một nửa quần áo nam một nửa quần áo nữ, chắc hẳn là hôm nay Liễu Mỹ Chi nhân lúc bọn họ đi làm, gộp hết đồ của cả hai vào chung rồi.

Người mẹ này của cô cũng thật là dụng tâm.

Lâm Ngữ Tình cầm một bộ áo ngủ vào phòng tắm. Cô mới phát hiện trên bồn rửa tay, ngay cả dụng cụ rửa mặt vệ sinh của cô Liễu Mỹ Chi cũng chuyển hết sang.

Tắm rửa xong, Tô Mộ Cẩn vẫn đang check email, nhưng cô đã bắt đầu buồn ngủ.

Giường trong phòng Tô Mộ Cẩn rộng 1m8, hai người ngủ vẫn còn dư chỗ. Lâm Ngữ Tình đi đến góc giường phía ngoài, hỏi Tô Mộ Cẩn, "Tôi ngủ bên này nhé?"

Tô Mộ Cẩn không quay đầu, lên tiếng, "Tùy cô."

Lâm Ngữ Tình vén chăn nằm xuống, hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tô Mộ Cẩn quay đầu, đóng laptop, tắt đèn chùm trong phòng, chỉ bật đèn ngủ. Hắn đi đến giường, sang bên khác vén chăn lên nằm xuống, vươn tay tắt đèn ngủ. Trong phòng đen kịt, yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp bình ổn của Lâm Ngữ Tình.

Sáng ngày thứ hai, lúc Lâm Ngữ Tình mở mắt vị trí bên cạnh đã trống không. Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, trong phòng cũng không có bóng dáng Tô Mộ Cẩn, chắc là đã xuống tầng rồi.

Cô xuống giường, mở cửa toilet, sững người chưa đến hai giây, cô lập tức đóng cửa lại, "Xin lỗi!"

Lâm Ngữ Tình chột dạ, đành phải ngồi lên giường chờ hắn thay xong quần áo mới vào. Cửa toilet là cửa trượt có kính mờ, cũng không có khóa, trong ngoài đều có thể tùy tiện kéo ra, nếu như không để ý cũng không biết bên trong có người hay không.

Cho nên, vừa mới bất cẩn nhìn thấy hết cơ thể của Tô Mộ Cẩn thật sự không phải lỗi của cô.

Một phút sau, Tô Mộ Cẩn đi ra, hôm nay là thứ bảy, hắn thay một bộ quần áo ở nhà. Chiếc áo sơ mi có cổ màu xanh lam đậm mặc trên người hắn rất hợp, da hắn trắng, phối với màu sắc này rất có khí chất.

Sau khi hắn đi ra, Lâm Ngữ Tình yên lặng vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô xong thì Tô Mộ Cẩn đã ra ngoài. Cô chọn từ trong tủ quần áo một bộ quần áo bình thường để mặc, hôm nay có hẹn với Liêu Thanh Thanh đến công viên gần đây đạp xe, mặc quần áo bình thường tương đối thoải mái hơn.

Cột tóc lên, đi xuống tầng, Tô Bân Hà và Tô Mộ Cẩn đều đang ngồi đọc báo trên bàn, dì Phan lục tục bưng bữa sáng lên.

Liễu Mỹ Chi nhìn cô, cười, "Thế nào rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Lâm Ngữ Tình liếc Tô Mộ Cẩn một cái, trả lời: "Dạ, cũng được ạ."

"Lại đây, tranh thủ ngồi xuống ăn điểm tâm đi con."

Lâm Ngữ Tình đi qua ngồi xuống, nghĩ thầm lúc nào nên nói thẳng với cha mẹ rằng cô muốn ly hôn với Tô Mộ Cẩn đây. Mới sáng sớm đã nói chuyện ly hôn hình như không ổn lắm, vẫn nên để buổi tối hẵng nói thì hơn.

Uống xong một ly sữa bò, ăn mấy miếng sandwich, Lâm Ngữ Tình xách balo đi ra ngoài.

Xe đạp ở trong nhà Liêu Thanh Thanh là xe đạp địa hình, rất phong cách.

Gần đây có một khu công viên xây ở dưới chân núi, đoạn đường nhựa vòng quanh chân núi rất hợp để đạp xe, cuối tuần cũng có khá nhiều người đều đến đó để đạp xe.

Đạp được một vòng mất gần một tiếng, lúc về, Lâm Ngữ Tình phát hiện đối diện đường cái có một tiệm nhà sách, "Thanh Thanh, mình đến tiệm sách đằng trước đi."

"Đến tiệm sách làm gì vậy?"

"Mua sách."

"..." Người đã từng tự xưng sách là thứ thuốc ngủ tốt nhất - Tô Dĩ Hàm - lại muốn mua sách, Liêu Thanh Thanh tỏ vẻ, các cô giờ đã là người của hai thế giới rồi.

Đỗ xe đạp xong, hai người vào tiệm sách, mục đích của Lâm Ngữ Tình vô cùng đơn giản, cô muốn mua mấy cái album ảnh như nghệ thuật gia đình và giáo trình CAD (1), đây đều là những thứ cô cần dùng trong công việc.

(1) Computer-aided design, viết tắt là CAD trong tiếng Anh (thiết kế được sự hỗ trợ của máy tính), được dùng rộng rãi trong các thiết bị nền tảng bằng máy tính hỗ trợ cho các kỹ sư, kiến trúc sư và các chuyên viên thiết kế khác. Các sản phẩm từ hệ thống nền tảng vectơ 2D đến các bề mặt và hình khối 3D tạo hình.

Liêu Thanh Thanh không có hứng thú với mấy loại sách này nên chạy tới khu tiểu thuyết đọc. Lâm Ngữ Tình chọn xong vài cuốn sách liền đi tìm cô ấy, lúc đi ngang qua khu tâm lý học thì nhìn thấy một quyển sách «Thoát khỏi chứng sợ hãi bị giam cầm».

Nhớ tới Tô Mộ Cẩn có chứng sợ hãi giam cầm, cô ngừng lại, lấy quyển sách lật xem mục lục, ngoại trừ phần giải thích nguyên nhân gây bệnh thì còn có một số phương pháp tự điều trị, hẳn là hữu ích cho bệnh nhân có chứng sợ hãi bị giam cầm.

Nhưng nghĩ đến quan hệ của cô và Tô Mộ Cẩn, ngượng ngùng như vậy, có nên mua sách cho hắn hay không. Lâm Ngữ Tình suy nghĩ một chút, nếu cô mua sách cho hắn chắc là sẽ có hai loại khả năng, nếu không phải mặt lạnh không đáp thì cũng là hời hợt nói một tiếng tôi không cần.

Thôi được rồi, vẫn nên không mua thì hơn, nếu không thì lại tự rước tội vào người.

Đi được mấy bước, trong đầu Lâm Ngữ Tình lại xẹt qua cảnh tượng trong thang máy ngày hôm ấy, Tô Mộ Cẩn chật vật hô hấp từng ngụm không khí, ngực chập trùng, trán đổ đầy mồ hôi.

Haiz, thôi thì cứ mua đi, hắn có nhận hay không lại là một chuyện khác.

Lâm Ngữ Tình bê sách đến quầy thu ngân trả tiền, Liêu Thanh Thanh nhìn thấy bìa sách, "Dĩ Hàm, quyển sách này là cái quỷ gì vậy, chứng sợ hãi bị giam cầm? Cậu mua làm gì?"

"Ờ... để nghiên cứu một chút."

Liêu Thanh Thanh lắc đầu thở dài, "Mình càng ngày càng không hiểu sở thích của cậu nữa rồi."

Lâm Ngữ Tình thanh toán, cất sách vào trong balo, may mà mang balo, nếu không cũng không biết làm sao mang được sách về nữa.

Ra khỏi tiệm sách, Liêu Thanh Thanh nói hơi đói, thế là hai người lại ngoặt vào cửa hàng đồ ngọt bên cạnh.

Lúc này cửa hàng đồ ngọt không đông khách, Liêu Thanh Thanh gọi một cốc trà sữa và một cái bánh tiramisu, Lâm Ngữ Tình chỉ gọi một cái bánh mì brownberry (2) với sữa.

(2) Brownberry:



Liêu Thanh Thanh nhấp một ngụm trà sữa, "À phải rồi Dĩ Hàm, không phải cậu nói muốn ly hôn sao? Cậu có nói với anh ta chưa?"

"Ừm, mình nói rồi."

"Anh ta nói sao?"

"Anh ấy nói tuỳ mình."

Liêu Thanh Thanh nhét một miếng bánh vào miệng, "Vậy thì được, mình còn đang lo anh ta sẽ quấn chặt lấy cậu không chịu ly hôn đấy."

Lâm Ngữ Tình cười cười, mặc dù cô cũng không phải là vô cùng hiểu rõ Tô Mộ Cẩn, nhưng cũng biết hắn không phải loại quấn chặt không buông.

"À, cậu bị mất trí nhớ, mình có chuyện quên mất phải nói cho cậu biết."

Lâm Ngữ Tình hơi ngẩng đầu, "Chuyện gì vậy?"

Liêu Thanh Thanh nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Thật ra Tô Mộ Cẩn có quan hệ với thư ký của anh ta."

Lâm Ngữ Tình nhớ tới cô gái tên là Thẩm Ngọc Nhàn, tuổi tác không chênh cô lắm. Ở công ty, chỉ cần nơi nào có Tô Mộ Cẩn thì ở đó sẽ thấy cô ta, "Làm sao cậu biết?"

"Cậu nói cho mình đấy." Liêu Thanh Thanh nói: "Chỉ là cậu quên rồi thôi, trước kia cậu còn gọi cô ta là hồ ly tinh nữa kìa."

Lâm Ngữ Tình giật giật khoé miệng, "Phải không."

"Ừm." Liêu Thanh Thanh nói: "Trước đó không lâu mình còn tận mắt chứng kiến hai người bọn họ đi với nhau nữa, hình như là vào một tiệm hoa thì phải."

Lâm Ngữ Tình lên tiếng, "À."

Liêu Thanh Thanh nhìn cô bình tĩnh như mây, "Chẳng lẽ cậu không tức giận sao?"

"Tại sao phải tức giận chứ?"

Lúc này Liêu Thanh Thanh mới nhớ, Tô Dĩ Hàm bây giờ đã không phải là Tô Dĩ Hàm trước kia rồi, "À, mình quên mất, cậu đã không thích anh ta nữa."

Lâm Ngữ Tình cười một tiếng. Thật ra Tô Mộ Cẩn thích ai, ở bên ai, cô cũng sẽ không để ý. Cô đã nghĩ kỹ rồi, sau khi ly hôn xong với Tô Mộ Cẩn sẽ cố gắng sống hoà thuận với nhau, dù sao bọn họ cũng ở chung dưới một mái hiên, mà trong công ty cũng phải tiếp xúc thường xuyên vì công việc, không cần phải quá căng thẳng.

Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, cứ để nó im lặng kết thúc là được.

Tương lai tự tìm kiếm hạnh phúc thật sự thuộc về mình, cũng không tệ.

Giữa trưa về đến nhà, dì Phan đã chuẩn bị xong cơm trưa, Lâm Ngữ Tình lên tầng tắm rửa thay một bộ quần áo mới xuống tầng.

Trên bàn cơm Tô gia từ trước đến nay đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai nuốt đồ ăn.

Thấy tất cả mọi người đều có vẻ đã ăn xong, Lâm Ngữ Tình đặt bát đũa xuống, điều chỉnh cảm xúc, mở miệng, "Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người ạ."

Liễu Mỹ Chi cầm lấy giấy ăn lau miệng, nở nụ cười, "Thật đúng lúc, mẹ cũng có chuyện muốn nói với các con đây."

Lâm Ngữ Tình hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

"Ba tháng trước mẹ đã nhờ một người bạn bên nước Mỹ đặt lịch hẹn trước giúp mẹ với bác sĩ khoa tim mạch, cuối tuần sau là tới hẹn rồi, mẹ và cha con định bay một chuyến đến nước Mỹ khoảng hai tháng."

Lâm Ngữ Tình có chút bối rối gật đầu, "Vâng ạ."

Liễu Mỹ Chi nhìn Tô Mộ Cẩn, lại nhìn Lâm Ngữ Tình, "Mấy ngày cha và mẹ không ở nhà, vợ chồng các con phải chăm sóc lẫn nhau, nhất định phải hòa thuận đấy, biết chưa?"

Lâm Ngữ Tình chột dạ gật đầu, thật ra vừa rồi cô còn định nhắc đến việc ly hôn.

Tô Bân Hà trầm giọng: "Mộ Cẩn, nếu bên này công ty có vấn đề gì thì cha ở nước Mỹ không thể biết ngay được, con phải tự bàn bạc với phó tổng, ông ấy đã làm việc nhiều năm ở công ty nên sẽ biết rõ nhiều chuyện."

"Vâng thưa cha."

Liễu Mỹ Chi nhớ tới Lâm Ngữ Tình mới nói có chuyện muốn nói, bà hỏi: "Dĩ Hàm, con vừa nói có chuyện gì muốn nói với chúng ta vậy?"

Tô Bân Hà muốn đến nước Mỹ chữa bệnh, nếu cô nói muốn ly hôn thì có thể sẽ khiến bọn họ hủy bỏ lịch trình, cứ như vậy sẽ trở ngại cho việc chữa bệnh của Tô Bân Hà. Cô do dự một chút, nói: "Con chỉ muốn nói, ờm... buổi tối ăn hải sản được không ạ?"

Liễu Mỹ Chi cười cười, "Cái con bé này, muốn ăn cái gì cứ nói thẳng là được, mẹ còn tưởng rằng có chuyện gì to tát lắm."

Lâm Ngữ Tình nhìn thoáng qua Tô Mộ Cẩn, cười có chút bất đắc dĩ, "À phải rồi, cha mẹ, hai người định bay khi nào vậy ạ?"

"Thứ ba tuần sau."

"Dạ, đến lúc đó con sẽ đi tiễn cha mẹ." Vậy chỉ còn ba ngày nữa.

Ăn cơm xong, Tô Mộ Cẩn vào thư phòng.

Lâm Ngữ Tình cảm thấy cần phải tìm cơ hội giải thích cho hắn.

Cô nhớ tới quyển sách mới mua buổi sáng hôm nay, cô vào phòng, mở balo ra, cầm lấy quyển sách «Thoát khỏi chứng sợ hãi bị giam cầm» đến gõ cửa thư phòng.

Bên trong hô một tiếng mời vào, Lâm Ngữ Tình xoay nắm cửa đi vào, nói với hắn: "Quấy rầy một chút."

Tô Mộ Cẩn không ngẩng đầu lên cũng biết là cô, "Có chuyện gì?"

Lâm Ngữ Tình bước về phía trước vài bước, đến trước bàn của hắn, "Thật ra khi nãy trên bàn ăn tôi định nói chuyện ly hôn, nhưng cha định đến nước Mỹ chữa bệnh, tôi muốn để bọn họ yên tâm đi cho nên mới không nhắc tới."

"Vậy thì sao?"

"Vậy nên, tôi muốn nói với anh là, việc ly hôn có thể sẽ phải trì hoãn lại mấy tháng." Lâm Ngữ Tình giải thích: "Có điều, dù chưa ly hôn thì tôi cũng sẽ không xen vào chuyện của anh đâu. Đợi cha mẹ xuất ngoại xong, tôi sẽ lập tức chuyển ra ngoài ở, không quấy rầy anh nữa."

Tô Mộ Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, "Tại sao phải giải thích với tôi?"

Lâm Ngữ Tình ấp úng, "Chuyện này liên quan đến tôi và anh, cho nên tôi cảm thấy cần phải nói cho anh biết."

"Không cần, tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm."

Vì sao lại không quan tâm? Bởi vì hắn vẫn luôn không coi cuộc hôn nhân này là thật sao?

Lâm Ngữ Tình cũng đã quen với thái độ thờ ơ của hắn, cô lấy quyển sách cầm trên tay đặt trước mặt hắn, "Hôm nay tôi thấy quyển sách này lúc đi dạo tiệm sách, anh có thể đọc thử."

Nói xong, Lâm Ngữ Tình liền quay người đi.

Tới cửa, trong khoảnh khắc tay đụng phải tay nắm, phía sau truyền đến giọng nói của hắn, "Cảm ơn."

Lâm Ngữ Tình cảm thấy có một dòng điện xẹt qua toàn thân, cũng chỉ là hai chữ bình thường mà lại khiến cho cô cảm thấy tê dại.

Có lẽ là bởi vì quá hiếm thấy.

Lâm Ngữ Tình không nói gì, vặn tay nắm cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.