Editor: Myy
___
Ngày thứ ba hôm ấy, Tô Bân Hà với Liễu Mỹ Chi phải lên máy bay lúc 9 giờ sáng, Tô Mộ Cẩn và Lâm Ngữ Tình đi theo, bảy giờ cả nhà xuất phát.
Từ nhà đến sân bay mất một tiếng đi xe, đến sân bay vừa đúng 8 giờ. Tô Mộ Cẩn lo chuyện gửi hành lý, Liễu Mỹ Chi và Tô Bân Hà ở một bên nói chuyện với Lâm Ngữ Tình.
Nghĩ đến sắp phải xa con gái hai tháng, Liễu Mỹ Chi có chút không nỡ, “Dĩ Hàm, con ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt, khoảng thời gian này không được tự lái xe, nếu phải đến chỗ nào xa thì nhất định phải để Mộ Cẩn đèo đấy, nhớ chưa?”
Lâm Ngữ Tình cười với bà, “Con nhớ rồi mẹ.”
Tô Mộ Cẩn đã gửi hành lý xong, “Cha, con xong rồi ạ.”
Tô Bân Hà nhìn đồng hồ, nói với Liễu Mỹ Chi: “Mỹ Chi, chúng ta cũng nên lên máy bay thôi.”
Liễu Mỹ Chi còn muốn nói thêm mấy câu, bà cầm lấy tay Lâm Ngữ Tình và Tô Mộ Cẩn, gấp lại nâng ở trong lòng bàn tay, “Hai con là vợ chồng hợp pháp, sau này sẽ phải sống cả đời với nhau. Khi không có mẹ và cha ở bên cạnh nữa thì hai con phải học cách chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu có mâu thuẫn gì cũng không nên quá cố chấp, có câu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, phải thấu hiểu lẫn nhau. Biết chưa?”
Lâm Ngữ Tình gật đầu nhẹ, “Mẹ yên tâm đi, con và Mộ Cẩn không có mâu thuẫn gì đâu ạ.”
Liễu Mỹ Chi nhìn hai người cười cười, “Thật ra, nhìn thấy các con hạnh phúc, mẹ và cha con đều rất vui mừng.”
Tô Bân Hà ở bên cạnh nói: “Thôi được rồi Mỹ Chi, hai đứa lớn rồi, tự biết phải làm sao mà. Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi.”
Liễu Mỹ Chi buông tay hai người, “Rồi, chúng ta đi thôi, các con về đi.”
Lâm Ngữ Tình vẫy tay, “Cha mẹ cũng phải chăm sóc tốt bản thân nha.”
Nhìn Liễu Mỹ Chi và Tô Bân Hà đi qua khu kiểm an, Lâm Ngữ Tình và Tô Mộ Cẩn mới quay người đi.
Lúc ra khỏi sân bay mới có 8:30, đi về công ty cũng mất hơn một tiếng, có lẽ sẽ đến nơi trước 10 giờ.
Trên cầu vượt, dãy ô tô xếp thành hàng dài không chút xê dịch. Nghe tin thì có vẻ như là phía trước xảy ra va chạm liên hoàn, hơn mười mấy chiếc xe đụng vào nhau, chặn giữa đường cái, chật như nêm cối.
Lâm Ngữ Tình xoay cửa kính xuống nhìn ra phía bên ngoài, đằng trước có đầy xe chắn, phía sau cũng có một hàng dài nối đuôi. Dựa theo tình huống này, cũng không biết lúc nào mới hết tắc đường nữa.
Kẹt xe suốt một tiếng, có người còn nhảy xuống xe để cho thoáng khí. Lâm Ngữ Tình lấy Ipad ra đọc tin nhắn, vừa xem vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp trong bộ phận, “Rain, về chuyện giá cả với khách hàng bên Canada, chúng ta không thể giảm giá hơn được nữa, chúng ta đã báo ra mức giá thấp nhất rồi. Cô giải thích cho vị khách hàng kia đi, bây giờ giá vật liệu trong nước tăng rất mạnh, đôla cũng đang tăng giá trị trên phạm vi lớn, giá tiền này đã là ưu đãi nhất rồi.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Lâm Ngữ Tình ngắt điện thoại, tiếp tục đọc tin nhắn.
Lúc này, điện thoại của Tô Mộ Cẩn cũng reo lên, hắn ấn nút nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nữ, “Anh, sao anh còn chưa về vậy?”
Tô Mộ Cẩn hời hợt nói với đầu bên kia điện thoại: “Tắc đường.”
“Tổng giám đốc Hoa Kỳ lại tới rồi, đang trong phòng khách. Anh không ở đây, em cũng không biết nên làm sao bây giờ nữa.”
“Ngô tổng có ở công ty không?”
“Đang ở đây ạ.”
“Em để ông ấy đi qua tiếp đãi trước, phía bên này tôi còn chưa biết được bao giờ hết tắc đường nữa.”
“Dạ vâng.”
Lâm Ngữ Tình ngồi ở ghế lái phụ, tất nhiên nghe được hết tiếng trong điện thoại, là giọng của Thẩm Ngọc Nhàn. Liêu Thanh Thanh từng nói, quan hệ giữa hai người này không đơn giản chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn thân mật hơn.
Thẩm Ngọc Nhàn vừa tốt nghiệp đã được làm thư ký của hắn, xem ra quả thật có quan hệ gì đó.
Lâm Ngữ Tình đọc hết tin nhắn trên xe, có vài chuyện cần xử lý khẩn cấp cũng đều xử lý nốt qua điện thoại.
Nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ chiều. Tắc đường tròn 3 tiếng, thấy xe phía trước vẫn chưa di chuyển tí nào, cũng không biết tiến độ tới đâu rồi.
Lâm Ngữ Tình cảm thấy rất đói bụng, chỗ này là cầu vượt, cũng không thể xuống xe đi mua một chút đồ ăn được.
Cô đột nhiên nhớ ra trong túi xách vẫn còn hai thanh chocolate, là do một đồng nghiệp trong bộ phận mang về sau khi đi thăm khách hàng nước ngoài, hôm qua cô tiện tay nhét chocolate vào túi xách, sau đó quên ăn.
Lâm Ngữ Tình đặt Ipad sang một bên, cúi đầu lục túi xách, lấy ra hai thanh chocolate.
Chocolate không thể ăn thay cơm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng nhét vào bụng.
Lâm Ngữ Tình xé mở giấy gói, nhớ ra bên cạnh còn có Tô Mộ Cẩn, cô đưa một thanh khác sang, “Cho anh.”
Tô Mộ Cẩn liếc qua chocolate trên tay cô, “Tôi không muốn.”
“Sợ tôi hạ độc à?”
“Không muốn ăn.”
Lâm Ngữ Tình bóc một cái chocolate cắn một miếng, nheo mắt lại cười, “Ăn ngon lắm đấy.“. truyện kiếm hiệp hay
Tô Mộ Cẩn nghiêng đầu, thấy bộ dáng cô nheo mắt cười, không khỏi lại nghĩ tới cô gái trong lòng hắn.
Hắn còn nhớ rõ hôm ấy là ngày quốc tế thiếu nhi, sinh viên gần đó đều đến viện mồ côi làm hoạt động từ thiện, phát kẹo cho bọn họ. Tô Mộ Cẩn tương đối ngại ngùng, một cái cũng không lấy, Lâm Ngữ Tình chỉ lấy hai cái, một cái cho hắn, hắn nói không ăn, cô ngậm một viên kẹo vào trong miệng, hơi nheo mắt cười, “Ăn ngon lắm đấy.”
Giống Lâm Ngữ Tình vừa rồi y như đúc.
Ánh mắt Tô Mộ Cẩn lại rơi vào chocolate trên tay cô, vươn tay nhận lấy, Lâm Ngữ Tình hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục ăn chocolate.
Chocolate cắn ba miếng là hết, ăn xong không có một chút cảm giác no bụng nào, ngược lại còn thấy đói hơn.
Lại một lát sau, phía trước có một người đàn ông treo trước ngực một cái thùng đi trên đường, qua mỗi một chiếc xe đều cúi xuống rao bán cơm hộp.
Lâm Ngữ Tình nhìn trong chốc lát, không thể không bội phục đầu óc kinh doanh của những người này.
Chờ người ta rao bán đến xe mình, Lâm Ngữ Tình hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Có những món gì vậy? Bao nhiêu tiền một hộp ạ?”
Bác trung niên bán cơm hộp nói: “Chỉ có thịt nạc xào ớt xanh, 50 tệ một hộp.”
Một hộp cơm thịt xào ớt xanh 50 tệ, đây đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà. Lâm Ngữ Tình hơi do dự có nên kiên nhẫn đợi một lúc nữa không.
Bác bán cơm hộp thấy cô do dự, “Tiểu thư, phía trước có tai nạn liên hoàn va chạm mười mấy cái xe, bây giờ mới dọn chưa được một nửa, chắc cũng phải đến 4-5 giờ chiều đấy.”
Đừng nói 4-5 giờ mà ngay lúc này Lâm Ngữ Tình cũng đã đói không chịu nổi rồi, rơi vào bước đường cùng đành phải cò kè mặc cả với ông ta, “30 một hộp, bán không ạ?”
Bác trung niên xua tay, “Bác nói cháu này, chưa nói 50 mà bây giờ ngay cả 100 một hộp cũng có một đống người muốn cướp đấy.”
Tô Mộ Cẩn bên cạnh đưa ra một tờ 100 tệ tiền mặt, vòng qua trước mặt Lâm Ngữ Tình đến cửa sổ, “Cho hai phần.”
“Có ngay đây.” Người đàn ông thu tiền, mở cái thùng trước ngực lấy ra hai hộp cơm, cộng thêm hai đôi đũa.
Lâm Ngữ Tình nhận lấy, đưa một phần cho Tô Mộ Cẩn.
Trong hộp cơm chỉ có thịt xào ớt xanh trên cơm trắng, ngay cả một miếng rau xanh cũng không có.
Chẳng qua, bây giờ cũng gần một rưỡi rồi, Lâm Ngữ Tình thực sự đói, cũng mặc kệ hương vị như thế nào, ăn như hổ đói.
Lúc cắn phải một quả ớt, Lâm Ngữ Tình chỉ cảm thấy khoang miệng như bị lửa đốt. Không được nhổ ra xe, cô đành phải cố gắng nuốt vào với cơm, “Cmn, cay vl!”
Đặt cơm hộp lên trên trung tâm điều khiển, cô luống cuống tay chân cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh mở nắp ra, nhưng mà chai nước khoáng 300ml chỉ còn lại một chút dưới đáy, một hớp còn không đủ, uống hết cũng không thể hết cay.
Cay đến mức nước mắt Lâm Ngữ Tình đều rơi xuống, cảm giác lửa thiêu đốt cuống họng và đầu lưỡi vẫn chưa rút đi. Cô liếc sang chai nước khoáng cạnh Tô Mộ Cẩn, 500ml, vẫn còn một nửa!
Lâm Ngữ Tình lè đầu lưỡi nóng rát, “Trên xe còn nước không?”
Tô Mộ Cẩn thấy cô ngấp nghé chai nước của mình, đưa sang, “Không ngại thì cứ uống.”
Lúc này mẹ nó còn ai để ý đến chuyện đó!
Lâm Ngữ Tình nhận lấy, uống liền một ngụm hết nước còn dư lại xong, cuối cùng cũng đỡ hơn chút. Nhìn ớt xanh trong cơm hộp, cô đã không còn dám ăn nữa, nhưng đói quá, cô đành phải ăn hết cơm không.
Quãng đường 3 giờ chiều mới dọn dẹp xong, xe đằng trước lục tục di chuyển, Tô Mộ Cẩn cũng khởi động xe, tốc độ lúc đầu rất chậm, về sau mới dần dần tăng tốc.
Sau khi trở về công ty, bộ phận tiêu thụ đang thảo luận vấn đề bão sắp tới.
“Nghe nói nó sẽ đổ bộ vào chiều mai, sức gió rất mạnh, không biết có được nghỉ hay không.”
“Bây giờ còn chưa biết sẽ đổ bộ cụ thể ở chỗ nào đâu, chỉ cần không phải tấn công trực diện thì hẳn là không có ảnh hưởng gì.”
Lâm Ngữ Tình đi ngang qua văn phòng bọn họ đúng lúc nghe được, ghé vào, “Cục khí tượng có thông báo nghỉ việc chưa?”
Lưu An Kỳ trả lời: “Chỉ nói là trời sẽ có bão thôi, còn lại chưa có tin tức gì về chuyện nghỉ việc cả.”
Lâm Ngữ Tình hơi gật đầu, “Vậy ngày mai cứ xem tình hình đã, nếu gió to quá thì nghỉ, sẽ thông báo lại cho mọi người.”
“Vâng.”
Lâm Ngữ Tình quay người đi ra ngoài, Lương Bồi Hồng đi theo, “Giám đốc, tổng giám đốc MT nước Pháp cuối tuần sẽ tới Trung Quốc, sau đó đến công ty chúng ta.”
Lâm Ngữ Tình gật đầu, “Bọn họ có nói muốn bàn cụ thể về chuyện gì không?”
Lương Bồi Hồng vừa đi vừa nói: “Chủ yếu là nhằm vào vấn đề khai thác sản phẩm mới. Tôi đã gửi bản thiết kế sản phẩm năm nay của chúng ta cho bọn họ, họ cảm thấy rất hứng thú, muốn tới đây nói chuyện, hi vọng có thể kinh doanh độc quyền ở nước Pháp.”
“Ừm, được, tôi biết rồi, anh tiếp tục liên lạc với bọn họ đi, xem có cần đặt phòng khách sạn không.”
“Được.”
Lâm Ngữ Tình vào văn phòng, bật máy tính lên bắt đầu làm việc, hôm nay tắc đường hơn 5 tiếng, lãng phí không ít thời gian. Phía bên này cô vẫn còn chưa xét duyệt vài đơn báo giá, cũng có mấy hợp đồng chưa xem nữa.
Xử lý xong nhìn đồng hồ đã là 7 giờ tối
Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa to, Lâm Ngữ Tình thấy cũng sắp đến giờ, tắt máy tính tan làm.
Bên ngoài văn phòng vẫn còn có hai đồng nghiệp chưa tan tầm, Lâm Ngữ Tình vào phòng nói với bọn họ: “Chút nữa sẽ có mưa to, mọi người đừng ở lại quá muộn nhé.”
Lưu An Kỳ nói: “Vâng, hẹn gặp lại giám đốc.”
“Bye bye.”
Lâm Ngữ Tình vào thang máy xuống tầng một, phía ngoài trời đen thui, đã bắt đầu có những hạt mưa nhỏ, có lẽ đó chính là dấu hiệu bão sắp đến.
Bình thường cô quen đón tàu điện ngầm về nhà, đi 5 phút là có thể đến được trạm tàu điện ngầm. Cô không mang ô, đành phải giơ tay lên lấy túi xách bằng da che đầu chạy vào trong làn mưa. May chỉ mới mưa nhỏ, nếu nhanh hơn chút hẳn là cũng không đến mức ướt nhẹp.
Vừa mới đi được mấy bước, lúc đi ngang qua cửa bãi đỗ xe, một chiếc xe lái ra từ bên trong, Lâm Ngữ Tình lui về sau một bước, muốn để người ta đi qua trước.
Chiếc xe kia đi đến bên cạnh cô, nhưng không có ý tiếp tục đi về phía trước, lúc này Lâm Ngữ Tình mới phát hiện đây là xe của Tô Mộ Cẩn.
Lâm Ngữ Tình nghĩ, hắn dừng xe làm gì, để cô lên à?
Nhưng chắc là không phải đâu.
Tô Mộ Cẩn trong xe nhìn về phía trước, mặt không biểu tình, cũng không nói gì. Lâm Ngữ Tình nghĩ xong vẫn quyết định không nên hiểu lầm, đỡ khỏi bị hắn ném cho sắc mặt không tốt. Lâm Ngữ Tình giơ túi xách lên che đầu vòng qua xe của hắn.
Tô Mộ Cẩn nhìn cô vòng qua đầu xe rồi đi tới hướng trạm tàu điện ngầm, thấy cô chạy càng ngày càng xa, trong lòng có một cảm giác bực bội xông tới.
Cô là heo à?