Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký

Chương 36: Chương 36: Mưa to




“ Tham kiến Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”

Lưu tần đứng lên nhưng chỉ hành lễ nhỏ “ Quý phi nương nương, thân mình nô tỳ nặng nề, không thể hành đại lễ với nương nương.”

Liễu quý phi nâng nàng dậy “ Muội muội đang hoài long thai, nên ở trong cung nghỉ ngơi, mưa to gió lớn thế này sao lại đi dạo Ngự hoa viên?”

“ Nô tỳ dùng ngọ thiện xong không ngủ được, sợ trướng bụng nên mới đến Ngự hoa viên đi dạo, không ngờ lại xúi quẩy va phải người như vậy.”

“ Muội cần gì sinh khí vì một cung nữ, cứ giao cho Thận hình tư là được, cần gì phải làm khó Ngọc quý nhân. Kể ra hai muội còn có duyên được tấn phong cũng ngày, sao lại vì việc nhỏ này mà tổn thương hòa khí” Quý phi nâng Tử Oánh dậy “ Ngọc quý nhân mau đứng lên, trên đất lạnh”

“ Đa tạ Quý phi nương nương.”

“ Được rồi, hiện tại mưa cũng dừng. Lưu muội muội mau hồi cung nghỉ ngơi, gọi thái y đến bắt mạch, không có chuyện gì thì không cần ra ngoài, bên ngoài nóng bức.”

Lưu tần thấy Quý phi đến thì biết không làm gì được Tử Oánh,hừ một tiếng, liền vị tay Nhạc nhi rời đi.

“ Đa tạ nương nương ra tay tương trợ.” Tử Oánh phúc thân thật sâu, khi nàng phát hiện Đào nhi và Lưu tần ở trong đình Cùng Quân,liền sai Tô Noãn đi thỉnh Quý phi, may mà kịp.

“ Đều là chuyện tỷ muội nên giúp đỡ nhau.” Liễu quý phi nói “ Nếu không có chuyện khác, Bản Cung đi trước, Ngọc quý nhân cũng mau hồi cung rửa mặt chải đầu, tránh sinh bệnh.”

“ Đa tạ nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Tử Oánh hành lễ, nói với Tô Noãn “ Mau nâng Đào nhi dậy, truyền Từ thái ý.”

May mắn Xảo nhi và Lâm Ngôn cũng tìm đến, các nàng không đến mức không ai giúp đỡ, Xảo nhi thấy Đào nhi bị đánh thành như vậy, trên mặt Tử Oánh cũng sưng đỏ, nước mắt liền trào ra.

“ không sao, hồi cung rồi nói.”

Trong Hương Vận hiên, Từ thái y đã chờ sẵn, Tử Oánh chỉ Đào nhi đang hôn mê bất tỉnh nói “ Làm phiền thái y chẩn trị cho cung nữ của ta.”

Từ thái y thấy ánh mắt Tử Oánh kiên định, trên mặt lại có chút sưng đỏ “ Tiểu Chủ mau thay xiêm y, thần sẽ tận lực chẩn trị cho nàng ta.”

Cung nữ thái giám đều có đại phu chẩn trị riêng, được thái y chẩn trị cho cũng yên tâm hơn, cũng may gặp được Từ thái y không kiêng kị quan hệ.

“ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần vượt qua được cơn sốt đêm nay thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng cần phải điều dưỡng tốt, ba tháng tới không thể xuống giường” Từ thái y xem mạch cho Đào nhi nói “ Mỗi ngày dùng thuốc dán để dán nên vết sẹo trên người, không được đụng nước lạnh, không được ăn đồ kích thích.”

Tử Oánh thay xong xiêm y bước ra nghe được những lời này thì nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, tháng sáu nóng bức nhưng lại cảm thấy cả người lạnh toát.

Từ thái y thấy nàng thì hành lễ, bắt mạch cho nàng “ Tiểu Chủ, thân thể nhiễm lạnh, chỉ sợ nhiễm phong hàn, vi thần khai mấy đơn thuốc. Sưng đỏ trên mặt thì mỗi ngày dùng băng chờm, vi thân kê thêm chút hoa hồng giúp lưu thông máu tụ.”

“ Đa tạ đại nhân, đã làm ngài vất vả một chuyến.”

“ Đây vốn là chức trách của thần, trước đó vài ngày gia phụ có viết thư, nhắc đến ngoại tổ phụ của Tiểu Chủ, thân thể Tân lão gia tử rất tốt”

Tử Oánh bừng tỉnh “ đã làm Đại nhân lo lắng.”

“ Tiểu Chủ phải bảo trọng thân thể.”

Để Xảo nhi theo Tử thái y đi lấy thuốc, sai Lâm Ngôn báo kính sự phòng, nàng nhiễm phong hàn không thể thị tẩm.

Mệt mỏi nằm trên đại kháng, cảm thấy cả mặt nóng bừng, Tô Noãn cầm khăn bọc băng nhẹ nhàng chờm cho nàng “ Quý phi có làm khó ngươi không?”

“ Nô tỳ đi tìm cung nữ chưởng sự của Trường Nhạc cung- Dự An, nàng ấy và nô tỳ trước đây có chút giao tình. Ban đầu Quý phi nương nương không muốn đi, không biết về sau tại sao lại đổi ý.”

“ Làm khó cho ngươi, lát nữa bảo phòng bếp làm canh gừng uống. Chăm sóc Đào nhi cho tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, bảo Sương Lạc vào hầu hạ ta.” nói chuyện vài câu liền nhắm mắt ngủ.

Tô Noãn dịch góc chăn cho nàng, để Sương Lạc vào hầu hạ, từ ngày bị Hoàng Thượng làm mất mặt mũi, Sương Trân luôn cáo ốm, Đào nhi lại bị thương nặng, người của nàng có chút không đủ.

Ban đêm Tử Oánh sốt cao đến không phân biệt được thực và mơ, chỉ cảm thấy có đôi tay vuốt trán nàng, nàng thấy thật thoải mái.

Dịch Thụy Cảnh nhìn thấy hai gò má của nàng bị sưng đỏ, khẽ thở dài, bình thường lạnh nhạt sao nay lại hồ đồ như vậy “ Thái y, sao đến giờ nàng còn chưa tỉnh?”

Tưởng thái ý nhướng mắt, cái thân già bảy mươi tuổi bị Hoàng Thượng suốt đêm xách đến đây, bây giờ vẫn còn cảm thấy rụng rời “ Hoàng Thượng, nương nương phát sốt tất nhiên là muốn ngủ, chỉ cần hạ sốt là có thể tỉnh” chấp bút viết đơn thuốc đưa cho Tô Noãn đang đứng một bên “ Uống hết đơn thuốc là tốt rồi.”

Tô Noãn cầm đơn thuốc lui xuống, Tưởng thái y ngáp một cái “ Hoàng Thượng, hôm nay vi thần xuất cung hay là vẫn nên ngủ lại trong cung?”

Dịch Thụy Cảnh cảm thấy chưa yên tâm liền sai Ngụy công công đưa hắn đến Thiên điện chờ, Tưởng thái y ra đến cửa còn để lại một câu “ Hoàng Thượng không nên ngủ ở đây, tránh việc bị bệnh.”

Lời này hù Ngụy công công phải vội vàng để Tiểu Huyền Huyền tử đưa Hoàng Thượng ra xa một chút, Dịch Thụy Cảnh minh bạch, thấy Tử Oánh không có gì nguy hiểm mới bãi giá đi Tây thiên điện.

Ban đêm một nữ tử mặc áo choàng lén lút ra ngoài, trời tối nhưng không đốt đèn, chọn những con đường hẻo lánh trong cung để đi. Đến một cửa cung, nhìn bốn phía xác định không có ai mới bước vào.

“Nương nương” nữ tử mặc áo choàng hành lễ với nữ tử đang nằm trên sạp “ Hoàng thượng thăng vị phân cho hai tiện nhân kia, chúng ta vẫn không động thủ sao.”

Nữ tử nằm trên sạp mở mắt, nhìn móng tay được sơn màu xanh ngọc đang phát sáng dưới ánh đèn, môi đỏ khẽ mở “ không vội, nếu bây giờ động thủ sẽ lưu lại dấu vết, Tuyết phi mới phát hiện có thai lại nhảy ra một Lưu thường tại. Cứ để hai người đó tranh đấu đi.”

“ Ý của nương nương là?”

“ Sắp đến sinh nhật Nhị hoàng tử, hãy cho bọn họ một chút gió đông. Để hai người đó tự đấu nhau, đừng làm bẩn tay chúng ta.”

Nữ tử mặc áo choàng nghĩ một chút “ Nương nương thật cao minh!”

“ Mấy ngày này nếu bản cung không có gọi, thì ngươi cũng đừng tự chủ trương đến đây.” Cung nữ bên cạnh quạt quá chậm làm nàng ta phải trừng mắt nhìn, cung nữ kia vội quỳ xuống xin tha thứ.

Quạt kia cũng cực tinh xảo, mặt quạt được làm bằng lụa trắng như tuyết thêu hoa hải đường, xương quạt làm bằng ngà voi tinh xảo, chỉ chiếc quạt đã cho thấy quý khí bức người.

“ Trong cung, người nghe lời không nhiều lắm, may mà ngươi lại là người nghe lời.”

Nữ tử mặc áo choàng đổ mồ hôi lạnh, biết rằng đây là cảnh cáo nàng ta, vài ngày trước nàng ta làm việc lỗ mãng, thấy Hàn Phong được sủng ái nên bỏ thêm vài thử trong hương liệu, muốn không động tĩnh trừ bỏ Hàn Phong. không biết là ai phát hiện ra việc trong dược của Hàn Phong bị động tay, làm hại nàng ta không những không thành công mà suýt bị bại lộ.

“ Nương nương, nô tỳ biết sai.” Nữ tử mặc áo choàng quỳ xuống bồi tội, nữ tử trên sạp lại như đã ngủ quên mất, nhắm mắt không có động tĩnh.

Ngọn nến phát ra tiếng “ba”, nữ tử trên sạp mới ung dung tỉnh lại, thấy nàng ta còn đang quỳ thì sai cung nữ nâng nàng ta dậy “ Bản cung lớn tuổi nên bất tri bất giác ngủ mất.”

Nữ tử mặc áo choàng cười làm lành “ Nương nương xinh đẹp như hoa, áp đảo lục cung, ngài nhận già thì người khác phải sống sao?”

“ Vẫn là ngươi miệng ngọt, đây là trân châu Nam Hải ca ca bản cung cho người làm, ngươi mang về chơi đi.” Nữ tử nằm trên sạp ra hiệu cho cung nữ, nữ tử mặc áo choàng vội khấu tạ, thở ra một hơi, chuyện này coi như qua cửa.

Giống như lúc đến, nàng ta không tiếng động chọn những con đường hẻo lánh để đi, gió thổi qua, trên người nàng ta lại đổ mồ hôi mang theo ý lạnh. Cành cây đung đưa trong gió thoạt nhìn thật quỷ mị, ban đêm lại không hiểu sao yên tĩnh, dù nàng ta đã đi con đường này rất nhiều lần nhưng trong lòng vẫn không khống chế được sợ hãi, Vốn trong cung âm khí rất nặng, nàng ta chột dạ, cảm thấy như sau lưng đang có gì đó, nàng ta gia tăng cước bộ sau đó thì như chạy trốn.

Đến khi về đến cửa cung mới dừng lại lách vào cửa hông.

Hôm sau Tử Oánh tỉnh đậy, thấy Sương Lạc và Tô Noãn đều ở bên “ Giờ nào rồi?”

“ Giờ thân, Quý phi nương nương nghe nói Tiểu Chủ bị bệnh nên đã miễn người thỉnh an.” Sương Lạc rót chén trà “ Tiểu Chủ người không biết hôm qua Hoàng Thượng bên người đến tận nửa đêm mới rời đi.”

“ Tối qua?” Tử Oánh ngồi dậy, Tô Noãn kê gối phía sau lưng cho nàng “ Đúng vậy, đêm qua Tiểu Chủ sốt cao, là Hoàng Thượng mời Tưởng thần y chẩn trị cho người.”

“ Tưởng thần y? không phải ông ấy ngao du thiên hạ sao?” Tử Oánh nhấp một ngụm trà “ Đêm qua Hoàng Thượng nghỉ ở đâu”

“ Ở chỗ Thu đáp ứng, Tưởng thần y dặn Hoàng Thượng không thể để bị lây bệnh.”

“Đào nhi thế nào?”

“ Đào nhi tỷ tỷ không có chuyện gì, sáng nay còn đòi đến hầu hạ Tiểu Chủ, làm Xảo nhi phải ngăn lại mãi.”

Tử Oánh cười “ Để nàng nghỉ dưỡng cho tốt rồi đến hầu hạ ta.”

“ Tỷ tỷ tỉnh rồi?” Họa Phiến bước vào, trong tay Lục Xuân còn cầm hộp đựng thức ăn.

“ Muội mau vào đi.” Tử Oánh muốn đứng dậy nhưng thân thể lại không nghe theo ý nàng.

“ Tỷ cứ nằm đó” Họa Phiến vội đến trước mặt nàng “ Tỷ thật là hồ đồ, một cung nữ đáng để tỷ làm như vậy?”

“ Đó là cung nữ ta đưa vào cung, nếu đến tính mệnh nàng ta cũng không bảo đảm được mới là thẹn với nàng.”

“ Tỷ tỷ không biết, hôm nay trước khi vào triểu sớm đã hạ lệnh Lưu tần ở trong cung chép kinh văn vì hoàng tử trong bụng, người sáng suốt đều nhìn ra là Hoàng Thượng thiên vị tỷ tỷ.”

“ Chỉ là công đạo thôi, nếu Hoàng Thượng thiên vị thì đã không thăng vị phân cho nàng ta.”

Họa Phiến gật đầu “ Chỉ sợ trong lòng nàng ta lại ghen ghét tỷ.”

Tử Oánh thở dài “ Đâu phải chỉ vì chuyện này.” Lại hỏi đến Mai Ngôn “ Nàng ấy hiện giờ như thế nào?”

“ Nàng ấy chỉ bị một tát, lại nhẹ hơn tỷ, hôm nay đã tốt hơn nhiều”

nói xong để Lục Xuân mở hộp đựng thức ăn mang ra mứt hoa quả và mấy đồ ăn vặt linh tinh “ Sau khi uống thuốc tỷ hãy ăn một viên, khi ở nhà nương đã dạy muội làm, hương vị khác với những nơi khác.”

Tử Oánh cười ăn một viên, quả nhiên chua chua ngọt ngọt, ăn ngon, đang ăn thì Hàn Phong bước vào “ Được nha, hai người các ngươi lại ăn một mình” Chào hỏi Họa Phiến “ Hôm nay muội muội còn khó chịu không?”

Tử Oánh cười lắc đầu “ đã tốt hơn nhiều.”

“ Thoạt nhìn sắc mặt vẫn trắng, lát sau khi ăn cơm thì ngủ tiếp đi, việc bên ngoài muội không cần quan tâm, an tâm dưỡng bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.