Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký

Chương 35: Chương 35: Vả miệng (1)




Ai cũng không ngờ Mai Ngôn đột nhiên bước ra đỡ một cái tát kia cho Tử Oánh. Lưu thường tại cũng không ngờ Mai Ngôn sẽ lao ra, nên sau khi đánh xong liền ngốc lăng.

Mọi người trong Trường Nhạc cung đều đứng lại nhìn, Hàn Phong rất tức giận, muốn tiến lên, Tử Oánh lại ngăn nàng lại, bước về phía trước, dùng âm lượng chỉ có nàng và Lưu thường tại nghe được nói “ Chắc muội cũng không biết Bàn Nhược trì trông như thế nào đi? Muội nói xem, nếu Vinh tần biết ngày đó ngay cả bậc thềm của Bàn Nhược trì muội cũng không bước lên được, có phải Vinh tần sẽ cười to ba tiếng không?”

“ Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết được?” Lưu thường tại bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn Tử Oánh.

“ Ngươi đoán xem, sao ta lại biết được?” Tử Oánh câu môi cười, dứt lời liền xoay người đến bên cạnh Mai Ngôn.

Lưu thường tại cũng tự biết bản thân đuối lý, oán hận nhìn Mai Ngôn và Tử Oánh rồi xoay người lên kiệu rời đi.

Tử Oánh phúc thân với Mai Ngôn “ Đều là tại ta liên lụy muội.” Sai Tô Noãn mời Từ thái y.

“ Tỷ nói gì vậy, dù không có tỷ thì Lưu thường tại vẫn luôn không thuận mắt với muội” Mai Ngôn ngượng ngùng cười.

“ Được rồi, mau về Kiêm Hà các để thái ý xem sao, đừng để lại sẹo.” Hàn Phong kéo tay Mai Ngôn nói: “ Ta và Tô muội muội về trước, hai muội cũng mau trở về ăn sáng đi.”

“ Được, vậy làm phiền Hàn tỷ tỷ, giữa trưa muội và Họa Phiến sẽ đến xem Tô muội muội.”

Tử chuyện này, Tử Oánh và Lưu thường tại chính thức trở mặt, Họa Phiến đi bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý với cách làm của Tử Oánh nói “ Tỷ tỷ cần gì so đo cùng Lưu thường tại, nàng ta lên mặt là vì hoài long thai, vạn nhất vào lúc đó nàng ta động thai khí, thì tỷ phải làm sao bây giờ?”

Tử Oánh ngẫm lại cũng đổ mồ hôi lạnh, may là lúc đó Lưu thường tại không lấy đứa nhỏ ra áp chế nàng, bằng không nàng chết là không thể nghi ngờ, nghĩ một chút nói “ Về sau ta sẽ tránh nàng ta, nàng ta cũng đắc tội với không ít người đâu.”

Họa Phiến hiểu ý náng nhưng cũng không nói gì thêm.

Trở về Hương Vận hiên, hoàng thượng còn chưa hạ triều. Đào nhi và Xảo nhi đang hưng phấn chuẩn bị đồ ăn, thấy Tử Oánh và Tô Noãn về mà sắc mặt không tốt, liếc nhau liền tiến lên múc nước chuẩn bị cho nàng rửa mặt. Xảo nhi thiếu kiên nhẫn hỏi “ Tiểu chủ, là ai làm người sinh khí?”

Tử Oánh lắc đầu “ không ai làm ta khó chịu. Là bản thân ta thiếu kiên nhẫn.” Sống nhiều hơn người khác một đời, lại cứ nóng vội như vậy.

“Ngọc thường tại lại có thể tự hiểu mình.” Tiểu Huyền tử vén rèm, Dịch Thụy Cảnh bước vào “ Ngày thường sao Trẫm lại không phát hiện.”

Tử Oánh và mọi người quỳ xuống hành lễ: “ Nô tỳ không biết Hoàng thượng giá lâm, không thể nghênh đón từ xa” “Lâm Ngôn, sao lại không thông báo”

“ Đứng lên đi, là Trẫm không cho hắn thông báo. Truyền thiện đi.”

Tử Oánh vội vàng cho người truyền thiện, ngày hè nóng bức, đồ ăn sáng ở chỗ Tử Oánh không mới lạ nhưng lại được cái tươi mát, Dịch Thụy Cảnh không nói chuyện, dùng một chén cơm.

Cơm nước xong, Tử Oánh phao trà cho Dịch Thụy Cảnh, Đào nhi và Xảo nhi ở bên cạnh quạt. Tựa hồ tâm tình hắn rất tốt nên cũng không làm khó nàng trước mặt đám nô tỳ, nhấp một ngụm trà hắn mĩ mãn nói “ Ngọc thường tại”

“ Nàng đến Ngự thư phòng phao trà cho trẫm mấy ngày, Trẫm sẽ thăng vị phân cho nàng, thế nào?”

Tử Oánh tinh tế cân nhắc, mấy ngày luôn phải đối mặt với hắn, nếu là cung tần khác chắc sẽ nhảy lên vì vui mừng nhưng với nàng thì đó lại là tra tấn. Nhưng thăng vị phân lại là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Tử Oánh thấy mặt Dịch Thụy Cảnh dần đen lại liền không dám do dự mà vội vàng đáp ứng.

Hoàng Thượng vừa bước vào Hương Vận hiên trong cung liền nổi lên lời đồn Ngọc thường tại được sủng. Hoàng thượng không chỉ ngủ lại Hương Vận hiên mà bữa sáng cũng dùng ở đây.

Lưu thường tại hỏi lại cung nữ thăm dò tin tức “ Những gì ngươi nói là sự thật? Hoàng thượng dùng bữa tại chỗ của tiện nhân kia?”

“ Hối Tiểu Chủ, đúng vậy” cung nữ nhỏ giọng trả lời, Luu thường tại gạt mọi thứ trên bàn xuống, cung nữ chưởng sự Nhạc nhi nghe tiến động bước vào, vội để cung nữ kia rời đi, bản thân thì rót cho Lưu thường tại một chén trà.

“ Tiểu chủ tốt của nô tỳ, sao lại tức giận như vậy, phải để ý đến tiểu hoàng tử trong bụng. Ngọc thường tại thì thế nào, còn không phải là gà mái không đẻ được trứng.”

Lưu thường tại nhận chén trà, nghe xong đã có chút nguôi giận nhưng vẫn mạnh miệng “ Hoàng thượng sủng nàng ta như vậy, khó tránh khỏi một ngày nàng ta sẽ hoài long thai”

Nhạc nhi cười cười, để cung nữ vào dọn dẹp: “ Ngài cho rằng ai cũng có phúc khí hoài long thai?”

Lưu thường tại vừa lòng cười cười, nhưng vẫn nói “ không được, bản cung không thể buông tha cho Ngọc thường tại như vậy được! nàng ta dám uy hiếp bản cung!”

Tử Oánh đáp ứng Dịch Thụy Cảnh đến Ngự thư phòng pha trà, trong lòng lại vẫn không yên, nàng không đoán được tính Hoàng Thượng, vạn nhất làm ra chuyện gì nhục nhã, nàng phải làm sao để cự tuyệt?

Dịch Thụy Cảnh ăn uống no say, thấy Tử Oánh đang thả hồn đâu đâu thì đen mặt nhưng không lập tức phát tác mà phân phó Ngụy công công “ Nếu muốn thăng vị phân của Ngọc thường tại thì cũng thăng vị phân của Lưu thường tại đi, truyền chỉ xuống thăng Lưu thường tại thành tần, để nàng yên tâm dưỡng thai.”

Trả thù, nhất định là trả thù!

“ Ngọc thường tại thành Ngọc quý nhân.”

“ Đa tạ hoàng thượng” Tử Oánh phúc thân, Ngụy công công đi báo Liễu quý phi chuẩn bị đại điển.

“ Chúc mừng tiểu chủ” Chờ Hoàng thượng đi rồi tất cả thái giám cung nữ quỳ xuống chúc mừng, Tử Oánh thưởng cũng rất hào phóng, mỗi người thưởng một lượng bạc.

Lưu thường tại nghe công công tuyên chỉ, đuôi lông mày cũng nhếch lên trời, nàng thăng liên tiếp ba cấp, lại hoài con nối dòng, nhất thời hào quang vô tận. Phần lớn người trong cung giỏi nịnh nọt, cửa Vĩnh Hòa cung ngựa xe như nước, đồ ban thưởng như nước tiến vào.

Giữa trưa đồ ban thường cho Hương Vận hiên được ban xuống, Quý phi ban thưởng rất nhiều vải vóc, trang sức, Thái Hậu cũng ban thưởng vài thứ, tuy không đáng giá nhưng cũng cho nàng mặt mũi. Liếc qua một lần nàng để Xảo nhi và Đào nhi nhập vào danh sách, nghĩ nghĩ quyết định sẽ đi thỉnh an Thái Hậu, ngọ thiện cũng tùy ý ăn một chút.

Nghĩ đến trên mặt Mai Ngôn bị thương, phân phó Đào nhi đến Ngự hoa viên hái chút hoa làm cao tốt cho vết sẹo của Mai Ngôn, gọi Sương nhi vào sửa soạn đồ ban thưởng.

Mặt trời tháng sáu như ném lửa, Đào nhi mang theo một cung nữ đi Ngự hoa viên, Tử Oánh đau lòng nàng liền để nàng mang theo ô.

Sau khi ngủ trưa dậy, cảm thấy trời mát mẻ hơn, gió thổi làm màn trướng như đang khiêu vũ. Năm nay trời có mưa nhiều, không biết có sảy ra đại hồng thủy.

Tô Noãn đang quạt, thấy nàng tỉnh liền rót cho nàng chén trà “ Tô Noãn, không phải hôm nay là Xảo nhi trực sao? Ngươi lại giúp đỡ nàng?”

“ Xảo nhi đi tìm Đào nhi, nô tỳ thay nàng một lát, không ngờ lại làm người tỉnh giấc.”

“ Đào nhi chưa về sao?” Tử Oánh kinh ngạc “ Hơn một canh giờ rồi, dù mưa lớn thế nào cũng phải về rồi mới phải?”

Trong lòng Tử Oánh có chút bất an “Tô Noãn, mang hài của ta đến đây, ta muốn đi tìm Đào nhi”

“ Tiểu chủ, Xảo nhi và Lâm Ngôn đã đi tìm, huống chi bên cạnh Đào nhi còn có tiểu cung nữ. Trời mưa lớn như vậy, ngài vẫn là bảo trọng thân thể thì hơn.”

Tử Oánh không nghe khuyên bảo, đi hài, Tô Noãn không ngăn được đành lấy guốc gỗ và áo choàng cho nàng lại mang thêm ô, dặn Sương Trân trông viện, đi theo nàng ra ngoài.

Rất nhanh bóng dáng hai người biến mất trong làn mưa.. Mưa ngày càng to, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm, không bao lâu quần áo Tử Oánh đã ướt đẫm, búi tóc cũng hỗn độn. Con đường bằng đá cũng đầy bọt nước, tiếng mưa như nuốt hẳn tiếng guốc mộc.

Rất nhiều loài hoa trong Ngự hoa viên bị dập nát, không còn vẻ kiều diễm của ngày thường. Trong đình nghỉ, tiếng rèm châu chạm vào nhau, không thấy Đào nhi, ngay cả Lâm Ngôn và Xảo nhi cũng không thấy bóng dáng.

Phảng phất trong trời đất chỉ có nàng và Tô Noãn.

“ Tiểu chủ, không bằng chúng ta về trước, nói không chừng Đào nhi đã trở lại.” ô đã bị gió thổi bay, trên người Tô Noãn cũng ướt sũng.

“ Nhất định Đào nhi đã xảy ra chuyện.” Tử Oánh kiên trì đi về phía trước, lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, nhất định phải cứu Đào nhi.

Trong đình Cùng Quân, Lưu tần đang được nha hoàn bóp chân, ăn điểm tâm, tâm trạng thoải mái làm như không nghe thấy tiếng nức nở.

Cả người Đào nhi quỳ rạp trên đất, ván gỗ có quy luật đánh vào người nàng, tiểu cung nữ cũng đang quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, vết máu trên người Đào nhi loang nổ, giống như đang vẽ hoa trên nước mưa.

Tử Oánh ổn định tâm trạng, vén rèm bước vào hành lễ “ Nô tỳ gặp qua Lưu tần nương nương, nương nương cát tường.”

Lưu tần thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, nhưng lại nhanh chóng gật đầu “ Tiếng mưa lớn quá, Ngọc quý nhân đang nói gì?”

Tử Oánh cắn răng thỉnh an lại “ Nô tỳ thỉnh an Lưu tần nương nương, nương nương cát tường.”

Lưu tần gật đầu hài lòng,nói với Nhạc nhi “ Hôm nay trà phao không tốt lắm, nghe nói Ngọc quý nhân là tay phao trà có tiếng, không biết bản cung có được cơ hội nếm thử?”

Nhạc nhi lệnh cung nữ mang dụng cụ pha trà đến, Tử Oánh cười nhạt, xem ra Lưu tần là có chuẩn bị.

“ Nương nương muốn uống, nô tỳ tất nhiên sẽ phao tốt nhất mời nương nương. Chỉ là không biết cung nữ của nô tỳ đã làm gì đắc tội nương nương? Nương nương nói cho nô tỳ, nô tỳ sẽ quản giáo thật nghiêm, không để nương nương phải nặng lòng.”

“ A, cung nữ này của muội cũng thật không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Bản cung lo lắng cho muội, nên mới muốn quản, bằng không tương lai cung nữ này lại khi dễ đến trên đầu muội.”

“ Tiểu chủ..” Đào nhi cố gắng nhếch mép cười “ Nô tỳ không sao”

Tử Oánh đỡ nàng “ Trước không cần nói chuyện.” nói xong quỳ trên mặt đất “ Nô tỳ đa tạ ý tốt của nương nương. Chỉ là ngoài trời gió lớn, nương nương lại mang long thai, vẫn nên bảo trọng thân thể, tránh phạm vào điều kiêng kị, dẫn đến mất nhiều hơn được.”

“ thật to gan, dám nguyền rủa bản cung! Người đâu, vả miệng cho ta.” Lưu tần chỉ vào Tử Oánh, thái giám phía dưới bước lên một bước nhưng ngại Tử Oánh đang được sủng ái nên không dám ra tay.

“ Phản rồi! Còn không đánh cho ta, bằng không trở về sẽ lột da các ngươi.” Lưu tần tức giận trừng mắt, ngực phập phồng, Nhạc nhi vội châm trà, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn thái giám.

Bọn thái giám hướng Tử Oánh cáo: “ Đắc tội Tiểu chủ.” Rồi bắt đầu vả miệng Tử Oánh, mỗi cái vả đều vang thật to, chẳng mấy chốc trên mặt nàng đã sưng một mảnh.

“ Lưu tần nương nương, tất cả là do nô tỳ sai” Đào nhi nghẹn ngào khóc “ Chuyện này không liên quan đến Tiểu Chủ.”

“ Dừng tay!” một giọng nữ vang lên, tất cả thái giám cung nữ vội quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.