Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 26: Chương 26: Anh Vẫn Cảm Thấy Xấu Hổ Thế Sao?




CHƯƠNG 26: ANH VẪN CẢM THẤY XẤU HỔ THẾ SAO?

 

Dạ Mặc Nhiễm au một tiếng, rồi hất cái móng vuốt của Tiểu Võ ra: “Cậu nhẹ tay thôi! Đau!”

 

Xoa cánh tay bị nắm đỏ, hắn trừng mắt: “Cậu biết trẻ con được sinh ra như thế nào thì có nghĩa cậu cũng tự sinh được hả? “

 

Mao Bân nhịn không được phụt cười, sau đó lập tức lấy tay che ánh mắt vô tội đang nhìn về phía Tiểu Võ.

 

Là cô gái duy nhất ở đây, Lý Băng Băng đỏ mặt làm bộ không nghe thấy.

 

Quách Hoằng trái lại rất vô ý tứ mà cười Tiểu Võ đến mức không ngậm miệng nổi.

 

Phó Nhất Hàng đầu ong ong, đầu năm nay không hiểu đầu óc lũ trẻ con nghĩ gì, những chuyện chẳng liên quan gì đến nhau mà vẫn có thể kéo lại làm một được.

 

Tiểu Võ đá Quách Hoằng một cước: “Cười cười cười! Cười chết mấy người luôn đi! Dạ Mặc Nhiễm! Anh đố kị một cách trắng trợn thế hả! Bản thiếu gia không thèm tính toán với anh, hừ!”

 

Trong lúc Tiểu Võ cùng Mao Bân vui đùa ầm ĩ khiến không khí sôi nổi lên không ít, Vương Võ Thắng mở cửa bước ra.

 

Nói cũng không nói, cười cũng không cười, bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của Vương Võ Thắng lúc này, chỉ nhìn sắc mặt thôi cũng biết hắn đã khóc rất nhiều.

 

Phó Nhất Hàng nhìn cả nhóm đột nhiên an tĩnh, rồi lại sợ Vương Võ Thắng khó xử, bèn đứng lên vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đói bụng rồi hả, trên bàn có đồ ăn đấy, ngồi lại ăn một ít đi.”

 

Nói xong nhìn đồng hồ, Phó Nhất Hàng tiếp tục: “Trời cũng đã khuya, mọi người nên đi nghỉ sớm đi, những chuyện khác chờ nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói. Băng Băng là con gái, đêm nay ngủ trong phòng, Mặc Nhiễm mới mới khỏe lại đừng nằm trên đất, cứ ngủ trong phòng của Võ Thắng, mấy người chúng ta thì thay phiên gác đêm canh chừng.”

 

Lý Băng Băng cảm thấy bản thân chẳng thể giúp gì, ngược lại còn liên lụy bọn họ, nếu như lại hưởng đại ngộ đặc thù thì thật hơi quá đáng

 

“Trên mặt đất lạnh lẽo sao ngủ được, em thấy phòng kia giường cũng đủ lớn, mấy người nằm chật một chút cũng có thể ngủ tốt, ghế salon lớn cũng có thể đủ hai người nằm, còn em nằm trên ghế nhỏ là được rồi.”

 

“Như vậy sao được!”

 

Mao Bân nhất quyết không đồng ý: “Cả một phòng toàn đàn ông, có mỗi cô là nữ, tốt nhất cứ giữ ý một chút thì hơn.”

 

“Đã là lúc nào rồi mà còn phân biệt nam với chả nữ! Cứ theo em xắp xếp mà ngủ đi.” Lý Băng Băng giải quyết dứt khoát.

 

Nói xong liền hỏi Võ Thắng xem chăn đệm để ở chỗ nào, rồi nhanh nhẹn trải đệm cho bọn họ.

 

Mấy người nhìn Lý Băng Băng kiên quyết như vậy cũng không phản đối nữa.

 

Dạ Mặc Nhiễm đứng lên bước hai bước nhìn Phương Cẩm vẫn đang ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, lại lộn trở lại cầm máy vi tính trong tay y rồi xoay người trở về phòng.

 

Tiếp tục chơi nốt ván còn dang dở của y, đợi một lúc cũng không thấy Phương Cẩm đầu gỗ kia đi vào, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy chán nản!

 

Lẽ nào bắt hắn phải nói thẳng ‘Phương Cẩm tôi muốn ngủ với anh’ sao?

 

Phiền muộn muốn đập đầu vào gối!

 

Mấy người còn lại đang thương lượng trình tự gác đêm, nhưng đều rất ăn ý không an bài Phương Cẩm.

 

Chủ yếu là Phương Cẩm tạo cho bọn hắn một cảm giác quá mức cường hãn, căn bản sẽ không để cho người khác chỉ huy, hai là y năng lực đủ mạnh, phải ứng phó công kích của tang thi ban ngày, nên buổi tối phải để y hảo hảo nghỉ ngơi.

 

Bất quá lúc này vị đại thần đó vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn một phòng đầy người bận bịu mà không chút nhúc nhích, cũng chẳng phải do bọn hắn không việc gì làm, mà bởi ai cũng đều muốn biết y dự định đêm nay ngủ ở chỗ nào thôi.

 

Bọn họ cho rằng Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm có quen biết nên buổi tối chắc chắn sẽ ngủ cùng nhau, thế nhưng hiện tại hai người hình như cũng không có ý định đó.

 

Mấy người kia đều nhìn chòng chọc Phó Nhất Hàng, dụng ý đã quá rõ ràng.

 

Phó Nhất Hàng có chút bất đắc dĩ hỏi Phương Cẩm: “Phương Cẩm, đêm nay cậu ngủ ở đâu? Ra phòng khách cùng bọn tôi chen chúc hay là… “

 

Lời còn chưa dứt, chợt có một tiếng động vang lên từ phòng Dạ Mặc Nhiễm, cả bọn đều nhìn cánh cửa đang đóng chặt, do dự không biết có nên đẩy cửa vào hay không.

 

Phương Cẩm nghe thấy tiếng động, lập tức đi vào, vừa mở cửa ra đã thấy máy vi tính nằm chỏng chơ nát bét trên sàn, Dạ Mặc Nhiễm thấy cửa mở, liền bực mình nằm quay lưng lại không thèm nhìn y.

 

Phương Cẩm vội vã bước tới kiểm tra, nhẹ nhàng đến bên cạnh người kia, bàn tay nhẹ đặt lên vai Dạ Mặc Nhiễm, chợt nghe hắn thống khổ rên lên một tiếng.

 

Phương Cẩm buông tay ra, vội chạy sang phía bên kia giường, ngồi xổm trước mặt Dạ Mặc Nhiễm, thấy hắn chăm chú cau mày cắn môi, trông như đang cố sức chịu đựng.

 

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng khi xưa chợt chen thêm một tia hoảng loạn khó phát hiện: “Làm sao vậy?”

 

Dạ Mặc Nhiễm buông đôi môi đang bị cắn chặt ra: “Bắp chân… bị chuột rút…”

 

Phương Cẩm vội vã đưa tay với vào trong chăn, cầm lấy bắp chân của Dạ Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, y còn có thể cảm nhận được bắp chân đang cứng lại mà giật giật từng đợt.

 

Ngẩng lên lắc đầu với mấy người vẫn đang đứng ngoài cửa, ý nói không có việc gì.

 

Phó Nhất Hàng kéo Tiểu Võ cùng Mao Bân ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

 

Những bó cơ căng cứng dưới sự xoa bóp mềm mại của Phương Cẩm dần dần đã mềm lại,vùng lông mày của Dạ Mặc Nhiễm cũng giãn ra không ít.

 

Phương Cẩm thấy hắn không có việc gì, liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài, Dạ Mặc Nhiễm vội ngăn y lại.

 

“Đi đâu vậy?”

 

Phương Cẩm quay đầu lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm, trầm mặc một chút rồi nói:

 

“Đi lấy đồ.”

 

Dạ Mặc Nhiễm thực sự rất đấm Phương Cẩm một cái.

 

Sao trên đời lại có cái tên hay xấu hổ thế này cơ chứ!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.