Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 25: Chương 25: Băng Sơn Đầu Gỗ




CHƯƠNG 25: BĂNG SƠN ĐẦU GỖ

 

Dạ Mặc Nhiễm chóp mũi đau xót, viền mắt sưng sưng, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.

 

Vòng tay ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của Phương Cẩm, tựa đầu vào vai y.

 

Cứ như vậy an tĩnh dựa vào người y.

 

Thật lâu, thật lâu không nghe được thanh âm lạnh như băng này, trước đây y đã từng dùng chính thanh âm này nói chuyện với mình.

 

“Không có việc gì rồi, tôi ở ngay đây.”

 

“Cậu mau ăn đi.”

 

“Cậu ngủ trước đi, để tôi coi chừng cho.”

 

“Xoay người, chạy tiếp đi, đừng quay đầu lại.”

 

“…Anh yêu em.”

 

Dạ Mặc Nhiễm đã từng cho rằng sẽ không còn có thể nghe lại được thanh âm này nữa…

 

Tuy rằng rất mất mặt, nhưng sau khi khóc xong, bản thân cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

 

Những áp lực thống khổ luôn chôn kín trong lòng giờ đây dường như nhẹ đi đôi chút.

 

Lợi dụng người ta xong liền đem quẳng, Dạ Mặc Nhiễm bỗng nhiên đẩy Phương Cẩm ra, quay đầu không thèm nhìn y, tiếng nói nồng đậm giọng mũi: “Đi ra ngoài!”

 

Phương Cẩm cũng không do dự đứng lên, đi tới trước bàn mở lon cháo bát bảo còn âm ấm, ngay cả cái muôi đều đã chuẩn bị tốt, sau đó y đặt lên trên chiếc tủ nhỏ đầu giường.

 

“Ăn đi, nhân lúc còn nóng.” Nói xong y liền xoay người đi ra.

 

Thấy Phương Cẩm đã đi, Dạ Mặc Nhiễm mới bưng bát cháo vừa khóc vừa ăn, tự dưng cảm thấy mình đúng là một tên ngốc, sau đó lại càng tiếp tục cười ngốc.

 

Hắn chạy xuống giường khóa trái cửa lại vào không gian dị năng của mình.

 

Lần này Dạ Mặc Nhiễm không trực tiếp nhảy vào hồ tắm mà đứng ở trên bờ suy nghĩ hồi lâu.

 

Hắn hoài nghi sự biến hóa trên thân thể mình có liên quan đến việc đêm hôm qua đã ngâm nước, thế nhưng cảm giác này lại không giống như cảm lạnh, trái lại càng giống như thân thể nhất thời không kịp hấp thu được lực lượng cường đại mà phát sinh phản phệ.

 

Nghĩ vậy Dạ Mặc Nhiễm liền muốn thử thí nghiệm một chút, hắn uống mấy ngụm nước, rồi cởi y phục nhảy vào trong hồ, lần này hắn chỉ tắm rửa một chút, chà sạch mồ hôi cùng khói bụi.

 

Trên mảnh đất đen đã rụng đầy quả, Dạ Mặc Nhiễm đi tới nhặt hết lên cất kỹ.

 

Những hoa quả lần trước thu hoạch vẫn còn tươi nguyên như vừa mới hái.

 

Nhìn quanh bốn phía, hắn xác định không có gì bất đồng, lúc này mới trở lại trong phòng.

 

Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, vội vàng vươn tay ngưng kết lực lượng.

 

Vài giọt nước lúc trước giờ đây đã bao bọc bởi một tầng màu xanh đậm, tựa như màu nước trong hồ, nhưng không lớn lên là mấy.

 

Hắn thở dài thất vọng rồi mới đứng dậy đi mở cửa.

 

Thấy thần sắc Dạ Mặc Nhiễm bình thường, mấy người trong phòng khách cũng yên tâm hơn.

 

Quách Hoằng cười hiền nói: “Cảm giác thế nào rồi, đỡ hơn chưa? Ngủ lâu như vậy chắc đói rồi hả, lại đây ăn chút gì đi.”

 

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu: “Mới vừa ăn trong phòng rồi.”

 

Đi tới ngồi cạnh Phương Cẩm, nhìn y tập trung chơi điện tử không thèm để ý đến mình.

 

Dạ Mặc Nhiễm cuối cùng cũng hiểu đời trước y yêu đơn phương cũng không thể trách bản thân hắn được, y lạnh lung như vậy thì làm quái có ai dám tự mình đa tình chứ!

 

Lý Băng Băng thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm, vội vã nói: “Mặc Nhiễm, lần này nhờ có Phương Cẩm chúng ta mới trốn đi được, bằng không bây giờ chắc cũng đã thành thịt trong miệng kẻ khác rồi.”

 

Ánh nhìn vẫn không rời Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm nói: “Anh ta chỉ thuận tiện mà thôi.”

 

Vẻ mặt tươi cười của Lý băng Băng thiếu chút rụng xuống, nhưng đã không phải lần đầu tiên cô nghe Dạ Mặc Nhiễm độc mồm độc miệng, cho nên cuối cùng ánh mắt nhìn về phía hắn chỉ còn bất đắc dĩ.

 

Quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Đây là nơi nào, chúng ta đi khỏi trường học rồi sao?”

 

Phó Nhất Hàng gật đầu đáp: “Đây là nhà của Võ Thắng, cậu ấy… ở trong phòng.”

 

Nghe thấy đau thương trong giọng nói của Phó Nhất Hàng, Dạ Mặc Nhiễm gật đầu hiểu rõ.

 

Tiểu Võ nhìn bầu không khí có chút lắng xuống, vì vậy nhảy đến bên cạnh  Dạ Mặc Nhiễm hưng phấn khoe của.

 

“Mặc Nhiễm Mặc Nhiễm! Anh không biết trong lúc anh bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì đâu! Tôi cho anh xem cái này nè, anh đừng quá kinh ngạc cũng đừng ước được như tôi đó nha!”

 

Dứt lời, Tiểu Võ vươn tay ngưng kết ra cầu lửa, sau đó đắc ý nhìn Dạ Mặc Nhiễm.

 

Dạ Mặc Nhiễm nhướn mày, ngữ khí bình thản nói: “Là hỏa hệ à, thảo nào đầu cậu đỏ quạch thế, đúng là hợp thật!”

 

Tiểu Võ nghe được câu tóc đỏ thì giãy nảy lên: “Đừng có chê bai đầu tóc tôi! Tôi sẽ đi nhuộm lại! Lập tức nhuộm lại!”

 

Sau đó ý thức được đây không phải là trọng điểm, hắn liền bật người hỏi: “Làm sao anh biết hỏa hệ? Anh cũng là dị năng giả sao?”

 

Cả đám trong phóng khách bởi vì câu nói của Tiểu Võ mà đều nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm đang đánh boss vội bớt thời gian liếc mắt ngắm hắn một cái, sau đó nhớ đến mình đang chơi điện tử lại cuống quýt quay đi.

 

Tiểu Võ kích động lắc lắc cánh tay hắn: “Mặc Nhiễm, anh có phải không? Anh là hệ nào, nhanh bộc lộ tài năng cho tôi nhìn một cái đi!”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.