CHƯƠNG 130: CẬU ẤY KIÊU NGẠO
Hai ngày trước Dạ Mặc Nhiễm nhìn trong ngăn tủ có một bộ chế phục nhỏ, lúc ấy cảm thấy thật là muốn hỏi Phương Cẩm chế phục nhỏ như vậy sao anh có thể mặc được nhưng sau đó lại quên mất. Hiện tại thấy nơi này những người đang huấn luyện đều mặc chế phục mới nhớ tới mình từng vứt bỏ một bộ chế phục như vậy. Dạ Mặc Nhiễm đứng ở cửa suy nghĩ đến xuất thần, Hổ Tử nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm vội vàng chạy đến.
“Nhiễm thiếu gia sao cậu lại tới đây? Cậu đi một mình sao? Tên nhóc Tá Thỉ sao lại không ở bên cạnh cậu?”.
Đang suy nghĩ xuất thần lại bị Hổ Tử gọi về thực tại “Cẩm đâu?”.
Hổ Tử cười thật thà nói “Anh Cẩm đi tuần tra các phân đường, anh ấy chắc cũng sắp về rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy có chút tò mò mới hỏi thêm “Tổng cộng có bao nhiêu phân đường?”.
Hổ Tử trả lời “Tổng cộng có bảy cái, bốn cái ở khu C, ba cái còn lại ở khu B”.
“Cẩm phải nuôi nhiều người như vậy, thật vất vả”. Ծ_Ծ
Hổ Tử thật muốn kêu to là nhiều người như vậy nuôi anh Cẩm mới đúng, tuy là vậy nhưng cũng không thể để hình tượng vĩ đại của anh Cẩm trong lòng Nhiễm thiếu gia bị ảnh hưởng được. Hổ Tử chỉ cười cười cũng không nói gì thêm, Dạ Mặc Nhiễm đi dạo trong phân đường một chút, những nơi cậu đi qua mọi người đều cung kính gọi Nhiễm thiếu gia. Bất quá ngoại trừ những người đã theo Phương Cẩm lâu năm, những người còn lại có thật lòng hay không đều rất khó nói.
“Tại sao lại mặc chế phục? Chúng ta đâu cần che mắt tang thi, dù sao bọn chúng tấn công người là dựa vào khứu giác chứ đâu phải thị giác”.
Hổ Tử sờ sờ mũi “Đây là anh Cẩm ra lệnh, chúng tôi chỉ biết làm theo thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm thấy phương thức những người này huấn luyện đều giống như cách Phương Cẩm tập luyện trong rừng cây “Hổ Tử, hình thức huấn luyện này cũng là Cẩm yêu cầu sao?”.
“Không phải, đây là phương thức huấn luyện của Hắc Mộc hội nhằm tăng tốc đọ, trước kia còn có một sân tập bắn súng, bất quá trong thời buổi hiện tại dùng tang thi để tập bắn súng còn tốt hơn nên sân tập bây giờ không có ai sử dụng”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu “Tôi nhớ trước kia chơi dã chiến ở gần rừng cây nhỏ từng thấy Cẩm luyện tập như vậy”.
“Rừng cây nhỏ đó vốn là địa bàn của phân đường, mỗi ngày đều có anh em vào đó luyện tập, bây giờ nhắc lại thật nhớ ngày xưa”.
Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn Hổ Tử “Nói như vậy chỗ đó chỉ dành cho người trong phân đường huấn luyện, nếu như có người ngoài đi vào thì như thế nào?”.
“Những nơi huấn luyện của ban hội thường có cài đặt một số cơ quan, tuy nhìn qua khá đơn giản, nhưng nếu không phải người của phân đường mà tự tiện đi vào thì rất khó nói, cho nên những chỗ đó không cần người canh giữ, tôi vẫn còn nhớ trước kia có một tên nhóc chơi đánh dã chiến đi lạc vào chỗ đó, xém chút nữa đã phải bỏ một chân”.
Dạ Mặc Nhiễm nga một tiếng “Cẩm sao vẫn chưa về?”.
“Vậy…Nhiễm thiếu gia, hay là cậu đi nghỉ ngơi một chút, khi nào anh Cẩm về tôi sẽ thông báo ngay cho cậu”.
“Không cần, cậu cứ đi làm việc đi, tôi đi dạo một chút”.
Hổ Tử nghĩ dù sao Nhiễm thiếu gia đang ở trong phân đường chắc cũng không có gì nguy hiểm, kêu người đi thông báo với các nơi trong phân đường khi huấn luyện phải chú ý một chút tránh ngộ thương Nhiễm thiếu gia. Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở trên ghế nhìn đám người đang đánh nhau càng xem càng chán, vẫy tay gọi Hổ Tử, Hổ Tử vội vàng chạy tới.
“Ở đây có bao nhiêu dị năng giả?”.
Hổ Tử suy nghĩ một chút “Một đội tiên phong có từ bảy đến mười người dị năng giả”.
“Tiên phong? Chẳng phải mọi người đều ra ngoài làm nhiệm vụị sao?”.
Hổ Tử cười nói “Đương nhiên không phải, trong đường có rất nhiều người một mình, có một số người có dị năng một số khác lại bắn chuẩn đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, số còn lại ở lại đây phụ trách hậu cần hoặc phân chia thức ăn, còn có làm rất nhiều việc khác”.
“Vậy những người ở hậu cần không ai ở không sao?”.
Hổ Tử tự hào cười “Mmột tuần sẽ kiểm tra một lần, ai không làm việc sẽ bị loại trừ, nên đưa đi đâu sẽ đưa đến đó”.
“Vậy những người đó là dị năng hệ gì?”.
“Hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ, không gian, còn có rất nhiều dị năng khác”.
“Bọn họ đều rất lợi hại sao?”.
Hổ Tử không biết khái niệm lợi hai của Nhiễm thiếu gia là như thế nào, nếu so sánh với Phương Cẩm bọn họ chỉ giống như những người tập sự, chưa được tính là rất lợi hại. Hổ tử chỉ có thể ấp úng không biết nói gì. Dạ Mặc Nhiễm đứng lên đi đến giữa sân.
“Trong các người ai là dị năng giả thì đứng bên trái, không phải dị năng giả thì đứng bên phải”.
Hổ Tử đứng sau Dạ Mặc Nhiễm ra hiệu cho mọi người làm theo, Dạ Mặc Nhiễm cười khẽ giả vờ như không thấy hành động của Hổ Tử “Ở đây mọi người đều là tình anh của đường, là phân đường mà Phương Cẩm chú ý nhiều nhất, cũng là nơi cùng Phương Cẩm vào sinh ra tử nhiều nhất, nên hôm nay tôi muốn xem thực lực của mọi người”.
Có một số người ở phía dưới hai mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, Dạ Mặc Nhiễm lui lại hai bước “Để cho tôi xem năng lực dị năng của mọi người, ai lên trước?”.
Hổ Tử có chút bất an “Nhiễm thiếu gia, bọn họ đều là những người khá lợi hai, không biết Nhiễm thiếu gia muốn thử nghiệm như thế nào?”.
Dạ Mặc Nhiễm cười nhìn Hổ Tử “Vậy chọn một người cậu cảm thấy được, để cho người đó phát ra dị năng tôi sẽ biết”.
Hổ Tử nghe tá Thỉ nói Nhiễm thiếu gia cũng là dị năng giả, nhưng cũng chưa từng thấy qua thực sự nghĩ không ra một công tử được yêu quý cưng chiều thì có bao nhiêu lợi hại. Chỏ vào một thủy hệ dị năng giả “Tiểu Hào, cậu phát động dị năng vào tấm ván gỗ kia đi”.
Người bị chỉ đi ra phát công kích đối với tấm ván gỗ, khi gần chạm đến ván gỗ thì cột nước đột nhiên biến thành thật nhiều bọt nước rơi xuống, mọi người thấy cảnh tưởng này đều bị dọa sợ. Dạ Mặc Nhiễm thản nhiên nói.
“Chỉ có vậy thôi sao?”.
Tiểu Hào cảm thấy mất mặt cũng không làm qua loa như khi nãy nữa, liền tập trung phát ra dị năng lại cũng giống như trước chưa chạm được tấm ván đã bị biến thành bọt nước.
“Sơ cấp dị năng giả, cho dù có thể sử dụng dị năng thạch để tăng cường sức mạnh cũng không thể vận dụng dị năng hoàn thiện được còn lãng phí nữa, người kế tiếp là ai?”.
“Để tôi thử”.
Một người cao hơn Dạ Mặc Nhiễm, gương mặt cũng khá khôi ngô đứng ra. Hổ Tử nói với Dạ Mặc Nhiễm “Cậu ấy là Vương Cường, là băng hệ dị năng giả”.
Vương Cường phát động dị năng về phía tấm ván, trong nháy mắt tấm ván gỗ bị đóng băng. Sau đó trước mặt nhiều người băng trên tấm ván gỗ vỡ ra, Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn hắn “Băng yếu như vậy có thể đông lạnh được tang thi sao?”.
Vương Cường kinh ngạc nhìn tay mình, Dạ Mặc Nhiễm nói thẳng “Cũng là sơ cấp dị năng giả, còn ai có thể làm vỡ tấm ván này không?”.
Một người có lôi hệ dị năng như Phương Cẩm đi ra tung lôi cầu về phía tấm ván, trước tấm ván gỗ hiện ra một tầng sáng màu tím nhạt cản trở lôi cậu, sau đó lôi cầu từ từ biến mất, Dạ Mặc Nhiễm cười nhìn bọn họ “Nếu một lần có thể đánh trúng đầu tang thi chẳng những có thể làm giảm nguy hiểm, cũng có thêm thời gian, nhưng các người lại không ai đánh vỡ được tấm ván gỗ này”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Hổ Tử “Bọn họ đều là tinh anh?”.
Hổ Tử cũng không biết phải nói gì, những người phía dưới cũng bắt đầu xao động, một người không có dị năng cầm súng đi ra “Tôi không có dị năng, nhưng tôi bắn súng cũng không tệ, tôi có thể thử không?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn là một nam nhân gương mặt tuấn lãng, còn mang theo một loại mị lực của nam nhân. Dạ Mặc Nhiễm khẽ gật đầu “Đương nhiên”.
Người nọ giơ súng bắn về phía tấm ván, viên đạn chưa trúng tấm ván đã rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó một viên đạn được bắn ra trúng vào tấm ván. Dạ Mặc Nhiễm cười nhìn hắn “Cậu ăn gian, ai cho cậu bắn hai lần”.
Người nọ cũng mỉm cười nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Cũng chưa nói là không được, hơn nữa cậu cũng đã đùa giỡn mọi người, dùng dị năng ngăn cản dị năng, nếu vậy sao bọn họ có thể đánh nát tấm ván này được? Tôi chỉ tò mò là cậu ra tay như thế nào, nhanh đến nỗi chúng tôi không thể thấy cũng không biết là hệ gi?”.
“Cậu tên gì?”.
“Trần Long”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu “Cho dù tôi dùng dị năng, nếu bọn họ đủ mạnh tôi cũng không ngăn cản được, cũng vậy nếu tôi quá yếu sao có thể ngăn cản được dị năng của bọn họ. Được rồi, hôm nay mọi người cũng tự biết năng lực của mình như thế nào rồi, tang thi sẽ không bao giờ thủ hạ lưu tình với mọi người, hơn nữa tang thi ngày càng mạnh nếu mọi người vẫn còn yếu như vậy, tốt nhất đừng đi ra ngoài cứ trông cậy vào quân đội của quốc gia đi”.
Những người đó tuy rằng thấy Dạ Mặc Nhiễm thật đáng giận, nhưng lời cậu nói không phải không có lý nhất thời á khẩu không ai nói được gì.
Phương Cẩm đứng ở cửa nhìn nữa ngày, cậu kiêu ngạo sáng lấp lánh như vậy làm cho trái tim anh rung động không thể tự kiềm chế được, nhưng gương mặt vẫn như cũ không thay đổi.
___ta là dấu gạch cho biết đã hết chương này rồi___
Ngẫu Hồ sắp hy sinh rồi … thời gian ăn cơm cũng không có, đã hai ngày mà chỉ mần được có một chương .. m.n chịu khó vậy nhé… *cười toe*
Huyễn Đế: *chào mọi người* ta chỉ là một kẻ đi ngang qua thôi… lâu lâu ghé vào vậy đó…m.n đừng để ý, Lão Hồ *ôm* hảo nhớ m.n a~~~~~~~~~~~ lâu lâu ta vào ké phá hoại một chút a~~
Trí nhớ con cá vàng: Vơn, chỉ nhớ mỗi lão Hồ, cũng không có nhớ Cá vàng *tủi thân*