CHƯƠNG 131: VĨNH VIỄN ĐỀU PHẢI
Tiểu Võ vỗ tay chạy vào “Mặc Nhiễm, cậu thật lợi hại, cậu làm như thế nào vây?
Nếu tôi dùng dị năng cậu có cản được không? Hay là để cho tôi thử một lần được không?”.
“Vì mặt mũi của cậu tôi thấy hay là thôi đi” ╮(╯_╰)╭
Nói xong Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên cạnh Phương Cẩm “Làm việc xong rồi sao, nếu xong thì về nhà ăn cơm thôi, nếu chưa xong thì anh cứ làm cho xong đi, em chờ anh”.
Phương Cẩm gật đầu “Em chờ một chút” nói xong liền đi vào bên trong. Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn anh một cái “Anh để em lại đây thật sao, thật đúng là em càng ngày càng không đáng giá”. Ծ_Ծ
Tiểu Võ và Hổ Tử đều nghẹn cười, Dạ Mặc Nhiễm chỉ thản nhiên liếc bọn họ một cái “Tôi không đáng giá, vậy chẳng phải các người còn không đáng giá một đồng sao? Ai…thật đáng thương” ╮(╯_╰)╭
Hai người cười không ra tiếng lại nhìn nhau, đúng là trong mắt Phương Cẩm bọn họ không đáng một đồng.
“Nhiễm thiếu gia, cậu ngồi đây một lúc đi anh Cẩm đi tắm sẽ ra ngay thôi”.
“Tắm?”.
“Đúng vậy, anh Cẩm trước khi về nhà sẽ tắm một lần, tuy rằng bây giờ ngày càng thiếu nước”.
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy Phương Cẩm khiết phích như bây giờ phần lớn nguyên nhân đều do mình, Phương Cẩm thay đò xong đi ra “Đem đồ hôm nay mang về chia ra đi”.
Hổ Tử gật đầu chạy đi, Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm sau đó đi ra ngoài. Dạ Mặc Nhiễm đã không thể chịu được thái độ ngày càng lạnh nhạt của Phương Cẩm đối với mình, cậu ra giữa sân nói
“Mọi người nghe đây, ngày mai tôi bắt đầu đi làm nhiệm vụ với mọi người, mặt khác nếu có ai muốn tìm tôi để luận bàn thì tôi luôn hoan nghênh, còn có…”
Dạ Mặc Nhiễm chưa nói xong đã bị Phương Cẩm che miệng lại “Cậu ấy chưa nói gì hết” sau đó kéo Dạ Mặc Nhiễm đi. Dạ Mặc Nhiễm trong lòng cười to nhưng bên ngoài lại cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
“Phương Cẩm anh dựa vào cái gì mà tước đoạt quyền tự do của em? Em muốn đi ra ngoài nhận nhiệm vụ anh không cho em ở đây vậy em qua quân doanh của anh họ, với dị năng của em có bao nhiêu người muốn giành”.
“Bọn họ dám”
Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nhìn anh “Anh hung hăng với em”.
Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm, hai người cả nữa ngày cũng không nói gì, tiểu Võ đi theo phía sau nhìn bọn họ rồi nói “Tôi đi về trước, hai người từ từ nói chuyện”. ~(‾▿‾~)
Phương Cẩm không nói gì xoay người đi, Dạ Mặc Nhiễm tức giận đến giơ chân “Phương Cẩm rốt cục anh muốn gì”.
Phương Cẩm dừng chân lại nhưng không có xoay đầu “Em muốn làm gì thì làm đi”.
Nhìn Phương Cẩm đi Dạ Mặc Nhiễm sửng sốt cả nữa ngày “Cái gì… anh nói như vậy là mặc kệ em hay là không cần em?”.
Dạ Mặc Nhiễm quay về biệt thự Phương Cẩm đang nấu ăn, Dạ Mặc Nhiễm chạy vào ôm Phương Cẩm, sau đó từ không gian lấy ra rau quả, còn có thịt và nhiều gia vị khác, Phương Cẩm thấy cậu lấy đồ ra liền hỏi
“Muốn ăn món gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm liếc Phương Cẩm một cái sau đó dán mặt vào lưng anh cọ a cọ “Không phải là anh không quan tâm đến em nữa sao? Em muốn ăn cái gì còn quan trọng sao?”.
Phương Cẩm dừng tay đang cắt thức ăn lại, muốn nói gì đó với cậu nhưng lại nói không được, đành tiếp tục cắt thức ăn. Dạ Mặc Nhiễm từ phía sau đi ra phía trước ôm lấy anh.
“Bộ chế phục kia là anh giấu đến bây giờ sao, chẳng lẽ mỗi ngày anh ôm bộ chế phục đó rồi nhớ đến em?”.
Phương Cẩm nghe vậy mặt cũng không thay đổi, tránh khỏi Dạ Mặc Nhiễm một chút tiếp tục cắt thức ăn. Dạm Mặc Nhiễm đang muốn tiếp tục trêu đùa anh, nhưng vừa mở miệng cổ liền ngứa, buông Phương Cẩm ra chạy đến một bên liên tục ho, Phương Cẩm rót nước đứng một bên chờ cậu ho xong thì đưa cho cậu uống.
“Đi ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày “Đầu gỗ, đầu đá” sau đó uốn éo quay đầu bỏ chạy lên lầu ╭ (╰_╯)╮
Làm đồ ăn xong Phương Cẩm liền đem lên lầu, thấy Dạ Mặc Nhiễm ôm gối ngẩn người ánh mắt liền trầm xuống một chút “Ăn cơm”.
Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn anh một cái rồi lắc đầu, Phương Cẩm buông đồ ăn xuống, đưa tay sờ sờ trán cậu “Không khỏe?”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu sau đó ủy khuất nhìn anh “Anh không thèm để ý em, ngay cả nói chuyện cũng…khụ khụ khụ”.
Chưa nói xong lại ho khan mấy tiếng, trán Phương Cẩm bất giác nhíu lại, rót nước đưa cho cậu uống mấy ngụm, sau đó bưng bát lên uy đồ ăn đến bên miệng cậu. Da Mặc Nhiễm đẩy tay anh ra “Đau đầu, không muốn ăn”.
Sau đó rời khỏi sô pha đi về phía giường nằm xuống, Phương Cẩm đi đến bên giường buông bát xuống, kéo người trong chăn ra ôm lấy, lại bưng bát lên tiếp tục muốn uy cậu. Dạ Mặc Nhiễm ở trong lòng Phương Cẩm làm nũng.
“Em không muốn ăn, ăn không vô, hay anh đi nấu cháo cho em ăn đi”.
Phương Cẩm buông bát, để cậu nằm lại giường, chỉnh góc chăn lại cho cậu sau đó đi xuống lầu nấu cháo cho tiểu tổ tông ăn. Phương Cẩm vừa đi Dạ Mặc Nhiễm lại nhịn không được ho khan thêm mấy tiếng. Chẳng lẽ đi ra ngoài có một chút lại bị cảm sao? Nghe nói người bị cảm trong mùa hè là kẻ ngu ngốc.
Phương Cẩm nấu cháo xong bưng lên, ngồi bên cạnh giường thổi từng chút lại đưa đến bên miệng cậu, Dạ Mặc Nhiễm nhìn anh lắc đầu “Anh – uy – em”.
Phương Cẩm không hiểu nhìn nhìn cái muỗng lại nhìn nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm cười nhìn anh “Anh – uy- em”.
Thấy bộ dáng nghi hoặc của Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm lấy muống ăn một ngụm cháo, sau đó hôm môi Phương Cẩm đem cháo đưa vào miệng anh “Em muốn anh uy em giống như vậy”.
Phương Cẩm nuốt ngụm cháo Dạ Mặc Nhiễm vừa uy anh, sau đó dùng phương pháp đó mà uy cậu như vậy. Chẳng qua mỗi lần Dạ Mặc Nhiễm nuốt xong cháo lại không buông tha anh, ôm lấy Phương Cẩm lưỡi với lưỡi cùng nhau dây dưa hồi lâu mới buông ra, uy một chén cháo cũng tốn đến mấy giờ, môi Phương Cẩm đều sưng đỏ. Ăn xong muỗng cuối cùng Dạ Mặc Nhiễm mới từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy Phương Cẩm hôn sâu, Dạ Mặc Nhiễm luồng tay vào quần áo của Phương Cẩm, sờ đến chổ đang vô cùng nóng thậm chí khi vừa bị chạm vào liền run rẩy, Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ sau đó kéo Phương Cẩm ngã lên giường.
Dạ Mặc Nhiễm cảm nhận được mỗi lần Phương Cẩm cùng mình hoan ái đều cẩn thận cùng bất an, , thậm chí còn cậu còn cảm thấy Phương Cẩm giống như đang sợ hãi, nâng chân lên quấn chặt lấy thắt lưng của Phương Cẩm
“Cẩm, em là của anh, anh có thể yêu cầu, có thể giữ lấy em, có thể…làm theo những gì trong lòng anh mong muốn”.
Phương Cẩm hôn cổ cậu nhẹ nhàng cắn “Chuyện anh muốn làm cũng chính là chuyện em đang suy nghĩ”.
Dạ Mặc Nhiễm vuốt ve mặt Phương Cẩm, từng ngón tay chạm lên từng đường nét trên gương mặt anh “Cẩm, anh là của em sao?”.
“Vĩnh viễn đều phải”.
Dạ Mặc Nhiễm cười hôn anh càng thêm dùng sức “Cẩm, em hình như đã biết cái gì là yêu”.
“Ừ”
Phương Cẩm lần đầu tiên chủ động cở quần áo của Dạ Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng nõn non mịn, vết mổ trước đây đã không thấy nữa giống như chưa từng tồn tại, thân thể này, con người này luôn làm cho anh không thể tự kiềm chế, Dạ Mặc Nhiễm thỏa mãn trong ngực của Phương Cẩm, anh nhìn cậu vẫn chưa kịp cho cậu uống thuốc cảm. trong lòng ghi nhớ sáng mai khi cậu thức dậy nhất định phải cho cậu uống thuốc cảm, lúc này anh mới chậm rãi ngồi dậy xuống lầu ăn cơm chiều. Cũng may Dạ mặc Nhiễm nữa đêm tỉnh lại Phương Cẩm lập tức cho cậu uống thuốc cậu mới giảm ho được một chút. Chỉ là đôi khi sẽ ho hai ba tiếng, mỗi lần cậu ho Phương Cẩm đều sẽ không tự giác mà nhíu mày.
__ta chỉ muốn cho mọi người biết đã hết chương thôi___
Ngẫu Hồ dạo này sẽ bận việc không onl thường để edit nhiều chường được có thể một ngày chỉ edit được hai chương mà thôi, cũng có thể hai hay ba ngày mới ra chương mới được… Hồ gần thi tin học goy, phải ôn thi, còn có chuẩn bị thi tốt nghiệp lần 2 cũng phải ôn thi, còn có.. còn có.. ôi vô số cái còn có *lau trán* .. nhưng sẽ cố gắng hoàn chương này sớm … Hồ cũng đang định lấp xong hố này sẽ lấp cái hố khác .. cơ mà chưa biết là hố nào đây, đang muốn làm bộ [ Minh Hậu Ngận Nhâm Tính] mọi người cho ý kiến đi *ôm m.n*
Huyễn Đế: lão hồ cố lên … dạo này ít onl lắm lâu lâu ghé qua đây sẵn đào vài cái hố cho nhà lão .. ka ka ka… *vỗ vỗ* lão Hồ cố lên *cổ vũ*