Nơi trước xe xuất hiện mấy đỉnh lều. Mỗi đỉnh đều có ánh sáng mỏng manh, ở giữa trại là một đống lửa. Một đám thiếu niên thiếu nữ vây xung quanh đống lửa thảo luận gì đó.
Thiếu niên bước xuống xe. Chạy đến chỗ đám người, cố ý ho khan vài tiếng để mọi người chú ý. Bọn Mục Siêu cũng xuống xe theo sau. Phi Ly được Tô Viện ôm, được bọc trong thảm nhỏ hạnh phúc thổi bong bóng ngủ.
Trong không khí tràn ngập mùi mỳ ăn liền. Tô Viện nhìn Phi Ly nhăn mũi nhỏ, tuy không tỉnh lại nhưng thân mình theo bản năng nhúc nhích về nơi phát ra mùi hương. Bé tham ăn này sẽ không là do ngửi thấy mùi mỳ mới chỉ bọn họ đi vào con đường này chớ?
……
Đến giờ cũng không nghĩ lại găp nhau vào lúc này.
Đám trai gái không biết đã ở trong này đợi bao lâu. Thần sắc ai cũng cực kỳ mỏi mệt. Rất ít người còn duy trì được loại sức sống của thiếu niên đã dắt bọn họ đến đây.
Lâm Kỳ Kỳ nhìn thấy bộ dạng Mục Siêu xuyên qua đám người, giống hệt như hình dáng của người đàn ông xinh đẹp trong giấc mơ của cô. Nhưng quanh thân của đối phương lại tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần, ở mạt thế lăn lộn thời gian dài như thế, mắt nhìn của mọi người đều thăng tắp bay vọt lên. Cho dù là Lâm Kỳ Kỳ xuất thân từ giai cấp trên cũng sẽ không bởi vì kêu ngạo mà đắc tội với người khác. Đây là thay đổi.
……..
Tần Miên cùng Kiều Viễn khai thông với đám người đội Trương Tĩnh, hai người đều là đàm phán viên rất giỏi, lúc nào cũng bày vẻ mặt hòa hảo.
Bên kia trò chuyện đến khí thế ngất trời, bên này đã bắt đầu nấu cơm. Bọn họ ai cũng không biết trong này tột cùng là có thứ gì, nhưng mọi người luôn bảo trì cảnh giác. Đội Trương Tĩnh bị mùi mỳ ăn liền che lấp, ngược lại khiến bánh bao đồ hộp của họ không bị ngửi ra.
Mục Siêu mờ mịt nhìn Lâm Kỳ Kỳ. Người con gái này càng lúc càng giống với trí nhớ của cậu. Vẻ ngoài lúc nào cũng dịu dàng như thế, thỉnh thoảng thể hiện chút tính tình khác lại cho rằng tình thú, với ai cũng nhỏ nhẹ ôn nhu nói cười, khiến ấn tượng của người ta đối với cô tang không ít. Nhưng bên trong……
Mà trạng thái hiện ra ngoài của Trương Tĩnh lại ngoài dự kiến của Mục Siêu. Hiện tại Trương Tĩnh trầm mặc rất nhiều, không hăng hái như trước kia, cho dù mạt thế đã tận bốn năm, nhưng khi y diễn thuyết vẫn làm cho lòng người ủng hộ nghị lực không bao giờ bị nhiễm bẩn. Trong mắt lại giấu diếm tính kế, lòng dạn lại càng sâu thêm.
Mục Siêu không biết rằng, Lâm Kỳ Kỳ sau khi tỉnh lại, dị năng đột nhiên tăng mạnh, được coi như công kích chủ lực của toàn đội. Trương Tĩnh cũng từ đó vẫn bị cô ta áp trên đầu, trong lòng hiển nhiên không vui nổi, y vốn còn muốn dựa vào Lâm Kỳ Kỳ đi căn cứ Tây Nam cầu chức vị. Cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Hai người bằng mặt không bằng lòng, người trong đội dĩ nhiên nhìn ra, hiện tại đội hai mươi người bị chia thành hai phe. Việc riêng tư cứ gợn sóng không ngừng.
Nếu như Mục Siêu biết được, khẳng định sẽ cười cực kỳ sung sướng, đó là kết quả mà cậu luôn mơ ước! Nghêu cò tranh nhau, nhìn hai bên lưỡng bại câu thương thiệt thích quá chừng à.
……..
Ăn cơm xong, Trương Tĩnh rất thành tâm mời Mục Siêu cùng Thẩm Sâm thương lượng làm thế nào để đột phá khỏi nơi những cây dương quái dị đang vây quanh này.
Tiểu đội của họ đã vào đây ba ngày rồi. Phía trước không có ánh sáng, ngay đến cả đèn pin cũng chỉ chiếu được bán kính 5m. Phía sau lại ngập tràn sương mù màu tím, tính ăn mòn rất mạnh. Hơn nữa ánh sáng không lọt vào chút nào.
Thẩm Sâm nhìn đống lửa, bề ngoài của hắn luôn là trầm mặc ít lời, dường như mọi quyết định đều sẽ nghe theo Mục Siêu.
“Nếu như mở một con đường giữa trung tâm rừng cây thì sao?” Mục Siêu cực kỳ ‘ngây thơ’ hỏi.
“Chúng tôi đương nhiên cũng đã thử qua, nhưng chúng tôi lại không có hỏa hệ dị năng giả. Mà lực lượng biến dị đó căn bản là bài xích việc tạo ra con đường. Có thể nói, cây ở nơi này đã hòa lại thành một thể, vì vậy muốn phá mở nó chẳng khác nào cùng toàn bộ con đường này phân cao thấp.” Trương Tĩnh thảy thêm miếng gỗ vào đống lửa.
Mục Siêu gật đầu, lại âm thầm nghĩ, khi cậu ở trên xe nghỉ ngơi, liền cảm thấy trong bóng tối có gì đó cứ kêu gọi cậu, chờ khi cậu tỉnh lại, liền nhìn thấy ánh mắt của con trai, giống như ánh sáng phía trước đen xoáy đến không thấy đáy. Mục Siêu rất kỳ quái với suy nghĩ con trai mình cùng con đường này nhất định có liên quan nào đó.Cho nên mọi người phải chạy sâu vào trong.
Trương Tĩnh nhìn Mục Siêu, dưới đáy mắt đều là kinh diễm cùng tham lam. “Không biết Mục đội trưởng có đối sách gì.”
Mục Siêu nhún vai. “Đã đi lâu như vậy. Chúng tôi cũng đụng phải sương mù tím kia, không ai có biện pháp nào. Dị năng giả hệ hỏa của bên chúng tôi chỉ có Tần Miên, các cậu cũng biết, năng lực của Tần Miên không đủ.”
Hừ! Ai biết được, mấy người lại không có biểu hiện! Trương Tĩnh bất mãn nhưng không nói ra. Mặt đầy vẻ ẩn nhẫn.
Mục Siêu nhướn mi nhìn tiểu tử Trương Tĩnh này - - người này hiện tại càng lúc càng không kiên nhẫn.
Thẩm Sâm cử động cổ - - giờ giải quyết hắn luôn?
Lắc đầu - - không cần, tên cặn bã này giữ lại còn có chỗ dùng.
Sh - - thật quá khó chịu. Thẩm Sâm đứng dậy, kéo Mục Siêu đứng lên theo. “Trời tối rồi, mọi người nghỉ ngơi thôi. Có việc thì mai nói.” Sau đó động tác lôi kéo chuyển thành ôm. Tú ân tú ái trước mặt mọi người đi đến lều trại của đội ngũ nhà mình phía bên kia.
….
“Chậc…” Trong tay Trương Tĩnh đột nhiên xuất hiện một phiến băng nhận, nhưng rất nhanh lại hóa thành nước.
Lầm Kỳ Kỳ từ tốn nhàn nhã đến gần y nói: “Tôi biết anh để ý tên đàn ông đó, đừng có nằm mơ. Ha.” Tiếng trào phúng cuối cùng làm cho đồng tử Trương Tĩnh co rút, rồi cũng nhanh khôi phục lại bình thường.
Trở lại lều, Lâm Thiến Thiến đang ngồi trên đệm hấp thu tinh thạch. Thấy y về, hấp thu xong viên cuối cùng thì đứng lên. Thiên kiều bá mị dựa vào trên người Trương Tĩnh. “Đây là thế nào? Ai chọc Trương đội trưởng của chúng ta giận nào?”
Trương Tĩnh vốn khó chịu nên muốn phát tiết, Lâm Thiến Thiến liền trở thành nơi trút giận siêu tốt, tuy rằng không phải dùng phương thức đánh.
………
Ở trong lều, cách xa như thế vẫn còn nghe được tiếng rên rỉ thở gấp từ phía bên kia khiến người khác chán ghét.
Mục Siêu bĩu môi, dùng tinh thần lực cản lại lỗ tai thú loại của con trai, tránh cho bị tạp âm quấy nhiễu. Mà bên kia Thẩm Sâm cũng làm vậy cho chị em Tô gia, nhất là “tai nghe” Tô Hàng còn chưa khống chế tốt thính lực.
Khiến Mục Siêu tương đối để ý không phải là sự thay đổi của Trương Tĩnh, mà là quan hệ của y cùng Lâm Kỳ kỳ cư nhiên chuyển biến xấu đến nước này.
Căn cứ vào tin tức Tần Miên cùng Kiều Viễn tìm hiểu, Lâm Kỳ Kỳ yêu kiều vốn rất dính người nhưng sau một đêm thì bản thân dường như thay đổi hoàn toàn, ôn nhu đối đãi với con trai trong đội, với con gái cũng tỏ ra khách khí. Không có yêu cầu ngạo mạn nào. Nhưng quan hệ với người dẫn đội là Trương Tĩnh lại càng tàn lụi. Mà bạn gái y lại là Lâm Thiến Thiến – em gái của Lâm Kỳ Kỳ.
……
Ở nơi mọi người nhìn không thấy, một cành cây nhẹ nhàng duỗi ra, người gác đêm mỏi mệt bắt đầu gật gù. Cũng không trông thấy nhánh cây đanh hướng dần về phía mình.
Lá cây màu lục, cành cây chậm rãi vòng quanh trên cổ người canh gác. Đỉnh ngọn sắc bén đâm vào da thịt trên cổ người đó!
Kỳ lạ là, cổ bị tấn công, người canh gác đang buồn ngủ vẫn không tỉnh táo lại. Ánh mắt người đó nửa khép mơ màng.
Cành cây giống như một cái ống hút, ở động mạch hút máu. Gân trên lá màu xanh nhàn nhạt cứ như mạch máu của người, nửa chặt nửa lỏng, một mực đồng điệu. Người gác đêm dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, thống khổ khi máu bị hút khô khiến hắn tỉnh lại từ giấc mộng về cô gái trong lòng, chỉ cảm thấy trước mặt biến thành màu đen, cổ đau đớn, muốn mở miệng hô to, nhưng tiếng gì cũng không phát ra được.
Hình ảnh duy nhất cuối cùng mà hắn thấy chính là mảnh lá xanh của cây dương, trên đó có ba vệt như vẽ ra một khuôn mặt tươi cười qủy dị.
Cành cây lại từ tốn lui về, im ăng như khi nó đến. Ngọn sắc bén cũng rời khỏi thi thể của người gác đêm, máu còn chưa được hút khổ theo cổ chảy xuống, nhuộm đỏ nơi hắn nằm.
….
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc la liên tiếp.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm bị đánh thức bởi thanh âm đó. Hai người xoa xoa cái cổ cứng ngắc. Tặng đối phương nụ hôn chào buổi sáng, sau đó đánh thức bọn nhỏ bên cạnh mình.
Lều bị gõ ‘bịch bịch’ rung lên, kịch liệt lay động. Thẩm Sâm nhíu mày, tiếp lấy khăn ướt Mục Siêu đưa lau mặt rồi đi ra khỏi lều, còn cẩn thận khóa kéo lều lại. Vợ hắn còn chưa tỉnh hẳn đâu nha! Tiểu Mộc đầu với vẻ mơ màng sao có thể để người khác trông thấy được!
“Sao thế?” Thẩm Sâm nhìn ánh mắt Trương Tĩnh thoáng chuyển, tâm khinh thường. Người này tâm tư không thuần, phải cẩn thận.
Trương Tĩnh đẩy đám người ra dẫn hắn vào. Ở giữa là một cổ thi thể, thi thể đã ở trạng thái nửa khô héo, trên cổ có một cái lỗ, máu khô cạn quanh miệng lỗ. Nơi dưới thân thi thể là một mảnh máu đã hóa đen. Mùi rỉ sắt thập phần gay mũi. Trương Tĩnh chỉ vào thi thể nói: “Đây là người gác đêm hôm qua của bọn tôi, dị năng lực lượng cấp ba.”
Thẩm Sâm chăm chú nhìn thi thể. Cho dù là thây khô, cũng không có gì quỷ dị mấy, chỉ có điều là mặt thi thể, thế nào cũng giống như đang cười tươi. Nhưng buổi tối không nói chi người bình thường, vài người bọn họ đều là cao thủ đỉnh cấp, không thể nào có người cười lớn mà không nghe thấy gì. Tuy rằng hôm qua có dùng chặn tai cho Tô Viện Tô Hàng chưa tháo ra, nhưng bọn họ ai cũng thời thời khắc khắc cảnh giác.
Nhìn đám người xung quanh, có người thất thanh khóc lớn, có người mặt đầy sợ hãi, có người hờ hững xoay đi. Hơi thở của những người này Thẩm Sâm đều cảm nhận được, bọn họ không phải hung thủ giết người này. Chỉ có một khả năng…..
Ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, con đường cây bạch dương này, đã rút nhỏ lại một ít.
“Sao rồi?” Mục Siêu ôm Phi Ly đi tới, bé con này hôm nay không biết sao cứ bám dính lấy cậu, giao ai ôm đều cũng mếu máo làm bộ dáng sẽ khóc đó. Mục Siêu đành phải ôm bé đến đây.
“Con đường nhỏ lại. Bên đây có người chết. Không biết phía trước có gì, nhưng chỉ có thể đi tiếp…”
“Vì sao! Chúng tôi phải đi!”
“Thả bọn tôi ra ngoài!”
“Mấy người vừa đến liền xảy ra chuyện, nhất định là mấy người giở trò quỷ!”
Muốn chạy à, thanh âm nghi ngờ nhau vang lên. Ba ngày bị nhốt làm cho tinh thần bọn họ lên đến đỉnh điểm, chết một người rốt cuộc thành một cọng rơm đè chết lạc đà. Đều là người trẻ tuổi, còn chưa có trải qua nhiều việc, tinh thần rốt cuộc không chịu nổi nữa.
(X: một cọng rơm đè chết lạc đà – cứ việc chất rơm lên lưng lạc đà, chất đến khi con lạc đà đã không đứng nổi nữa rồi khi đến lúc chỉ thêm một cọng rơm nữa thôi thì nó sẽ chết, cứ như tức nước vỡ bờ thui)
Có người muốn chạy ngược về, như điên lên nhằm hướng đầu đường chạy đi, không ai ngăn cản. Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của gã vang lên! Thẩm Sâm ngẩng đầu, sương mù tím kia lại gần thêm. Thanh âm kêu thảm dần dần yếu đi, sau đó im ắng không một tiếng động. Chỉ có người biến dị thị giác mượn ánh đèn xe, ánh lửa thấy được người kia từng chút từng chút bị ăn mòn, sau đó hóa thành một bãi máu thịt.
Một cô gái nức nở khóc. Tiếp theo là người thứ hai, thứ ba… Không ai chỉ trích họ. Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Chúng ta không thể lui về sau.” Thẩm Sâm muốn ôm Phi Ly, nhưng bé con tránh đi, không chịu rời khỏi Mục Siêu, Thẩm Sâm cũng chỉ đành thôi.
Mục Siêu nhìn xuyên qua đám người. Sương mù tím hôm qua còn cách bọn họ một khúc xa giờ chỉ còn khoảng mười mấy thước. Mọi người giống như bị lùa vịt. Bất đắc dĩ mà tiến về phía trước.
Là trùng hợp ư? Như bọn họ nói, rõ ràng phía trước không có gì xảy ra, cố tình bọn họ đến, lại có người chết.
Dường như có thứ gì đó đang âm thầm quan sát bọn họ vậy… Ý tưởng này nhảy ra, lông tơ trên toàn thân Mục Siêu đều dựng thẳng luôn. Lúc trước không để ý, nhưng hiện giờ cậu có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Cậu quay đầu nhìn Thẩm Sâm triệu tập mấy người Tần Miên, ngay đến cả hắn có tính cảnh giác cao như thế mà còn không phát hiện bị nhìn chăm chăm, hay là nói, chỉ nhìn một mình cậu thôi?
Không để ý đến đội ngũ đang loạn cào cào lên của Trương Tĩnh, cậu nâng bước đi đến chỗ người của bên mình. Hiện giờ tốt nhất là nên cùng mọi người tụ một chỗ.
Tô Viện sửa soạng lại dụng cụ làm bếp của cô. Một bên nhỏ giọng trề môi nói: “Ây dô? Loại cảm giác đó biến mất rồi.” Mục Siêu vừa lúc đi ngang qua người cô nhóc, nghe câu đó, lập tức ngừng bước.
“Con nói gì? Tiểu Viện con vừa nói gì?” Một tay ôm Phi Ly, một tay nắm lấy vai Tô Viện, sắc mặt Mục Siêu chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
“Có gì đó, từ hôm qua vẫn luôn nhìn con.” Bả vai Tô Viện đau nha, nhưng nhìn cha ngốc khẩn trương vậy, cô cũng không dám nói. “Nhưng con có hỏi Tiểu Hàng, Tiểu Hàng nói không cảm giác được, con liền tưởng là mình bị ảo giác.”
“Mục Siêu, em làm Tiểu Viện đau đấy.” Thẩm Sâm kéo tay Mục Siêu rời khỏi vai Tô Viện. “Sao lại kích động như thế chứ.”
Mục Siêu nhìn Thẩm Sâm, miệng khẽ nhếch, lại không biết phải nói gì. Sau đó thần sức phức tạp nhìn Phi Ly trong lòng. Thì ra hôm nay không chịu rời nửa bước là vì nguyên nhân này đi? Có ai đó đang nhìn chúng ta, cho nên con đã biết trước? Là vì con mà tới ư? Cho dù là con của mình, Mục Siêu sẽ không hoài nghi, nhưng sẽ lo lắng.
Thẩm Sâm nhìn biểu tình của cậu liền biết rốt cuộc cậu đang lo nghĩ cái gì. Chỉ xoa xoa đầu cậu, tiếp tục kêu gọi mọi người thu dọn đồ đạc.
…..
Sương mù tím càng lúc càng gần, hiện tại đã lấn đến phạm vị cảnh giác của bọn họ. Bọn họ đi, nó cũng lan dần về phía trước; bọn họ ngừng, nó liền buộc bọn họ đi về trước.
Mục Siêu khẩn trương ôm Phi Ly. Đằng trước càng ngày càng tối mù. Phi Ly không quậy quọ, rất im lặng ngồi trên đùi cậu nhưng lại im ắng đến nỗi không giống con nít. Nơi đó dường như có gì đó đang hấp dẫn cậu.
“Có ánh sáng! Phía trước có ánh sáng!” Xe ở trước đột nhiên truyền đến thanh âm vui mừng muốn khóc.
Là ánh sáng! Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tia sáng ở con đường này.
Phía trước, một luồng sáng từ phía trên chiếu xuống, tuy rằng mỏng manh, nhưng lại gia tăng niềm tin trong lòng mọi người. Đi về phía trước! Đằng trước nhất định có đường ra, trong lòng họ nghĩ. Nhưng sự thật lại không đơn giản như những gì họ tưởng.
………
Ngang khỏi nơi chiếu ra ánh sáng hồi lâu.
“Oành!” Chiếc xe phía trước không biết bị vật gì đụng ngã lăn. Người trong xe kêu thét, khóc la, rồi cuối cùng lại không còn tiếng động nào.
Trong bóng tối truyền đến âm thanh ‘sàn sạt’, dường như có thứ gì đó đang chuyển động, đang vây chung quanh.
Chiếc xe thứ hai đến cùng vị trí đó thì cũng bị đụng ngã quay cuồng. Mọi người rốt cuộc đã rõ, đây là tín hiệu dừng lại thông qua xe. Đành phải xuống xe. Nhóm con gái nhỏ giọng khóc lóc khiến mọi người càng thêm sợ hãi ở nơi quỷ dị này.
“Mọi người cầm đèn pin trong tay lên! Đi tới trước, mỗi người nắm chặt quần áo của người trước mình. Tốt nhất nên đứng cùng nhau! Chiếu đèn sáng lên bốn phía!” Giọng nói Trương Tĩnh đã khàn đi vang lên.
Cho dù sợ hãi, mọi người ngay lập tức làm theo, e sợ chính mình sẽ bị tách ra.
Mà Tần Miên dưới sự ra hiệu của Mục Siêu, quăng một hỏa cầu qua, nơi hai chiếc xe bị cản đến lăn lông lốc khiến máu trong mọi người lạnh lẽo.
Hai chiếc xe bị đụng đến dẹp lép, mà xe bên cạnh ngoại trừ là một khối lõm vào đến biến dạng, có bộ dáng như là bị thứ gì đó quấn rồi siết chặt! Hai chiếc xe bị siết như bánh quai chèo, không gian bên trong không dư ra tý nào cho người ta trốn. Bọn họ lại không thấy thi thể nào cả! Nhưng trên cửa kính xe, đằng trước xe… Bị một lượng máu lớn vẩy ra, nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.
Lửa, thiêu rụi.
Bốn phía ngoại trừ ánh sáng đèn pin thì không có gì khác. Ánh sáng đèn pin không có bao nhiêu ích lợi nhưng lại trở thành chỗ dựa duy nhất cho mọi người. Càng có nhiều người chạy về phía bọn Mục Siêu. Khóc la, nước mắt đầy mặt. Chật vật không chịu nổi.
Mục Siêu đột nhiên nghĩ tới, đây có phải là điều đầu sỏ ở sâu bên trong muốn nhìn, sự tuyệt vọng cùng khuôn mặt hoảng sợ của những người bước vào đây?
Đội ngũ rối loạn một hồi, rồi tiếp tục bảo trì đội hình.
Mục Siêu ôm Phi Ly, Thẩm Sâm đứng bên cạnh cậu. Phía sau là Tô Viện cùng Tô Hàng… Tám người lần lượt nhau, đi tuốt ở trước.
Tiếng vang quái dị khắp bốn hướng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa càng gần thêm…
“Không, không đúng, Tiểu Trương đâu?”
“Cậu không phải nắm cậu ta sao?”
“A, Tiểu Tống cũng không thấy!”
“Sao… sao lại không thấy. Tôi muốn về nhà…”
Bắt đầu có người mất tích.
Phi Ly bỗng dưng nắm lấy quần áo Mục Siêu. Y y nha nha kêu lên. Chỉ cần vừa chuyển động chân, bé lại kêu lên. Mọi người dừng lại, những người đi sau không rõ vì sao lại dừng lại tại một chỗ nguy hiểm như vậy.
Chỉ thấy Tần Miên đột nhiên nén lại ngọn lửa của mình. Sau đó mũi tên lôi quang của Thẩm Sâm bắn về phía đỉnh.
“Rầm rầm” thứ cứng rắn bị bắn rơi đầy trên đất, vì dính lửa nên hóa thành tro, một ít nện lên người những người khác.
Thế công của mũi tên lôi quang không dừng lại. Ngọn lửa cũng càng phát ra mạnh mẽ hơn, rốt cuộc, xuyên qua mặt trên bị che lắp của con đường. Từng mảng lớn mảng lớn lá cây bị thiêu cháy…
Ánh nắng mãnh liệt không bị chướng ngại chiếu thẳng vào, phía trước vùng chiếu sáng, tầm mắt bọn họ có thể thấy hết thảy.
“A!” Cả đội phát ra tiếng thét kinh hãi.
Tác giả có chuyện muốn nói: [nghi hoặc]
Ngàu đã tiến vào phạm vi không rõ của phó bản
Thỉnh chuẩn bị chiến đấu thật tốt ~