Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 29: Chương 29: [Phiên ngoại] Ghi chép đặt tên của Miêu Miêu




Sau khi Cố Giai qua đời, Thẩm Mục liền nhận nuôi đứa nhỏ, vì để danh chính ngôn thuận, còn tìm Chu Nguyên làm chứng, làm thủ tục nhận con nuôi.

Miêu Miêu là nickname của bé con. Tuy là một bé trai, nhưng lại có lỗ tai cùng đuôi của động vật họ mèo.

Nhớ đến lúc Miêu Miêu vừa được sinh ra, vốn toàn bộ phụ nữ đã võ trang đầy đủ thoáng cái liền bị đứa nhỏ manh manh bắt làm tù binh tước bỏ việc giữ hình tượng, Mục Siêu nhớ tới liền cười. Bất quá Miêu Miêu đã xác định danh hiệu là một tiểu manh vật.

Mọi người trong ‘Lôi Đình’ cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến chỗ Mục Siêu, quần áo nhỏ bình sữa cho con nít, chỉ có bạn không tưởng tượng ra được chứ không có thứ mà họ không lấy đến được!

Giản Thành cũng thường xuyên lui tới nhìn đứa nhỏ, thế nên Thẩm đại đại đại phát ghen tuông, đến tối lại ép buộc đủ kiểu với Mục Siêu. Đã hôn thì tuyệt đối không hôn mặt! Miệng Mục Siêu lúc nào cũng sưng vều đỏ thắm mọi người nhìn riết thành quen?

……..

Một ngày nọ, Nhị Hoàng cùng Quân sư đã tâm ý tương thông cùng nhau đến nhìn Miêu Miêu. Quân sư là cẩu khống, nhưng y cũng rất thích Tiểu Miểu Miêu có tai mèo đuôi mèo. Trên cơ bản lần đầu ôm được Miêu Miêu. Quân sư lịch sự nho nhã luôn mang hình tượng xa cách không quá năm giây liền lập tức sụp đổ!

“Miêu Miêu con nhìn này, ta là cha nuôi của con ~ còn kia là mẹ nuôi con đó ~ ôi oa ~ Miêu Miêu ngoan cười một cái hôm nay mẹ nuôi cho con toàn quyền sử dụng luôn nha … Phải rồi, cười tươi quá. Miêu Miêu….”

Nhị Hoàng trừ chuyện của Quân sư thì những thứ khác trên cơ bản là một người không chút kiên nhẫn nào. Thời gian chơi với Miêu Miêu dài như vậy, kiên nhẫn trong Nhị Hoàng sớm đã cạn bắt đầu ngồi trên mặt đất nhàm chán nhìn Quân sư dỗ Miêu Miêu. Sau đó suy nghĩ nhân sinh của bản thân, từ khi sinh ra đến lúc gặp gỡ Quân sư, sau đó lại nhớ đến lý do vì sao mình lại kéo Quân sư đến nhìn bé con! Mà không phải như lão đại nhốt Tiểu Cảnh trong phòng ba ba ba! Thật là ngu hết biết (Nhị Hoàng anh cư nhiên tự mình hiểu ra đấy à!).

Nhị Hoàng rảnh đến khùng bắt đầu nói năng lung tung: “Vì sao lại kêu là Miêu Miêu? Chỉ bởi vì có tai cùng đuôi mèo hả? Thế sao không gọi là Tiểu báo hay Tiểu hổ gì đó, nói không chừng đúng thật là một con báo hay hổ rồi, Tiểu Báo đến ôm một cái nè, kêu cái thì ai cũng ôm được thì không tốt lắm. Tiểu Hổ thì ngu lắm. Nhưng tại sao cứ phải gọi là Miêu Miêu? Nó lớn lên vẫn cứ kêu Miêu Miêu thì không ổn lắm ha?....” Anh cứ ngồi một mình tự lèm bèm, không biết đã bị Mục Siêu đến tìm họ ăn cơm nghe thấy hết.

Nhị Hoàng tuy bình thường nhìn không đáng tin nhưng lúc nói chuyện ngược lại cũng có lý.

Vì thế Mục tiểu gia vốn đã quên luôn nhiệm vụ của mình, mạnh mẽ quay đầu trở về lều bắt đầu nghĩ tên cho con trai.

Chưa từng đặt tên cho trẻ con hơn nữa nghĩ đến sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa đồng chí mới làm cha trầm tư suy nghĩ đến quên cả cơm nước.

Thẩm đại đại như gió tìm tới, phát hiện người yêu vì vấn đề nào đó mà phiền não nhất thời dở khóc dở cười. Làm chi mà gấp gáp như vậy. Đứa nhỏ mới sinh ra được bốn ngày thui. Tuy bộ dáng lớn nhanh nhưng cũng không đến mức giống như Nhị Hoàng nói.

….

Ăn cơm xong, Nhị Hoàng lôi kéo Quân sư ra về. Kỳ thật là trở về ba ba ba.

Mục tiểu gia triệu tập hội nghị gia đình, chủ đề hội nghị: vấn đề đại danh của Miêu Miêu; nội dung hội nghị: hỗ trợ Mục tiểu gia đặt tên cho Miêu Miêu. Mặc dù nói là tiếp thu ý kiến quần chúng. Nhưng nhiều người thì liền đặt loạn hỗn tạp thêm!

Tô Viện xem anime cùng tiểu thuyết quá nhiều, vì lẽ đó mà tên trong bụng là nhiều nhất, nhưng trong đám tên đó khi đặt lên người em trai nhỏ thì cư nhiên lại không thích hợp. Là biểu tượng manh vật của đội ngũ thì tên không thể quá lòe loẹt, cũng không được đơn giản quá, không thể quá ngốc, không thể quá quê… Một đống lớn không thể làm cho đầu mọi người đều bưng bưng!

“Tư Phàm?”

“Phi, tôi thì ‘Dạ bôn’.” (X: ‘Dạ bôn’ một bộ phim SX năm 2000 của màn ảnh Hoa ngữ, chả hiểu nữa ở đây có ý gì, ai bik thì chỉ ta)

“Aston Villa vs Arsenal?” (X: có liên quan đến đá bóng gì đó)

“Con trai lão tử là người Hoa! Không phải đấu tranh dân tộc!”

“Mục Thẩm?”

“Tầm thường quá. Sao không gọi Kiều Thẩm luôn đi?” (X: Kiều Thẩm – theo nghĩa QT thì ta đoán là ‘giả vờ thâm trầm’)

“….”

Căn bản không biết đặt gì luôn làm sao giờ! Mục Siêu ôm hân, quyết định ngày mai kêu tất cả mọi người lại đây cùng suy nghĩ! Nhiều người hiệu quả hơn! Thẩm Sâm nhìn người yêu nghiêm túc như thế, cũng không nên đả kích cậu.

Buổi tối nằm mơ đều thấy tên của con trai, còn liên tục bừng tỉnh mấy lần, viết xuống sau lại tự mình phủ định. Cha mới một cùng cha mới hai rất để tâm chuyện này.

………

Hôm sau, mọi người thấy hai người, đều là bộ dáng gấu trúc. Còn ngáp hoài.

“Hôm qua hai người đánh nhau hả? Đem bản thân biến thành như vậy.” Tiểu Cảnh tò mò. Nhìn thế nào thì Mục Siêu so với Thẩm Sâm còn ghê hơn, xem Thẩm Sâm ngươi ta chỉ hai mắt thâm đen thui.

Kỳ thực là do Mục tiểu gia vừa tỉnh, Thẩm đại đại có tính cảnh giác cao cũng lập tức tỉnh theo. Nhận ra không có chuyện gì, thật vất vả dỗ Mục Siêu ngủ lại, đương khi chính bản thân cũng lâm vào giấc mộng, Mục Siêu lại tỉnh! Lặp lại vài lần, Thẩm đại đại căn bản không thể ngủ nổi nữa! Vẻ đẹp hung tàn đã sánh ngang với quốc bảo gấu mèo rồi đó.

Vốn nghĩ rằng nhiều người thì sẽ tìm được cái tên tốt đẹp nhưng nào ngờ Mục tiểu gia phát hiện càng rách việc thêm.

Lạy trời, Lôi lão đại siêu ngu! Gì mà Mục Hổ rồi Mục Lôi Sư rồi Mục Sơn Báo thế mà gã dám nói ra miệng cơ đấy! Đó là con trai lão tử đó! Không phải sơn pháo nghen! (X: sơn pháo – nôm na là mô tả những tên đầu óc đơn giản, tầm thường, nói mà không thèm suy xét)

Nhị Hoàng nói nhiều kinh! Hắn yêu cầu nên lắng tai nghe rồi sau đó trong năm trăm từ đó tìm ra ba từ làm tên! Đòi mạng!

Quân sư lại theo cổ điển… Hơn nữa gì mà Mục Tử Mỹ, nào là Mục Thái Bạch… Thật sự là thích hợp à?!

Tiểu Cảnh cùng đại đa số người khác giống nhau, có sáng kiến thì không nội hàm, có nội hàm thì lại không dễ nghe, dễ nghe thì không đơn giản, rất đơn giản lại không sáng tạo… (X: cái đám ruồi này)

Giản Thành có một biện pháp, ở quê hương gã có một tập tục, cha mẹ liền ra khỏi cửa gặp cái gì thì đặt tên bằng thứ đó, sau đó bị mọi người bạo lực cản lại. Vạn nhất ra khỏi cửa gặp một đống *beep* thì sao! Còn nữa mọi người ai cũng hiếu kỳ, cha mẹ Giản Thành tột cùng là gặp cái gì mà đặt cái tên này cho gã. Nghe thế nào cũng không giống đồ vật này nọ.

Lật sách lật từ điển thì không có cơ hội rồi, ở mạt thế thì lấy đâu ra sách chớ! Cho dù có thì tên cũng giống những đứa con nít khác, quê mùa ngang ngửa Lôi lão đại lun rồi!

Cả ngày, mọi người cơ hồ đều nhìn thấy cái gì thì đặt cái nấy… Đầu óc Mục Siêu sàng lọc chọn lựa nhanh đến muốn chết QAQ mọi người không cần độc vậy QAQ chịu hết nổi ồi!

Kéo thân thể mệt mỏi, đầu óc rối nùi về lều. Dính vào giường, Mục Siêu liền không muốn nghĩ gì hết.

“Nha nha…” Miêu Miêu bò đến bên người Mục Siêu, tay nhỏ xíu nắm lấy tóc cậu lôi kéo đến trước mặt mình. Sao đó khuôn mặt nhỏ thơm thơm dán lên cọ cọ mặt Mục Siêu, mềm mại đến đặc biệt đã nha.

“Con trai yêu dấu, đại danh của con kêu gì bây giờ?” Chọt chọt mông trắng nõn của Miêu Miêu, sau đó cái đuôi nho nhỏ của Miêu Miêu quấn lên ngón tay cậu. Miêu Miêu bất mãn xoay người, dùng thân thể bé xíu cọ Mục Siêu, muốn chơi bay bay cơ!

Mục Siêu dùng hai tay giơ cao Miêu Miêu lên không trung, hai cha con mặt đối mặt cười tươi.

Thẩm Sâm vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng ấm áp vui vẻ này. Thẩm đại đại luôn mặt lạnh cũng không khỏi mang theo ba phần ý cười.

“Em nghĩ ra rồi!” Mục Siêu ngồi xuống. Bởi vì cậu đột nhiên nhúc nhích, Miêu Miêu nửa ghé lên người cậu không phản ứng kịp bị hất đến bốn chi chổng ngược lên trời. Tiếp đó còn lăn thêm hai vòng! Bé cuộn lại như một viên tròn tròn trắng nõn! Sau đó cái mặt béo núc cau lại. Thẩm Sâm tưởng nhóc muốn khóc, ai ngờ bé chỉ dùng hai tay dụi dụi mặt mình, sau đó cục tròn nhỏ Miêu Miêu cười tươi ~

“A Sâm A Sâm! Em biết phải gọi Miêu Miêu là gì rồi!” Ánh mắt Mục Siêu lấp lánh, ánh lên sự hưng phấn. Hạ phúc Thẩm Sâm căng thẳng luôn, móe - - Tiểu Mộc đầu trong dạng này thiệt ngon miệng quá đê!

Lấy ra giấy cùng bút, viết viết vẽ vẽ, Mục Siêu giơ giấy kích động nói: “Anh nhìn con có giống trái bóng nhỏ không, đôi mắt thì giống hạt đậu, gọi - - Đoàn Đoàn thì thế nào? Có phải hình tượng lắm hông?” (kỳ thật Mục Siêu cùng khuẩn tác giả vô năng trong việc đặt tên ╮(╯▽╰)╭)

Rõ ràng là buổi chiều em đã bác bỏ cái tên đó do Tiểu Hàng nói ra kia mà….

Thẩm Sâm dở khóc sở cười đẩy cậu trở về giường. Ép buộc lau mặt cởi quần áo nhét vào chăn. “Không chịu ngủ ngoan luôn hay sao?” Sau đó xoay người đi rửa khăn mặt.

Miêu Miêu bò sấp lại, có thể là do khí lực hai tay còn chưa đủ, không chống đỡ nổi, bé con ngưỡng mặt té vào trên gối đầu mềm mại, sau đó tay chân quơ loạn xạ muốn chui ra.

“A ô…” Miêu Miêu được Mục Siêu giải cứu phun mấy cái bong bóng nhỏ, khuôn mặt bé xíu hồng hào mềm mềm cực kỳ đáng yêu.

“Kêu Đoàn Đoàn nha?” Mục Siêu cẩn thận nhìn Miêu Miêu. Chỉ thấy độ hảo cảm của hai chữ này thấp hơn việc lăn vào gối đầu chơi… “Đoàn Đoàn?” Không phản ứng. Lại thử một lần nữa: “Đoàn Đoàn ~ đến chỗ cha nè ~” Miêu Miêu xoay người, đem mông hướng về phía Mục Siêu. Thật là thông minh nha!

………..

Tắt đèn trong lều. Tầm nhìn lâm vào một mảnh hắc ám. Bên người Mục Siêu lún xuống, sau đó một cánh tay lướt qua Miêu Miêu ôm cậu. Một nhà ba người ấm áp dựa vào nhau.

“Sao vẫn còn nghĩ mãi thế?” Thẩm Sâm thấp giọng hỏi. Miêu Miêu nằm giữa hai người đã ngủ say sưa. Nhìn bộ dáng phiền não của người yêu, Thẩm Sâm khe khẽ cười. “Anh hy vọng luôn có em bên cạnh, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không chia lìa nhau, Thẩm Sâm anh chỉ biết yêu mỗi Mục Siêu em, cũng không muốn rời khỏi em. Giống như hiện giờ vậy, anh đưa tay, là có thể ôm em vào lòng rồi.”

Gì… gì chứ… Đột nhiên tỏ tềnh à! Cũng may ban đêm không nhìn rõ, lỗ tai Mục Siêu đã đỏ bừng. Thẩm bạch si này, thiệt là, hơn nửa đêm còn làm tim tui đập nhanh….

“Đại danh Miêu Miêu gọi là Phi Ly có được không? Mục Phi Ly, Thẩm Phi Ly.” Nhẹ nhàng vuốt tóc người yêu, trong lòng Thẩm Sâm một mảnh mềm mại.

“Được. Phi Ly.”

……..

Sau khi tuyên bố tên Mục Phi Ly, mọi người đều cười ha ha.

Phi Ly lúc ấy rất ghét bỏ hai chữ này, bất quá nghe cha lớn nói khi đó cha nhỏ mém đã quyết định tên, Phi Ly yên lặng cảm ơn cha lớn đã giúp bé giải quyết cái tên đoàn tử không chút đặc biệt nào kia, còn thức thời khen cái tên này văn nhã lại có ý nghĩa thiệt là tên hay mà!

Trình độ đặt tên của cha nhỏ thiệt sôi gan nha… Nhưng bé cũng không dám nói ra, cha nhỏ của bé lỡ như tạc mao, khoảng chừng ba tháng đều không được ăn ngon đâu!

Tác giả có lời muốn nói: chương này không có dài lắm hen

Nhưng mà!

Tiểu bánh bao gì đó!

Là mèo con thì dễ cưng ghê ~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.