“Cô biết tôi?” Nét mặt Mục Siêu đầy nghi hoặc, trong lòng lại sóng cuộn biển gầm. Chẳng lẽ vật thí nghiệm này cũng trọng sinh? Sau đó vì vậy mà bị bắt tới đây?
006 mỉm cười lắc đầu, Mục Siêu thở phào một hơi, lại thấy 006 ngẩng đầu, mở lớn miệng, thanh âm khàn khàn từ cổ họng phát ra.
“Đinh --” Ninh Nguyệt Tân cùng mười người đi xuống. Vừa lúc nghe thấy tiếng của 006. Cũng nhìn thấy toàn bộ 006.
“Thật gớm ghiết!” Cố Giai một đoạn thời gian không trải qua nguy hiểm, bản tính lại hiện ra. Một câu này của cô ta, 006 đang kêu cũng chậm rãi cúi đầu, đồng tử như xà dựng thẳng hơi co rụt, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng, nhìn Cố Giai.
006 trước kia là người mẫu bị lừa đến đây, bởi vì ánh mắt có chút giống mắt rắn, nên thường dùng kính sát tròng che đi. Nhưng khi bị sở nghiên cứu đổi thành bộ dáng này, hận vô cùng, còn nói cô ta xấu, đó chính là vẩy ngược của 006.
Mục Siêu âm thầm lắc đầu, số kiếp của Cố Giai là đây.
“Bịch bịch bịch…” “Sột soạt…”
Đủ loại tiếng động truyền đến, cho dù Tô Hàng không nhắc nhở, mọi người đều dựa vào nhau, sắc mặt tái nhợt. bốn phía bọn họ đã bị sáu vật thí nghiệm vây lại.
Trước ngực từng vật thí nghiệm, hoặc trên quần áo, hay trên đầu, số mã màu đỏ khiến mắt mọi người đau đớn.
Hai tay Giản Thành không khỏi nắm chặt. Đối diện hắn là một nhóc con so với Tô Hàng còn bé hơn. Trên tay nó ôm một món đồ chơi xe lửa, ánh mắt mờ mịt, vốn thân mình là béo trắng nhưng giờ chỉ có đám vảy trải đều, mà chân lại là móng chim…
“Anh ơi… Em nhớ mẹ…” Vật thí nghiệm 017 mặc bộ đồ dài màu trắng nói… Tiếng nói non nớt làm cho mọi người trong đội đều không đành lòng.
006 phun ra lưỡi phân nhánh, “Mấy người không thể tiến thêm về trước. Nhưng, cậu ta thì cho tôi.” Cánh tay nửa nam nửa nữ phải chỉ về phía Mục Siêu.
“Không được.” Vài người trăm miệng một lời từ chối.
“Vậy xin lỗi!” 006 dẫn đầu công kích! Cái đuôi rắn to lớn mang theo đám rết của cô ta quét về phía mọi người. Mọi người nhanh chóng tránh đi, Thẩm Sâm hấp tấp chạy về phía Mục Siêu, ôm Mục Siêu né thoát. Mà Cố Giai đang cố gắng trốn ở giữa hoảng loạn nhìn cái đuôi rắn to lớn kia, toàn thân run rẩy, không có ai tới cứu cô, tránh không kịp, bị đuôi rắn quét tới một bên! Nặng nề nện lên vách tường cạnh thang máy.
Đám trùng rết bò trên miệng vết thương thật dài nơi bụng Cố Giai. Máu chảy ra.
006 yêu kiều mỉm cười, thu lại cái đuôi đầy trùng rết kia. Soạt xoay người nhắm hướng Thẩm Sâm cùng Mục Siêu.
….
Ngọn đèn trắng nhạt phản chiếu trận đấu này, Lôi Đình cùng Tiểu Cảnh với Nhị Hoàng và Quân sư, bốn người hợp lực đối phó vật thí nghiệm có chút giống bướm. Vật thí nghiệm này không có dáng ngoài rõ ràng, làm cho bốn người áp lực rất nhiều.
Quân sư tránh khỏi cái miệng lớn của hồ điệp, lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngán, vừa muốn nhắc nhở mọi người có khí độc, trước mắt đã thiên toàn địa chuyển.
“Quân sư!” Nhị Hoàng như điên lên chạy về phía Quân sư, phát hiện y còn thở, lập tức xoay người đối phó với hồ điệp. Tay chân Nhị Hoàng chạm đất dùng sức đạp một cái, móng sắc hung mãn chộp lên lưng hồ điệp. Tạo ra vài vết thương thiệt sâu. Chất dịch màu xanh lá trong suốt từ vết thương chậm rãi chảy ra, một mùi hương phân tán trong không khí.
Lôi Đình thừa cơ sử dụng lôi hàng (X: hàng ở đây là “giáng” – đánh xuống) khiến cả người hồ điệp cứng đơ, một bên cánh bị cháy sém hết nửa! Một nửa cánh kiên cường chống đỡ bay giữa không trung, ba người thứa thắng xông lên, mùi hương ngọt ngấy liền bay đến. Lôi Đình cùng Nhị Hoàng đứng gần nhất, mắt tối sầm, cứ thế ngã xuống đất. Tiểu Cảnh tiến lên, dùng khảm đao chém đứt cái cánh còn lại duy nhất trên người hồ điệp rồi mới ngã xuống cạnh Lôi Đình.
….
“Anh ơi, em sợ lắm.”
“Anh, đau quá.”
“Anh ơi, em muốn về nhà.”
“Anh ơi,….”
017 không ngừng kêu khóc, nhưng mọi người lại không dám lơi lỏng. Móng vuốt sắc bén của nó công kích về phía cánh tay của một người, rất nhanh, cánh tay người đó một mảng xanh tím hơn nữa có xu thế lan rộng…
Giản Thành cắn răng, cúi người xuống công kích đến sau lưng 017. 017 dường như phát hiện, chiếc xe lửa đồ chơi trên tay ném về phía Giản Thành ở sau lưng.
Dị năng giả phản biến dị thằn lằn bên cạnh vốn định nhân lúc 017 không để ý, cắn một ngụm, vốn không kiên dè nọc độc nhưng nháy mắt khi cắn lên thì lập tức tháo chạy. Gã không biết, 017 là vật thí nghiệm trải qua hơn nghìn lần dung hợp của gốc ngải Australia đặc biệt cùng độc rắn Lâm Hải vào con người. Cho dù đối với nhân viên nghiên cứu mà nói cậu bé chẳng qua chỉ là một bán thành phẩm, nhưng nọc độc của 017 thì thằn lằn không thể đối phó được.
Nháy mắt đã mất mạng.
Thủ hạ chết dưới tay 017 đã là sinh mạng thứ hai rồi.
Hai thành viên Phệ Huyết chết làm cho mọi người mang quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
Thương hại trong lòng Giản Thành sớm đã biến mất tăm. Sức nóng cuồn cuộn của hỏa cầu trong tay hắn giết đến đỏ cả mắt. 017 hình như rất bài xích loại nhiệt độ này, từng bước lùi về sau. Màu sắc ngọn lửa từ đỏ hòng dần dần chuyển sang màu vàng rực rỡ. Gân xanh trên trán Giản Thành nhảy lên, nhất định cưỡng ép tiến cấp!
Ngọn lửa cứ như bị áp súc dần nhỏ đi, nhưng uy hiếp đối với 017 lại lớn thêm. 017 cảm nhận được sinh mạng bị bức đến mức nguy hiểm, đành phải xông đến để tiên phát chế nhân (X: hành động trước để kiềm chế đối phương). Trong chớp mắt khi nó hành động, ngọn lửa của Giản Thành cũng áp súc hoàn tất. Chỉ thấy một ngọn lửa lớn từ bàn tay phừng phực về phía 017, khi lan dính trên người thì không thể nào dập tắt được. Giọng trẻ con của 017 thốn khổ ré lên. Tiếng rên càng lúc càng nhỏ, 017 chống cự không nỗi nữa liền ngã xuống đất tắt thở, Giản Thành rốt cuộc kiên trì không được cưỡng bách thân thể mình phải tiến cấp.
…
Băng mâu của Thẩm Lộ thẳng tắp bay đến chặn trước Báo ba đầu. Hơn nữa là ngay đầu phụ nữ ở chính giữa. (X: mâu ở đây giống như phần đầu nhọn của cây giáo)
Đầu phụ nữ kêu rít lên, không cẩn thận trống mất một chỗ. Thẩm Sâm nhắm chuẩn cơ hội, mạnh mẽ xông qua sự cản trở của báo ba đầu! Hướng về phía Mục Siêu cùng 006 phóng đến.
Bàn tay nam tính của 006 cầm một cây gai dài, gai dài đã vạch một vết thương trên người Mục Siêu. Có vẻ mỗi lần nó đều có thể đoán trước phương hướng mà năng lực của Mục Siêu sắp công kích. Sau đó hành động trước.
Mục Siêu lại lần nữa bị sự tấn công của 006 làm cho lùi một bước. Thân thể bắt đầu có chút choáng váng. Đầu óc vẫn còn rõ ràng tỉnh táo. Dường như vật thí nghiệm này không hề muốn giết chết cậu. Nghĩ đến câu nói lúc nãy của 006, khiến cậu vô cùng nghi hoặc. Mà thực lực áp chế cũng làm cho Mục Siêu cảm nhận được sự chênh lệch của mình với đối phương.
Sấm sét màu tím như cái lưới lớn, hung hăng chụp lên người 006.
Mùi da thịt cháy khét pha lẫn hương hoa bay ra. 006 chật vật ngẩng đầu. “Mấy người đúng là nằm ngoài dự kiến của tôi, nhưng mà nên dừng ở đây thôi.”
Tốc độ của nó tăng lên!
Tránh thoát khỏi thế tấn công của 006 vào chỗ yếu hại. Nhưng vẫn không né khỏi bị gai dài của 006 cắt qua da thịt. Cảm giác váng vất lại nháy mắt xông lên. Thẩm Sâm không thể khống chế bản thân mình, trơ mắt nhìn 006 hai tay ôm lấy Mục Siêu đang vô cùng mỏi mệt. Biến mất vào màn đêm trong lối đi hành lang.
……
Khi năm vật thí nghiệm toàn bộ được giải quyết, cơ hồ không có ai còn sức chiến đấu. Ninh Nguyệt Tân, Giản Thành sau khi bức bách tiến cấp thì hôn mê bất tỉnh. Bốn người Lôi Đình cũng hôn mê, phần lớn đều chết, Hầu Tử cùng Trần Giai Vũ hao hết tinh thần lực. Bên đội Phệ Huyết mất đi bốn chiến hữu. Hai người đàn ông đi theo Cố Giai một người chết một người trọng thương. Ngược lại chỉ còn Chu Hà là có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng tinh thần lực cũng không còn dư dả bao nhiêu. Tiểu đội Mục Siêu thì Mục Siêu bị bắt đi, Thẩm Sâm bị gây tê cả người giờ mới khôi phục, Thẩm Lộ Tần Miên cùng Tô Viện… tinh thần lực đều hao hết sạch sạch sẽ sẽ, trong khoảng thời gian ngắn không có năng lực chiến đấu.
Thẩn Sâm đứng dậy. Đem tinh thạch mình có đều cho Tô Viện.
“Anh đi tìm Tiểu mộc đầu.” Mặt hắn không chút thay đổi.
Không có ai phản đối. Lấy thực lực hiện giờ của họ, nếu như còn vật thí nghiệm đánh tới, vậy thì chỉ có chết.
Không ai ngăn cản. Bọn họ biết Mục Siêu đối với Thẩm Sâm vô cùng quan trọng.
Chỉ có nói câu “Cẩn thận” rồi nhìn Thẩm Sâm thân thể chưa hồi phục hoàn toàn thong thả biến mất trong hành lang.
….
Mục Siêu bị khóa chặt trong hai cánh tay của 006. Thân thể cậu trong một chút đúng là không tài nào nhúc nhích được, đầu óc nhanh chóng qua ánh mắt ghi nhớ lại đường đi.
“Tới rồi.” 006 đem Mục Siêu giờ như khúc gỗ đặt ở trước cửa một phòng thí nghiệm, nhìn cậu cười một cái. Xoay người rời khỏi. Cô nghe thấy tiếng động có người đuổi theo. Cho dù không thể giết chết, cũng không thể khiến cho kẻ đó phá hỏng chuyện tiếp theo được.
Cửa phòng thí nghiệm chậm rãi mở ra.
Ngọn đèn màu xanh lục chiếu vào phòng thí nghiệm, bên trong ống nghiệm siêu lớn đầy chất lỏng không biết tên, đủ loại vật thin nghiệm trong ống nghiệm ngủ say.
Cứ như có người triệu hồi, đôi chân cứng ngắc của Mục Siêu chậm chạp tiến vào phòng thí nghiệm, cánh cửa lớn phía sau cậu từ tốn đóng lại.
“Nhóc con, kinh ngạc hả?” Phía sau vang lên tiếng nói già nua của một bà cụ. Mục Siêu cả kinh, muốn xoay người lại, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích. Một chiếc xe lăn tự động từ sau cậu chạy đến.
Trên xe lăn là một bà lão tóc trắng xóa, có cảm giác cô tịch sắp chết. Mà làm Mục Siêu hoảng hốt không phải tuổi tác của bà, mà là bộ dáng.
Đó là một khuôn mặt của tang thi. Làn da xám trắng có nơi thậm chí còn thối rữa. Ánh mắt đục ngầu đã trở thành đỏ tươi. Khóe miệng luôn có nước bọt chảy ra. Nhưng nó lại không giống với tang thi bên ngoài! Nó có thể nói chuyện! Có tư duy của mình!
“Bà…”
“Ta? Ta là, hoặc nên nói ta từng là sở trưởng ở đây.” Lão tang thi chỉ vào quần áo của mình, mặt trên viết số 001.
“Những vật thin nghiệm kia là do bà…” Mục Siêu không biết nên dùng từ gì để hình dung sự điên rồ này.
Lão tang thi phát ra tiếng “ha ha” giống như từ ống dẫn truyền ra. “Phải…Là ta phạm phải tội nghiệt.” Xe lăn thong thả chạy về trước. Mục Siêu thoáng do dự, cảnh giác đi theo sau lão tang thi.
“Thật ra ta đã tính sẽ hủy đi cái sở nghiên cứu này, vì nó tồn tại chính là tội ác. Nhưng ngàn tính vạn tính, phó viện trưởng phát hiện ra tín hiệu bức xạ kỳ lạ ở Thái Hành Sơn, vì thế lén sau lưng ta lập đội tiến hành đào quật ở Thái Hành Sơn…” Có lẽ vì tuổi già nên lực bất tòng tâm, cũng có thể vì biến thành tang thi khiến nó phân tâm, lão tang thi đứt quãng nói, “Nhưng bọn hắn mang về cái gì chứ? Bọn họ nghĩ có thể tạo phúc cho toàn nhân loại, làm cho nhân loại chân chính đứng trên đỉnh cao, nhưng thật ra đó là đồ của ma quỷ!”
Lão tang thi thở hồng hộc. Hai người đi qua từng cái từng cái ống chứa vật thí nghiệm. Vật thí nghiệm này có nhân loại, có thú, im lặng ngâm trong dung dịch.
“Thứ mang về, chính là nguồn gốc của virus tang thi?” Mục Siêu nhìn những sinh mệnh đủ loại này nọ, thật lâu toát ra một câu.
Lão tang thi đi đến một cái bể cá siêu lớn, bên trong có một sinh vật giống như nàng tiên cá trong cổ tích, trước nó, số 002 cực rõ ràng.
“Đây là…?” Mục Siêu nhìn các xúc giác của sứa trong suốt ở trong tóc, thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp cùng đuôi cá màu xanh nước biển thiệt dài, “Nàng tiên cá” 002 ngồi trên tảng đá duy nhất trong bể. Nhìn về phía bọn họ, há to miệng. Vốn là cái miệng nhỏ xinh lại có hai hàm răng cực kỳ bén nhọn.
“Cậu nói đúng, đó chính là nguồn gốc của tang thi.” Lão tang thi yêu thương nhìn nàng tiên cá trong bể nước kia. “Nó là con gái ta…” Bàn tay già nua vuốt ve vách thủy tinh. “Bởi vì ta phản đối kế hoạch của phó viện trưởng, khi bùng nổ virus tang thi lần thứ nhất, ta cùng con gái cũng trở thành vật thí nghiệm đầu tiên.”
Cho nên bọn họ được đánh số 001 và 002!
“Vậy dựa vào việc bị đánh số, đều là những nghiên cứu viên cùng người nhà của họ vì phản đối thực nghiệm nên bị bắt.” Mục Siêu nghĩ đến 006 bắt cóc mình, cùng 017 luôn cầm đồ chơi kia.
“Bà đưa tôi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mục Siêu trầm mặc một hồi mới nói.
Lão tang thi chỉ chuyển động xe lăn, bấm mở một cái nút, mấy màn hình vuông xuất hiện trước mặt Mục Siêu. Có đội hữu ở trước cửa thang máy, có thành viên ở tầng ngầm số ba, cuối cùng, là cảnh Thẩm Sâm đang chiến đấu với 006!
“Bà thật sự muốn gì đây?!” Một khắc khi nhìn thấy Thẩm Sâm, Mục Siêu trợn to mắt. Cậu nhìn thấy người đàn ông đó bị móng sắc của 006 vẽ đến máu tươi đầm đìa, trái tim co thắt.
Ấn một nút khác. Phía trên bể nước, vách tầng mở ra. Bên trên treo bốn người. Đều thống nhất mặc áo blouse trắng, bốn người trên vách đó kịch liệt giãy dụa.
“Đây là người các người muốn cứu. Cũng là đám mang virus khuếch tán đến thế giới này.” Lão tang thi ngữ khí trào phúng, nhìn bốn người kia. Ba người nam nữ còn trẻ, một người đàn ông trung niên. Ánh mắt nó phản chiếu vẻ cừu hận.
“Chúng tôi không tính cứu bọn họ.” Mục Siêu thản nhiên nói. Lão tang thi trầm mặc một lát, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch cười: “Được, tốt.”
Đứng trước bể nước, nhìn bốn người kia, có một người cậu đã từng gặp, chính là người đàn ông trung niên đó, tại kiếp trước của cậu, tất cả những thực nghiệm liên quan của cậu đều là người đàn ông này động tay. Thân thể dường như vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn. “Bà vì sao đưa tôi đến đây?”
“Bởi vì thứ này.” Một viên đá màu đỏ óng ánh lặng lặng nằm trong hộp thủy tinh trong suốt. Tinh xảo đến nỗi khiến người ta vừa đưa mắt đã nhìn thấy rõ ràng. Rất khó tưởng được rằng nó là nguyên nhân biến con người thành một đám quái vật làm người khác khó chịu đến ghê tởm.
“Nàng tiên cá” nhảy lên, cái miệng lớn cắn rớt chân của một cô gái treo phía trên. Bọt nước văng tung tóe, bể nước trong trẻo nhanh chóng bị nhuộm một mảng đo đỏ, cô gái kêu thảm thiết, cầu xin tha cho, giọng nói khản đặc.
“Tha cho mày? Lúc trước con gái tao cũng cầu xin bọn mày, bọn mày có ai khởi tâm thương hại nó không?” Lão tang thi nhìn nàng tiên cá trong bể nước, vô cùng đau khổ. “Cầm nó đi đi. Bạn của cậu rất nhanh sẽ đến đây. Vật thí nghiệm nơi này càng lúc càng không chịu theo khống chế nữa rồi.” Ấn một cái nút, bốn người từ từ bị hạ xuống. Tiên cá hưng phấn cứ nhảy lên nhảy xuống vòng qua vòng lại trong bể nước, vách tường vại nước dày bị chấn đến hơi hơi rung rung.
Thân thể của tên đàn ông trung niên vốn run bần bật nhưng khi nhìn thoáng qua Mục Siêu, đột nhiên sung sướng reo lên. “Đó là vật thí nghiệm mang ngọc phải không! Thả tôi xuống! Tôi muốn nghiên cứu nó! Buông tôi ra!”
Nhìn tên đàn ông như không mạng mà cứ liên tiếp giãy dụa. Mục Siêu nắm chặt quyền. “Gã nói vậy là ý gì?!”
Lão tang thi chỉ nhìn thân thể của đám người tiến vào trong nước, sau đó gã đàn ông trung niên giãy dụa mạnh nhất bị nàng tiên cá cắn lên cổ. Máu đỏ tươi văng đầy tầm mắt. Ba người hoản sợ run lên, đấm vách thủy tinh, trên mặt đều là sợ hãi méo mó, mặt đầy nước màu đỏ. Cách vách thủy tinh vẫn ngửi được mùi máu nồng đợm.
Một người, lại một người nữa, ba người bị tiên cá hung tàn tha trở về. Máu tươi đã nhuộm đầy bể nước….
“Bọn họ chết chắc phải không?” (X: Ta không hiểu mấy nên ed bậy lun)
“Cậu nhìn tóc nó đi? Chính là kiệt tác của bọn chúng đó, đem các xúc tua của hải ong vàng cấy vào đầu con gái ta… Đó là loài sứa độc nhất trên thế giới…” Lão muốn khóc, lại vì biến thành tang thi mà không thể rớt ra giọt nước mắt nào….
“Vậy tôi? Chuyện của tôi là thế nào…”
“Cậu là người may mắn, là người duy nhất từ khi sở nghiêm cứu thành lập tới giờ. Cho nên một sô vật thí nghiệm rất ghen tỵ với cậu… Chẳng qua bọn ta phát hiện cậu cùng Hỗn Nguyên Châu có độ tương xứng đến 90%...”
Mục Siêu vuốt hoa văn nơi xương quai xanh, suy nghĩ, quả thật, Hỗn Nguyên Châu là cậu có được ngoài ý muốn từ một người xa lạ. Cho nên kiếp trước người đàn ông đó mới nhận ra cậu là người mang không gian….
……
“Anh lợi hại thiệt đó nha…” 006 lau máu trên cánh tay, dùng một con mắt còn lại nhìn Thẩm Sâm cười.
“Để tôi đi vào.” Thẩm Sâm cố gắng chống đỡ sự choáng váng của thân thể.
Khi bọn họ giằng co, trong cửa truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt.