Nguồn gốc virus ở trong tay, Mục Siêu muốn xoay người rời đi. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hô to của lão tang thi.
“Không!” Theo tiếng thét. Hồ nước to lớn nổ tung… Máu cùng nước theo tiếng nổ trào ra văng đầy trên các vách tường, thân ảnh lão tang thi nháy mắt bị che giấu.
Mục Siêu ở xa, nước tràn ướt giày cậu thì rút đi, cậu nhìn nước màu xanh lam, người cá mái tóc trong suốt hai tay chống trên mặt đất đuôi không ngừng vẫy đập. Miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thì ra đến cả thanh âm cũng không thể phát ra được? Mục Siêu đứng tại chỗ. Nhìn lão tang thi vì xung lực của nước bị quăng ngã rớt khỏi xe lăn chậm chạp lê lết đến chỗ của con gái. Đột nhiên một xúc tua màu đen quấn lấy thắt lưng bà ta, giác hút dính chặt trên người, Mục Siêu nhìn lão tang thi dưới mắt thường có thể thấy được da thịt đang khô kiệt đi! Người cá phát ra thanh âm tuyệt vọng, hai dòng huyết lệ chảy dài trên hai má nó.
Quái vật màu đen chậm rãi trồi lên, tám cái xúc tua như bạch tuộc ở phía sau nó từ tốn chuyển động oằn èo quanh người nó, hoặc giương nanh múa vuốt. Cho dù không có móng vuốt săc bén, Mục Siêu cũng không dám xem thường đám vật mềm nhũn đen thùi này.
“Mày chính là thằng nhóc đó….” Quái vật toàn thân đều đen đúa giống như một món đồ bị dính dịch, trên người còn có từng vòng hoa văn màu xanh lam. Mục Siêu mơ hồ nhận ra vị trí khuôn mặt nó. Chất nhầy tích tích rơi trên mặt đất, hình dáng khuôn mặt của người đàn ông trung niên dần lộ ra.
“Là ông!” Từ cửa truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của phụ nữ.
006 cùng Thẩm Sâm trước sau xông vào, nhìn thấy Mục Siêu cùng quái vật đang giằng co.
Quái vật với khuôn mặt cứng đờ còn nở nụ cười thật khiến cho người ta thấy không thoản mái. “À, là mày hả… Kêu là gì nhỉ… còn có Thẩm đại đội trưởng. Hôm nay đều tề tựu một chỗ ha.” Từ trong miệng cái thứ quỷ không ra quỷ phát ra giọng điệu tao nhã ngâm nga.
“Ông biết tôi?” Mục Siêu đề phòng hỏi.
Biểu tình Thẩm Sâm khi nhìn đến quái vật cứ như ăn phải ruồi bọ. Lắc lắc cánh tay, đứng bên cạnh Mục Siêu.
Người cá còn liều mạng giãy dụa trên mặt đất, nó rời khỏi nước liền sống không nổi, triệt để biến thành quái vật thủy sinh.
“Giáo sư… Tiểu Mạt….” trong mắt 006 phiếm bi thương. Cái đuôi rắn to lớn cứ vẫy qua vẫy lại, tự mình chấm dứt sự thống khổ của người cá. Mới tàn bạo nhìn chằm chằm quái vật.
“Mụ già kia cho là tao không biết kế hoạch của ả? Nằm mơ đi. Con gái mụ đã sớm rơi vào tay tao. Tụi mày hẳn là không biết ha? Mụ tự tay đem độc tố tiêm vào cơ thể con gái mụ…” Quái vật nhìn chằm chằm đám xúc tua trên người mình, “Nếu như không phải động tác mụ quá nhanh, tao cũng không biến thành bộ dáng như quỷ này! Nhưng cũng nhờ phúc ả, tao vốn bị trói buộc bởi não máy chủ giờ đã khai phá thành công. Ngay cả gien cũng không lập tức bị kiểm soát. A, mày gọi 006 hả, tụi mày nghĩ đám quái vật này nghe lời mày sao? Kỳ thật thì trước đó tao đã đem não máy chủ đưa vào trong đầu tao rồi. Tư duy của đám quái vật này liên kết với não chủ, cho nên, khống chế bọn nó, chính là tao đây!”
Nó giống như bị bệnh thần kinh cười lớn. Thẩm Sâm cùng Mục Siêu lấy ra bộ đàm.
“Này này! Có phải Trương đội trưởng không?!”
“Ây - - là - - không tốt! Đuổi theo…”
“Mọi người cố gắng tìm Giản Thành mau rời khỏi đây!” Mục Siêu hướng về phía bộ đàm gào thét từng lần từng lần một. Mà Thẩm Sâm cạnh bên cũng lớn tiếng thông báo cho Tô Viện, chạy mau.
Quái vật “ha ha” cười, “Tụi mày đứa nào cũng không rời khỏi được. Tao sắp chết, tụi mày phải theo chôn cùng!” Thân thể gã cũng không thể hoàn toàn dung hợp cùng với gien biến dị, vì vậy mới có bộ dạng ghê tởm như thế.
………
Như theo lời quái vật nói, hiện tại hai đội tuy đã tụ lại cùng một chỗ, nhưng không riêng gì vấn đề rời đi, ngay cả “truy binh” phía sau cũng là đống phiền toái.
Tô Viện thường thường sẽ quay đầu phóng ra vòi rồng, trong trận chiến vừa rồi cô bé đã nhảy đến cấp bốn, mà Tô Hàng tuy vẫn là cấp ba đỉnh phong, thính lực lại tiến bộ không ít, đội ngũ mấy chục người hoàn toàn chỉ có thể dựa vào dị năng của Tô Hàng phân rõ đường ra.
“Bây giờ, chúng ta có hai lựa chọn.” Tô Hàng chỉ về phía trước, ánh mắt bé lóe lên ánh sáng màu vàng, “Đi về trước, cách cửa ra không xa, ở chỗ đó có một cái cửa động, mà cái cửa đó lại ở trên đỉnh động. Chỉ cung cấp một cái thang để đi lên. Bên phải, là cửa thông gió, nhưng tốn thời gian mở ra.”
Bên phải tốn thời gian dài hơn, nhưng cửa thông gió một khi mở ra, lại cách mặt đất không xa. Nhưng bọn họ thiếu lại là thời gian….
Mọi người im lặng không biết nên nói gì, mặt đất hơi hơi chấn động, thứ truy đuổi bọn họ sắp đến đây! “Tôi dẫn dụ bọn nó rời đi.” Lão cốt đầu đi lên trước một bước, toàn bộ bả vai bên phải của gã lúc bắt đầu đã bị một vật thí nghiệm cắn nát. Theo gã đứng ra, vài thành viên đội Tia chớp cũng chậm chạp đứng bên cạnh gã.
“Lão cốt đầu, anh….” Lôi Đình nói không cảm động là giả. Hai người bởi vì chuyện của Tiểu Cảnh cùng Quân sư tranh chấp không ít lần mới tách ra, mà hiện giờ, lão chiến hữu hy sinh đi trước, tất cả những khó chịu trong lòng đều biến mất sạch sẽ.
Lão cốt đầu khoát tay một cái, bởi vì mất máu quá nhiều mà mặt tái nhợt không giống như lúc gặp gỡ đã khiêu khích. Lại vài người bước ra, đều là người trọng thương trong đội nhưng vẫn còn ý thức, nâng đỡ lẫn nhau, đuổi theo bước chân của Lão cốt đầu. Bóng dáng rời đi tiêu điều mà kiên định.
Tất cả mọi người đều biết, bọn họ không có khả năng sống sót. Bọn họ kiên trì không đến cửa động, cho dù tới đó, cũng không ai có khí lực trèo lên cái thang ở đó….
Vật thí nghiệm nhanh chóng đuổi kịp. Lần này dị năng giả ngụy trang Chu Hà phát động toàn bộ dị năng. Một người cao lớn, cái đầu là cẩu đối lưng lộ ra răng nanh sắc bén, cái lưỡi to dài mang theo nước bọt liếm láp lung tung khắp nơi. Mũi bọn nó ngửi ngửi bên trái thông đạo, bộ dáng cơ hồ thập phần nghi hoặc.
Chu Hà chờ đến thở cũng không dám, ngừng hô hấo nhìn một cẩu đầu nhân đang từng bước tiếp cận bọn họ.
Đột nhiên đầu kia thông đạo vang lên một tiếng súng, sau đó là tiếng người la lớn kêu cứu, nhóm cẩu đầu nhân vội vàng hướng về thông đạo đằng đó phóng đi!
Người trong thông đạo bên trái thở phào nhẹ nhõm, xoa mặt một phen, không biết là lúc nào, mặt bọn họ đã đầy nước mắt….
Giản Thành mang theo mọi người, trong tay nắm chặt tinh hạch, hướng cửa thông gió mà đi. Đó là một cái hang rào sắt chỉ to cỡ cổ tay con nít. Giản Thành hấp thu năng lương ít ỏi cuối cùng trong tinh hạch, trên tay ngưng tụ một quả cầu lửa màu vàng sáng lóe. Tần Miên tiến lên một bước, hai tay lót dưới tay gã, hai người cùng nhau tiến hành, màu của quả cầu lửa càng càng càng trắng, nhìn càng lúc càng lạnh, nhưng lưới sắt dưới ngọn lửa bị tan chảy thành nước thép đã nói cho họ biết sức nóng của ngọn lửa đó cao đến chừng nào.
Ổ khóa rất nhanh bị tan chạy hết. Mọi người theo thứ tự đi qua, hai người lại đem lưới sắt hàn chặt lại.
Con cẩu đầu nhân cầm đầu đột nhiên từ cua quẹo xuất hiện, hung hăng đánh vào lưới sắt, cẩu đầu nhân phát ra tiếng kêu bén nhọn. Mọi người nhìn nhau, giải quyết vật thí nghiệm đang kêu gọi đồng bọn của nó rồi hướng cửa ra chạy đi.
…….
Tiếng kêu của cẩu đầu nhận truyền đến chỗ Mục Siêu. Mặt của quái vật hiện ra càng thêm dữ tợn.
“Vận may của đồng bọn tụi mày cũng không tệ, cư nhiên chạy được? Vậy Thẩm đại đội trưởng cùng người yêu bé nhỏ của mày đến chôn cùng tao đi!” Lời còn chưa dứt, những xúc tua bạch tuột sau lưng nhanh chóng đánh úp đến, nước mực đen đúa vẩy lên quần áo của Thẩm Sâm, thế mà bị ăn mòn hiện ra một đống lỗ nhỏ.
“Nằm mơ.” Mục Siêu dùng khảm đao vạch ra một cái lỗ thiệt lớn trên thân thể quái vật, nhưng lại không có máu chảy ra. Chấy nhầy màu đen rất nhanh khép lại miệng vết thương.
006 tàn bạo tấn công về phía quái vật, cái đuôi rắn đầy trùng rết to lớn lưu lại trên mặt quái vật một vệt dài. 006 bị xúc tua cuốn lấy ném bay đi! May có Mục Siêu một đao chém đứt xúc tua, bằng không 006 liền sẽ bị hút khô giống như lão tang thi.
Chất nhầy này hình như không lưu lại được trên mặt quái vật. Thẩm Sâm lấy một mũi tên lôi quang bắn về phía đầu quái vật, lại bị xúc tua ngăn cản giữa đường! Tìm được nhược điểm của quái vật rồi! Xúc tua điên cuồng tấn công tới tấp, bảo vệ những phần xung quanh khuôn mặt nó!
“Công kích mặt nó!” Khi bọn họ chưa đến được B thị, bị tấn công bởi một vật thí nghiệm giống quái vật, nếu vẻ ngoài na ná nhau, vậy nhược điểm cũng không hơn kém bao nhiêu!
“Tụi bây biết rồi thì phải làm gì đây?” Thế tấn công của quái vật càng thêm mãnh liệt. Mực đen đúa văng khắp nơi, không ít chỗ đã bị ăn mòn thành một cái động. Nhất là những thứ dùng để chứa đựng! “Chết đi! Cùng ta chịu chết đi!” Quái vật gần như điên cuồng, tám cái xúc tua vẫn bảo vệ khuôn mặt ở trung tâm, mọi nơi vung vẩy.
Thẩm Sâm cùng Mục Siêu vừa muốn né tránh vừa phải tìm cơ hội tấn công, tinh thần lực của hai người tiêu hao cực nhanh. 006 đột nhiên xông lên, bốn cánh tay đem bốn cái xúc tua của quái vật chộp lấy ghìm chặt!
“A!” 006 bị ăn mòn kêu lên đau đớn. Mà gai độc của cô mang theo dịch hôn mê cũng theo xúc tua tiến vào thân thể quái vật.
Những xúc tua khác dần hành động chậm lại, Thẩm Sâm thừa cơ đem dị năng hóa thành từng mũi tên, mạnh mẽ bắn về phía bộ mặt của quái vật.
Mũi thứ nhất dừng lại trên lớp vỏ cứng bao bọc ngoài mặt quái vật, nhưng mũi thứ hai mũi thứ ba…. Giống như đạn xuyên qua thép, lực tiếp lực! Cuối cùng đem mũi tên xuyên mạnh về phía đầu quái vật….
“Oanh…” 006 cùng quái vật té ngã trên mặt đất, trên người cô tất cả đã bị ăn mòn thành những vết sẹo màu đen. Một khuôn mặt vốn quyến rũ giờ đã máu thịt mơ hồ.
“Tụi bây nghĩ rằng… tụi bây có thể….đi sao?” Quái vật trên đất không ngừng co quắp. 006 dường như muốn bò dậy, nhưng nửa phần sức lực cũng không có, liền bị ném qua một bên.
Không biết khi nào, những ống chứa trong phòng thí nghiệm đã chảy hết dung dịch, vật thí nghiệm từ trong dung dịch trượt theo ra.
“Hai người đi đi.” 006 gượng đứng dậy, đứng ở trước họ. Shh Shh phu lưỡi rắn. Những vật thí nghiệm kia cơ thể như trẻ con, không đứng thẳng nổi, đi lại tập tễnh, lại nghe theo sự chỉ huy của quái vật hướng về phía họ.
Thẩm Sâm cùng Mục Siêu liếc nhau, biết 006 hiểu rằng bản thân không sống nổi, cố ý lưu lại.
“Tôi muốn hỏi có phải tôi từng gặp qua cô?” Mục Siêu do dự một lát, vẫn hỏi việc mà cậu khi nhìn thấy 006 đã hỏi.
006 đưa lưng về phía họ đột nhiên cười, “Em trai à, bên ngoài chơi không vui đâu, mau về nhà thôi.” Sau đó nhắm về phía vật thí nghiệm đằng trước. Nếu như đem phá hủy đầu của quái vật, vật thí nghiệm lợi hại cũng sẽ không tổ chức tấn công người, ngược lại chúng sẽ công kích nhau!
Hai người Thẩm Mục nhìn bóng dáng của 006, xoay người chạy về hướng cửa, nơi đó tuy cũng có vật thí nghiệm, nhưng hai người cũng không có tâm ham chiến ngược lại dùng tốc độ cực nhanh chạy khỏi nơi này, phía sau là một đám người công kích. Hai người chạy về phía hành lang trước đó, may mắn tìm được ký hiệu bọn Tô Viện lưu lại.
“Oành!” Tiếng nổ mạnh vang lên. Cách bọn họ một khoảng không xa, hơi nước cuồn cuộn cùng nước biển tràn nhanh vào.
Trên trán Mục Siêu đều là mồ hôi, nhỏ xuống dính bết trên mặt khiến người ta khó chịu. Nhưng cho dù ánh mắt bị dính mồ hôi, cũng chỉ đơn giản lau đi là được.
Cả hai chạy rất nhanh, không khí trong lồng ngực càng lúc thiếu hụt, có thể nghe được hô hấp của đối phương. Chân dần mỏi rệu, trở nên nặng nề, giống như không còn là bản thân mình nữa, thể lực Mục Siêu sao có thể so với Thẩm Sâm, biên độ chuyển động của hai chân cũng từ từ biến chậm. Đáy lòng chạm rãi dâng lên sự tuyệt vọng.
Tay bị bắt lấy. Tay còn lại của Thẩm Sâm thì lau mồ hôi, cầm lấy tay Mục Siêu kéo chạy về trước. Trên tay truyền đến độ ấm của đối phương. Giương mắt, là gò má cương nghị của Thẩm Sâm, dường như có lại chút sức lực, Mục Siêu thở mạnh hào hển, chạy tiếp trong nước biển đã dâng đến qua mắt cá chân.
……
Vẫn hướng về phía trái về trước, hai người gặp cùng vấn đề như đội ngũ hồi nãy. Không có ký hiệu của Tô Viện ở ngã rẽ của con đường.
Thẩm Sâm nghiêng tai lắng nghe, con đường bên trái phát ra tiếng động nhỏ xíu, hình như là tiếng náo loạn của vật gì đó. Kéo Mục Siêu hướng phía trước chạy tới.
Vật thí nghiệm vẫn đuổi theo phía sau, đủ loại đủ kiểu tiếng gào, giương nanh múa vuốt muốn bắt giữ hai người trước mắt. Thông đạo này chỉ chứa được hai người đi nghiêng. Mục Siêu phía trước, Thẩm Sâm đi sau, tay hai người vẫn nắm chặt nhau.
Vật thí nghiệm đuổi tới cửa thông đạo, chen lấn nhốn nháo lại cho hai người tranh thủ thời gian.
Mà trước mặt hai người Thẩm Mục là một khối thi thể. Quần áo trên người thi thể bọn họ đã thấy qua, là người Phệ Huyết. Lại đi tới trước, thi thể càng ngày càng nhiều, mà trong đám thi thể ngổn ngang thi thoảng lại có xác của một cẩu đầu nhân, nhưng nhiều hơn là xác nhân loại bị cắn xé đến hoàn toàn biến dạng! Chỉ có thể từ quần áo mơ hồ nhận ra là người của đội nào.
Không có người đội bọn họ!
Nhận thức này khiến hai người thở phào nhẹ nhõm, giẫm lên máu đã loãng vì nước biển ướt sũng, ngửi thấy mùi máu tươi, chạy tới cuối thông đạo.
Đó là một cái động đá rất rộng lớn. Trước mặt bọn họ, có một chiếc cầu rộng khoảng một người đi, mà phía dưới, Mục Siêu nhìn thoáng qua, đè xuống cảm giác dạ dày sôi trào không dám nhìn lại nữa.
Đó là nơi xử lý thí nghiệm phẩm bị thất bại. Đèn sáng bốn phía, có thể nhìn rõ những sản phẩm thất bại có người, có thú, có thứ không rõ là gì tiến hóa thất bại nhưng cũng không giống là sinh vật, Bọn nó im lặng nằm.
Có những con trùng mềm to lớn trắng đục, chậm rãi ngọ nguậy trên thi thể. Sau đó há miệng, ăn….
Bên tai Mục Siêu có tiếng nổ, dường như nghe được rất rõ ràng thanh âm nhai nuốt của trùng mềm! Thật muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy sự ghê tởm này.
Cuối cầu thiết là một cái thang dây. Vật thí nghiệm phía sau đã đuổi kịp, thân thể trắng bóc khiến người khác nhìn mà muốn mửa. Bọn nó còn chưa phát triển trí tuệ, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh đuổi theo hai người bọn họ. Cầu thiết chỉ vừa cho một người, vật thí nghiệm trèo lên, cầu thiết nhanh chóng bắt đầu lắc lư.
“Oành!” Lại thêm một tiếng nổ.
Hai người vốn trèo tới thang dây liền thấy mực nước biển lấy tốc độ rất nhanh lan tràn. Hai chân Mục Siêu vốn không đủ lực, bị chấn động khiến chân lại không vững nổi, trượt xuống.
“Tiểu Mộc đầu!” Thẩm Sâm kiềm lại thân mình đang trượt xuống của Mục Siêu, giúp cậu một lần nữa cố định bản thân.
Bọn họ nhanh nhẹn hướng về trước, nước biển dần dần đuổi kịp, đám vật thí nghiệm bị xông tới rối loạn đã không còn là uy hiếp.
Đột nhiên bắp chân đau đến tê tâm liệt phế, Thẩm Sâm biết vì sao, cắn chặt răng, phòng ngừa bản thân kêu ra tiếng làm Mục Siêu phân tâm. Mục Siêu trèo tới được cửa động. Cậu muốn dùng tay kéo Thẩm Sâm, lại phát hiện đối phương nặng như nghìn cân. Xuyên qua màn nước biển trong suốt, Mục Siêu nhìn thấy bắp chân của Thẩm Sâm bị vật thí nghiệm cắn giữ, như xiềng xích dính chặt vào nhau!
Sắc mặt Thẩm Sâm tái nhợt, hắn biết chân hắn bị cắn gần đứt rồi.
“A Sâm!” Mục Siêu dùng sức kéo Thẩm Sâm, nhưng đối phương dường như muốn thoát khỏi tay cậu. Mục Siêu cắn răng. Cầm lấy khảm đao lặn vào trong nước biển.
“Tiểu Mộc đầu!” Thẩm Sâm đau đớn khó nhịn. Lại không thể ngăn lại hành động của người yêu.
Mục Siêu vào nước, đầu tiên là bổ về phía vật thí nghiệm đang cắn chặt Thẩm Sâm. Không có thương hại nào, chỉ có sự kiên quyết!
Thẩm Sâm chỉ cảm thấy trên đùi buông lỏng, dưới thân có lực đẩy lên trên cửa. Hắn không kịp suy nghĩ, hai tay mau chóng vói vào trong nước, giữ chặt cái người đã mất hết sức lực. Dùng sức kéo người ra khỏi mặt nước, kéo người vào trong lòng mình.
Hai người không kịp ôn tồn, nhìn khắp nơi, chỉ thấy đây là nơi cao nhất trên đảo nhỏ, cách đó không xa, có thể nhìn thấy Tô Viên trên thuyền đang kích động vẫy vẫy cánh tay với bọn họ!
…..
“Mục ca! Thẩm ca!” Tô Viện hô to, mọi người theo tầm mắt của cô bé nhìn lại, mới nhìn thấy hai người vốn có hy vọng sống sót mờ mịt nhất.
Mục Siêu đỡ Thẩm Sâm dậy, cậu đã hết sức rồi, Thẩm Sâm thì lại mất máu quá nhiều không còn khí lực, hai người nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía thuyền mà đi.
“Vẫn là làm phiền Tiểu Mộc đầu rồi nha.” Thẩm Sâm mỉm cười ghé vào lỗ tai cậu ngỏ giọng nói. Miệng vết thương của hắn bị nước biển rửa qua đau rát, nhưng Tiểu Mộc đầu để ý hắn như vậy đau đớn gì đó đều không còn nữa.
Thuyền càng lúc càng gần, mọi người chạy tới trong mắt hai người họ càng ngày càng mơ hồ.
……
“Em trai nhỏ ơi, bên ngoài chơi không vui đâu, về nhà đi thôi.” Dưới trời chiều, công viên nhỏ bị nhiễm lên một tầng vàng nhạt ấm áp. Người phụ nữ đeo mắt kính. Mỉm cười ngồi xuống nhìn cậu.
“Chị ơi, còn chị thì sao?” Cậu quay đầu nhìn chị gái vô cùng xinh đẹp này.
Chị lớn đưa tay, trên tay là một viên hạt châu cực kỳ đẹp đẽ. “Đây là mẹ em nhờ chị đưa cho em đó nha ~ bất quá chị tìm em lâu lắm mới tìm được đó.”
“Đẹp quá à!”
Xa xa có một nhóc con chạy tới, “Nè, Tiểu Mộc đầu chúng ta về nhà thôi ~ ”
“Đi liền ~ chị ơi gặp lại sau ~ ”
“Tạm biệt em ~ nhất định phải về nhà sớm đó.” Người phụ nữ xoa xoa đầu cậu, lòng bàn tay rất ấm áp.
Nhóc con kéo lấy cậu. Thì thầm: “Không được nhìn người khác, chỉ được nhìn tôi. Không được cười với người khác, chỉ có thể cười với tôi.”
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
“Không, không có gì! Đi lẹ đi! Có món tôm chiên cậu thích nhất đó!”
……
Tác giả có chuyện muốn nói: haizz ~╮(