Không có bất cứ sự ngăn cản nào, Sở Nhiên cùng Thẩm Dục đi thăm toàn bộ viện nghiên cứu ngầm, hai người bọn họ chứng kiến đủ loại thí nghiệm khác nhau, từ tang thi, động vật biến dị, thực vật biến dị cho đến người thường và dị năng giả.
Thậm chí ngay cả xác của những dị năng giả vì thủ thành mà tử nạn cũng chẳng thoát được cảnh chết không toàn thây.
Hai người bọn họ đứng trước một phòng giải phẫu, bên trong là một một nhóm người với người dẫn đầu là một nữ nhân, thí nghiệm thể bị giải phẫu là một di năng giả.
Dị năng giả này bị chói chặt trên giường kim loại, các ống dẫn chuyền vào rút ra luân phiên, những người nghiên cứu kia tay không hề run, rất vững vàng mà mổ xẻ dị năng giả này ra mà nghiên cứu.
Sắc mặt Sở Nhiên không hề biến chuyển, hắn đứng lặng ở đó chứng kiến toàn bộ quá trình một dị năng giả cấp bốn đỉnh cấp bị giải phẫu mà không gây tê hay gây mê.
Mọi đau đớn đều phải thừa nhận, thanh quản bị cắt đứt không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng chẳng biết những kẻ này từ đâu nghiên cứu ra thuốc ức chế dị năng khiến những dị năng giả bị bắt không thể tiến hành phản kháng.
Oán hận lúc này nặng bao nhiêu Sở Nhiên là người hiểu rõ nhất.
Hắn đi khắp viện nghiên cứu này nhưng không tìm thấy gã tiến sĩ, thế nhưng dù thế cũng không ngăn được hắn muốn phá hủy nơi này.
Sở nghiên cứu chính là một nơi không nên tồn tại.
Thẩm Dục không thích nơi này, y chỉ biết đây là một nơi ngập tràn sự tàn ác vô nhân tính, nhưng chỉ có tận mắt chứng kiến mới thấy đây là đại biểu của sự tham lam ích kỷ của nhân loại.
Hàng mày y nhăn chặt, nắm chặt lấy tay hắn kéo đi “Chúng ta đi thôi, không cần ở lại nơi này.”
Sở Nhiên không hề phản đối mà thuận theo y rời đi, tinh thần lực của hắn không hề thu về mà bắt đầu phá bỏ các thiết bị giam giữ vật thì nghiệm, đồng thời cũng thu vào một số giấy tờ báo cáo.
Hắn không tin gã tiến sĩ đó không có liên quan đến nơi này.
Khi hai người bọn họ trở về phòng ở được phân tới thì chuông báo động vang lên khắp sở nghiên cứu ngầm, Lương Nhân trong đêm vội vàng mặc quần áo chạy tới.
Gã ta hốt hoảng túm lấy nữ nghiên cứu viên trước mặt, đôi mắt trợn trừng đến muốn rơi ra “Các người nói những thí nghiệm thể đó đều chạy thoát rồi?!”
Lương Nhân tức đến mức thịt trên người đều run rẩy, gã nhịn không được mà giơ tay định đánh nữ nghiên cứu viên kia, thế nhưng nhanh chóng bị một dị năng giả thuộc đội dị năng của sở nghiên cứu giữ lại.
Hơi thở phì phò, gã giật tay mình ra mà chỉ thẳng mặt cô ta hét lên “Là các người nói với tôi thiết bị của các người tuyệt đối không vấn đề gì! Thuốc của các người sẽ không xảy ra sai sót! Bây giờ ai tới giải thích cho tôi, tại sao những kẻ đó lại có thể thoát ra?!”
Nữ nghiên cứu viên chỉnh lại phần áo bị nhăn nhúm của mình, giọng nói quen thuộc in hằn trong tâm trí Sở Nhiên vừa trong trẻo lại mềm mại vang lên “Lần này có người đột nhập vào quấy phá.”
Hít sâu một hơi cố kiềm nén cơn tức trong lồng ngực, gã gằn giọng nói “Có người đột nhập?! Các người nói với tôi có người đột nhập thì phải cho tôi bằng chứng! Hiện tại ai tới nói cho tôi phải giải thích thế nào với Mông Dã cùng hội dị năng trong căn cứ?! Các người có biết nếu bọn họ biết được thì...”
“Thì làm sao hả?” giọng nói âm trầm uy nghiêm của Mông Dã vang lên phía sau lưng gã.
Lương Nhân hoảng hốt quay người lại nhìn, không riêng gì cha con Mông gia mà ba đội trưởng của ba đội dị năng mạnh nhất căn cứ cũng đến.
Trong đó có Quách Tông, sắc mặt gã lúc này hốc hác tiều tụy do lâu ngày nghỉ ngơi không tốt, ánh mắt tinh anh luôn hòa nhã biến thành tối đen ngùn ngụt lửa giận.
Hai chân Lương Nhân run rẩy đến nhũn ra, gã nhìn Mông Dã mà lắp bắp “Mông... Mông Trung tướng... ngài làm gì ở đây?!”
Mông Dã ba bước biến thành hai bước trực tiếp túm cổ gã mà đánh, gằn giọng rít “Lương Nhân, mày giỏi lắm! Lúc đánh trận thì muốn chạy đầu tiên! Lúc an toàn thì dám đem người của chúng tao ra mổ xẻ!”
Lương Nhân bị đánh đến không giải thích được gì. Nữ nghiên cứu viên kia biết nếu không giải thích chắc chắn sẽ có chuyện lớn “Mông Trung tướng, ngài nghe tôi nói. Chúng tôi làm như vậy chỉ vì tương lai của nhân loại...”
Không đợi cô ta nói xong Mông Sơ đã đi lên nói “Các người có ai không mở miệng ra vì nhân loại, nhưng các người có thể giải thích cho tôi vì nhân loại tại sao lại có thuốc ức chế dị năng giả không?!”
Nói xong Mông Sơ ném ra một tệp tư liệu, trong đó là tư liệu của nghiên cứu thuốc ức chế cùng các nghiên cứu trên cơ thể dị năng giả.
Mông Sơ nói “Tôi không thấy các người vì nhân loại ở chỗ nào, thứ tôi thấy chỉ là việc các người đang hủy diệt nhân loại mà thôi. Bây giờ, tôi tuyệt không để cho những kẻ phản nhân loại như các người đi ra khỏi đây.”
Các dị năng giả từ bên ngoài nhanh chóng ùa vào, trên mặt bọn họ không ai không có vẻ tức giận, dị năng trên tay bọn họ không ngừng lại mà bắt đầu phá hủy nơi này, tuyệt không thể để sót bất cứu thứ gì sẽ đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh.
Mông Dã đi ra khỏi sở nghiên cứu thì thấy Lý Tinh vẫn còn đứng ở đó, nam nhân trung niên oai hùng phát chốc già đi mấy tuổi.
Gã đi đến đối diện cô rồi thở dài nói “Cũng nhờ cô Lý đây mà chúng tôi mới biết những điều ghê tởm này. Cám ơn cô đã giúp đỡ để chúng tôi biết được sự thật.”
Lý Tinh cũng thở dài mà bất đắc dĩ nói “Tôi cũng không phải người lo chuyện bao đồng, ngài không cần cám ơn tôi. Nhưng thật sự việc này tôi không thể cho qua, anh Sở dù sao cũng cho căn cứ Z một cái ân cứu mạng, gã không thể đánh chủ ý lên anh ấy như thế. Thậm chí tôi còn tìm được chút tư liệu gã muốn đem đội trưởng Quách của đoàn đội Hỏa Lang và Mông Thiếu tướng tới đây làm thí nghiệm thể, bọn họ dù sao cũng là những dị năng giả chiến đấu vì căn cứ, không thể để bọn họ chịu cảnh vạn kiếp bất phục như vậy được.”
Cả hai người bọn họ trong lòng sinh ra hận ý ngút trời, quả nhiên người không vì mình trời chu đất diệt.
Chỉ một câu này của Lý Tinh không chỉ trực tiếp chọc vào điểm mấu chốt của Mông Dã mà còn khiến Quách Tông ẩn mình phía sau nghe được.