Con đường đến hoàng cung trở nên ngắn dần khi hai người chung kiệu với nhau. Hôm nay Liễu An Lam lại mặt, bởi vì Tam vương gia là sư đệ của hoàng đế bệ hạ, nên lại mặt thì bắt buộc Liễu An Lam phải làm đúng những phép tắc khó khăn ở trong cung. Nhưng cũng không trách được, đây là do nàng ta tự chuốc lấy.
Chỉ có điều, Song Phi Yến và Lạc Khuynh chưa muốn tiến cung bây giờ, dù sao cho buổi lại mặt xong rồi nàng đi vào cũng được, sự vắng mặt của Đại Công chúa trong buổi lại mặt cũng bình thường, Liễu An Lam chỉ cần bưng trà mừng cho những vị hoàng tử và vương gia là được. Nhân cơ hội này, nàng cũng Lạc Khuynh đi dạo trong cung một vòng, rồi đến đình hóng mát, chẳng hiểu sao hai người không có chuyện gì nói nhiều, nhưng cứ đi như vậy bỗng cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.
Đi vào trong hậu hoa viên, tính dừng chân một chút để hai người ngồi nói chuyện ai ngờ thấp thoáng thấy bóng dáng của ba người, tứ hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử và thập tam hoàng tử đang ngồi trong đình nói chuyện. Thật ra trong cung chỉ còn lại vẻn vẹn từng này, những vị hoàng tử khác không xuất binh ra chiến trường thì cũng chết yểu khi còn nhỏ, những người còn sống là những người có nghị lực mạnh mẽ như thế nào. Không thể không trách hoàng hậu Thái Thu Nguyệt quả thật rất độc ác, ra tay không từ thủ đoạn nào, nhưng mà người bà vẫn luôn gắng bảo vệ lại là đại công chúa, nghĩ đến đây Song Phi Yến quay đầu nhìn vào tấm màn đang che khuôn mặt của Lạc Khuynh rồi suy nghĩ, hắn thấy nàng nhìn, đổi giọng nói thành nam giới, dịu dàng hỏi:
“Nàng không muốn đi vào sao?”
“Không có, ta đang suy nghĩ một chút chuyện”
Khẽ vén mái tóc của nàng qua một bên, rồi nói: “Có chuyện gì, nói ta nghe?”
Song Phi Yến chần chừ một chút, chuẩn bị nói ra thì không biết từ đâu, một bóng dáng nhỏ, mũm mĩn chạy thật nhanh đến ôm lấy chân của nàng, nàng cúi đầu xuống, thấy Tiểu Mặc nàng quên mất chuyện vừa nói, dịu dàng ôm Tiểu Mặc vào lòng, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của hắn rồi nói:
“Tiểu Mặc, lâu ngày không gặp”
Tiểu Mặc dù đã có da có thịt hơn trước, trắng hồng hào hơn trước, nhưng người vẫn rất nhẹ và nhỏ, đủ để nàng ôm vào người mà không có cảm giác gì. Tiểu Mặc không nói gì, vòng tay qua ôm cổ nàng, rúc đầu vào trong cổ nàng rồi thì thầm nói:
“Ta rất nhớ tỷ, sao tỷ không đến tìm ta”
Song Phi Yến chưa kịp phản ứng, Lạc Khuynh đứng bên đã khó chịu cực độ, giọng nữ nhân chua ngoa, đanh đá cất lên:
“Người là ai, mau bước xuống cho ta”
Nàng giật mình nhìn qua, rồi đi xa một chút, ôm Tiểu Mặc hướng về phía đình. Để đảm bảo an toàn cho Tiêu Mặc không bị kéo ra khỏi người nàng, nàng nhẹ nhàng nói:
“Thưa công chúa, đây là tiểu đệ của người, thập tam hoàng tử” - ý muốn nói, đây là đệ đệ của ngươi, đang còn rất nhỏ, nên giữ ý tứ, không nên ăn dấm chua.
Lạc Khuynh đã giận, lại còn nghe nàng nói mình là đại công chúa rất cung kính, cảm giác xa lạ, điều này làm hắn tức giận hơn, nhưng điều hắn quan trọng bây giờ, Tiểu Mặc đang ăn đậu hủ của nàng, và ánh mắt nàng chưa bao giờ nhìn hắn một cách dịu dàng như thế. Thần Tiểu Mặc, xong xuôi hết mọi việc, hắn nhất định cho tên kia ra đảo.
Sự kiện đại công chúa đi chưa bao giờ ra ngoài ấy vậy mà cùng quận chúa đi chung một kiệu, rồi cùng nàng tản bộ trong cung là một tin cực kì nóng hổi khiến nhiều người tò mà. Thậm chí họ còn kh tin vào mắt mình, không biết quận chúa có cái gì mà có thể khiến đại công chúa thay đổi đến chóng mặt như vậy quả là người không tầm thường.
Đi đến, Song Phi Yến chỉ nhẹ nhún chân khấu khiến các vị hoàng tử chứ kh quỳ xuống, vì ôm hoàng tử trên tay, sự thiếu lễ nghi này chẳng có ai trách nàng, bởi vì ba vị hoàng tử đang bận ngạc nhiên vì sự có mặt của nàng ở đây và người tỷ mà bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc, đại công chúa - Thất Thất.
“Phi Yến khấu kiến các vị hoàng tử” Một thân y phục đỏ thẫm diễm lệ nổi bật. Hình ảnh nàng cuồng vọng lại xuất hiện trong đầu, Thần Tâm Quân và Thần Du Lãng đã từng thấy qua nàng, giờ thấy nàng cung kính như vậy, bọn hắn có chút không quen, còn có vị Tam hoàng tử, mặt vuông chữ điền, không có nét dịu dàng như những vị hoàng tử còn lại, ngược lại rất lạnh lùng và xa cách. Bình thường hắn chẳng màng thế sự, nhưng thấy Tiểu Mặc nằm gọn trong vòng tay của nàng ta như thế, cùng với sự có mặt của đại công chúa bên cạnh, chuyện này không muốn để ý cũng không được.
Thần Du Lãng vốn luôn là người bình tĩnh nhất, vẫn nhớ lễ nghi, hơi cúi đầu, nói: “ Đại tỷ, quận chúa”
Lạc Khuynh nghe vậy, không thèm trả lời hay phản ứng, đi thẳng vào đình ngồi xuống ghế, đồng thời khi đi qua người Song Phi Yến, kéo nàng xuống ghế, nói duy nhất một chữ: “Ngồi”
Vì trên tay nàng còn có Tiểu Mặc nên ngồi xuống rất nhẹ nhàng: “Từ từ, khéo làm đau Tiểu Mặc”
“Hừ”- đánh chết nàng nàng vẫn đảm bảo được hắn hừ lên một tiếng cực kì khó chịu, nhưng hiện tại chưa lộ thân phận, vạn nhất không nên có gì phát sinh.
Sự quan tâm của đại công chúa đối với Phi Yến như vậy khiến bao người chú ý, để phân tán, nàng ngó lơ đi những người ở đây, hướng Thần Du Lãng hỏi:
“Sao các vị hoàng tử còn ở đây, hôm nay không phải là ngày tam vương phi lại mặt ư?”
“Đúng là chuyện tốt, chỉ là không hứng thú thôi” - Thần Du Lãng vừa đáp, bỗng Thần Tâm Quân cướp lời:
“Không hứng thú? Nhị ca, huynh cũng thật biết đùa, không phải lúc trước người rất có hứng thú với nhan sắc khuynh thành của tam vương phi hay sao?”
- - Không phải là Thần Tâm Quân bôi nhọ danh sự của Thần Du Lãng, mà hắn thẳng thắn chỉ ra lỗi sai, bởi vì khi nói Tam hoàng tử không hứng thú còn có người tin, đây là nhị hoàng tử và tứ hoàng tử thường xuyên đi đến các tửu lâu sang trọng nhất trong kinh thành, nếu nói về không đam mê sắc thì đúng là lừa người.
“Khụ, nói tránh nói giảm không bằng nói thật, quả thật ta đã biết trước quận chúa sẽ đến nên ta đứng đây chờ người rất lâu”
Tại vì sao luôn lấy Song Phi Yến ra làm trọng điểm bởi vì đại công chúa hỉ nộ thất thường không một ai dám đụng đến nàng, còn Song Phi Yến bọn hắn dù không quen lắm nhưng lần này thấy nàng đến đây với trạng thái cởi mở như vậy, hắn cũng tùy tiện trêu đùa một chút. Vừa nói xong, ai nấy cũng đồng loạt ho nhẹ, thậm chí còn có người “khụ khụ” vài cái thật lớn, đúng là nói dối không chớp mắt.
Tiểu Mặc thì rất nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên, liền nói:
“Tỷ tỷ, Tiểu Mặc không thích ở đây nữa”
“Ngồi nhiều không tốt, đi dạo đi” - Lạc Khuynh lên tiếng, công nhận hắn giả giọng rất giỏi, dù là giọng nói của nữ nhân nhưng vừa cất tiếng đều làm cho người đối diện khó chịu, và cảm giác như không ai có thể lại gần nàng.
Hai người lên tiếng cùng lúc, Song Phi Yến dù không thích, nhưng cũng không thể không đi. Nàng còn có chuyện muốn nói với Thần Du Lãng, nhưng chắc để dịp khác. Vừa mới bái kiến, sau đó vì câu nói đùa của Thần Du Lãng mà đồng thời ba người đứng dậy rời đi. Thần Tâm Quân không thể không vui, vỗ vai hắn cười ha hả:
“Đúng là chẳng bao giờ chừa cho ai mặt mũi”
Thần Du Lãng liếc nhìn hắn một cái sắc lạnh, không có cảm xúc gì, mở quạt, ngồi xuống đúng chỗ ban nãy Song Phi Yến ngồi, lạnh nhạt nói:
“Còn không phải do đệ ư?”
“Không đúng, có đại công chúa ở đây, chúng ta vạn nhất không nên lỗ mãng”- Thần Tâm Quân nhanh chóng ngụy biện.
“ Tứ đệ nay cũng biết lỗ mãng cơ đấy”
“...”
o0o
Vẫn là công cuộc đi dạo, nhưng nay lại có thêm một người nữa, đi không lâu thì có người bẩm báo rằng là đã xong xuôi, bây giờ mời đại công chúa và quận chúa đến tham gia. Trước khi nàng chuyển hướng Tiểu Mặc có nói:
“Ta muốn ở với tỷ” -Qủa thật khi rời xa nàng, cuộc sống hắn có tốt hơn, chỉ là hắn muốn ở bên cạnh nàng, ham muốn có một cảm giác đặc biệt đến mức hắn không muốn buông nàng ra. Lần này không phải nghĩ nàng là mẫu thân của hắn, mà là nàng cho hắn cảm giác hắn được là chính mình.
“sau ngày hôm nay, ta sẽ ở với đệ”
Lạc Khuynh dù là đại công chúa nhưng lại đi phía sau để quan sát, hắn thầm nghĩ, có nên cho Tiểu Mặc ra biên cương ở không, dù sao ở đấy có nhiều việc đến mức khiến một tiểu hài tử như hắn sẽ không có thời gian để nghĩ đến nàng nữa. Đúng vậy, nên chặt đứt suy nghĩ vậy sẽ an toàn hơn.
“Tỷ nói thật ư?”
“Tất nhiên là thật, ở trước mặt Thái Thu Nguyệt, đệ chỉ cần thân thiết với đại công chúa, như kiểu sinh tử không rời là được, còn lại để ta la”
Nghe vậy Tiểu Mặc và Lạc Khuynh đồng thời nhìn nhau,người nuốt nước bọt, người lại cười nham nhiểm....