Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

Chương 44: Chương 44: Tình cảm không rời




Cánh cổng lớn mở ra, một thân y phục đỏ, nổi bật kết hợp với một thân y phục trắng, phía dưới nắm tay một cục bông nhỏ tròn trĩnh dễ thương, khiến tất cả mọi sự chú ý nơi đây dồn vào ba người. nếu thật sự mà nói thì cả ba người đều có sức hút, trở thành tâm điểm chú ý cũng là điều bình thường, nhưng hôm nay là ngày lại mặt của tam vương phi, nếu như vậy thì không phải là đang cố ý công kích sao?

Bởi vì bưng trà thuận lợi nên Liễu An Lam cũng không so đo gì nhiều với nàng, nhưng trong lúc bưng trà nàng luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu thiếu nhưng mãi không thể nghĩ ra, ai ngờ sau khi ba người đi vào thì một dàn mỹ nam gồm các mỹ nam hoàng tử đi vào sau, lúc đó Liễu An Lam mới biết trong buổi lại mặt ngày hôm nay thiếu các vị hoàng tử, nói đúng hơn là các vị hoàng tử muốn nhắc nhở nàng, nàng vốn dĩ không đủ tư cách đi bọn họ có mặt.

Hiếm khi có mặt đông đủ và thân thiết như vậy, đặc biệt là Thất Thất cũng có mặt làm Thái Thu Nguyệt mừng rỡ ra mặt, Hoàng đế bệ hạ cũng vui mừng không kém. Hôm nay chỉ là bữa tiệc hoàng gia nên thương gia không có mặt, chỉ có Liễu An Lam là người ngoài cuộc, không thể không nói thân phận và địa vị ở Đại Hiên Vương Triều phân biệt rất rõ. Nên Liễu An Lam được gả vào hoàng thất là một chuyện vinh quang muôn đời.

Nhưng lại mặt cũng đã xong, vai trò nữ chính cũng đã hết, vai nữ chính lần này lại thuộc Song Phi Yến nàng vậy:

“Nhi thần khấu kiến bệ ha”

Nhìn những đứa con của mình tụ lại chung một chỗ, cùng với đại công chúa, người tiểu muội của Hoàng Đế cũng đến, từ trước đến nay chưa bao giờ có, ông thiết nghĩ, cuộc hôn nhân với Liễu Gia là một cuộc hôn nhân đem lại sự may mắn, ông gật đầu, rồi nói:

“Tốt lắm, Thất Thất, lên đây”

Trên kia vốn dĩ có một ghế cho đại công chúa ngồi, nếu là Thất Thất lúc trước thì hắn sẽ lên thật, nhưng bây giờ hắn ý thức được mình là ai rồi, nhưng vẫn giữ lại sự ngông cuồng và ngạo mạn ấy, chuẩn bị từ chối, ai ngờ Phi Yến từ sau nhưng nhéo hắn một cái rõ đau. Hắn đành theo lời nàng đi lên.

Đặc ân này với nàng chưa bao giờ có, đều khiến ai nấy đều hâm mộ không thoi. Ai cũng về đúng vị trí, chỉ có Tiểu Mặc vẫn theo nàng mãi không buông. Nếu so về nhan sắc, Tam vương phi luôn đứng đầu, nhưng xét về thần thái, thì Phi Yến hơn nàng mấy phần.

Thần Vu Phong hướng mắt qua nhìn nàng, thấy nàng chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, trong lòng hắn lại có sự chua chát khó tả. Chẳng hiểu vì sao lại như vậy, để trả lời cho câu hỏi của bản thân, hắn cứ nhìn nàng mãi.

Thái Thu Nguyệt cũng hướng nàng nói: “Xem ta, thập tam hoàng tử cùng ngươi có quan hệ rất tốt”

câu này giống như một lời khen, Phi Yến cũng mỉm cười đáp: “Đúng vậy, cũng là nhờ đại ơn đại đức của hoàng hậu, giúp Tiểu Mặc ngày càng tốt hơn”

Mấy khi thấy được dáng vẻ hiếu thuận của nàng, Hi vương gia cũng gật đầu hài lòng. Hài tử của ông, biết tiến, biết lùi, đúng là rất tốt.

Hài lòng với câu trả lời, Nàng vẫy tay để người ở ngoài bưng thức ăn vào. Sau đó lên tiếng:

“Đã lâu lắm rồi mới đông đủ như vậy, khiến bản cung quả thật rất vui”

Song Phi Yến mỉm cười, gật đầu, hướng Liễu An Lam kính rượu:

“Mong Tam tẩu có thể sớm sinh nhi tử, con cháu bầy đàn, giúp Đại Hiên ta ngày càng lớn mạnh”

“Đa tạ quận chúa, mời” - Hai người uống hết hai ly, trong đó có bao nhiêu tư vị.

Thế là bữa tiệc diễn ra rất thuận lời, hài hòa đến mức người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ai cũng yêu thương lẫn nhau, hợp nhất với nhau, nhưng nào đâu biết, đây là bữa tiệc cuối cùng cho sự thay đổi. Để bắt đầu một hành trình mới, hồi kết như vậy quả thật rất đẹp.

Bỗng Tiểu Mặc đứng dậy, rời khỏi vòng tay của nàng, thân hình bé nhỏ chạy ra đứng ở giữa điện:

“Phụ thân, Tiểu Mặc với đại công chúa tình cảm không rời, mong người có thể cho con ở cùng phủ cùng với đại công chúa

“Phụt...khụ khụ” - Tiếng ho sặc sụa của Thất Thất vang lên cùng cái nhìn kinh dị của mọi người, cái gì mà tình cảm không rời....dùng từ như thế này cũng gây sóng gió dư luận quá đi..

Hoàng đế không vì thế không bắt lỗi, ngược lại cười lớn:

“Con và Thất Thất có tình cảm khi nào? Tại sao phụ thân như ta lại không hề biết?”

Tiểu Mặc vừa sợ nhưng vẫn giữ bình tĩnh, và nghĩ cách nói của mình thế là tốt, có thể làm cho phụ thân đồng ý nên nói tiếp:

“Tiểu Mặc và công chúa vừa gặp đã thích, không bất luận là khi nào, chỉ cần nơi nào có công chúa thì nơi đấy Tiểu Mặc đều thích”

“Khụ Khụ” - Lạc Khuynh nghe, hắn càng ho lớn hơn. Hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, mới có chút tuổi mà đã biết nói lời mật ngọt, còn bịa chuyện của hắn.

Thấy nàng ho, chỉ có bệ hạ là quan tâm nàng, quay sang hỏi:

“Tiểu Mặc nói có đúng không?”

Tầng lớp da gà nổi lên, hắn nghiến răng bảo: “Đúng”

“Vậy trẫm cho phép con được chuyển sang phủ đại công chúa, dù sao tình cảm giữa con cùng Phi Yến rất tốt, sau này ta mong các con sẽ hòa thuận với nhau”-

Có được sự đồng ý dễ dàng như vậy, Tiểu Mặc lại vui vẻ chạy về ngồi gọn trong vòng tay của nàng, bỗng nhiên Lạc Khuynh cảm thấy có điều gì đó không đúng?

Hắn có cảm giác như phủ của hắn là một cái chợ, ai thích vào cũng được, mà lại theo xu hướng ở càng nhiều càng tốt, như vậy ai mới là chủ nhà đây, hắn chỉ vừa nói đúng nhưng đã đồng ý đâu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.