Trọng Sinh Ở Nữ Đoàn Tuyển Tú Làm Top

Chương 12: Chương 12




EditbyWoidimHouse

Đàm Mộng trong nháy mắt cảm xúc hỏng mất.

Cô cho tới bây giờ đều rất tự tin, tới chương trình này cũng là ôm một quyết tâm muốn ra mắt.

Cô chưa từng dự đoán được, cô sẽ có một ngày trong mắt của công chúng trở thành một nhân vật phụ để làm nổi bật người khác lên.

Đàm Mộng rốt cuộc cũng chân chính ý thức được quan hệ cạnh tranh của cô với Giang Diệp so với cô cùng những người khác còn kịch liệt hơn.

Nếu Giang Diệp có thể thuận lợi ra mắt.

Vì những lợi ích cân bằng, cô có khả năng rất lớn sẽ trở thành tuyển thủ bị loại bỏ.

Cô không cam lòng.

Cô đều vì cái gì nỗ lực 6 năm liền.

Cô chưa từng nghĩ ở nơi này dừng bước.

Cho nên Đàm Mộng cắn môi một cái, muốn vì bản thân mà đấu lại một lần.

Khiêu chiến hạng hai là cô ra quyết định ăn cả ngã về không.

Hạng sáu khiêu chiến hạng hai sẽ có đủ độ hot, nếu cô phát huy tốt đồng dạng có được thời khắc nổi tiếng.

Mà chỉ có vậy cô mới có thể không bị Giang Diệp hoàn toàn che đi mất.

- Đáng tiếc, đó chỉ là nếu như.

Đàm Mộng ngồi ở ghế khu thất bại, vì sự lựa chọn lúc xúc động của bản thân mà vô cùng hối hận.

Bên cạnh Lâm Tối nhìn thoáng qua cô: “Cô muốn khóc sao?”

Đàm Mộng lập tức quay mặt đi, cậy mạnh nói: “Không có.”

“Cũng là.”

“Ở chỗ này khóc không quá có lời.”

Lâm Tối nói, “Cô vừa mới ở trong máy quay không khóc đi, hiện tại ở chỗ này khóc, không có người nhìn đến.”

Đàm Mộng: “?”

“Bất quá cô ở trước máy quay khóc cũng vô dụng.”

Lâm Tối lại nói, “Sau khi thất bại mà khóc là hành vi của những kẻ yếu.”

“Lại nói lần này các fans hẳn là đã sớm không thích bộ dạng tràn đầy nước mắt thế này rồi cho nên cô dù khóc có vô cùng đẹp đi nữa cũng vô dụng.”

Phiền chết!

Cô không biết điều đó sao.

Cô chính vì biết điều này mới ở trên đài nhịn xuống nước mắt.

Ở trên đài mà khóc thật sự quá ngốc hơn nữa cũng dễ dàng có ác cảm từ người khác về minh.

Đàm Mộng vốn dĩ cho rằng Lâm Tối tới là để an ủi cô.

Không nghĩ tới người ta tựa hồ là cố ý đến trào phúng cô.

Đàm Mộng nhíu mũi một chút, nhỏ giọng nói: “Cho nên chị muốn nói cái gì?”

Cô nhìn thoáng qua bảng tên của mình, giống như Lâm Tối chỉ chú ý đến cô và Giang Diệp ở cùng một công ty.

“Chị cũng muốn hỏi về Giang Diệp sao?”

“Không, tôi chỉ là nghĩ, đến chừng nào cô khóc là thích hợp nhất.”

Đàm Mộng: “?”

Lâm Tôi cằm nâng lên, chỉ về năm vị trí ngồi được xuất đạo, “Nhìn đến bên kia sao?”

Cô thực nhẹ nhàng mà cười rộ lên, một chút đều không có sự uể oải của kẻ thất bại, “Chờ thời điểm cô ngồi lại được nơi đó hẵng khóc, lúc đó nước mắt của cô mới có giá trị.”



Nói thật, Giang Diệp không phải người có thực tâm để đồng tình với mọi người.

Cô tuy rằng có một chút nghi hoặc về hành vi của Đàm Mộng nhưng cũng không có hứng thú để tìm hiểu thêm.

Cô không biết Đàm Mộng vì cái gì mà phát huy thất thường.

Nhưng cô biết, nếu ở chương trình tuyển chọn không có đủ năng lực thì sẽ không có biện pháp để tiến xa hơn.

Giống như tình huống của Đàm Mộng vậy, bất luận kẻ nào cầu xin sự giúp đỡ từ phía cô sẽ đều không có hiệu quả.

Cho nên Giang Diệp chỉ nhìn về phía khu thất bại một cái rồi lại tập trung sự chú ý về lại trên sân khấu.

Chẳng qua, thu hình dài tận mười mấy giờ mà càng về sau càng buồn tẻ.

Giang Diệp xem cũng có điểm mệt nhọc.

《 Truy quang thiếu nữ 》 năm nay vốn dĩ không đến từ một khuôn mẫu nhất định.

Cho nên thực lực của phần lớn thực tập sinh được đưa tới cũng so le, không đồng đều.

Đoạn battle kích thích nhất đã qua, các thực tập sinh khác chính là không chủ động mà đứng lên cạnh tranh.

Mà đại bộ phận trình độ mọi người đều tương đối giống nhau.

Đặc biệt lại có Giang Diệp cùng Lâm Tối đối lập phía trước, phần biểu diễn các thực tập sinh khác càng khiến người ta thất vọng. Truyện mới cập nhật

Vài vị huấn luyện viên hiển nhiên cũng đã mệt mỏi, thời gian được nghỉ cũng phân ra khá nhiều lần.

Giang Diệp nhìn thoáng qua đồng hồ.

Hiện tại đã 11 giờ tối.

Kỳ thật tinh thần cô vẫn còn tốt, chỉ là luôn phải giữ yên một trạng thái ngồi cũng có chút mệt mỏi.

Thẳng đến lúc thực tập sinh cuối cùng lên sân khấu.

“Chào mọi người, chào các vị huán luyện viên.”

“Tôi là Trình Chân đến từ MX Giải Trí.”

Thời điểm nghe đến nghe cái tên này, Giang Diệp bỗng tinh thần chấn động, ngồi thẳng lại một chút.

Cô với cô gái Trình Chân này cũng có ấn tượng.

Bởi vì trong trí nhớ đời trước của cô, chương trình này đã được Trình Chân mang đến độ nổi tiếng khổng lồ.

Thời điểm vừa mới bắt đầu thi đấu, mọi người đều cho rằng tuyển thủ lần này chẳng ai có thể mang lại độ nổi tiếng.

Kết quả chương trình mới phát, các cư dân mạng ăn dưa đào ra, ở phần xét cấp bậc đầu tiên lại có thực tập sinh Trình Chân, là tinh nhị đại trốn nhà tham gia chương trình.

*Tinhnhịđại:Chỉconcủangườinổitiếng

Bố của cô ấy là một đạo diễn trứ danh mà mẹ là ảnh hậu đã giải nghệ.

Lúc này mới qua gần một nửa lịch thi đấu, là thời điểm cần độ nổi tiếng nhất.

Trong nhà Trình Chân mới biết tin tức này nhưng lại không có cách nào đưa cô ấy về nhà được, chỉ có thế dùng nhân mạch cùng tài nguyên của mình để khiến tiết mục xào nhiệt, lót đường cho sự nghiệp của cô ấy sau này.

Tính cách của Trình Chân cũng rất tốt, lại bởi vì có một chút tính tiểu thư ngốc bạch ngọt nên ở giới giải trí từ trước tới giờ không thích các em gái ngọt ngào, vạch ra một con đường đi riêng của mình.

Bất quá, cũng vì nguyên nhân này, Trình Chân không nắm bắt được vị trí Center.

Bởi vì cô ấy một đường đều quá thuận lợi.

Bởi vì tiếng tăm của bố mẹ trong vòng giải trí đều không tồi, duyên người qua đường của cô cũng ngoài dự đoán mà rất tốt, bất luận là gia thế hay cuộc sống đều không có điểm xấu gì, mỗi ngày đều thật vui vẻ còn lạc quan, cho nên fans cô ấy cũng trải dài.

Bất quá, nếu nói cô ấy chỉ dựa vào gia đình cũng không đúng.

Nhân khí cô ấy cao vì một nguyên nhân khác, chính là vì thực lực của cô ấy xác thật khá tốt.

Lúc Giang Diệp đang chìm trong hồi ức, Trình Chân đã khiêng một cái đàn cello đi lên.

Thực tập sinh trên dưới nhịn không được nhỏ giọng nghỉ luận.

“Cái gì vậy?”

“Là tôi đi nhầm phim trường sao?”

“Cái này giống như là của chương trình bên cạnh đi?”

Trình Chân lại không chút hoang mang mà hạ microphone xuống, kéo đàn cello, tự bắt đầu màn trình diễn của mình.

Giang Diệp: “......”

Cô trong nháy mắt còn tưởng mình đi nhầm vào hội trường âm nhạc gì đó.

Phần biểu diễn của cô ấy, kỳ thật từ các mặt nào cũng không giống thần tượng.

Rốt cuộc thì Trình Chân từ nhỏ học âm nhạc, vũ đạo đều không phải hướng phát triển của idol bình thường.

nhưng không thể không thừa nhận, cô ấy đem những điều bản thân am hiểu này trình diên ở sân khấu tuyển chọn cũng không có vẻ gì quá đột ngột.

Cô ấy lựa chọn một ca khúc trữ tình đang lưu hành, thực có thể chứng minh năng lực thanh nhạc của bản thân cô ấy.

Khiến người khác cảm thấy, nếu cô ấy không định nhảy cũng có thể hoàn toàn dựa vào vị trí hát chính mà góp mặt trong vị trí ra mắt.

Mà năng lực diễn tấu của cô ấy càng là dệt hoa trên gấm, làm người khác đang xem các thực tập sinh khác nhau biểu diễn hàng nghìn bài hát của các nhóm nhạc nữ khác rồi lại xem cô ấy, có sắc thái không giống nhau.

Biểu diễn xong, Trình Chân đứng dậy khom lưng.

Trần Nhất Minh nhíu hạ mi: “Em vì cái gì lại ngồi ở vị trí số 60?”

Trình Chân không hề nghĩ ngợi: “Bởi vì em không biết trình độ của mọi người thế nào nha. Em tự đánh giá bản thân, khả năng đại khái là tiêu chuẩn của hạng 60 đi?”

“Vậy ngươi vì cái gì không nghĩ khiêu chiến số ghế cao hơn càng?”

“A?”

Trình Chân dừng một chút, thực mờ mịt nói, “Bởi vì như vậy em mới có thể bảo vệ vị trí của mình, không cần tiến vào khu thất bại nha.”

Trình Chân thấy nhóm huấn luyện viên tập thể có một biểu tình không nói nên lời, sửng sốt một chút, không xác định hỏi, “.......Hẳn là tôi không lý giải sai quy tắc đi?”

Đích xác.

Giang Diệp nghĩ, căn cứ vào quy tắc, chỉ cần bản thân cho rằng mình hạng 60, chính là không có cách nào tuột hạng nữa.

Chẳng qua người bình thường sẽ không làm như vậy thôi..

Ai biết thời gian lên hình của hạng 60 có được phát hay không.

Nếu có được phát ra, người ngồi ở cuối cùng rất khó kéo được hảo cảm của người xem.

Trình Chân thoạt nhìn không giống tới để tham gia tuyển chọn.

Rốt cuộc đầy mặt cô ấy đều viết mấy chữ to đùng, trải nhiệm đầu tiên, thi đấu để sau.

Huấn luyện viên cũng dừng một chút:“.....Không sai đi.”

Trình Chân hỏi: “ Cho nên em được thông qua sao?”

“.....Đương nhiên.”

“Bất quá, năng lực thanh nhạc của em rất xuất sắc.”

“Nếu có thể thì hy vọng em có thể tự tin vào bản thân mình nhiều chút.”

Trình Chân lập tức vui vẻ mà cong mắt: “Cảm ơn.”

Cô đem đàn cello giao cho nhân viên công tác, vô cùng hào hứng mà về ngồi lại trên vị trí của mình, phảng phất có điểm như bảo toàn được hạng 60 là một điều rất ghê gớm.

Giang Diệp rất có hứng thú mà nhìn Trình Chân.

Ở trên đài biểu hiện ngôi sao rạng rỡ.

Ở dưới đài lại là một người ngốc nghếch, đáng yêu.

Loại nhân thiết này......

Giang Diệp nghĩ nghĩ, tựa hồ cùng cô có thể bổ sung cho nhau.

Nói cách khác, thực thích hợp cùng cô xào CP.

Hi~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.