Trọng Sinh Ở Nữ Đoàn Tuyển Tú Làm Top

Chương 13: Chương 13




Edit by Woidim House

*

Chỉ cần là chương trình tuyển chọn sẽ nhất định có CP tồn tại, không có cách nào tránh khỏi.

Mà theo Giang Diệp phỏng chừng, chờ đến sau khi chương trình phát ra, nhân khí của cô không ở vị trí xuất đạo thì cũng là những vị trí cao.

Đến lúc đó dựa theo độ phát triển sẽ bị tổ tiết mục cho lên hình với các thực tập sinh khác để tạo CP.

Không bằng trước khi vào vòng trong cô chọn một thực tập sinh thật tốt để ghép cặp.

Bởi vì đời này cô và Lâm Tối là hai biến số.

Từ lúc tuyển chọn bắt đầu, vận mệnh của mọi người nhất định đã sinh ra biến hóa.

Cho nên Giang Diệp hoài nghi những vòng trong sẽ biến hóa kịch liệt, cho nên dù biết tin tức từ đời trước nhưng cũng không thể là gì.

Trước mắt cô xem trọng vài người.

Tìm Lâm Tối cũng không phải không được.

Nhưng Lâm Tối đã có fans từ trước, đối với CP này có khả năng chưa có nảy sinh đã bị fans cô ấy bóp chết.

Cho nên Giang Diệp liền tính, Trình Chân xem như là một đối tượng thích hợp cho quan hệ hữu nghị này.

Hơn nữa cô ấy trong chương trình là lừa dễ--không đúng, là dễ ở chung nhất.

Quyết định chủ ý này sau, sau khi thu hình kết thúc, trở về khách sạn, Giang Diệp liền mời Trình Chân.

Trình Chân như là có điểm mệt nhọc, suy nghĩ cũng có điểm chậm chạp, sau khi nghe được lời mời của Giang Diệp suy nghĩ nửa này mới hỏi lại cô: “Cậu nói muốn cùng tớ làm bạn cùng phòng?”

Bởi vì hôm nay thời gian đã muộn, các thực tập sinh vẫn là trở về khách sạn ở, chờ đến ngày hôm sau mới đến ký túc xá.

Bất quá, các cô bị báo cho rằng, quy tắc chọn ký túc xá là dựa theo kết quả kì đánh giá đầu tiên.

Vậy nên thực tập sinh hạng càng cao sẽ được chọn càng sớm còn người ở khu thất bại sẽ được các huấn luyện viên xếp lại thứ hạng để lựa chọn.

Ký túc xá chia làm phòng một người, phòng hai người và phòng bốn người.

Bất quá Giang Diệp tính, đến Trình Chân, hẳn là vừa vặn sẽ chọn được gian hai người cuối cùng.

“Cạu là hạng nhất mà.”

Trình Chân có điểm kinh ngạc, “Cậu không phải có thể ở phòng đơn sao?”

Kỳ thật Giang Diệp cũng không phải không nghĩ tới chuyện ở phòng đơn.

Nếu là đời trước, Giang Diệp khẳng định sẽ không có chút do dự mà chọn phòng đơn.

Nhưng hiện tại lại không giống.

Giang Diệp nhớ tới lần tham gia tuyển chọn ở đời trước.

Tính cách của cô kỳ thật không thể nói rằng quá hòa hợp với tập thể, hơn nưa thái độ công ty đối với nàng không thể nói là quá tốt, cho nên mỗi ngày chỉ luôn có một mình luyện tập đến khi trời tối. Có một ngày cô đi tới cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt một mình.

Lúc chuẩn bị tiến vào cửa hàng, cô bỗng dưng nghe được, cách lan can không xa thế mà có người kêu tên cô.

Giang Diệp quay đầu lại nhìn.

Hình như là một trạm tỷ.

*Trạm tỷ (站姐) ý chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.

Cô thế nhưng lại có một trạm tỷ?

Khi đó chương trình mới được phát 2 kỳ.

Giang Diệp tìm kỹ từng giây được lên hình của mình, căn bản không nhiều cũng chẳng ít.

Thế nhưng lại có người có thể chú ý tới cô?

Giang Diệp ngây ngẩn cả người, liền đứng lại.

Cô nghe thấy vị trạm tỷ kia nỗ lực mà gọi tên cô, “Giang Diệp! Em phải kết giao nhiều bằng hữu! Phải nói thật nhiều! Nhiều để người khác phải nhìn thấy em mới được! Không cần sợ hãi! Chị sẽ luôn ủng hộ em!”

Năm ấy mùa đông rất lạng, âm vài đọ.

Nhưng của hàng tiện lợi có mở điều hòa, nước mắt Giang Diệp đã đầy nước.

Cô cầm trong tay cầm một hộp sữa chua tính tiền, nghe thấy chị gái bán hàng hỏi, “Làm sao vậy? Luyện tập qua mệt mỏi sao?”

Giang Diệp trầm mặc trong chốc lát, nói: “Thời tiết lạnh quá, đông lạnh.”

......

Trở lại hiện thực.

Giang Diệp cười tủm tỉm nói, “Bởi vì tớ muốn học nhạc lý của cậu nha.”

Giang Diệp nửa thật nửa giả nói.

Cô biết Trình Chân ở phương diện này có thiên phú.

Đời này làm lại từ đầu, cô muốn bổ sung càng nhiều kỹ năng cho bản thân.

Giang Diệp lại hỏi: “Hay là cậu đã tìm được bạn cùng phòng rồi sao?”

Trình Chân: “Này thật không có.”

Cô ấy nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy ở chung ký túc xá với người hạng nhất bây giờ cũng không có gì không tốt, nói, “Có thể nha, vậy quyết định.”

“Ngày mai cậu được chọn trước, nhớ lấy phòng có ánh sáng tốt nhất nha, cảm tạ đại nhân!”



Ngày hôm sau rời giường, Giang Diệp chỉnh trang lại nhan sắc của mình.

Một chốc nữa sẽ có mánh quay nên cô chú ý một chút.

Vì tránh cho tổ tiết mục trộng lần thời gian để cắt ghép ác ý, cô chia các vật dụng trang trí nhỏ vào các quãng thời gian khác nhau.

Cho nên, trước tiên cô phải chuẩn bị một đống các chiếc kẹp tóc và vòng nhỏ.

Để nếu xuất hiện tình huống xấu, fans có thể nhanh chóng phán đoạn được ra tuyến thời gian cụ thể, có thể giúp cô làm sáng tỏ hiểu lầm.

Một lúc sau các thực tập sinh đã tập hợp xong, dựa theo kết quả kì xét cấp bậc đầu tiên hôm qua mà chọn ký túc xá.

Trước tiên là năm người đứng đầu tiến vào ký túc xá.

Các thực tập sinh còn đang phân vân lựa chọn phòng đơn nào, lúc mọi người còn đang thương lượng với nhau, Giang Diệp đã trực tiếp đi vào một phòng dành cho hai người.

Các thực tập sinh còn lại: “?”

“Tình huống như thế nào vậy?”

“Làm hạng nhất phát huy phong cách của mình một chút?”

“Oa, tôi có điểm muốn cùng cô ấy ở cùng một phòng.”

“Tôi cũng muốn! Không biết ngày thường cô ấy luyện tập thế nào, muốn cô ấy giúp tôi chút.”

“uy nghĩ nhiều rồi, người ta là lão đại, nếu chọn phòng đôi chắc chắn đã chọn xong người ở cùng nha!”

Trong lúc nhất thời mọi người ánh mắt liếc hướng Đàm Mộng.

Đàm Mộng: “......”

Đừng nhìn cô!

Vì cô phát huy thất thường nên ở hạng dưới, cô chỉ có thể chọn được phòng bốn người mà thôi!

Quả nhiên, Trình Chân cuối cùng vui vẻ xách theo hành lý của mình tiến vào phòng của Giang Diệp.

Mọi người mới lộ ra biểu tình bất ngờ.

Tuy rằng hôm qua Giang Diệp cũng nói qua với cô nhưng Đàm Mộng trong lúc nhất thời bỗng nhiên có loại cảm giác bị vứt bỏ.

Ô.

Nhớ tới trước đây khi Giang Diệp vừa tới côn ty, cô còn ghét bỏ bạn cùng phòng mới tới,

Ai có thể nghĩ hiện tại sẽ như thế này đâu.

Lâm Tối vỗ vỗ bả vai Đàm Mộng.

Đàm Mộng lập tức thu lại biểu tình mất mát buồn bã vừa rồi: “Tôi biết chị muốn nói cái gì, tôi không cần an ủi.”

Lâm Tối: “......?”

Lâm Tối: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đến lúc chúng ta chọn phòng đừng chắn đường tôi.”

“Ta chính là tưởng nhắc nhở ngươi, đến chúng ta tuyển phòng, tiểu tâm đừng chắn đến lộ.”

Đàm Mộng: “......”



Giang Diệp ngồi trong ký túc xá mình chọn.

Không thể không nói, từ ký túc xá có thể nhìn ra, năm nay tổ tiết mục của《 Truy quang thiếu nữ 》 xác thật nghèo rớt mồng tơi.

Cô vừa mới đi xem qua phòng đơn một người, cũng chỉ là ký túc xá bình thường thậm chí còn kém hơn cả ký túc xá bốn người ở công ty cô.

Bất quá, có chỗ ở là tốt rồi, không thể nào ghét bỏ.

Vốn dĩ Giang Diệp còn cho rằng Trình Chân sẽ ở không quen.

Không nghĩ tới cô ấy nhìn từ trong ra ngoài ký túc xá một lượt rồi vô cùng vừa lòng, “Nguyên lai ở trong ký túc xá là cảm giác này nha.”

Giang Diệp: “......”

Đã nhìn ra.

Những người khác tới là để tham gia tuyển chọn đến sứt đầu mẻ trán.

Còn cô nương này thật sự là tới để trải nghiệm cuộc sống.

Chờ sau khi tất cả mọi người vào trong, quản lý tiến đến, đơn giản nói về quy tắc của ký túc xá.

“Ba ngày sau sẽ cho các bạn một nhiệm vụ để xét cấp bậc lần nữa.”

“Hiện tại, cho các bạn một giờ, lập tức thu lại di động.”

“Nếu muốn báo tin tức, gọi người nhà nhanh nhanh một chút.”

Đây cũng là quy củ thường lệ của mỗi năm.

Bất quá, các thực tập sinh thành thành thật thật giao di động là số ít.

Giang Diệp chuẩn bị trước một chiếc di động cũ trước kia không dùng nữa, chuẩn bị đến lúc đó đưa lên.

Kỳ thật phần lớn các tình huống như vậy thì người quản lý cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng nghe nói năm nay vì để thực tập sinh bảo trì trạng thái tốt nhất, không bị những việc bên ngoài quấy nhiễu sẽ phá lệ kiểm tra rất nghiêm khắc.

Vì thế đợi quản lí đi rồi, Giang Diệp không thể không tìm nơi nào đó trong ký túc xá để giấu điện thoại.

Trình Chân thấy cô ở trong ký túc xá bận trước bận sau: “Cậu tìm cái gì vậy?”

Giang Diệp: “Tìm nơi để giấu điện thoại a.”

“Cậu không định nộp điện thoại sao?”

“Có nộp nha.”

Trình Chân nói, “Bất quá tớ lại không chỉ có một cái.”

“Chính là bởi không chỉ có một cái nên mới muốn giấu a.”

Giang Diệp nói, “Tớ nghe nói. năm nay quản lý rất có thể sẽ kiểm tra hành lý và ký túc xá.”

“Vậy cái điện thoại này của tôi nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ kiểm tra thật sao?”

ngữ khí Trình Chân có điểm hoảng, “Tớ phải làm sao bậy giờ?”

Cô kéo rương hành lý của mình ra.

Bên trong chất đầy mười cái di động.

Giang Diệp: “......”

Định mở của hàng sao?

Cô phải báo cáo bạn cùng phòng của cô đầu tiên!

*

Mọi người chờ lâu chưa~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.