Cảm giác yêu đương là như thế nào nhỉ? Là ý nghĩ yêu thương âm thầm nảy
sinh trong mông lung, là lần đầu tiên nắm tay thì lo sợ bất an, là cảm
giác hạnh phúc vây quanh thình lình xảy đến?
Gương mặt của Trường Bình thật ngọt ngào tùy ý cho Phương Tranh nắm tay nàng, trên đường cái thưa thớt người đi tới. Người đi đường đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn
đôi nam nữ đang nắm tay nhau bước đi. Phương Tranh cho rằng nói chuyện
yêu đương là phải nắm tay, không quan đang đi chỗ nào, đều phải nắm chặt tay nhau, người cổ đại thì không cho rằng như thế, đây là chuyện khác
nhau a.
Trường Bình đã hoàn toàn ngây ngất, lúc này tin tưởng dù
cho Phương Tranh có mang nàng đi bán, nàng cũng sẽ không có ý kiến. Chỉ
cần Phương Tranh vẫn mãi nắm tay nàng như vậy, đi đến chỗ nào nàng cũng
nguyện ý. Đợi bao nhiêu ngày, rốt cục chờ được tới ngày này, Trường Bình có một loại cảm giác hạnh phúc đến muốn khóc.
Đám nữ thị vệ của
Trường Bình vẫn đi xa xa phía sau bọn họ, vừa đi vừa khẽ cười nói, cười
đến gương mặt Phương Tranh cũng cảm thấy nóng lên.
" Ai, ngươi có đói bụng không?" Đi chẳng bao lâu, Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy
trong bụng có chút đói. Tại Yêu Nguyệt Lâu chỉ lo nhìn náo nhiệt, vốn
cũng không ăn được bao nhiêu.
" Cái gì?" Trường Bình còn đang chìm đắm trong hạnh phúc còn chưa tự thoát ra được, nghe vậy ngẩn người.
" Đi ăn cái gì được chứ! Ngươi không đói bụng sao?"
Trường Bình mím môi suy nghĩ một chút, lập tức chăm chú nói: " Nếu như ngươi đói bụng, ta cũng đói bụng."
Phương Tranh có chút buồn bực, tiểu nha đầu cổ đại này từ nơi nào học được
những câu nói tình tứ chết người này kia chứ? Nói chuyện tình yêu nói
đến mức so với nhân sĩ xuyên việt như ta còn chuyên nghiệp hơn nhiều,
sau này bản thiếu gia làm sao mà hỗn? Kiếp trước từng đọc qua quyển "
Lời tình tứ bách khoa toàn thư", giờ xem như vô ích sao?
Nhìn
quanh, đầu phố có một gian tửu lâu, có tên Bát Tiên Lâu, quy mô mặc dù
còn kém Yêu Nguyệt Lâu, nhưng cũng không nhỏ lắm. Phương Tranh quan sát, thỏa mãn gật đầu: " Là chỗ đó đi." Nói xong nắm tay Trường Bình đi
nhanh vào trong.
Thời gian dùng cơm đã qua lâu, trong tiệm cũng
có khách nhân ngồi tụm năm tụm ba. Tiểu nhị trong tiệm chào đón, ân cần
cười nói: " Hai vị, dùng cơm sao?"
Phương Tranh sật đầu, tìm một
bàn dựa cửa sổ, Trường Bình móc ra khăn tay, cẩn thận tỉ mỉ lau qua bàn
ghế một lần, lúc này mới gọi Phương Tranh ngồi xuống.
Lúc này
lòng hư vinh của Phương Tranh đạt tới sự thỏa mãn cực hạn, xem khắp
thiên hạ, có thể để cho công chúa Hoa triều cam tâm tình nguyện hầu hạ,
ngoại trừ bản thiếu gia còn có ai?
Tùy ý chọn vài món thức ăn,
lại kêu thêm bầu rượu, Phương Tranh cùng Trường Bình ngồi đối diện nhau
cùng ăn. Trường Bình ân cần gắp thức ăn cho Phương Tranh, lại châm rượu
cho hắn, bận rộn đến không ngừng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ánh
sáng hạnh phúc. Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà ăn, thỉnh thoáng ngẩng đầu, ăn ý hướng đối phương cười một cái, phảng phất như trên thế giới
này chỉ còn lại hai người, ngọt ngào giống như một đôi phu thê mới cưới
tràn đầy ân ái.
Vỗ vỗ bụng, Phương Tranh thỏa mãn thở ra một hơi, tửu lâu này cũng không tệ lắm, mùi vị không kém với Yêu Nguyệt Lâu. Sau này bản thiếu gia phải đến ủng hộ vài lần, ai nói chỉ được ăn trong tửu lâu của nhà mình kia chứ? Bản thiếu gia nguyện ý dùng tiền chiếu cố
sinh ý của nhà khác, ai quản được chứ?
Sờ sờ vào lòng, sắc mặt
Phương Tranh thay đôi, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng nghiêm
trọng - hắn đã đem toàn bộ ngân phiếu trên người cho Phùng Cửu Đao, xảo
chính là, hôm nay trên người hắn không có một mảnh bạc vụn, nói cách
khác, hiện tại Phương đại thiếu gia, vốn là không có một đồng teng trên
người...
Ngại ngùng nhìn Trường Bình, Phương Tranh ấp úng nói: "
Này...Trên người nàng có mang theo bạc không? Cho ta mượn một ít, ngày
mai ta trả lại nàng..."
Trường Bình ngạc nhiên nói: " Trên người
ta cũng chưa từng mang bạc..." Công chúa cần gì mang theo, tự nhiên có
người hầu đi theo giúp nàng trả tiền, cần gì phải tự mình mang bạc.
Lần này xong đời rồi, Phương Tranh cụt hứng thở dài, mất mặt! Mất hết mặt
mũi của nhân sĩ xuyên việt! Một người là công chúa Hoa triều được hàng
ngàn hàng vạn dân chúng sủng ái, một người là Trung Dũng Bá kiêm ngũ
phẩm Tán Kỵ Thường Thị, càng kiêm con trai độc nhất của Hoa triều thủ
phủ, lúc này hai người toàn thân không có một đồng bị kẹt trong một tửu
lâu tại kinh thành, nếu truyền ra ngoài, còn không bị người cười đến
rụng răng?
Trường Bình trừng mắt nhìn: "...Thế nào? Ngươi không mang theo bạc?"
Phương Tranh khổ sở nói: " Vừa rồi nàng cũng thấy đó, ta cho hết Phùng Cửu
Đao..." Giáo huấn! Sau này thiện tâm cũng phải có chút bảo lưu mới tốt,
không biết phải rửa bao nhiêu chén bát cho lão bản tửu lâu mới có thể
trả hết tiền bữa cơm này đây?
Trường Bình bĩu môi: " Vậy thì quá
đơn giản, thị vệ của ta còn ở ngay bên ngoài, gọi các nàng vào giúp
chúng ta trả tiền là được rồi."
Vậy thì quá mất mặt, sự bưu hãn
của đám nữ thị vệ Phương đại thiếu gia đã lãnh giáo rồi, nếu các nàng
nghĩ Phương đại thiếu gia chỉ muốn bám váy công chúa, tức giận dùng
những bàn chân ngọc đá vào chỗ địa phương yếu ớt nhất của hắn...Khái,
sau này sợ rằng Phương đại thiếu gia phải đổi tên, gọi là Phương công
công...
Phương Tranh đưa tay ngăn cản Trường Bình, tròng mắt vừa
chuyển, tặc cười nói: " Đợi lát nữa đi, ca ca mang nàng đi làm một
chuyện mà cả đời nàng chưa từng làm...rất kích thích nga."
Trường Bình hưng phấn hỏi: " Chuyện gì? Nói mau nói mau!"
Tằng hắng một tiếng, Phương Tranh lôi kéo Trường Bình đứng dậy, đưa tay làm
bộ như muốn lấy bạc, thấy chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười chuẩn bị chào đón, Phương Tranh nhìn chưởng quỹ áy náy cười cười, sau đó nắm chặt tay
Trường Bình, hét lớn một tiếng: " Chạy!"
Nói xong liền lời kéo
Trường Bình hóa thành hai đạo khói đen, một đường thoát ra khỏi cửa lớn
tửu lâu, chạy trốn mất dạng. Bọn thị vệ của Trường Bình nhìn thấy công
chúa bỏ chạy, không hiểu gì vẫn cắm đầu chạy theo, thoáng chốc đại đội
nhân mà đã biến mất trên đường cái.
Chưởng quỹ tay cầm sổ sách
bàn tính, dáng tươi cười đọng lại trên mặt, cứ như thế mắt mở trừng
trừng nhìn Phương Tranh cùng Trường Bình sưu một tiếng đã tiêu thất.
Tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy chưởng quỹ còn đứng ngây ngốc, vội vàng
xắn tay áo chuẩn bị đuổi theo, hay quá hay quá, kinh thành ngay dưới
chân thiên tử, lại có người vô sỉ như thế, cơm nước xong không trả tiền
mà lại bỏ chạy...
Chưởng quỹ ngăn cản tiểu nhị, cả giận nói: " Các ngươi muốn làm gì?"
Tiểu nhị vô tội chỉ chỉ phương hướng Phương Tranh chạy trốn.
Chưởng quỹ hừ lạnh nói: " Mù mắt sao? Không nhận ra đó là thiếu đông gia à?
Hắn đến ngay tiệm của mình ăn bữa cơm, ngươi dám hướng hắn thu bạc? Chán sống?"
Chưởng quỹ nói xong con mắt lại nhìn về phía trước, trên
mặt tràn đầy nghi hoặc, thật khó hiểu, thiếu đông gia tại sao phải bỏ
chạy? Giống như ai đang muốn đòi nợ hắn, vì sao chứ...
Phương
Tranh và Trường Bình chạy trốn một hồi cho đến khi không còn thở ra hơi
mới dừng lại, tay vịn chân thở hổn hển, sau đó liếc mắt nhìn nhau, bật
cười ha ha.
Trường Bình vừa cười vừa ho khan, bàn tay hung hăng
đánh Phương Tranh: " Ngươi là hỗn đản! Quả thực quá vô sỉ!" Vẻ mặt của
nàng không dám tin tưởng, tựa hồ nghĩ không ra đường đường một công chúa như nàng lại làm ra chuyện này.
Phương Tranh cười thật đắc ý: "
Cái này gọi là ăn bữa cơm bá vương, người bình thường không có can đảm
ăn đâu, nhân tài có dũng có mưu mới dám ăn đó."
Bản thân hắn tuy rằng còn thiếu chút vương bá khí, nhưng " bá vương khí" thì hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trường Bình cười mắng: " Tới địa ngục đi! Ta lớn như vậy còn chưa từng trải
qua chuyện mất mặt như thế! Chuyện này nếu truyền ra, phụ hoàng còn chưa chửi chết ta!"
Phương Tranh nắm tay Trường Bình nói: " Sau này
mỗi tháng chúng ta đi ăn cơm bá vương một lần được không? Có ích cho thể xác và cho tinh thần khỏe mạnh "
Trường Bình nhìn Phương Tranh
thâm tình nói: " Ngươi muốn làm gì ta đều cùng ngươi làm, đừng nói ăn
cơm bá vương, dù ngươi muốn giết người, ta đều giúp ngươi đâm thêm một
dao..."
Lời này vì sao nghe không được tự nhiên? Trường Bình đúng là có thiên phú nói chuyện yêu đương nha, những câu thơ mộng của tình
yêu đều bị nàng nói đến như máu thịt mơ hồ, nhưng lại không mất ý thơ,
đó là bản lĩnh lớn như thế nào?
Phương Tranh cười gượng nói: "
Giết người thì không cần, ta nhát gan lắm. Chuyện trộm đạo thì không
ngại làm một lần, ta đối với việc này tương đối sở trường."
Trường Bình cười nói: " Lẽ ra nhà của ngươi là nhà giàu có nhất nhì Hoa triều, Phương bá phụ và Phương bá mẫu tính tình cũng trầm ổn nghiêm túc, sao
ngươi lại có tính tình này?"
Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Kỳ
thật ta xuất thân từ bần nông cùng trung nông, khi còn bé chơi bùn, bắn
đạn, trộm tiền phụ mẫu, trưởng thành thì tán gái, vụng trộm hút thuốc
uống rượu, xảo trá tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học…Dù sao chuyện xấu gì cũng đều trải qua, thực sự…”
Trường Bình cái hiểu cái không lắc đầu, Phương Tranh nói những lời này, đối với nàng mà nói căn bản không có khả năng hiểu nổi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp sửa tối, Phương Tranh nhìn Trường Bình nói: " Không còn sớm nữa, trở về đi."
Trường Bình lắc đầu: " Không, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi." Tiểu cô
nương mới nếm thử tình yêu nam nữ, đang thời gian tình nồng như mật, làm sao chịu được phải xa rời tình lang.
Phương Tranh cười nói: " Ta về nhà ngủ, nàng cũng đi theo ta cùng ngủ sao?"
Gương mặt Trường Bình đỏ lên, lập tức nhò giọng lẩm bẩm: " Cùng nhau ngủ thì cùng nhau ngủ, ta không sợ đâu..."
Phương Tranh cười nói: " Đừng náo loạn, nàng không sợ nhưng ta còn sợ, đến lúc đó phụ hoàng nàng còn không lột da ta."
Nhẹ nhàng vỗ gương mặt thanh tú của Trường Bình, Phương Tranh nói: " Nghe
lời, trở về đi, chúng ta còn nhiều thời gian, vẫn còn lâu dài mà, trở về ta còn phải cùng phụ mẫu nói chuyện của hai ta."
Trường Bình bất an nói: " Bá phụ bá mẫu có thích ta hay không? Nếu bọn họ không đáp ứng…hai ta làm sao bây giờ?"
Phương Tranh cười thầm, bá phụ bá mẫu của nàng đã sớm coi trọng con dâu như nàng rồi đó, còn quan tâm chuyện gì!
Phương Tranh nghiêm trang nói: " Nếu bọn họ không đáp ứng, chúng ta cứ bỏ
trốn, cứ chạy thảng về nam, vừa chạy vừa sinh con, chờ nàng sinh cho ta
hơn mười hai mươi hài tử, thì bá phụ bá mẫu của nàng không đáp ứng cũng
không được, sau đó chúng ta lại chạy trở về..."
Trường Bình
ngượng ngập nói: " Tới địa ngục đi! Xem lão nương...xem ta là heo sao!
Còn hơn mười hai mươi đứa, gọi Yên Nhiên của ngươi sinh cho ngươi đi! Ta không sinh đâu."
" Nàng biết Yên Nhiên?" Phương Tranh cực kỳ kinh ngạc, Trường Bình đã hỏi rõ tên nàng tới như vậy, không đơn giản nha.
" Đâu chỉ Yên Nhiên, ta còn biết có Phượng tỷ và tiểu Lục, hừ! Ngươi là
hỗn đản, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này không biết ta còn phải
có thêm bao nhiêu tỷ muội..." Trường Bình căm giận nói. Suy nghĩ một
chút, trong lòng không cam tâm, vì vậy hung hăng véo lên cánh tay Phương Tranh mấy cái.
Phương Tranh chịu đựng đau nhức nói: " Bản thiếu
gia là cái bánh thơm ngon, đương nhiên sẽ được thiên hạ phụ nữ nữ nhân
cùng muốn ăn chung, một mình nàng muốn ăn một khối lớn như vậy, nàng
không sợ bị nghẹn chết hay sao?"
Trường Bình trừng mắt nói: " Nghẹn chết ta cũng nguyện ý! Ngươi là của ta!"
Phương Tranh tận tình cởi mở cho nàng: " Thế nhưng nàng phải suy nghĩ cảm thụ
của cái bánh thơm ngon nha, nếu đã là bánh thơm ngon, khẳng định mong
muốn thiên hạ nữ tử đều có thể ăn một ngụm, nếm thử mỹ vị của nó, mọi
người cùng ngồi xếp hàng mà ăn. cứ chia ra, như vậy thật tốt...Cùng lắm
thì chia cho nàng nhiều hơn một chút..."
Ngươi...ngươi thật là vô sỉ!"
Kỳ thực Trường Bình cũng hiểu rõ, yêu phải một nam nhân biết nói năng ngọt xớt rồi lại thích chiều nữ tử, đời này không có khả năng độc chiếm một
mình hắn, rất sớm trước kia nàng đã có giác ngộ này, có thể tưởng tượng, có một lão công tốt, có nữ nhân nào nguyện ý phân ra phân nửa thậm chí
càng nhiều cùng những nữ nhân khác cùng chung chồng? Huống chi Trường
Bình chính là lá ngọc cành vàng, thiên chi kiều nữ, nếu không phải cực
kỳ yêu thương Phương Tranh. Trường Bình sao có thể làm ra chuyện nhượng
bộ lớn như vậy?
Nghĩ tới đây, Trường Bình tức giận đến đỏ mặt
lên, oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh nói: " Ngươi là hỗn đản! Chỉ
biết khi dễ ta...Ngươi phải nhớ kỹ, tương lai ta là chính thất, ai cũng
không thể giành với ta, không thì...ta liều mạng với ngươi!"
Nói
xong vừa hận hận đánh Phương Tranh vài quyền, giữa tiếng kêu gào thê
thảm của Phương Tranh, Trường Bình hừ hừ, thỏa mãn xoay người rời đi.