Phương Tranh vừa cười vừa suy xét, tên tiểu tử này đáng thương cảm như
thế, tha cho hắn một con đường thôi, miễn cưỡng cho hắn bồi năm ngàn
lượng bạc, để hắn cút đi. Nếu không phải hoàng thượng yêu cầu Phương
Tranh nên hạ thấp cách làm người, theo tính tình của Phương đại thiếu
gia, chuyện này chỉ năm ngàn lượng là giải quyết được hay sao? Hạ thấp
cách làm người đúng là hại chết người, chặt đứt cả đường phát tài của
bản thiếu gia…
Mập Mạp và Trường Bình cũng bật cười, người ta đã
hạ thấp bản thân như thế, bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà đi
động thủ, vừa rồi còn nói mình không biết thân phận của Phan Vũ, đánh
cũng đã đánh, hiện tại đã biết Phan Vũ là nhi tử của Phan thượng thư,
nếu còn đánh nữa thì không tốt lắm, truyền ra xem như trực tiếp tát vào
mặt Phan thượng thư mất rồi.
Thế nhưng dù sao cũng phải bồi
thường bạc, rốt cục muốn hắn bồi bao nhiêu đây? Mập Mạp và Trường Bình
cũng không biết chính xác, Mập Mạp chần chờ nhìn lên thang lầu, Phương
Tranh hoa chân múa tay vui sướng, nhiều lần đưa ra năm ngón tay, trong
mắt Mập Mạp hiện lên một tia như hiểu rõ.
" Khái, như vậy đi, bản vương cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi đập tiệm này trở thành như
thế, tính qua loa thì...năm vạn lượng, chuyện này xem như bỏ qua, sau
này không nhắc lại nữa."
Mập Mạp từ nhỏ lớn lên trong cung, đối
với bạc tiền đương nhiên là không có khái niệm gì, vừa thấy Phương Tranh hoa chân múa tay đưa ra năm ngón tay, liền thuận miệng hô lên một câu
năm vạn lượng. Trường Bình thường xuyên sinh sự bên ngoài, đối với giá
hàng ở kinh thành hiểu được một phần nào, biết muốn trùng tu Yêu Nguyệt
Lâu, năm vạn lượng bạc là dư dả, nhưng tiểu tử này dám đập phá cửa tiệm
của lão nương, không bắt hắn bồi thường mười vạn lượng bạc là đã lưu
tình lắm rồi, sao lại chú ý việc Phan tiểu tử phải bồi thường nhiều hay
ít?
" Phác thông!"
Phan Vũ nghi hoặc nhìn về phía thang lầu: " Thanh âm ai vậy?"
" Ách, không có ai, trên lầu có chuột thôi, ít nói nhảm! Mang tiền ra!
Xong xuôi cút đi ngay cho lão nương! Sau này cách xa Phương gia một
chút, sau này phải cẩn thận một chút cho lão nương, nếu cửa hàng của
Phương gia lại có gì ngoài ý muốn, lão nương không tìm người khác, tìm
ngươi." Trường Bình không nhịn được nói.
Năm vạn lượng đối với
Phan Vũ mà nói cũng không phải là số lượng nhỏ, nhưng cũng không tính là quá nhiều, với bao năm hắn xảo trá cướp đoạt của cải của các thương hộ, đơn giản thì cũng có khả năng móc ra. Cho nên sau khi nghe được Mập Mạp định giá, Phan Vũ cũng không giật mình nhiều lắm, không nói hai lời
liền móc ra ngân phiếu, cung kính đưa đến trong tay Mập Mạp.
Mập
Mạp có vẻ thật cao hứng, nhìn thấy Phan Vũ lảo đào đứng dậy định rời đi, Mập Mạp không khỏi quan tâm hỏi: " Đi được không? Có muốn bản vương
phái người đưa ngươi đi?"
Phan Vũ lộ ra dáng tươi cười so với
khóc còn khó coi hơn: " Đa tạ Phúc Vương điện hạ, thảo dân không có việc gì, thảo dân xin cáo lui."
Mập Mạp nhiệt tình cáo biệt với hắn: " Tạm biệt tạm biệt, sau này lúc nào rãnh rỗi thì đến ăn cơm..."
Nước mắt Phan Vũ muốn tuôn ran ra, còn tới? Ta nhiều tiền lắm sao? Ta có ngu ngốc như vậy sao? Xui, hôm nay thật sự là quá xui đi, về nhà thành thật ngoan ngoãn thôi, không bao giờ ra khỏi cửa nữa...
Dù sao cũng
là người luyện qua võ công, năng lực khôi phục cùng năng lực chịu đánh
cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Vùng vẫy đứng lên, Phan Vũ
cũng không thèm nhìn đến đám lưu manh nằm trên mặt đất, đi từng bước một gian nan ra khỏi Yêu Nguyệt Lâu.
Trường Bình nhìn thấy trong
tiệm còn có một đám lưu manh đang hôn mê bất tỉnh nằm đầy đất, không
khỏi chán ghét nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói: " Người đâu, đem đám cặn bã này tống ra ngoài cho lão nương! Lão nương nhìn thấy bọn họ là phiền!"
...Từ khi ba người Phương Tranh bị đám lưu manh vây đánh, hiện tại Trường
Bình đối với đám lưu manh trên đường căm thù đến tận xương tủy, cả ngày
không có việc gì thì mang theo đám thị vệ lắc lư chung quanh, nhìn thấy
lưu manh thì đánh, trong lúc nhất thời trị an kinh thành tốt hơn rất
nhiều, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, không ít
thế lực đen tối hầu như bị nhổ tận gốc, bầu không khí trong kinh thành
rất tốt, đây toàn bộ là nhờ công của Trường Bình, quả nhiên là một vị
tiên phong càn quét xà hội đen của thời đại. Kim Lăng phủ doãn Trần đại
nhân mừng rỡ cười toe toét, chỉ hận không được lập tức làm một mặt cờ
tuyên dương Trường Bình, dùng khen ngợi khả năng diệt cỏ tận gốc của
nàng.
Phương Tranh cùng Mập Mạp bốn người đứng trước cửa sổ, yên
lặng nhìn theo thân ảnh Phan Vũ tập tễnh mà cô độc càng đi càng xa, mặt
trời chiều chiếu xuống kéo dài chiếc bóng của hắn, cả bức họa nhìn có vẻ hiu quạnh mà bi thương, nếu phối thêm một khúc đàn cò độc tấu ( Nhị
Huyền Ánh Nguyệt), vốn không cần thêm tình cảnh gì trong đó, liền có thể đạt được hiệu quả làm cho người rơi lệ...
" Chúng ta có phải là quá tàn nhẫn hay không?" Mập Mạp bị bức họa kia lây nhiễm, có vẻ có chút không đành lòng.
" Phải không? Thì cũng chỉ bị đánh một chút, bồi chút tiền, cũng không
tính là khi dễ hắn nha..." Phương Tranh cũng có chút không chính xác,
hôm nay có phải có điểm quá mức hay không? Thấy thế nào lại giống như
một đám người lớn đi khi dễ một hài tử còn quá nhỏ, đặc biệt có cảm giác tội ác.
" Ta nói hắn đáng đời! Hừ, các ngươi ngu ngốc hết rồi
sao? Chuyện này là tự hắn đi tìm lấy, trách được ai? Mấy đại nam nhân
mềm lòng như vậy, các ngươi có buồn nôn hay không?" Trường Bình một châm đâm thẳng vào bản chất của sự việc.
Mọi người chợt tỉnh ngộ, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha. Có một chút phải thừa nhận, tất cả
mọi người là người tốt. Dù hiện tại không phải hoàn toàn là người tốt,
nhưng cũng có phong cách như người tốt. Như vậy đã rất không tệ rồi,
Phan thượng thư khẳng định sẽ nhận xét như thế.
Đương nhiên, dù
người tốt có đánh nhau, cũng là vì chính nghĩa. Tỷ như nói, ba mươi mấy
nữ thị vệ sau lưng Trường Bình, các nàng chính là vì chính nghĩa mà
chiến đấu.
Phương Tranh cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, nhìn các
cô nương chắp tay nói: " Các vị đại tỷ tiểu muội, hôm nay khổ cực các
ngươi. Để biểu thị cảm tạ, tại hạ thỉnh các vị uống rượu..."
Nhìn đại sảnh hỗn độn, Phương Tranh cười sượng nói: "...chúng ta đổi một chỗ khác uống vậy, nhà của ta cũng có mở tửu lâu ở chỗ khác..."
Lời
này đưa tới tiếng cười trộm của một vài nữ thị vệ, đầu lĩnh thị vệ nói: " Đa tạ ý tốt của Phương thiếu gia, uống rượu thì không cần đâu, đối đãi
với gia công chúa thật tốt thì xem như ngươi cảm tạ chúng ta rồi." Nói
xong còn nhìn Phương Tranh nhe răng cười cười.
Phương Tranh biết
lời của nàng chưa nói hết, nếu đối đãi công chúa không tốt, thì những
lưu manh nằm đầy trên mặt đất chính là tấm gương của hắn.
Hừ! Uy hiếp ta! Bản thiếu gia là người sợ uy hiếp hay sao?
Vừa đối mặt, Phương Tranh nhìn Trường Bình ân cần nói: " Ai nha! Trường
Bình, ngươi có mệt hay không? Có khát không? Có đói bụng không? Ta cho
người mang đồ ăn tới cho ngươi có được hay không?"
Hiển nhiên,
Trường Bình bị sự ân cần thình lình của Phương Tranh khiến cho có chút
sợ hãi, nghi hoặc sờ sờ trán Phương Tranh: " Ngươi sao vậy? Ăn trúng gì
à?"
Nhìn một cái, Trường Bình vốn không hiểu vì sao nam nhân này đột nhiên ôn nhu, nên một chút trướng cũng không mua.
Tửu lâu bị người đập thành thế này, bữa cơm đương nhiên là ăn không vô nữa. Vì vậy tất cả đều cáo từ, chưởng quỹ Yêu Nguyệt Lâu lúc này không biết
từ trong góc nào thoát ra, vẻ mặt cầu xin nhìn Phương Tranh nói: " Thiếu đông gia, này...vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Tranh lấy năm
vạn lượng ngân phiếu trong tay Mập Mạp nhét vào trong tay chưởng quỹ,
suy nghĩ một chút cảm thấy hơi nhiều, lại rút ra bốn vạn, trừng mắt nhìn hắn nói: " Cái gì làm sao bây giờ? Người khác giúp ngươi hủy đi đồ cũ
giúp cho ngươi, lại tống bạc cho ngươi sửa chữa, đi đâu tìm chuyện tốt
như thế? Ngươi hẳn nên vui vẻ mới phải."
Trong tay chưởng quỹ cầm một vạn lượng ngân phiếu, tính nhẩm một chút những gì cần sửa chữa,
nghĩ vẫn còn dư nhiều, đối với Phương lão gia xem như cũng có thể ăn
nói, nhất thời mừng rỡ mặt mày rạng rỡ.
Phương Tranh kéo Phùng
Cửu Đao qua một bên, móc ra một xấp ngân phiếu thật dày nhét vào trong
tay hắn: " Ta biết trong quốc khố triều đình cũng không có đưa ra được
bao nhiêu bạc, tiền trợ cấp cho hơn một vạn tướng sĩ chết trận dù có đưa xuống tới, phân đến từng gia đình của người chết trận cũng sẽ qua loa
mà thôi, ngày tháng sau này của bọn họ cũng không tốt hơn được bao
nhiêu. Bạc này, thỉnh Phùng đại ca cấp cho các huynh đệ phân chia xuống
dưới, giúp cho gia đình các huynh đệ chết trận được ăn no một chút, mặc
ấm một chút. Dù sao, ai! Dù sao cái chết của bọn họ, ta có trách nhiệm."
Xấp bạc này, đơn giản là lúc Phương Tranh vừa nhậm chức quan thì do thái tử và quan viên trong triều tặng cho, từ chỗ Ngô công tử giật tới, cùng
với số tiền Phan Vũ vừa bồi thường, cộng lại cũng gần trăm vạn lượng,
đây là một con số không nhỏ, phân phối xuống dưới, mỗi gia đình của
người đã chết cũng được phân chia hơn mười tới cả trăm lượng, cũng không cần lo sầu việc thiếu ăn thiếu mặc trong vài năm tới.
Phùng Cửu Đao nắm chặt ngân phiếu, cảm động đến đôi mắt đều đỏ, vén áo muốn quỳ xuống bái, Phương Tranh nhanh tay kéo hắn lại.
Phùng Cửu Đao lau đôi mắt, nức nở nói: " Phương lão đệ, ta thay mặt các huynh đệ chết trận cảm tạ ngươi! Đây là tiền cứu mạng cho gia đình của họ!
Đại ân đại đức của ngươi, bất luận là các huynh đệ còn sống hay đã chết, đều sẽ ghi khắc cả đời!"
Phương đại thiếu gia thật khó có được
một lần thiện tâm, đau ruột nhìn xấp ngân phiếu được Phùng Cửu Đao cầm
trong tay, biểu tình thống khổ xoay mặt đi, phất phất tay: " Mau lấy đi, mau lấy đi! Ta không muốn nhìn thấy những thứ hôi mùi tiền này..."
Ngây người nhìn bóng lung đi xa dần của Phùng Cừu Đao, trong ngực Phương
Tranh thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là điều mà mình có thể bồi thường được một chút. Di? Nhân cách bản thiếu gia từ khi nào trở nên cao thượng như vậy? Lẽ nào nói nhân cách của ta lại thăng hoa thêm một lần sao?
Phía sau, một thân ảnh mặc áo màu lục lặng lẽ đi tới gần, Trường Bình đứng
lặng nhìn vị nam tử mà mình yêu sâu đậm trước mặt, trong mắt không thể
che giấu được chân tình sâu sắc, như nước mùa xuân triền miên không dứt, chăm chú quấn quýt lấy hắn.
" Ngươi là người tốt, ta không nhìn lầm ngươi." Trường Bình nhìn Phương Tranh thâm tình nói.
Phương Tranh bĩu môi: " Sai rồi, ta là một người nghèo. Vừa rồi ta còn là một
phú ông trăm vạn, ai, đúng là gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người yên
vui, xem ra đời này của ta cùng kiếp trước cũng là như nhau, đều là mạng nghèo nha."
" Hì hì." Trường Bình vui vẻ, hướng Phương Tranh liếc mắt đưa tình: " Có ta ở đây, không cho ngươi làm người nghèo đâu, hì hì."
" Sao ngươi còn không đi về?" Mị nhãn của tiểu cô nương tuy nói cũng còn
thiếu khả năng lô hỏa thuần thanh, nhưng cũng làm cho trái tim Phương
Tranh bị hung hăng nhảy mạnh một chút.
" Người ta không muốn trở
về, người ta muốn đi theo ngươi." Trường Bình đong đưa thân thể làm
nũng, dùng thanh âm nũng nịu ôn nhu nói.
Chịu không nổi rồi!
Phương Tranh kìm lòng không được run rẩy cả người, lập tức cười tủm tỉm
kéo bàn tay nhỏ bé của Trường Bình: " Mỹ mi, chúng ta đi nói chuyện yêu
đương một chút đi."