Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 179: Chương 179: Bôn đào (thượng)




Phương phủ đã bị gần vạn phản quân như lang như hổ vây quanh, bên trong phủ chỉ có ba bốn ngàn binh sĩ, lực lượng song phương đối lập kém xa, nếu như Phan thượng thư ra lệnh một tiếng, mệnh cho phản quân tiến công, cho dù có tử thủ cũng không thủ được bao lâu, sớm muộn gì cấm quân cũng sẽ bị phản quân tiêu diệt hầu như không còn.

Tình thế đã vạn phần nguy cấp.

Gương mặt hoàng thượng không ngừng trừu động, vẻ phẫn hận và kinh hoảng trong mắt dù thế nào cũng không thể che giấu được, đăng cơ ngôi đế bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt gần gũi với cái chết đến như thế, hắn biết, chỉ cần phản quân tiêu diệt cấm quân của hắn, thì vị hoàng đế như hắn xem ra đã đến đường cùng, dường như mỗi triều mỗi đại các quân chủ mất nước đều như nhau, trải qua một cuộc sống không bằng chó lợn, nhận hết những ngày khi dễ, cuối cùng dần dần chết đi trong sự sợ hãi và tuyệt vọng, mà thân nhân của hắn, con trai con gái, ngày tháng sau này tuyệt không khá hơn được hắn bao nhiêu.

Cắn răng, hoàng thượng nhìn hướng cửa lớn, trầm giọng nói: “ Lão thượng thư, trẫm cùng ngươi quân thần bao nhiêu năm, đây đó không cần nói quá nhiều lời, ngươi nói cho trẫm, ngươi muốn gì?”

Muốn gì? Đại quân tiếp cận, nguy cấp, phó tư thế cũng đã bày ra, hắn muốn gì còn cần phải hỏi sao?

Phan thượng thư đứng ngoài cửa trầm mặc một hồi, một lúc lâu hắn mới mở miệng, thanh âm già nua mà khàn khàn: “ Hoàng thượng, cựu thần muốn, chỉ bất quá hai chữ ‘công bình’ mà thôi.”

Lông mày rậm của hoàng thượng nhướng lên, trầm giọng nói: “ Trẫm đối với ngươi còn chưa đủ công bình sao? Một mình chấp chưởng Lại Bộ, thái tử thái sư, tước tới quốc công, dưới một người trên trăm triệu người, toàn triều đình cho ngươi một tay che trời, tại dân gian cho ngươi tùy ý hưởng thưởng danh vọng chẳng khác gì hoàng thất, trẫm cho ngươi nhiều như vậy, ngươi cư nhiên còn đòi công bình với trẫm? Hôm nay toàn bộ sự công bình, trẫm đều đã cho ngươi, ngươi còn ngại thiếu sao?”

Phan thượng thư nghe vậy bỗng nhiên bắt đầu kích động, thanh âm cũng trở nên cao vút: “ Không! Đó không phải là công bình! Đó chỉ là biểu hiện giả dối ngươi làm cho ta xem mà thôi, chỉ là biểu hiện giả dối làm ra cho thế nhân nhìn thấy! Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn trăm phương ngàn kế suy yếu thế lực của ta, đả kích môn sinh của ta, âm thầm bố cục, điều khiển tất cả, ngươi khi dễ ta lại không biết sao? Chỉ cần một ngày ta mất đi lực lượng, ngươi sẽ không chút lưu tình chặt bỏ đầu ta! Cựu thần cần công bình, đều là từ khe hở trong tay ngươi từng chút một lấy ra! Nếu không cựu thần há có thể sống được tới ngày nay? Hoàng thượng cùng thần đi tới ngày hôm nay, tất cả đều là bị ngươi bức a!”

Phương Tranh đi tới bên người hoàng thượng, nhẹ giọng nói: “ Hoàng thượng không cần nhiều lời với lão già kia, tên kia dường như điên rồi, ngài là vạn thừa chí tôn, cùng người điên nói chuyện làm gì để hạ thấp mình! Vi thần cho ngài một chủ ý, thần từ phía nhà xí đem một thùng phân ra, ở trên cửa dựng một cây thang, sau đó đem thùng phân đổ lên người hắn, đối đãi yêu nghiệt như vậy, thì cứ dùng phân người mà tạt, oa ha ha ha…”

Thấy hoàng thượng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào hắn, tiếng cười đắc ý của Phương Tranh đột nhiên ngừng bặt, vuốt mũi ngượng ngùng nói: “ Xem như ta chưa nói.”

Đợi hồi lâu không thấy hoàng thượng nói gì Phan thượng thư nặng nề thở dài một tiếng: “ Hoàng thượng, ngài tự mình đi ra đi, đừng làm cho người vô tội tử thương nữa. Quân thần bao lâu thần bảo đảm ngài và các vị vương gia công chúa không lo tính mạng, sống quãng đời phú quý còn lại…”

“ Phan thượng thư, trẫm hỏi ngươi, thái tử có tham dự việc này? Hắn có cùng mưu hợp với ngươi hay không? Xem tình quân thần nhiều năm, ngươi nói thật với trẫm đi.” Hoàng thượng bỗng nhiên nói, trong mắt hắn hiện lên một tia khẩn trương.

“ Cựu thần không dám giấu diếm, thái tử từ đầu tới cuối không có tham dự việc này, cựu thần đã phái người đi lục soát thái tử phủ, không hề phát hiện tung tích thái tử điện hạ.”

Hoàng thượng nghe vậy, trong mắt rốt cục có vài phần thoải mái.

Thái tử vẫn chưa tham dự phản loạn, đây có lẽ đây là tin tức tốt duy nhất trong bao nhiêu tin tức xấu đã nghe.

Không hề tiếp tục để ý tới Phan thượng thư đang đứng ngoài cửa, hoàng thượng đè lại đầu vai Phương Tranh, thấp giọng nói: “ Tình thế nguy cấp đến tận đây, ngươi còn không nguyện lao ra thành đi điều binh sao? Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy tất cả mọi người chết ở chỗ này?”

Phương Tranh lặng lẽ, quay đầu lại quét một vòng, thân nhân, lão bà, bằng hữu, một người ở trên thế giới này vì sao mà sống? Quyền thế, hay tiền tài? Lúc gặp phải loạn thế binh đao, tất cả vật ngoài thân phảng phất đều trở nên hư vô mờ mịt. Bồi bên người mình, ngoại trừ chính thân nhân, còn có thể có ai?

Nói thật ra, hiện tại Phương Tranh rất sợ, hai chân của hắn run rẩy, từ trong thiên quân vạn mã ngoài cửa đang vây quanh mà lao ra thành, thay đổi trước đây, loại phương pháp muốn chết điên cuồng này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, không nghĩ tới tình thế hôm nay bức đến nước này, nhưng không thể không đi làm chuyện thập tử vô sinh( mười chết không phần sống) – vì chính thân nhân và thê tử của mình.

Hắn cũng hiểu rõ hoàng thượng nói có đạo lý, tuy nói Phùng Cừu Đao sẽ không phản loạn, nhưng ở thời kỳ mẫn cảm này, ngoại trừ bản thân hoàng thượng và Phương Tranh, sợ rằng không ai đến mà điều động được quân đội của hắn, cũng không phải Phùng Cừu Đao không trung tâm, mà là lúc hỗn loạn, hắn khẳng định sẽ không dám tùy tiện đi tin tưởng người khác, chỉ có Phương Tranh có giao tình thâm hậu cùng hắn, cầm lệnh điều binh do chính tay hoàng thượng viết ra đặc biệt đi tìm hắn, hắn mới có thể tin tưởng, bởi vì thế nhân đều biết, Phương Tranh là thân tín của hoàng thượng, lại là con rể của hoàng thượng, từ ở góc độ nào mà nói, Phương Tranh kỳ thực chính là người phát ngôn cho hoàng thượng.

Đại trượng phu có thứ nên làm, có việc không nên làm. Nói trắng ra những lời này, có một số việc nam nhân phải nhất định làm. Nếu ngay cả vợ của mình mà còn bảo hộ không được, nam nhân này còn có thể coi là nam nhân sao? Thái giám cũng sẽ khinh thường hắn đi?

Phương Tranh nghĩ mình thật giống Minh giáo giáo chủ Trương Vô Kỵ trong tiểu thuyết Ỷ Thiên, toàn bộ những việc hắn làm đều bị tình thế hoặc người khác áp bức, từ lúc giúp Mập Mạp và Trường Bình đánh nhau, đến lúc cấp triều đình hiến kế, sau đó cùng Phan thượng thư kết thù kết oán, cùng người Đột Quyết đàm phán, tất cả mình cũng không hề chủ động đi làm, hoặc bức bách vì tình thế, hoặc bức bách vì nhân tình, hiện tại, hắn lại phải đi làm một chuyện mà chính hắn cũng không hề muốn làm, chuyện này cũng là phải bắt buộc, vì trách nhiệm của một nam nhân.

Nhìn hoàng thượng, đôi mắt Phương Tranh lộ ra một cỗ quyết tuyệt. Mẹ nó! Chết thì chết! Lão tử vốn xuyên việt mà tới, so với người khác còn sống lâu cả đời, đáng giá! Cùng lắm thì lão tử lại tiếp tục xuyên qua trở lại.

“ Hoàng thượng, ta đi!”

Hoàng thượng rất vui mừng đối với câu trả lời của hắn, trong mắt tràn ngập ôn nhu.

“ Trẫm sẽ phái ba trăm cấm quân tinh nhuệ nhất bảo hộ cho ngươi lao ra, ngươi…ngươi sẽ không có việc gì đâu.”

Gạt quỷ đi thôi! Không có việc gì thì sao chính ngươi không đi? Phương Tranh đối với câu nói không thực tế này thoải mái cười nhạt, nếu đã quyết định đi, có người bảo hộ hay không đã không trọng yếu, dù là lẻ loi một mình, cũng phải đi.

Mạnh Tử từng nói qua một câu rất ngưu bức: “ Mặc dù có ngàn vạn người, chỉ ta đi theo hướng của mình.”

Hiện tại Phương Tranh hoài nghi, nếu như không phải người nhà của Mạnh Tử bị cường đạo bắt cóc tống tiền thì thời gian mà hắn nói ra những lời này khẳng định là đã uống say mèm, dù sao Phương Tranh cũng không làm được chuyện hiên ngang lẫm liệt như vậy, lúc này hắn chỉ có thể làm ra vẻ thoải mái như bản thân mình là bi tình anh hùng Tiêu Phong, hoặc ta là tử thủ Tương Dương thành kẻ lớn mật ngu khờ như Quách Tĩnh, hay ta là thân tàn nhưng chí kiên định, khổ tình anh hùng Dương Quá…Mẹ nó! Nếu như ta là Vi Tiểu Bảo nhìn thấy tình thế không tốt thì tự mình bỏ chạy, các ngươi có đánh nhau vỡ óc cũng không quan hệ tới ta…

Miên man suy nghĩ nhưng hắn vẫn cảm giác được có hai cánh tay, đang nắm thật chặt vòng eo hắn, phảng phất khi buông ra hắn sẽ trống rỗng biến mất không thấy nữa.

“ Mật nhi, buông tay ra đi, chỉ là…chỉ là đi ra bên ngoài một vòng, rất nhanh sẽ trở lại.” Phương Tranh không cần quay đầu lại, chỉ ngửi được hương thơm lan vào mũi thì đã biết, người ôm lấy hắn chính là Trường Bình.

“ Hai ta cùng đi đi!” Trường Bình vùi đầu lên lưng Phương Tranh, thanh âm như khóc nức nở.

“ Đừng choáng váng, đây là đi liều mạng mà nàng cho rằng đi lĩnh thưởng sao?” Phương Tranh cười khổ nói.

“ Không được, muốn chết thì chúng ta sẽ chết cùng một chỗ!” Trường Bình bướng bỉnh nói.

“ Phi phi phi! Có biết nói chuyện hay không đây? Cái gì mà chết chết, ta còn chưa động phòng với nàng, làm sao có thể đi chết được?”

Đang khi nói chuyện lại có thêm ba bàn tay ngọc nắm chặt ống tay áo của Phương Tranh, Yên Nhiên, Phượng tỷ và Tiểu Lục đều xông tới.

Phương Tranh trừng mắt nhìn: “ Uy? Các nàng đều muốn đi theo ta?”

Yên Nhiên và Phượng tỷ lắc đầu, cười trong nước mắt: “ Nếu chúng ta đi theo ngươi, chỉ biết cho ngươi thêm trói buộc.”

Phương Tranh nhìn Trường Bình nói: “ Nghe đi, các nàng ta hiểu rõ hơn nàng.”

Ai biết bàn tay Yên Nhiên vừa chuyển, trong tay nắm chặt một bình sứ nho nhỏ, vẻ mặt đầy nước mắt nhìn Phương Tranh, trong giọng nói tràn ngập quyết tuyệt: “ Thiếp thân đã chuẩn bị một lọ Hạc Đỉnh Hồng, nếu như phu quân có gì không hay xảy ra, thiếp thân tuyệt sẽ không sống một mình!”

Phương Tranh thấy thế khẩn trương, vội hỏi: “ Yên Nhiên đừng có ngớ ngẩn, yên tâm, ta sẽ không chết đâu!”

Nói xong lại vội vàng nói với Trường Bình: “ Thứ này nàng đừng có học với Yên Nhiên, nhớ kỹ, mọi người đều phải hảo hảo sống cho ta!”

Tiểu Lục ở một bên nói: “ Thiếu gia, Tiểu Lục có thể đi cùng ngài, Tiểu Lục có võ công, có thể bảo hộ ngài!”

Phương Tranh nói: “ Thôi đi, công phu cao tới đâu, làm sao đánh thắng được thiên quân vạn mã bên ngoài chứ? Yên tâm, lần tới nếu ta cần đánh nhau với lưu manh ngoài đường, nhất định sẽ gọi luôn cả nàng, lúc này thì không cần.”

“ Không được, ngươi phải dẫn ta đi!”

“ Thiếu gia, ta có thể bảo vệ ngài.”

“ Phu quân, vì thiếp thân, nhất định phải cẩn thận…”

Nghe thanh âm ríu ra ríu rít bên tai, Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn, cả giận nói: “ Được rồi! Các nàng làm gì nha? Từng người tranh giành, có ý nghĩa sao? Đều thành thật ở yên trong phủ đợi! Chờ ta đi tìm viện binh, ai cũng không cho đi theo!”

Chúng nữ nhìn thấy một lần nổi giận khó có được của Phương Tranh, rốt cục không dám nói tiếp, chỉ là nước mắt liên miên nhìn hắn, trong ánh mắt đầy ý u oán, làm trong lòng Phương Tranh thật đau, ôn nhu hương diễm chính là mồ chôn của các bậc anh hùng a!

Một thân ảnh kiều mị xuất kỳ bất ý vọt tới trước mặt Phương Tranh, không chờ hắn phản ứng, đôi tay ôm lấy đầu hắn, sau đó đôi môi anh đào hướng môi hắn hung hăng ấn tới, hương thơm phác mũi, hương vị miên man.

Trong ánh mắt nhìn kinh ngạc của chúng nữ, Phượng tỷ mắc cỡ đỏ mặt thối lui, trong đôi mắt lóe ra một tia sáng ngời, giấu đầu hở đuôi nói: “ Ngươi nhất định phải sống trở về! Chia hoa hồng tháng này còn chưa kết toán với ngươi đâu…”

Trường Bình giận dữ, hung hăng giậm chân, chỉ vào Phương Tranh kêu lên: “ Ta đã biết! Ta đã biết! Các ngươi khẳng định không có trong sạch!” Phương Tranh sờ môi, hắc hắc, đây là lần đầu tiên Phượng tỷ chủ động hôn ta. Đây có tính là một phần trong việc chia hoa hồng hay không? Nếu như có thể sống sót, ân, ta phải hảo hảo cùng nàng kết toán một chút chuyện chia hoa hồng, thêm vài lần, dùng tư thế khác nhau mà chia hoa hồng…

Chẳng hiểu sao lần này Phượng tỷ lại không còn sợ Trường Bình, nghe vậy nhàn nhạt nói: “ Công chúa điện hạ hiểu lầm rồi, dân nữ hôn hắn một chút, là mong muốn hắn có thể nhớ kỹ an nguy của mọi người trong phủ, sau khi rời khỏi đây mọi việc nên hết sức cẩn thận, dù sao hắn là đại cổ đông của Ngọc Như Trai…”

Trường Bình tức giận đến giậm chân: “ vậy ngươi có cần hôn hắn hay không? Hắn là phu quân của ta, theo ta bái đường rồi, ngươi…các ngươi khẳng định là đã làm chuyện gì không dám gặp người!”

“ Công chúa điện hạ thỉnh nói cẩn thận, dân nữ cùng hắn vẫn thanh bạch…”

“ Đã như vậy mà ngươi còn ý tứ nói là thanh bạch…”

Phương Tranh vỗ trán thống khổ rên rỉ một tiếng, quay đầu nhìn hoàng thượng nói: “ Hoàng thượng, nhanh, chuẩn bị ngựa cho ta, vi thần nghĩ phải khẩn cấp đi ra chịu chết cho rồi, cuộc sống quả thật quá khó tiếp nhận!”

Hoàng thượng cười nói: “ Ngươi còn cần vật gì nữa không?”

Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: “ Vi thần muốn mặc khôi giáp, như vậy còn có thể chống đỡ được vài đao…”

Hoàng thượng ra lệnh cho một cấm quân cởi một bộ khôi giáp đưa cho hắn.

Kỳ thực bộ khôi giáp kia, cũng chỉ là quân phục tầm thường được khảm một ít mảnh sắt mỏng để che lại những bộ vị yếu hại trên thân thể, nếu nói có tác dụng cũng không bao nhiêu, nhưng loại khôi giáp này ra trận giết địch cũng không có trọng dụng gì, một đao phạt trúng, chắc chắn sẽ phải chết.

Sau khi Phương Tranh mặc xong khôi giáp, hoàng thượng hỏi: “ Ngươi còn cần gì nữa không?”

Phương Tranh lại suy nghĩ, nói: “ Vi thần còn muốn mặc thêm một bộ khôi giáp nữa…”

“ …”

Sau khi mặc vào hai bộ khôi giáp, lần này xem như được bảo hiểm hơn nha? Phương Tranh nhảy nhảy vài cái tại chỗ, cảm thấy vẫn còn có thể chịu đựng thêm được trọng lượng.

“ Hoàng thượng, vi thần nghĩ còn mặc thêm được một bộ…”

Hoàng thượng dở khóc dở cười, người này sợ chết cũng thật thái quá, một người đòi mặc tới ba bộ khôi giáp cũng không sợ bị đè chết hay sao.

“ Ngươi mặc nhiều như vậy làm sao còn chạy được?”

Phương Tranh cười nói: “ Điều này ngài cũng đừng quản, vi thần tự có biện pháp, hắc hắc, an toàn là đệ nhất nha…”

Phương lão gia run rẩy đi tới, cầm tay Phương Tranh, trong giọng nói nức nở: “ Tranh nhi…Ai! Đều là người nhà liên lụy ngươi a!”

Phương phu nhân từ lâu đã khóc không thành tiếng, Phương gia chỉ có một nam đinh duy nhất mà hoàng thượng lại lệnh cho hắn đi làm một chuyện hung hiểm đến cực điểm, vạn nhất hắn có chuyện sau này gia đình phải dựa vào ai?

Nhưng Phương gia nhị lão hiểu rõ, nếu Phương Tranh còn không lao ra ngoài chạy đi tìm viện binh thì Phương phủ sớm muộn gì cũng bị phản quân công phá, khi đó mọi người cũng phải chết hết mà thôi, bất đồng chỉ là chết sớm hay chết muộn, nếu như Phương Tranh có thể thuận lợi lao ra, còn thể có hi vọng sống sót.

Phương Tranh nhìn lão cha nhếch miệng cười nói: “ Phụ thân, ngài đừng nói như vậy, mọi người đều phải tiến tâm, hài nhi hỗn đản nửa đời người, ngài không muốn hài nhi cao thượng một lần a? Ngài và mẫu thân nhất định phải bảo trọng, nếu hài nhi…nếu chuyện tình không thể kháng cự, xin thứ cho hài nhi không thể làm tròn đạo hiếu – yên tâm, chuyện liều mạng lần này hài nhi làm, lần sau coi như thiên hoàng lão tử có lấy đao gác lên cổ ta, ta cũng sẽ không làm.”

Nói xong Phương Tranh như có ngụ ý liếc mắt nhìn hoàng thượng, hoàng thượng khái hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang nơi khác.

Ba trăm cấm quân tinh nhuệ phụng mệnh bảo hộ Phương Tranh đã tập hợp, mọi người ba chân bốn cẳng lựa chọn đàn ngựa của các tân khách, những con ngựa này đều được dùng kéo xe ngựa hoặc dành cho tùy tùng đi theo phân phối ra, biết thiếu gia Phương phủ muốn lao ra để tìm cách cứu mọi người, một mình đi ra ngoại thành cầu cứu viện binh, mọi người vô cùng cảm kích, hai lời chưa nói, lập tức đưa ra, đòi vật gì cấp thứ đó, một lát sau, trước ngực Phương Tranh đã nén không ít, đều do các tân khách len lén bày tỏ một chút “ tiểu tâm ý”.

Phương Tranh cười khổ, nếu là trước đây, được giàu to một bút lớn như vậy, phỏng chừng hắn vui đến điên rồi, hiện tại…Ai, cứ như thế này lao ra mà chết dưới loạn đao loạn tiễn, bạc lấy nhiều còn có tác dụng gì?

Kéo qua sát thủ ca ca, nhờ hắn bảo vệ tốt an toàn của già trẻ một nhà, Phương Tranh hăng hái hướng mọi người chắp tay, cất cao giọng nói: “ Các vị, thử khứ tuyền thai chiêu cựu bộ, tinh kỳ mười vạn trảm diêm la..” (* Câu này mình dịch nghĩa : Chín bước xuống cửu tuyền gặp lại người quen cũ, mười vạn cờ xí chém diêm la.)

Phương lão gia cả giận nói: “ Đồ hỗn trướng! Ngươi không thể nói chút điều may mắn hay sao?”

Phương Tranh bật người sụp mi sụp mắt: “ Ta sai rồi…”

Mặc ba lớp khôi giáp Phương Tranh gian nan đi tới trước mặt một con hắc mã, cố sức nhấc chân, phát hiện động tác lên ngựa này không biện pháp tự mình hoàn thành, vì vậy trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ đang đứng bên cạnh liên tục lau nước mắt: “ Khóc cái gì mà khóc! Không biết giúp một tay sao? Không có mắt nhìn à!”

Tiểu Ngũ nhanh vươn tay, hai người cùng dùng lực, rốt cục Phương Tranh thuận lợi lên ngựa.

Ngồi yên trên lưng ngựa, Phương Tranh đỡ lấy mũ giáp nặng nề, nhìn đôi mắt hoặc bi thương hoặc chờ mong của mọi người, Phương Tranh nói cho chính mình, đây là một thời đại cần một anh hùng, mà mình, chính là vị anh hùng qua lại trong thiên quân vạn mã vẫn như thường, gánh vác lòng hi vọng của vô số người, thân mặc kim giáp, chân đạp mây bay, cùng một con ngựa tuyệt trần lướt tới…

Cảnh tượng lúc này, có thể nào không ngâm vài câu bi tráng kia chứ? Hắng hắng giọng, Phương Tranh cao giọng ngâm:

“ Phong tiêu diêu hề, Dịch thủy hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn

Thơ:

Gió hiu hắt chừ, Dịch thủy lạnh ghê.

Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ quay về.” ( Bài hề nổi tiếng khi Kinh kha đi ám sát Tần Thủy Hoàng)

Mọi người hoảng hốt: “ Đổi câu khác đi! Điềm quá xấu!”

“ Quốc phá sơn hà tại, thành xuân thảo mộc thâm…”

“ Đổi câu khác đổi câu khác!”

“ Dẫn đao thành nhất khoái, không phụ niên thiếu đầu…”

“ Đổi câu khác đổi câu khác!”

“ Ta tự hoành đao hướng thiên cười…”

“ Đổi câu khác đổi…”

“ Đều câm miệng cho ta!” Bị quấy rối nhã hứng đọc thơ, Phương Tranh nổi giận, mặt âm trầm, căm giận trừng mắt nhìn chúng tân khách: “ Các ngươi đến tiễn hay đấu thơ? Đã đến lúc nào còn chọn ba chọn bốn, có nói lý hay không đây? Mau tránh ra cho ta!”

“ ….”

Địa điểm đột phá vòng vây nằm ngay cửa sau phía tây trong Phương phủ, đối với ngoài đại môn đang bị vây trùng trùng điệp điệp mà nói, phòng thủ nơi này thoáng mỏng manh hơn được một chút.

Ba trăm cấm quân đã sớm ngồi trên lưng ngựa nắm chặt cương đao trường mâu trong tay, trong mắt đều toát ra một loại quyết tuyệt, bọn họ biết cơ hội còn sống sót thật quá xa vời, nhưng bọn hắn là thân quân của hoàng thượng, bất luận là thời gian nào đều phải tùy lúc vì hoàng thượng hi sinh bản thân mình.

Liếm liếm đôi môi khô ráo, Phương Tranh hít sâu vài lần, đè nén xuống sự sợ hãi và khẩn trương trong lòng, thanh âm Phan thượng thư bên ngoài cửa lớn âm trầm truyền đến: “ Chuẩn bị tiến công!”

Tướng lĩnh cấm quân canh giữ bên trong cửa lớn lập tức nói: “ Cấm quân đề phòng!” Mấy ngàn binh sĩ tuân lệnh, cùng nhấc lên binh khí trong tay, chỉ hướng cửa lớn, thần sắc hoặc khẩn trương hoặc hờ hững nhìn chằm chằm phía trước, sát khí lan tràn, chiến sự hết sức căng thẳng.

Kèn lệnh của phản quân thổi lên, bước chân điều động binh mã, giống như tiếng chuông tang của tử thần, đánh sâu vào tâm khảm của mọi người. Phan thượng thư hạ mệnh lệnh cường công, không còn kéo dài nữa.

Cửa sau hướng tây Phương phủ, Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa rút ra bội đao bên hông, chỉ về phía trước, quát: “ Phá!”

Cửa sau bật mở, hơn trăm danh cấm quân đứng phía trước liền xông ra ngoài, Phương Tranh hung hăng thúc mạnh bụng ngựa, xông ngay vào giữa, phía sau còn có hơn trăm cấm quân bọc hậu cho hắn.

Phản quân canh giữ ở cửa sau cũng không ít, đại khái khoảng ba bốn ngàn người, nhưng bọn hắn tựa hồ cũng không ai nghĩ tới, dưới tầng trọng trọng vây quanh, không ngờ còn có người dám xông ra ngoài, nhìn thấy bên trong có mấy trăm danh cấm quân đang dùng tốc độ cực nhanh xông ra, hướng vòng vây của bọn họ vọt tới, đám phản quân không khỏi thất thần, bên trong thành đã bị phản quân khống chế, dù cho bọn họ chạy được ra khỏi vòng vây ở đây, cũng căn bản không thể ra khỏi thành, đám người này chẳng lẽ muốn chết?

Sau một thoáng ngây ngốc, một vị tướng lĩnh phản quân phục hồi tinh thần đầu tiên, lúc này ngựa của đám cấm quân chỉ còn cách bọn họ mười trượng, trong mắt của cấm quân tràn đầy tơ máu, ẩn chứa sát khí càng lúc càng thịnh. Dù sao đã biết rõ không còn cơ hội giữ được mạng sống, không bằng giết thêm mấy tên phản tặc, giết một đủ vốn, giết hai có lời, cấm quân nôn nóng thúc ngựa, cương đao trong tay đã giơ lên cao, làm ra tư thế chuẩn bị chém xuống, đồng thời bọn họ cũng không quên sứ mạng của mình, hơn trăm cấm quân binh sĩ bảo hộ Phương Tranh ngay chính giữa, bọn họ cũng đều biết, tạo cơ hội cho hắn lao ra, thì mọi người mới còn hi vọng sống sót.

Tướng lĩnh phản quân thấy thế kinh hãi, quát lớn một tiếng: “ Nhanh! Bố trận!”

Binh sĩ phản quân cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm khắc, chỉ thoáng hoảng loạn, bọn họ phát hiện lúc này muốn bắn cung cũng đã không còn kịp, vì vậy lập tức liệt trận tập kết, trường mâu chống dưới mặt đất, mũi mâu chỉ thẳng đến đàn ngựa đang lao tới, đuôi mâu dùng chân gắt gao giữ chặt, đám binh sĩ phía sau lại dùng cương đao áp trận, chỉ đợi làn sóng kỵ binh đầu tiên trùng vào, đao trận sẽ lập tức phát động, tiến hành giảo sát đối với địch nhân.

Mẹ nó! Quá dọa người rồi, Phương Tranh được bảo hộ ngay chính giữa, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên là liều mạng, nhìn mũi mâu băng lãnh trong trận của phản quân, kháo! Thứ kia nếu đâm vào bất cứ địa phương nào trên người, tư vị chỉ sợ cũng không hề thoải mái chút nào đâu?

Cách địch nhân chỉ còn lại mấy trượng, Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới điều gì, biến sắc, nhanh miệng quát một tiếng: “ Chậm đã! Dừng ngựa!”

Cấm quân là thân quân của hoàng thượng, là quân đội tinh nhuệ nhất của Hoa triều, quân kỷ sâm nghiêm, kỷ luật nghiêm minh, nghe được mệnh lệnh của Phương Tranh, mặc dù bọn họ biết nếu ngừng lại, đàn ngựa sẽ mất đi uy thế trùng kích, ưu thế của kỵ binh thoáng chốc biến mất hầu như không còn, nhưng cấm quân môn vẫn không do dự kéo lặc cương ngựa dừng lại.

Đám lính phản quân cách bọn họ mấy trượng thất thần, bọn hắn không hiểu vì sao đám cấm quân đang dùng thanh thế lớn lao tới, rồi lại dừng lại. Tướng lĩnh phản quân có chút lúng túng, đám người kia rốt cục là muốn làm gì?

Phương Tranh áy náy hướng tướng lĩnh phản quân cười cười, lớn tiếng nói: “ Thật ngại quá, chúng ta đi sai cửa, hẳn là phải từ cửa sau phía nam lao ra, các ngươi cứ làm việc của mình đi, chúng ta không quấy rối nữa…”

Tướng lĩnh phản quân: “ ….”

Phương Tranh cũng không quản hắn có phản ứng gì, vung tay lớn tiếng mệnh lệnh nói: “ Trở lại! Các huynh đệ đều trở lại, đi nhầm cửa rồi! Mau mau nhanh!”

“ ….”

Đám cấm quân mặt đen thui quay đầu ngựa lại, theo Phương Tranh chạy trở về.

Lúc này tướng lĩnh phản quân phục hồi lại tinh thần, nghĩ mình bị trêu chọc, không khỏi giận tím mặt: “ Con mẹ nó! Khinh người quá đáng! Ngăn cản bọn họ cho lão tử!”

Không còn kịp rồi, chạy bộ vĩnh viễn không ngăn nổi người cưỡi ngựa, phản quân canh giữ cửa sau căn bản không được phân phối kỵ binh, đám phản quân không thể làm gì khác hơn là mắt mở trừng trừng nhìn Phương Tranh và ba trăm cấm quân nhanh chóng chạy rụt trở lại.

Ở cửa sau Phương phủ, hoàng thượng vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Phương Tranh, trách mắng: “ Ngươi chạy trở lại làm chi?”

Phương Tranh xuống ngựa, xoa mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ nói: “ Hoàng thượng, điều này cũng không nên trách ta, ta không trở lại không được…”

“ Vì sao?”

“ Lệnh điều binh của ngài còn chưa đưa cho ta, hoàng thượng, ngài quên sao?”

Mọi người không nói gì: “…”

Mang theo vài phần tức giận lẫn xấu hổ hoàng thượng nhanh chóng viết lệnh điều binh, ấn ngọc ấn, vung tay ném cho Phương Tranh, lạnh lùng: “ Cầm! Lần này cũng đừng hồ đồ nữa!”

Phương Tranh cẩn thận thu nó vào trong ngực, nghĩ thầm, chính ngươi quên viết, sao lại trách ta? Còn nói ta hồ đồ, người này tuổi tác cao, đặc biệt không biết nói đạo lý…

Gian nan bước tới chỗ con ngựa, toàn thân kín mít giáp trụ Phương Tranh ôm quyền nói: “ Phong tiêu diêu hề…”

“ Câm miệng! Đi mau!” Mọi người cùng quát lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.