Hiện tại tâm tình của Phương Tranh rất phức tạp, sợ hãi, kinh hoảng,
phẫn nộ, các loại tình cảm khởi lên, toàn bộ đầu óc hoàn toàn trống
rỗng.
Loại sự tình mưu phản này, từ góc độ khoa học giải thích,
kỳ thực là rất hợp lý, trong thuyết tiến hóa có đề xướng khôn sống ngu
chết, trong xã hội nhân loại giai cấp thống trị cũng là như vậy, trước
khi Sở Hán tranh chấp, chỉ là một nông dân cùng đường, dưới sự bất đắc
dĩ, hô lên một câu danh ngôn lưu truyền ngàn năm: “ Vương hầu vương
tướng, ai mà không có khí phách gan dạ?” Nông dân kia tên là Trần Thắng, sau khi hô lên những lời này, hắn lập tức khởi nghĩa, một đường công
thành chiếm đất, đội ngũ phản đối bạo Tần cấp tốc mở rộng tới hơn mười
vạn người, triệt để phá vỡ vương triều Đại Tần lung lay sắp đổ.
Rất hiển nhiên, Phan thượng thư đã được dẫn dắt từ sự tích của Trần Thắng,
hắn nghĩ bản thân có số phận tôn quý không ai sánh bằng, lại còn xưng là tinh tú hạ phàm, hẳn không nên chỉ dưới một người mà trên trăm triệu
người, chỉ là một Lại Bộ thượng thư, chỉ cần có tâm tiến bước, thì hoàn
toàn có thể tiến thêm một bước, có câu quảng cáo tiếng Anh nói như thế
nào? I CAN! I DO! (Tôi có thể, tôi làm được).”
Hiện tại Phương
Tranh kỳ quái chính là, hoàng thượng không phải đã phái binh bao vây phủ thượng thư để bắt hắn sao? Sao lão già kia còn dám tạo phản, hắn không
muốn sống nữa? Cấm quân hoàn toàn có thể nhân lúc trước khi phản quân
chém giết vào thành, mà đem hắn đánh thành tương thịt, lão Phan cũng
không thể có được dũng khí thấy chết không sờn đó chứ?
Làm cho
Phương Tranh tức giận chính là, lão già họ Phan không canh lúc nào tạo
phản, hôm nay là ngày lão tử thành thân, mắt thấy sắp cùng Trường Bình
động phòng, sao ngươi lại đúng lúc khởi binh, đem chuyện tốt đẹp của lão tử phá hủy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ riêng việc này, Phương Tranh quyết định chờ sau khi đánh bại phản quân, nói gì cũng phải đem
hai đứa nhi tử của hắn ra mà cắt tiểu đệ đệ đem ngâm rượu, dù sao hắn
cũng phạm tội tru di cửu tộc, giữ lại hai vật nối dõi tông đường kia để
biểu diễn cũng là vô dụng.
Quay đầu, Phương Tranh nhìn Trường
Bình đang mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập e ngại và bất lực,
thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không nhịn được run rẩy. Vị công chúa từ nhỏ
được lớn lên trong mật ngọt, lúc này rốt cục phát giác khi có người nỗ
lực đánh vỡ thùng mật ngọt của nàng, nàng chỉ có thể sợ, chỉ có thể mờ
mịt mơ hồ. Hoành hành kinh thành, động một chút là đánh chửi, điêu ngoa
tùy hứng, tất cả đơn giản là do vòng hào quang của một công chúa, khi có một ngày nàng phát hiện vòng hào quang gần như bị người cướp đi, nàng
mới biết được, kỳ thật nàng cũng chẳng khác gì người thường, nàng cũng
biết sợ, không những sợ hãi mà còn tuyệt vọng. Trước thiên quân vạn mã,
nàng chỉ là một công chúa nho nhỏ, căn bản không có năng lực thay đổi
bất cứ chuyện gì.
Nhẹ nhàng kéo Trường Bình, Phương Tranh thấp giọng nói: “ Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nghe được lời nói như lời thề của Phương Tranh, thần sắc Trường Bình rốt cục thả lỏng xuống tới.
Hắn là phu quân của ta, là bầu trời cho ta dựa vào. Trường Bình khẽ khép
mắt ngọt ngào nghĩ, thân thể mềm mại không kìm được yếu đuối dựa vào
trong lòng Phương Tranh.
Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp của Phương Tranh, ấm áp mà kiên định.
“ Thực sự không được, chúng ta bò lên mái nhà kêu người cứu mạng…”
“ ….!” Trường Bình oán hận đấm hắn một quyền.
“ Phụ hoàng còn chưa hồi cung phải không? Chúng ta mau nhanh đi tìm ông ấy!” Trường Bình tức giận nói.
Phương Tranh cả kinh, đúng vậy, nhạc phụ đại nhân còn đang ở trong Phương phủ
uống rượu với lão cha, phỏng chừng hắn đã biết tin tức Phan thượng thư
tạo phản, có lẽ lúc này hắn đang cần ta.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Trường Bình chạy ra ngoài, chạy được hai bước bỗng nhiên ngừng lại.
“ Làm sao vậy?” Trường Bình thấy Phương Tranh do dự liền hỏi.
“ Thế nhưng, hai ta còn chưa kịp động phòng nữa.” Phương Tranh lúng túng
giống như một hài tử vừa sắp được ăn kẹo mút thì ngừng lại, ủy khuất bậm môi.
“ Ngươi…ngươi là tên hỗn đản! Đến lúc nào rồi mà còn muốn
chuyện này!” Trường Bình nhìn chung quanh, muốn tìm một vật cứng chắc
một chút nện lên đầu tên phu quân không chút đứng đắn này.
Ra cửa phòng, Ôn Sâm đang kính cẩn đứng ngoài cửa chờ hắn.
Phương Tranh vừa thấy hắn thì liền tức giận: “ Ngươi tìm hiểu tình báo kiểu
nào vậy? Sao tìm thế nào lại tìm không ra việc Triệu Hổ muốn tạo phản?
Làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Ôn Sâm kêu oan: “ Đại nhân, bọn
thuộc hạ đều đã tận lực, ai biết Triệu Hổ ngày thường rất an phận lại
làm ra việc tạo phản chứ? Hơn nữa thời gian các huynh đệ tìm hiểu, Thần
Vũ quân của Triệu Hổ là quân đội bình thường nhất, bọn thuộc hạ cũng
không nghĩ tới người này lòng muông dạ thú, không ngờ lại dám tạo phản…”
“ Hắc, thật đúng là chó cắn người thường là chó không sủa, đi, đến đại sảnh.”
Đi tới giữa tiểu viện, Phương Tranh lớn tiếng gọi Yên Nhiên, Phượng tỷ và
Tiểu Lục, ba người đều là lão bà của mình, trong lúc rối loạn, cũng
không thể để các nàng ở cách xa ta, nếu không xảy ra chuyện gì mai mốt
đi tìm ai mà khóc?
Một đám người đi theo Phương Tranh ra đại sảnh phía trước, sát thủ ca ca và Tiểu Ngũ chẳng biết lúc nào cũng đã đi
theo phía sau Phương Tranh, không chút tiếng động, Tiểu Ngũ vừa nghe
được tin tức, sợ đến sắc mặt tái nhợt, biểu tình của sát thủ ca ca thì
lại rất bình tĩnh, bình chân như vại, không thấy kinh hoảng chút nào.
Người có bản lĩnh đúng là có khác, thực sự không xong thì tùy thời đều
có thể tự mình chạy thoát, lúc này Phương Tranh thật sự ước ao mình được như sát thủ ca ca, bình định trận phản loạn này, hay là nên nghĩ xem có nên luyện võ hay không, điều khác không nói, chí ít bảo đảm tính mạng
thì phải học cho được khinh công.
Dọc theo đường đi chỉ thấy bọn
người hầu Phương phủ thất kinh chạy tới chạy lui, biểu tình vui sướng đã quét sạch từ lâu, chỉ còn lại là một mảnh hoảng loạn sợ hãi.
Đám cấm quân bên người hoàng thượng đã đem cửa lớn Phương phủ ngăn chặn gắt gao, tay cầm đao thương cảnh giới canh gác. Trong lòng Phương Tranh
không khỏi thả lỏng hơn một chút, cũng may cấm quân còn chưa bị loạn,
nếu không hắn còn phải suy nghĩ xem làm cách nào mang theo già trẻ toàn
gia bỏ trốn trối chết.
Các tân khách đang sợ hãi rụt rè trốn một
chỗ đất trống ngoài đại sảnh, bất luận là quan viên trong triều, hay ông chủ hiệu buôn, lúc này không ai còn hăng hái ăn uống nói chuyện, chỉ
biết thấp thỏm lo âu vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài phủ.
Trong đại sảnh chỉ còn hoàng thượng đang vững vàng ngồi trên chủ vị, một đám
quan viên và thành viên hoàng tộc trong triều đang vây quanh bên người
hoàng thượng, bao quát Mập Mạp và cả Thái Vương, mọi người đang ồn ào
thảo luận gì đó, Phương lão gia đứng đầu tiên sắc mặt có chút trắng
bệch, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh vuốt râu, Phương phu nhân ở một bên dìu hắn.
Hắn vội vã chạy lên vài bước, chạy ào vào đại sảnh, không
chút khách khí vạch đám đại thần đang vây quanh bên người hoàng thượng,
vội vã rống lên: “ Hoàng thượng! Phan thượng thư làm phản rồi!”
Đám quần thần thấy hắn chen đến, cũng không quá để ý, nhưng vẫn vây quanh ồn ào nói chuyện…
Phương Tranh lại đề cao giọng, vội la lên: “ Hoàng thượng! Phan thượng thư làm phản rồi!”
Mọi người vẫn ríu ra ríu rít như trước…
Phương Tranh ngưng một chút, nói một câu như vậy mà không ai xem có tồn tại sao? Mọi người khi dễ ta là người trong suốt chắc?
“ Hoàng thượng! Phan…”
“ Được rồi! Không lẽ ngươi chỉ muốn nói câu đó thôi sao? Ai chẳng biết là hắn tạo phản?” Hoàng thượng cắt đứt lời hắn, tức giận trừng mắt nhìn
hắn.
Quần thần vội vàng phụ họa: “ Đúng rồi đúng rồi…”
“ ….”
Tiếp tục như vậy thì không được, đây là nhà của ta a, không phải ở kim loan
điện mà khai hội, các ngươi không thèm nhìn mặt chủ nhân như ta thật là
không có đạo lý chút nào.
Đổi lại dáng tươi cười, Phương Tranh
hướng hoàng thượng khom thắt lưng nói: “ Hoàng thượng, vi thần đang định nói lời có ý nghĩa đây…”
“ Ân? Ngươi có lời gì muốn nói?” Hoàng thượng và các đại thần đều hiếu kỳ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập cổ vũ và chờ mong.
Phương Tranh nhìn chung quanh một chút, trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “ Kế sách hôm nay, chỉ có…”
“ Ân?” Mọi người dựng lỗ tai, làm vẻ chăm chú lắng nghe.
“ Chỉ đành thay đổi y phục giả trang chạy trốn.” Phương Tranh nói ra biện pháp mà hắn tự nhận là ổn thỏa nhất.
“ Vô sỉ!” Mọi người hoàn toàn thất vọng, trăm miệng một lời mắng.
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: “ Hoàng thượng, phản quân đã vào thành, cấm
quân bên trong thành cũng không còn nhiều lắm, ngài không phải muốn
chiến đấu đến cùng với bọn họ đó chứ? Lưu lại núi xanh sợ gì không có
củi đốt, vi thần nghĩ mau chóng chạy ra khỏi thành, mới có cơ hội trấn
áp phản loạn…”
Lúc này một gã cấm quân vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh hoàng thượng thấp giọng nói mấy câu.
“ Cái gì? Chạy? Chạy như thế nào? Làm sao chạy được?” Vẻ mặt hoàng thượng khiếp sợ nói.
Thống lĩnh cấm quân có chút xấu hổ cúi đầu nói: “ Sau khi phát hiện phản quân vào thành, các huynh đệ bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy vào Phan phủ,
dự định bắt lại hắn, nhưng khi lục soát toàn bộ đám người hầu, hộ viện
của Phan phủ, cũng không tìm được một bóng người nhà của Phan phủ, dù là mấy phụ tá trong phủ cũng mất tích…”
“ Không phải trẫm bảo các ngươi bao quanh Phan phủ sao? Hắn chạy ra từ nơi nào?” Sắc mặt hoàng thượng có chút như tro tàn.
“ Lúc các huynh đệ lục soát đã phát hiện, bên trong thư phòng của Phan
phủ có một mật đạo, nối thẳng ra ngoài thành, mọi người đuổi theo mật
đạo, kết quả đi được phân nửa thì phát hiện đã hoàn toàn bị phong kín…”
Hoàng thượng mềm nhũn ngồi xuống, run run đến nỗi không nói được một câu nào, trong ánh mắt vốn trấn định nhưng hiện tại đã toát ra một chút hoảng
loạn. Đám quần thần cũng ồ lên, mọi người còn đang thương lượng, chờ đợi cấm quân xông vào Phan phủ bắt được Phan thượng thư, chí ít trong tay
có một lợi thế làm cho đám phản quân ném chuột sợ vỡ đồ, mọi người có
thể thừa dịp phản quân đang do dự, thong dong điều động đại quân và quân đội biên quan ngoài thành, đem phản quân bao vây tiễu trừ. Hiện tại lợi thế bay mất, lúc này mọi người mới phát giác, bản thân đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng khốn đốn.
“ Xong rồi! Lần này thì toàn bộ xong rồi!” Phương Tranh ảo não gãi đùi,
tâm tình bi quan toát ra: “ Phan thượng thư chạy mất, đám phản quân hiện tại đã có chủ tử, chỉ đâu đánh đó, ai còn có thể ngăn được?”
Thấy biểu tình hoảng loạn kinh khủng của mọi người, Phương Tranh nhanh miệng nói: “ Hoàng thượng, chúng ta cũng chạy thôi, chỉ có chạy ra khỏi
thành, chạy tới quân đội trung thành với ngài, chúng ta mới có cơ hội
chuyển bại thành thắng. Ngài xem, Phan thượng thư không phải cũng chạy
đó sao? Hắn chạy trước, dù sao cũng không có gì mất mặt, mọi người mạnh
ai nấy chạy, có đâu chạy đó…”
Nghe Phương Tranh nói tới chạy
trốn, mọi người hồi nãy chưa từng để ý hắn, hiện tại tình thế bỗng nhiên biến hóa, đám quần thần cũng không còn ai mắng hắn vô sỉ, đều cau mày,
tự hỏi lời của Phương Tranh có nên suy nghĩ hay không.
“ Câm
miệng! Trẫm đường đường là một thiên tử, cửu ngũ chí tôn, há có thể bỏ
lại kinh thành và bách tính, làm việc tham sống sợ chết, tạm bợ qua
ngày? Tương lai trẫm còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu
tuyền?” Hoàng thượng phẫn nộ vỗ án bật lên, lớn tiếng trách mắng.
Phương Tranh sợ đến mức co đầu rụt cổ, lập tức cười theo nói: “ Ách…hoàng
thượng, vi thần có chuyện cơ mật thương lượng cùng ngài, có thể nói
chuyện riêng được hay không?”
Nói xong không để ý tới các đại thần đang trừng mắt nhìn, Phương Tranh nửa thỉnh nửa kéo hoàng thượng đi ra một góc đại sảnh.
“ Hoàng thượng, rốt cục chuyện gì xảy ra vậy? Mấy ngày trước đây không
phải ngài nói đã an bày xong rồi, Phan thượng thư cấu kết mấy đại quân
cũng sẽ không phát binh sao? Nhưng sao Triệu Hổ lại không bị bắt?” Trong lòng Phương Tranh lúc này có quá nhiều nghi vấn, hắn không rõ, vì sao
cục diện nhìn như nắm chắc thắng lợi, chỉ chớp mắt không ngờ đã hoàn
toàn bị đảo ngược.
“ Ai! Một bước sai lầm, một bước sai lầm a!”
Hoàng thượng thở dài một tiếng, thần sắc phẫn hận nói không nên lời: “
Trẫm ngàn tính vạn tính, không ngờ lại tính không ra nguyên lai Triệu Hổ cũng là một phần tử ở trong Phan đảng! Người này từ trước đến nay thành thật bổn phận, trẫm cũng từng thử qua hắn nhiều lần, hắn biểu hiện đều
là dáng dấp vì nước một lòng trung quân, thám tử phái vào trong quân hắn cũng hồi báo, trong quân doanh Triệu Hổ vẫn bình thường yên tĩnh, không hề dị động. Lúc này trẫm mới thả lỏng cảnh giác đối với hắn, người này
đem bản thân ẩn dấu quá sâu, không nghĩ tới hắn cũng bị Phan nghịch tặc
khu sử!”
Hoàng thượng nói xong nghiến răng nghiến lợi.
Phương Tranh thở dài: “ Kỳ thực mấy ngày trước chúng ta nên đột ngột xông vào
Phan phủ, đem lão già kia giải quyết cho rồi, phản quân như rắn mất đầu, rất nhanh sẽ bị tiêu diệt, so với việc hiện tại thả hổ về rừng mới là
tốt hơn.”
“ Hừ! Dù là khi đó giết Phan thượng thư thì ngươi cho
rằng thiên hạ sẽ thái bình sao? Nói cho ngươi biết, không có khả năng!
Nếu như giết hắn, các môn sinh trải rộng khắp thiên hạ của hắn sẽ lập
tức đứng ra, chỉ trích trẫm tàn sát trung thần, sau đó phản quân các nơi sẽ dấy binh làm phản, toàn bộ Hoa triều đều phải rơi vào một mảnh chiến loạn, sau này người Đột Quyết tại phương bắc nhất định sẽ nhân cơ hội
mà xuôi nam. Thế cục khi đó, chỉ sợ sẽ càng tệ hơn bây giờ! Hiện tại chỉ là một chi phản quân, Phan nghịch tặc còn chưa kịp hiệu lệnh môn sinh
của hắn, nhưng tối trọng yếu nhất là hắn làm phản trước, chắc chắn sẽ
không bịt được miệng người trong thiên hạ, bách tính và quân đội đều
biết hắn trở thành loạn thần tặc tử rồi lại đăng cơ xưng đế, ngôi vị
hoàng đế của hắn lúc đó cũng ngồi không yên. Huống chi…”
Hoàng
thượng cao ngạo cười: “ Huống chi trẫm còn chưa có chết, toàn bộ quân
đội của Hoa triều còn đang nắm giữ trong tay vị hoàng đế như trẫm, Phan
nghịch tặc nếu muốn làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!
Hoàng đế cũng không phải dễ làm như thế, cho rằng chỉ cần đánh vào hoàng cung, ngồi lên ngai vàng thì thành hoàng đế sao? Hừ! Nực cười!”
Vừa quay đầu, hoàng thượng nhìn thấy hai mắt Phương Tranh lóe ánh sao nhìn
mình, hoàng thượng nhíu mày nói: “ Ngươi làm sao vậy?”
“ Oa!
Hoàng thượng, vi thần lần đầu phát hiện ngài dùng một hơi thở mà có thể
nói được nhiều lời như vậy, thật lợi hại…” Phương Tranh sùng bái nói.
“ …”
Hoàng thượng nói nhiều như vậy, đúc kết lại chỉ có một câu: Lúc này cùng Phan thượng thư giao phong, thì hoàng thượng đã bị lâm vào thế hạ phong.
Hiện tại Phương Tranh hoàn toàn hiểu rõ ván cờ cùng nhân vật trong đó, có
câu “ một bước sai lầm, sẽ thua cả bàn”. Hắn biết hoàng thượng an bày
rất chu đáo chặt chẽ, Phan thượng thư cấu kết bốn lộ đại quân, từ trước
khi bọn họ khởi sự, hoàng thượng đã bí mật phái người ra kinh, hoặc giam giữ, hoặc trấn an, nói chung tướng lĩnh bốn lộ đại quân cũng không khởi sự theo kế hoạch do Phan thượng thư đã sớm định ra, tại sự kiện này,
hoàng thượng xử lý rất khá, thời gian phối hợp cũng rất diệu, vừa lúc
hợp ngày, cho nên Phan thượng thư ở tình huống còn chưa nghe rõ tin tức
đã tùy tiện tạo phản, kỳ thực đã thua trước một bước.
Nhưng hoàng thượng lại làm sai hai chuyện, là không ngờ Triệu Hổ lại tạo phản, hoàng thượng đã bị đánh đến trở tay không kịp.
Hai là không nghĩ tới trong phủ Phan thượng thư không ngờ lại có mật đạo
thông ra ngoài thành, nói thật, ai cũng không nghĩ ra đúng là mình có
điểm mù, lúc đó hoàng thượng cùng Phương Tranh thương nghị, đều cho rằng Phan thượng thư đã thành vật nằm trong tay, ai có thể ngờ tới hắn lại
có thể đào thành một cái động, để cho hắn có cơ hội trốn thoát…
Tình thế hiện tại, bốn năm vạn phản quân của Triệu Hổ đánh vào kinh thành,
bên hoàng cung đã mất đi liên hệ, chẳng biết bọn họ đã chiếm được hay
chưa, nhưng phản quân sẽ rất nhanh có được tin tức, sau đó bọn họ sẽ lao thẳng tới Phương phủ, hoàng thượng trở thành mục tiêu đệ nhất của bọn
họ, đương nhiên, gian thần kiêm con rể bên người hoàng thượng như Phương Tranh cũng đừng mơ tưởng chạy thoát ra ngoài.
Nếu phản quân lấy
cờ hiệu tiêu diệt “ tiểu nhân gian thần”, nếu như Phương Tranh bị phản
quân bắt giữ, không có gì bất ngờ xảy ra, tên gian thần như hắn khẳng
định còn chết sớm hơn cả hoàng thượng, hơn nữa trong Phương phủ từ
Phương lão gia cho tới con chó Đại Hoàng, đều không chạy thoát khỏi kết
cục bị người truy sát.
Hiện tại Phương Tranh rất sợ, đúng vậy,
hắn sợ chết. Hắn chỉ là một người bình thường vô tình xuyên qua, hắn
không thể là bá vương, cũng không có bản lĩnh. Hắn không có vũ lực so
sánh với sư tử hổ báo, cũng không có trí lực mưu lược hơn người, hắn lại không biết phát minh súng kíp đại pháo, hắn cũng chưa từng lãnh binh
đánh giặc, nói đến cùng, hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng hỗn ăn chờ chết, dù cho hắn làm đại quan, có quyền lực lớn đến thế nào, bản chất
của hắn cũng chỉ là một thiếu gia chơi bời, hắn thích hưởng thụ cảm giác làm một thiếu gia, cũng không dự định thay đổi tính tình của mình.
Nếu nói trên người tên thiếu gia này còn có thứ gì loang loáng một chút, đó chính là trên cơ bản có thể xem hắn là một người thiện lương, một người tuyệt không vứt bỏ phụ mẫu, lão bà và bằng hữu. Hiện tại Phương Tranh
mang tâm lý sợ hãi, chăm chú phân tích mà nói, kỳ thực tuyệt đại bộ phận là đang lo lắng cho phụ mẫu bị vây ở trong phủ, lão bà sẽ bị phản quân
chộp tới sát hại, đương nhiên, chính hắn cũng sợ chết, nhưng hắn cũng là một người từng chết qua một lần, từ tâm lý bắt đầu mà nói, hắn lo lắng
cho an nguy của người bên cạnh còn hơn lo lắng cho an nguy của chính
mình.
Trách nhiệm của nam nhân, không phải ở năng lực của hắn có
bao nhiêu, mà là ở thời điểm mấu chốt, có dũng khí đảm đương để gánh
trách nhiệm vì thân nhân và bằng hữu hay không.
“ Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh cười khổ nói: “ Nếu như ta nói hiện tại ta dự định lao ra, cùng
phản quân liều mạng, vì hoàng thượng tận trung, vì quốc gia hi
sinh…hoàng thượng có tin hay không tin?”
Hoàng thượng cười ha ha: “ Nếu ngươi có suy nghĩ này, trừ phi mặt trời mọc hướng tây, nước sông Tần Hoài chảy ngược…”
Lời này thật quá ác độc! Ta có kém cỏi như vậy sao?
Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Hoàng thượng, không nên đả kích trung thần như
ta đến vậy chứ! Ta vừa định đi ra ngoài cùng phản quân liều mạng, ngài
lại nói như thế, hắc, ta sẽ không đi…”
Hoàng thượng khẽ cười nói: “ Ngươi có phải lại muốn nói, đến sườn núi thì nên xuống lừa hay không?”
Phương Tranh thở dài: “ Kỳ thực vi thần chân chính suy nghĩ chính là dẫn mọi
người cùng nhau chạy trối chết rồi hãy tính, hoàng thượng, vi thần đã
định trước cũng không phải là người có chủ nghĩa tư tưởng vì nước nhà hi sinh, thời gian rối loạn, vi thần thầm nghĩ mình phải có năng lực hảo
hảo giúp người nhà sống tốt, ngài nói vi thần nhát gan cũng được, vô sỉ
cũng được, vi thần cũng không dám phủ nhận, cái gì giang sơn xã tắc, cái gì quốc gia an nguy, đối với vi thần mà nói thì quá xa xôi, chỉ còn
người nhà bên cạnh mới là chân thật nhất…”
Cẩn thận nhìn thoáng
qua sắc mặt bình tĩnh của hoàng thượng, Phương Tranh nói: “ Hoàng
thượng, chúng ta bỏ chạy trước đi, tại sao phải nhất định ở lại chống
đối phản quân làm chi? Ngài nhìn xem, bên chúng ta chỉ có ba bốn ngàn
người, trong phủ vi thần cũng không có công sự phòng ngự, phản quân rất
dễ dàng sẽ tiến công vào, đến lúc đó bọn họ tận diệt, vậy thì bị chết
cũng thật không chút ý nghĩa phải không?”
Hoàng thượng gật đầu
nói: “ Không sai, ngươi nói rất có đạo lý, trẫm có một kế, có thể chống
lại toàn bộ phản quân, nhưng kế sách này phải do một người tin được đi
hoàn thành.”
Hoàng thượng nhìn Phương Tranh nở nụ cười, cười đến
không chút hảo ý: “ Phương ái khanh, chúc mừng ngươi, ngươi lại có cơ
hội lập công, cơ hội gia quan tấn tước ở ngay trước mặt ngươi, ha hả…”
Phương Tranh kinh hoảng nhìn hoàng thượng, kỳ lạ rùng mình một cái.