Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 236: Chương 236: Khu hổ nuốt sói




Hiện tại, một hồi đánh cướp hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào cả, càng về sau Hộ Bộ chủ sự Tôn đại nhân càng giống như một người mẫu vẽ tranh, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của Phương Tranh.

Tôn Nghệ đại nhân mặt mũi giàn giụa nước mắt, trước sự thúc giục của phỉ tặc Phương đại thiếu gia mà mang theo bảy phần khuất nhục ba phần thẹn thùng, bị buộc phải bày ra các loại tư thế khiêu gợi thiêu nhân, thân thể trơn nhẵn ở dưới ánh nến hôn ám cư nhiên còn toát ra vài phần mỹ cảm mông lung, chỉ tiếc một điều chính là chiếc bụng do ăn nhiều nên hơi phệ, làm cho chỉnh thể của bức tranh giảm đi không ít cân lượng, không thể không nói đây là một điều nuối tiếc vô cùng to lớn.

Lão họa sư không có khoác lác, phong thái thiêu nhân của Tôn Nghệ dưới ngòi bút của hắn trong rất sống động, mất hơn một canh giờ công phu thì đại công cáo thành, lão họa sư run rẩy đem bức tranh giao cho Phương Tranh, hắn nhìn về phía Phương Tranh bằng ánh mắt tràn ngập quái dị cùng đề phòng, thậm chí một bàn tay còn mơ hồ bảo vệ cái mông của chính mình. Phương Tranh biểu tình đang hưng phấn cho nên vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra được phản ứng của lão họa sư, cực kì mong chờ tiếp nhận những bức tranh, mở từng tờ lên xem.

“ Ân, không sai không sai, tài năng của lão tiên sinh quả nhiên không còn gì để nói nữa, các bức tranh thật sự rất phong tao, ha ha.”

Ngay khi Phương Tranh giữ chặt tay của lão họa sư, lại hé ra tấm ngân phiếu một trăm lượng.

Nhưng phản ứng của lão họa sư thật kịch liệt, Phương Tranh khẽ đụng đến hắn, hắn liền giống như bị chó dại cắn phải một cái, đương trường nhảy dừng lên, trong miệng khiển trách một tiếng khiến cho Phương Tranh đầu đầy mờ mịt.

Thời gian tiễn lão họa sư đi ra ngoài, lão nhân môi hơi ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn chần chừ mở miệng khuyên giải: “ Vị hảo hán này, tuy nói đồng bóng chính là một thú vui tao nhã từ thời cổ xưa, nhưng chung quy thì đường bộ vẫn không an toàn bằng đường thủy, ách, lão hủ lắm mồm, cáo từ, cáo từ.”

Phương Tranh lặng người sau một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn sang sát thủ ca ca đang đứng ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “ Lão nhân kia nói thế, là có ý tứ gì nhỉ?”

Sát thủ ca ca thẳng thừng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, không nói một câu nào.

Phương Tranh nhún nhún vai, quay đầu hướng Tôn Nghệ cười thân mật, đồng thời giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “ Tôn đại nhân, dáng người không sai nha, ngoại trừ bụng hơi lớn một chút thì các loại địa phương khác vẫn còn rất hoàn mỹ. Ngày nào đó nếu ngươi bị bãi chức quan, ta giúp ngươi tìm nghề mới đảm bảo kiếm chén cơm ăn tuyệt đối không thành vấn đề, không chuẩn có thể trở thành hoa vương đệ nhất trong giới giải trí tại kinh thành a! Đáng tiếc thời buổi hiện giờ còn chưa có máy quay phim, thật sự ta rất không cam lòng nha.”

Tôn Nghệ chảy nước mắt khuất nhục, hai mắt đẫm lệ cầu xin nói: “ Vị hảo hán này, sát nhân bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, ngài cướp cũng đã cướp, muốn tranh cũng đã vẽ, van cầu ngươi thả ta ra đi, sau này ta nhất định sẽ thành thật nghe theo sự sai khiến của ngươi, không phải chỉ là bạc thôi sao? Ngày mai ta liền nghĩ cách đi kiếm.”

Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Quả nhiên biết thức thời đúng là trang tuấn kiệt, ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi, chỉ còn một việc, xong xuôi ta sẽ để cho ngươi trở về.”

“ Chuyện gì?” Tôn Nghệ hoảng sợ hai mắt trợn tròn, hiện tại hắn thật sự sợ rằng vị hảo hán gia này lại nghĩ ra được cái chủ ý quái quỷ nào đó mà giày xéo hắn. Con người này quả thực đáng sợ, hắn không một chút nghi ngờ ở dưới lớp khăn che mặt kia khẳng định sẽ là một khuôn mặt so với ma quỷ còn càng thêm tà ác hơn.

Phương Tranh cười nói: “ Rất đơn giản, an tâm sẽ không làm khó ngươi đâu. Ngươi có con dấu tư nhân không? Đừng nói với ta rằng ngươi không có nha, ta biết ngươi là quan Hộ Bộ trông coi tiền lương của các quan mà, con dấu khẳng định là mang theo bên mình ngươi, chỉ cần ngươi cho ta mượn đóng lên mấy bức họa này vài cái làm kí hiệu, hôm nay ngươi có thể vui mừng trở về nhà ôm gối ngủ ngon, ha ha, thật tốt, ta thật cao hứng thay cho ngươi.”

Tôn Nghệ nghe vậy khuôn mặt vặn vẹo co rút liên hồi, cả người trông đều ảm đạm, tang thương. Gã phỉ tặc này rõ ràng là hắn muốn nắm bắt được các nhược điểm của ta, tương lai dùng nó để dọa dẫm tống tiền vơ vét hết tài sản của ta, nếu con dấu này mà phóng hạ xuống, coi như cả cuộc đời sẽ hoàn toàn bị hắn khống chế. Phỉ tặc tầm thường chỉ đoạt tiền chứ tuyệt đối không có nhiều hoa dạng như vậy, hôm nay như thế nào lại gặp phải một kẻ biến thái đến vậy?

Phương Tranh trừng mắt nhìn, cười nói: “ Ngươi không nói lời nào ta coi như là ngươi đã đáp ứng rồi nha, an tâm, những bức tranh này ta sẽ hảo hảo trân quý, tuyệt đối sẽ không khiến cho bọn nó bị lưu truyền ra bên ngoài, bất quá nếu như ngươi không nghe lời của ta, vậy ngươi liền phải cẩn thận một chút!”

Tôn Nghệ sắc mặt tái nhợt, kìm lòng không được rùng mình một cái, tiếp theo tựa hồ như toàn thân mất hết khí lực, ưm một tiếng đáp ứng. Thân thể trần truồng mềm nhũn lại té xỉu trên mặt đất.

Phương Tranh cười ha ha nói: “ Tôn đại nhân, khụ khụ, không nhọc sức ngươi phải động thủ, ta tự mình đi tìm con dấu giúp ngươi đóng lên đó vậy.” Phương Tranh một bên vừa cười nói, một bên bước lại gần đống quần áo của Tôn đại nhân chất chồng ở trong góc phòng, hắn khẳng định con dấu sẽ ở trong đống quần áo này.

Bất thình lình đúng lúc này tình huống trong phòng đột ngột thay đổi, cánh cửa sổ tại sườn bắc bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, tiếp theo cánh cửa sổ được chế tạo bằng gỗ như bị chẻ ra thành bốn mảnh, một cái bóng đen phi thân phóng vào, thân ảnh linh hoạt còn chưa tiếp đất, một đạo hàn quang đã chợt hiện lên trực chỉ hướng cổ họng của Phương Tranh.

Phương Tranh bị bất ngờ cho nên không hề phản ứng, chỉ ngơ ngác thất thần đứng nguyên tại chỗ, mặc cho đạo hàn quang u lãnh kia ngày càng bức đến gần.

Sát thủ ca ca phản ứng không chậm, ngay khi tình huống còn chưa có biến thì hắn đã vung cổ tay phải lên, hướng đạo thân ảnh màu đen kia phóng tới ba thanh phi đao, phi đao xếp thành hình chữ “phẩm” hướng thẳng vào trước ngực của bóng đen mà bắn tới.

Đạo bóng đen kia không do dự chút nào, lúc phi đao phóng tới, hắn trầm người xuống, thân thể hơi ưỡn ngược về phía sau tạo thành một cái tư thế thiết bản kiều, né tránh được ba thanh phi đao công kích. Tiếp theo giậm chân một cái, cả người liền hướng Phương Tranh phóng vọt tới, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm hàn khí bức người.

Phương Tranh mắt mở trừng trừng nhìn trường kiếm cách hắn càng ngày càng gần, hắn thậm chí có thể nghe thấy được trên thân kiếm phát ra mùi máu tanh nhàn nhạt, lãnh quang u u lóe lên, thoáng chốc bao phủ toàn bộ thân thể hắn.

Phương Tranh dù muốn khóc cũng không kịp, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý niệm, ta lại đắc tội cừu gia nào?

Nhìn trường kiếm nhu thôn phệ xương cốt, kiếm quang như mưa hoa khắp bầu trời, phong kín đường lui quanh người hắn, lúc này sát thủ ca ca cách hắn khá xa, không thể cứu viện, Phương Tranh nhất thời tuyệt vọng, sợ đến đặng đặng lùi lại mấy bước, dựa lưng vào tường, trong miệng hét lớn: “ Tha mạng! Ta sai rồi! Ta không nên vẽ tranh khỏa thân của hắn, ta lập tức trả lại cho hắn.”

Bóng đen lại không chút nào để ý tới, vẫn hung hăng đâm thẳng tới Phương Tranh, con ngươi của Phương Tranh co rút lại, con mắt trợn to, nhìn kiếm quang u lãnh, còn có ánh mắt lạnh lùng của chủ nhân thanh kiếm. Ánh mắt kia, quen thuộc vô cùng……

* * *

Cùng lúc đó, ngay cửa thành tây kinh thành có hai bóng người đang đi tới trên đường cái. Đang là thời gian thái bình, buổi tối cửa thành vẫn chưa đóng, hai người hiển nhiên đang chậm rãi đi bộ vào thành.

Hai đạo nhân ảnh là một nam một nữ, nam tử khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc văn sam màu đen huyền, khuôn mặt gầy, sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, trên vai đeo một bao quần áo, vừa đi vừa kịch liệt ho khan.

Nữ tử tuổi chừng mười tám, trang phục dân phụ phổ thông, thân mặc quần áo vải thô màu lam, có lẽ do nguyên nhân đi đường thời gian dài, nên lai quần dính đầy bụi.

Nữ tử có khuôn mặt có vẻ điềm đạm nho nhã, mày dài thanh tú, vùng trán ẩn hàm vài phần sầu ý, đôi con ngươi trong như nước đang quan tâm nhìn nam tử ho khan liên tục, thỉnh thoảng vươn bàn tay vỗ vào lưng nam tử.

“ Ca, thân thể huynh không tốt, hà tất nhất định phải tới kinh thành? Nên ở nhà dưỡng bệnh thêm hai năm lại đến.” Giọng nói nữ tử mang theo vài phần trách cứ.

Nam tử lắc đầu, giương mắt nhìn những dãy cửa hàng san sát bên cạnh, lúc này đã buổi tối, những cửa hàng đã đóng cửa, trên đường cái trống trơn đãng đãng, không còn bóng người, nhưng nam tử vẫn thỏa mãn cười cười, thở dốc vài tiếng, mở miệng nói: “ Kinh thành phồn hoa, quả nhiên như thế, kiếp này nếu có thể đến đây, không uổng công Diệp Văn Giang ta khổ tâm học tập, khổ đọc sách suốt hơn mười năm.”

Lời còn chưa dứt, nam tử lại bắt đầu ho khan. Khuôn mặt tái nhợt dâng lên huyết khí, bày biện ra vẻ ửng đỏ không chút khỏe mạnh.

Nữ tử vội vàng vỗ về lưng hắn, nhíu mày nói: “ Khoa cử mỗi hai năm đều có, ca cần gì phải nóng lòng trong năm nay? Ở nhà dưỡng bệnh khỏe lại rồi đi thi cũng không như nhau sao?”

Nam tử vừa ho vừa giải thích: “ Muội tử, muội…khái khái, muội không biết, năm nay chính là năm thánh thượng tru sát Phan nghịch, đặc biệt mở ra ân khoa, Hoa triều ân khoa, cử sĩ so với năm rồi…khái khái, tương đối dễ hơn một ít. Nếu năm nay ca không đến, sợ là kiếp này không còn cơ hội ghi tên bảng vàng.”

Nữ tử bất đắc dĩ thở dài: “ Chuyện của nam nhân, muội cũng không hiểu, thân thể ca vốn yếu ớt, chịu không nổi phong hàn, nên yêu quý thân thể mới phải, muội còn chờ huynh trúng tiến sĩ, vì liệt tổ liệt tông Diệp gia làm vẻ vang đó.”

Nam tử quan sát khắp nơi, thở dốc nói: “ Muội tử, chúng ta nhanh vào thành, trước tiên tìm một gian khách sạn bình dân ngủ trọ, thừa dịp còn cách ngày thi khoa cử khá sớm, ca ca phải ôn thêm sách vở vài ngày, nếu có thể trúng được một danh ngạch, Diệp gia từ nay về sau xem như nở mày nở mặt.”

Nữ tử nghe vậy hé miệng cười, yên lặng kéo bao quần áo trên vai nam tử, choàng lên vai mình, bàn tay dìu nam tử, chậm rãi bước trên đường lớn đêm khuya.

Trời không thể đoán mưa gió, ngay đầu đường, một đám người mặc áo xanh của người hầu đang vây quanh một gã nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá. Đang hướng hai huynh muội đi tới, đoàn người tựa hồ mới từ một nhà thanh lâu tận hứng trở về, đám người hầu một đường đang xun xoe vây quanh nam tử trang phục đẹp đẽ quý giá kia, liên tục a dua nịnh hót. Nam tử được đám người hầu vuốt mông ngựa khoái chí thỉnh thoảng cười ha ha, vô cùng đắc ý.

Khi bọn hắn đi ngang qua hai huynh muội, nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá bỗng nhiên “ di” một tiếng, xoay người ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng thướt tha yểu điệu của nữ tử, tuy rằng nữ tử chỉ vừa mười tám tuổi, nhưng lại phát dục rất thành thục, từ phía sau nhìn lại, eo nhỏ mông tròn, đi lại thỉnh thoảng còn đong đưa thân thể mềm mại. Giống như liễu rũ chập chờn trong gió mùa hè, phong tình sinh tư, chỉ nhìn bóng lưng của nàng, đã cực kỳ mê người.

Nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý gia gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng nữ tử, âm thầm nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra dục vọng chiếm giữ cường liệt, ánh mắt xâm lược lõa lồ, tựa hồ muốn phá tan quần áo nữ tử thành từng mảnh.

Đám người hầu lanh trí nhìn thấy ánh mắt của chủ tử, lập tức hiểu ý, cười lấy lòng thấp giọng nói: “ Chủ tử, xem quần áo hai người đó phổ thông, giống như bình dân bách tính, nếu chủ tử có ý, không bằng…hắc hắc..”

Nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá nghe vậy, nhất thời thu hồi ánh mắt nhìn đám người hầu, thần sắc do dự một chút, rốt cục cắn răng một cái, dùng giọng mũi “ ân” một tiếng khó thể nghe thấy.

Đám người hầu thấy chủ nhân đã tỏ thái độ, đều xăn tay áo cùng ào lên, vây quanh hai huynh muội kia. Bọn hắn không chút hảo ý nhìn chằm chằm hai người, trong miệng còn phát sinh tiếng cười gian hăng hắc.

Hai huynh muội bị biến cố bất thình lình làm phát mộng, ca ca Diệp Văn Giang chăm chú nắm chặt tay muội muội, lập tức chắp tay miễn cưỡng cười nói: “ Các vị, tại hạ Nhạc Châu Diệp Văn Giang, chẳng hay các vị ngăn cản huynh muội tại hạ, có gì chỉ bảo?”

Đám người hầu hắc hắc cười nói: “ Chỉ bảo không dám. Chủ nhân nhà ta thấy hai vị đêm khuya còn đang đi đường, nghĩ muốn tìm nơi nghỉ trọ, chủ nhân nhà ta dụng tâm tốt đẹp, muốn mời hai vị đến phủ đệ ở một đêm, chẳng hay ý của tôn giá thế nào?”

Diệp Văn Giang nghe vậy, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vài phần tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói: “ Quý chủ nhân quá khách khí, ngu huynh muội thật sự không dám nhận, phía trước không xa chính là khách sạn bình dân, ngu huynh muội sẽ ở tạm nơi đó là được, thỉnh giúp tại hạ chuyển đạt lòng biết ơn đối với quý chủ nhân.”

Tên người hầu cười lạnh nói: “ Nói như thế, tôn giá không chịu lĩnh tình của chủ nhân nhà ta phải không? Ta xin khuyên các hạ, đã có phúc phận được người cất nhắc, nếu bỏ qua phúc phận rất nhanh biến thành tai họa!”

Diệp Văn Giang thấy đối phương càng nói càng không khách khí, nhất thời tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, liên tục ho khan thở dốc nói: “ Các ngươi…rốt cục các ngươi muốn gì? Thời thế này lẽ nào còn có đạo lý ép người làm khách sao? Vương pháp công đạo ở đâu?”

“ Vương pháp? Ha ha, vương pháp đương nhiên là do những nhà phú quý lập ra, uổng cho dáng dấp như người đọc sách của ngươi, chẳng lẽ trong sách vở không dạy ngươi đạo lý này hay sao? Nếu ngươi muốn đi đến khách sạn bình dân mà ở, ngươi cứ đi, nhưng muội muội của ngươi, chủ nhân nhà ta muốn lưu nàng ta đến phủ nghỉ một đêm, ngày mai ngươi trở lại tiếp nàng ta là được rồi.”

Lúc này đám người hầu không nói thêm lời vô ích với Diệp Văn Giang, nháy mắt cho đồng bọn ra dấu, bọn hắn cùng xông lên, kéo hai huynh ra tách ra, đám người kia kéo nữ tử lôi đi, vài người còn lại giữ chặt nam tử, không cho hắn nhúc nhích.

Nữ tử bị người lôi kéo lảo đảo lui về phía sau, mặt hoa thất sắc thét to: “ Ca…”

Diệp Văn Giang tức giận đến mức khóe mắt muốn rách ra, hai vai bị người đè lại, gân xanh trên cổ nổi lên, khớp hàm nghiến ken két, giận dữ nói: “ Dưới chân thiên tử, lanh lảnh càn khôn, các ngươi dám ngang ngược, dám cướp đoạt dân nữ?”

Tiếng hô tuyệt vọng lẫm nhiên vang vọng quanh quẩn không dứt trên đường cái, bên trong thái tử phủ.

Thái tử khoác áo, chậm rãi đi ra khỏi tẩm điện( phòng ngủ). Che miệng ưu nhã ngáp khẽ, ánh mắt thoáng bất mãn nhìn về phía Phạm Thụy đang đứng trang nghiêm một bên.

“ Đêm khuya tiên sinh gọi tỉnh cô vương, có việc gì gấp sao?”

Phạm Thụy cúi đầu, cung kính nói: “ Quấy rối điện hạ nghỉ ngơi, tại hạ tội đáng chết vạn lần, nhưng tại đường cái phía thành tây xảy ra một đại sự, tại hạ tinh tế suy nghĩ, nghĩ nên lập tức hướng điện hạ bẩm báo.”

Thái tử chau mày, thản nhiên nói: “ Chuyện gì?”

Phạm Thụy cười cười, trong mắt xẹt qua vài phần hưng phấn, giọng nói có chút vui vẻ: “ Bẩm điện hạ, thám tử do điện hạ phái ra giám thị từng cử động của Anh Vương vừa báo về, đêm nay Anh Vương chơi gái tại Phiêu Hương Lâu, trên đường về đi tới đường lớn Thạch Thành gặp được một đôi huynh muội bình dân, Anh Vương thấy muội muội rất có tư sắc, liền lệnh cho người hầu cướp đoạt, hai huynh muội không nghe theo, đám người hầu của Anh Vương liền cướp người, có lẽ vị huynh cả kia thân thể không được tốt, chỉ vài quyền đánh xuống, đã bị người đánh cho tắt thở. Mà muội muội nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy đi…”

Thái tử đang buồn ngủ còn chưa tỉnh táo, nghe vậy miễn cưỡng ngáp một cái, không thèm để ý nói: “ Thì tính sao? Một đôi huynh muội bình dân mà thôi, chết một người có quan hệ gì tới cô vương?”

Trên gương mặt từ trước đến nay luôn trầm tĩnh của Phạm Thụy, lộ ra vài phần kích động, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa kính cẩn: “ Điện hạ, người huynh trưởng bị đánh chết kia tên là Diệp Văn Giang, là người Nhạc Châu, chính là sĩ tử của Kiến Vũ năm thứ chín thi Hương đã đậu, bọn họ gia cảnh nghèo túng, cho nên năm nay hoàng thượng khai ân khoa đã ban ý chỉ xuống cho các châu phủ, bọn họ đã tranh thủ thời gian lên kinh, đêm nay mới đến kinh thành. Điện hạ, cơ hội đã tới.”

Thái tử ngẩn người: “ Ý tứ của tiên sinh là?”

Phạm Thụy cười cười cẩn thận tiêu sái đến gần hai bước, ghé vào bên tai thái tử nói nhỏ: “ Nữ tử nhân hỗn loạn bỏ chạy, người của chúng ta đã đưa nàng đến thái tử phủ, điện hạ, chuyện Anh Vương bên đường cướp đoạt dân nữ, lại đánh chết sĩ tử đi thi ân khoa năm nay, việc này lớn hay nhỏ, phải xem quyết đoán của điện hạ.”

Thần sắc thái tử ngẩn ra, sau đó hung hăng vỗ một chưởng, chợt nói: “ Đúng rồi! Đó là một cơ hội thật tốt lật đổ Anh Vương! Phụ hoàng mở ân khoa, đang hướng sĩ tử thiên hạ biểu đạt thiện ý khát vọng cầu hiền của triều đình. Thể hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mà thân là hoàng tử, lại đánh chết sĩ tử đi thi, nếu phụ hoàng biết được việc này, tất nhiên giận dữ, khi đó không chỉ là Anh Vương bị trách phạt, dù là Thọ Vương kháng chiếu tự ý vào kinh cũng sẽ bị liên lụy, nói không chừng phụ hoàng trong cơn giận dữ, sẽ lập tức đuổi hai người ra khỏi kinh thành. Phạm tiên sinh, việc này quả nhiên là một cơ hội thật tốt, diệu a! Ha ha!”

Phạm Thụy cười dài nhìn thái tử đang mừng như điên, nhẹ giọng nói: “ Điện hạ, vậy còn chưa đủ.”

Tiếng cười của thái tử chợt ngừng, nghi hoặc nhìn Phạm Thụy, nói: “ Còn chưa đủ? Ý của tiên sinh?”

Phạm Thụy cung kính nói: “ Điện hạ đừng quên, muốn lật đổ điện hạ, cũng không chỉ có Thọ Vương và Anh Vương. Còn có một Phúc Vương đang nhìn chằm chằm.”

Sắc mặt thái tử nhất thời trầm xuống, úc úc nói: “ Đúng vậy, ai! Hôm nay cô vương phảng phất rơi vào tứ cố vô thân, bốn mặt thọ địch.”

Phạm Thụy cười nói: “ Điện hạ không cần lo lắng, việc này vừa lúc có cách chuyển bại thành thắng. Trợ lực lớn nhất bên người Phúc Vương chính là Phương Tranh, mà Phương Tranh nhận chức quan lớn, có trách nhiệm giám sát các quan viên. Hôm nay Anh Vương đánh chết sĩ tử đi thi, tuy nói là việc hoàng tộc, nhưng nếu như điện hạ an bài thật tốt, phân phó mấy quan viên thân tín ngày mai lâm triều hướng hoàng thượng tấu thỉnh, do Phương Tranh đứng ra xử trí vụ án của Anh Vương, hoàng thượng tất nhiên sẽ phải đáp ứng. Như vậy, Phương Tranh dĩ nhiên sẽ kết thành hận thù với Anh Vương và Thọ Vương. Sau đó điện hạ cứ bứt ra ngoài, ngồi yên xem hổ đấu, chẳng phải là diệu kế?”

Thái tử tinh tế suy nghĩ lời Phạm Thụy nói, hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “ Hay cho một kế sách khu sói nuốt hổ! Tiên sinh tài cao!”

Phạm Thụy nói tiếp: “ Phúc Vương và Phương Tranh từ trước tới nay luôn cùng tiến cùng lui, Phương Tranh cùng hai vị vương gia kết thù kết oán, cũng giống như Phúc Vương và hai vị vương gia kết thù kết oán. Như vậy hai bên tranh đấu, sự nghiệp lớn lao của điện hạ, có thể thong dong bố trí!”

Thái tử vui mừng, vươn tay vỗ vai Phạm Thụy, nghiêm mặt nói: “ Ngày sao khi cô vương lên ngôi đại bảo, tiên sinh sẽ là trụ cột thần tử, vinh hoa của cô vương, tức là vinh hoa của tiên sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.