Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 235: Chương 235: Dẫn đầu trào lưu thời thượng




Màn đêm tối đen như mực chung quanh không có một bóng người lai vãng, thỉnh thoảng như mơ hồ nghe được tiếng trống canh truyền đến, như tiếng gọi của tử thần, cái này được gọi là “ nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao đả kiếp thiên”. Đêm nay thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều nắm giữ được, Phương Tranh tin tưởng chỉ cần bỏ ra một phần công sức lao động, nhất định sẽ có được thành quả hồi báo thâm dày! (*: đêm không trăng thì giết người, gió nổi lên thì đành cướp.)

Phương Tranh cùng sát thủ ca ca lấy ra mảnh vải đen sớm đã chuẩn bị tốt từ trước để che diện mạo, cái này cũng là trình tự nhất định của quá trình đánh cướp, tuyệt đối không thể để cho người bị hại nhận ra được diện mạo của chính mình, nếu như Tôn đại nhân biết được kẻ cướp hắn vốn là đại quan triều đình, không hiểu hắn sẽ cảm thấy vinh hạnh và may mắn hay là nên đau lòng vì thế đạo nhân tâm đổi dời.

Bốn người hai trước hai sau đi đến trước cửa một cửa hàng tơ lụa thì Tôn đại nhân liền lẩm bẩm chuyển bước đi vào một cái con hẻm tắt tối đen.

Phương Tranh hưng phấn liếm liếm môi, mẹ nó! Ngươi lại dẫn chúng ta đến một địa phương lí tưởng để đánh cướp như thế này, ngay cả quân tử như ta cũng nhịn không được mà muốn động thủ chứ đừng nói cái hạng tiểu nhân.

Tôn đại nhân còn đang lắc lư đi tới, bởi vì tửu kình lúc này mới ngấm cho nên thân hình bước thấp bước cao, nghiêng ngả lung tung, một bên người đi hầu kèm theo đỡ hắn cũng không thể không lắc lư theo.

Phương Tranh cùng sát thủ ca ca nhắm mắt bám theo đuôi Tôn đại nhân, gã người hầu đang đỡ Tôn đại nhân bỗng nhiên cảm giác được tình huống không đúng, trong còn hẻm nhỏ yên tĩnh, có hai người không nhanh không chậm lén lút đi theo phía sau chính mình, phần khí tức này thật sự cũng đủ quỷ dị khiến cho người ta phải giật mình hoảng sợ.

Gã người hầu cảnh giác nghiêng đầu nhìn lại, lần này hắn sợ tới mức ba hồn thì đã lạc mất hai hồn, chỉ thấy hai người đi theo phía sau bọn hắn chẳng biết từ lúc nào đã che kín dung mạo, chỉ lộ ra đôi mắt, trong mắt tản mát qua ánh hàn quang lạnh thấu xương, khiến cho người ta nhìn vào mà kinh tâm táng đởm.

Gã người hầu cả kinh, tức thì muốn há miệng chuẩn bị cầu cứu, nhưng đáng tiếc đã quá chậm, thân ảnh của sát thủ ca ca bạo trướng tựa như pháp thuật thuấn gian di động bình thường, trong nháy mắt liền phóng đến sát trước mặt của gã người hầu, trước bưng kín miệng của hắn, sau đó hóa chưởng thành đao hung hăng bổ vào gáy của gã người hầu, kẻ này ngay cả hừ một tiếng cũng chưa kịp phát ra liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Tôn đại nhân giờ phút này còn ngây thơ chưa tỉnh, sau khi gã người hầu bị ngã trên mặt đất thì hắn không có người nâng đỡ cho nên cũng lảo đảo té ngã, đồng thời Tôn đại nhân còn kêu lên một tiếng, “ Ôi.”

Tận dụng thời cơ Phương Tranh bật người nhảy lên phía trước, cố tình đem thanh âm ép tới trầm thấp khàn khàn, hung tợn nói: “ Đánh cướp!”

Sát thủ ca ca cũng không nhàn rỗi bước lên phía trước chặn đứng đường rút lui của Tôn đại nhân, hai người một trước một sau gắt gao đem Tôn đại nhân kẹp ở giữa con hẻm nhỏ.

Phương Tranh chứng kiến sát thủ ca ca linh mẫn như thế, trong lòng kìm không được tán thưởng nói: “ Uy! Quả nhiên có nghề nha, trước kia cũng từng làm nghề này rồi phải không?”

Sát thủ ca ca hừ lạnh một tiếng không thèm nói chuyện.

Tôn đại nhân vốn đã uống đến say khướt, sau khi ngã sấp mặt xuống nhìn thấy gã người hầu nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích chút nào, nhất thời còn chưa chú ý đến tình hình thực tế bốn phía chung quanh, còn tưởng rằng gã người hầu cố ý hại hắn vì thế cho nên nhấc chân hung hăng đá gã người hầu một cước, trong miệng mắng: “ Ngươi hết cơm hay sao mà còn nằm đó! Một chút hữu dụng cũng đều không có, báo hại bổn quan ngã chổng vó, xem khi trở về bổn quan sẽ giáo huấn ngươi như thế nào!”

Phương Tranh sắc mặt dưới lớp vải bịt mặt trầm xuống, ta kháo! Chẳng lẽ lão gia hỏa này coi chúng ta là người trong suốt ư! Không cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta sao?

“ Đánh cướp!” Phương Tranh nhịn không được lại quát lớn.

Tôn đại nhân uống say đến mức ngất ngưởng, nghe vậy mới phát hiện phía trước mặt còn có người đứng chắn, ngẩng cái đầu lên dùng ánh mắt dò xét cẩn thận đánh giá Phương Tranh, còn chưa hiểu tình huống lớn miệng nói: “ Ngươi….Ngươi mới nói cái gì?”

Phương Tranh nhịn cơn lửa giận vô danh đang muốn bốc lên ở trong lòng, kiên nhẫn lặp lại nói: “ Ta nói đánh cướp, phiền ngươi cởi bỏ những thứ đáng giá trên người ra giao cho ta, hảo hảo phối hợp công tác của chúng ta, đa tạ!”

Lần này Tôn đại nhân nghe rõ, nhưng biểu tình của hắn là một bộ không dám tin, kinh ngạc vạn phần ngửa tay chỉ vào cái mũi của chính mình nói: “ Ngươi.đánh…cướp…ta?”

Cuối cùng đã nghe rõ, Phương Tranh nhẹ nhõm thở phào một hơi, gật đầu khẳng định: “ Đúng rồi, ta đánh cướp ngươi.”

Tôn đại nhân nghe được liền cười ha ha, tựa hồ như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trong ngày hôm nay: “ Ngươi…Ngươi có biết ta là ai không?”

Phương Tranh gương mặt tuấn tú nằm dưới lớp vải bịt mặt, cười híp mắt hỏi: “ Ngươi là ai?”

Tôn đại nhân ngồi phệt trên mặt đất, bộ dạng đã không còn dáng vẻ say rượu nữa, tiếp theo nâng đồi ngực lên một chút, mang theo vài phần ngạo ý nói: “ Bổn quan chính là Hộ Bộ chủ sử Tôn Nghệ, chủ quản Kim Bộ, còn là thuộc hạ tâm phúc của Hộ Bộ thượng thư Đỗ đại nhân.”

Phương Tranh chắp tay cười nói: “ Nguyên lai là tâm phúc đại nhân, thất kính thất kính!”

Tôn Nghệ uống đến say khướt nhất thời đầu óc vận chuyển không theo quỹ đạo bình thường, nghe vậy theo bản năng hoàn lễ nói: “ Đâu có đâu có!”

“ Ăn cơm chưa?”

“ Mới ăn xong.”

Trên gương mặt của Phương Tranh nở một nụ cười tươi như hoa nở đúng mùa, thưởng thức chòng ghẹo một gã tửu quỷ, người này so với ta còn mất nết hơn nha, Phương Tranh trừng mắt nhìn, hỏi: “ Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”

Tôn Nghệ mờ mịt lắc đầu.

Phương Tranh nhất thời buông tay: “ Nếu không biết thì ta đành phải hạ thủ rồi.”

Tiếp theo diễn cảm của Phương Tranh biến đổi, ác thanh: “ Ít nói nhảm! Đánh cướp ! Mau đem tiền của ngươi giao ra đây! Lão tử cũng không phải đến cầu tình ngươi, động tác nhanh lên một chút…. Bằng không lão tử sẽ làm thịt ngươi!”

Tôn Nghệ bị dọa cho hoảng sợ, nhưng người đã uống rượu thì luôn luôn sẽ có một cỗ nhiệt tình không hiểu ra sao cả, Tôn Nghệ bị Phương Tranh dọa cho giật mình, lập tức phẫn nộ mắng: “ Ngươi dám đánh cướp mệnh quan triều đình, không muốn sống nữa rồi hả? Nói cho nhà ngươi biết, bổn quan cũng không phải quả hồng nhũn, trước khi thi đậu tiến sĩ, bổn quan cũng đã từng khổ luyện qua mấy năm công phu nữa!”

Nói xong Tôn Nghệ quát to hai tiếng, tạo thành một bộ cước pháp trung bình tấn, quyền trái hộ tâm, hữu chưởng nắm chặt thành quyền đầu, bày ra một cái tư thế sư tử bác thỏ.

Phương Tranh vui vẻ: “ Ai yêu, nhìn như say mà không phải say, nhìn không ra ngươi còn là người luyện công phu, hảo!”

Tôn Nghệ ngạo nghễ cười cười, đang định thổi phồng chính mình một phen, nào ngờ sát thủ ca ca đứng ở phía sau hắn đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, giơ chân liền đem Tôn Nghệ một cước đá bay, toàn thân Tôn Nghệ bay trong không trung thành một hình parabon, sau đó ầm ầm rơi xuống đất, thất thanh kêu thảm liên tục, suýt chút nữa thì đã tắt thở mà đi.

Phương Tranh nhanh chóng ngăn sát thủ ca ca lại, nói: “ Ai, đừng động thủ nha, chúng ta có thể đem cái loại hành vi đánh cướp này trở nên văn minh một chút hay không?”

Cười híp mắt nhìn Tôn Nghệ nói: “ Tôn đại nhân, công phu ngài luyện thật sự chưa được tinh thuần a, một chiêu đã bị người ta đạp bay, hắc hắc.”

Tôn Nghệ quỳ rạp ở trên mặt đất, không cam lòng nói: “ Các ngươi đánh lén, không biết xấu hổ! Có dũng khí đối mặt so chiêu với ta hay không?”

Phương Tranh buồn rầu vò đầu, hắn đối với tình huống tiến triển có chút bất mãn.

Người khác gặp phải đạo tặc đều sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, quỳ trên mặt đất phục lạy như giã tỏi, hô lớn: “ Hảo hán tha mạng!” Vì sao Phương đại thiếu gia tự mình đánh cướp, người ta lại không phục, còn khoa chân múa tay muốn so chiêu cùng hắn. Tình huống phát triển đến bước này tựa hồ như có điểm thoát ra ngoài tầm không chế của Phương Tranh, như thế chẳng phải là mất hết mặt mũi của nhị đương gia Thanh Long sơn hay sao? Nếu chuyện này mà truyền đến tai của đám thổ phỉ trên Thanh Long sơn, còn không bị bọn chúng cười chết ư?

“ Hay là thái độ của ta đã quá mức ôn hòa?” Phương Tranh mê hoặc ngẩng đầu nhìn sát thủ ca ca cầu trợ.

Sát thủ ca ca trầm ngâm, sau đó gật đầu khẳng định.

Xem ra thật đúng là như thế, ta phải kiểm điểm lại bản thân một chút mới được.

Lập tức sắc mặt của Phương Tranh biến thành dữ tợn, một phát túm lấy vạt áo trước ngực Tôn Nghệ đem hắn xách lên, sau đó giơ tay quạt hắn mười mấy cái tát, những tiếng động thanh thúy ở trong còn hẻm nhỏ truyền đi thật xa.

Tôn Nghệ vốn đã có tám chín phần ngà ngà say, cho nên cái gọi là uống rượu vào thì lớn mật cũng chính là như tình huống hiện tại, đối mặt với Phương Tranh đánh cướp chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cả người lâng lâng giống như cước đạp chân mây, đối với sự tình phát sinh chung quanh chính mình hết thảy đều không hề hay biết.

Hiện tại Tôn Nghệ cũng bị mười mấy cái tát của Phương Tranh mà làm cho tỉnh táo, nhất thời chín phần say đã vơi bớt đi tám phần, hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía chung quanh, tiếp tục nhớ lại tình hình vừa mới trải qua, rốt cuộc nhận thức được tình huống hiện giờ đang rất không ổn.

“ Các ngươi muốn đánh cướp sao?” Tôn Nghệ mở to hai mắt, vạn phần hoảng sợ hỏi.

Phương Tranh nghe vậy thiếu chút nữa đã ngã lộn trên mặt đất, lão gia hỏa này không phải bây giờ mới biết đó chứ? Lúc này mới phát hiện ra mình bị đánh cướp, lúc sớm thì ngươi đang suy nghĩ cái gì mà bổn thiếu gia nói đều không nghe lọt tai? Chẳng phải mới vừa rồi ngươi còn khoa chân múa tay ở trước mặt ta hay sao?

Phương Tranh che mặt, ánh mắt lộ ra thần sắc vạn phần bất đắc dĩ, thở dài một hơi lại vô lực nói tiếp: “ Được rồi, chúng ta đánh cướp của ngươi, rốt cuộc ngươi đã tỉnh hay chưa?”

Tôn Nghệ giật mình ngẩn người sau một lúc lâu, tiếp theo nghiêng đầu nhìn thoáng qua sát thủ ca ca đang đứng ở phía sau lưng, phát hiện đường lui của mình đã bị phong kín, Tôn Nghệ bỗng nhiên toàn thân mềm nhũn, thanh âm run run nói: “ Hảo hán tha mạng nha!”

Phương Tranh thoải mái hít một ngụm khẩu khí, kêu như thế này có vẻ như rất bình thường nha, tình thế phát triển rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo đúng đắn, tốt lắm!

“ Ít nói nhảm! Mau đem tiền trên người của ngươi giao ra đây!” Dê béo đang hoảng sợ, Phương Tranh liền nảy sinh hung ác.

Lúc này Tôn Nghệ đã tỉnh rượu, bản chất nhu thuận đặc biệt thường có ở người bị đánh cướp, nghe vậy không nói hai lời, rất nhanh cho tay vào trong ngực móc ra một đống ngân phiêu thật dày, ánh mắt dường như không muốn đưa cho Phương Tranh.

“ Chỉ có một chút này thôi ư?” Phương Tranh vuốt xấp ngân phiếu trong tay, bất mãn ngâm nga hừ lạnh một tiếng. Kì thật nhìn độ dày của xấp ngân phiếu cũng có thể biết được là không ít, cuộc mua bán này cũng không phí công vô ích. Nhưng người đánh cướp chuyên nghiệp theo như thông lệ vẫn thường hỏi thêm một chút.

Tôn Nghệ ngẩn người tiếp theo lộ ra biểu tình đau lòng, đối với “ chỉ có một chút này thôi ư” theo trong lời của Phương Tranh, hắn cảm thấy rất là khó chịu, ủy khuất nói: “ Vị hảo hán này, ngài nhìn cho rõ ràng, đây chính là hơn vạn lượng ngân phiếu a.”

Phương Tranh nghe vậy đơn giản lược qua một chút, ân, thật sự là có hơn ba bốn vạn lượng, lần đầu tiên ra tay đã bắt được một con dê béo, Phương Tranh đối với ánh mắt sắc bén của mình không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.

Không chút khách khí đem ngân phiếu thu vào trong lòng, Phương Tranh hai tay mân mê cằm, khờ dại chớp mắt mang theo vài phần ngại ngùng hỏi: “ Còn gì nữa không?”

Tôn Nghệ thất thanh chao ôi một tiếng, vỗ đùi than khóc: “ Hảo hán, đây đã là toàn bộ tất cả rồi, ta thật sự không còn…”

“ Thật không còn?” Phương Tranh mất hứng lông mày dựng ngược lên, trầm giọng nói: “ Ngươi đừng có tính toán muốn lừa gạt ta, thành thật nói cho ngươi biết huynh đệ chúng ta theo dõi ngươi không phải chỉ có một hai ngày. Mỗi ngày ngươi đều tới thanh lâu kỹ viện dạo chơi, uống rượu cũng có kỹ nữ hầu hạ, tiêu một khoản tiền lớn ra ngoài, ngươi cho rằng chúng ta không biết sao?”

Tôn Nghệ kêu oan nói: “ Hảo hán gia, dù có tiêu tiền như nước thế nào cũng không thể một ngày hao phí mấy vạn lượng được a, đại gia ngài minh giám, ta thật sự không còn tiền.”

Phương Tranh hơi có chút thất vọng, ba bốn vạn lượng bạc nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng đừng quên Mập Mạp nơi đó ít nhất cũng còn cần rất nhiều cái vạn lượng nha. Đợt hành động lần này Phương Tranh âm thầm gọi là chính trị hắc kim, nói trắng ra một chút thì gọi là tài chính tranh cử hoặc kinh phí hoạt động khi tham gia tranh cử cũng đều như nhau cả. Chỉ với ba bốn vạn lượng thật sự là không có tác dụng lớn lắm.

“ Những số bạc này đều là do ngươi tham ô mà có phải không?” Phương Tranh bên ngoài cười nhưng trong lời nói lại không mang ý cười.

Tôn Nghệ nghe vậy nhất thời sắc mặt sụp đổ, bị Phương Tranh tát cho vài cái, hắn cảm thấy được tại trước mặt gã thổ phỉ hung tàn này, toàn bộ thân phận quan chức đều không có hi vọng dùng được. Nếu người ta đã che mặt, căn bản sẽ không sợ bị hắn trả thù, chẳng ngại hiện tại một đao đem hắn làm thịt, ai có thể tra ra được hung thủ? Mặc kệ bao nhiêu năm đã qua, phỏng chừng cũng chỉ là một cái công án không đầu không đuôi, không thể xử lí được. Cho nên, nếu muốn giữ được tánh mạng, hiện tại tốt nhất vẫn là nên thành thật đối với hắn một chút.

“ Dạ.” Tôn Nghệ không dám biện giải, đành phải ủ rũ thừa nhận.

Phương Tranh đắc chí hướng sát thủ ca ca giương cằm lên, cười nói: “ Nhìn xem, ta bắt một cái liền bắt ngay được một tên tham quan, lão tử pháp nhãn nhất khai, có thể nhìn ra được yêu nghiệt trên dương gian.”

Sát thủ ca ca không đủ kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói: “ Lấy được rồi thì mau đi thôi, hoặc là đem thả hắn ra, hoặc là đem hắn giết đi, làm sao mà ngươi nói nhiều câu vô nghĩa như vậy?”

Tôn Nghệ nghe vậy sợ tới mức cả người run cầm cập, nước mắt nước mũi ngăn không được trào ra, biểu tình hoảng sợ nói: “ Hảo hán! Hảo hán gia! Đừng giết ta! Ngàn vạn lần đừng giết ta, van ngài tha cho ta một mạng, sau này nếu ngài cần tiền ta nhất định sẽ biếu thêm cho ngài….”

Phương Tranh hai mắt sáng ngời: “ Ngươi còn bạc sao?”

Tôn Nghệ biểu tình đau khổ nói: “ Hiện tại đã bị ngài cướp hết rồi…A, không, toàn bộ là biếu cho ngài, nhưng sau này nhất định sẽ có thêm một khoản như thế….”

Phương Tranh hai mắt đảo liên hồi, mân mê cằm trầm ngâm suy nghĩ, đều nói giết heo không bằng chăn heo, câu nói này quả thật dường như cũng có vài phần đạo lí, trước nuôi vỗ béo một hồi, sau đó xẻo một miếng thịt…Cứ như thế tuần hoàn nha, nhưng ta cần phải nắm bắt được nhược điểm của hắn, tương lai mới có thể khiến cho hắn thành thành thật thật nghe lời của ta, giả bộ cho ăn độc dược coi như không được nữa rồi, chiêu đó chỉ có thể đối phó với cái loại có trí lực chưa thành thục như Ngô công tử, Tôn Nghệ trước mặt này chính là một lão cáo già giảo hoạt nhiều năm lăn lộn trong giới quan trường hắc ám, không có dễ dàng mắc mưu như vậy.

Đã hạ chủ ý, Phương Tranh nhìn sát thủ ca ca cười nói: “ Giúp ta tìm một căn phòng, có đèn thì được rồi, ân, giúp ta đi mời thêm một vị họa sư tới nữa.”

Sát thủ ca ca nghi hoặc hỏi: “ Ngươi cần phòng cùng họa sư để làm chi?”

Phương Tranh nháy mắt vài cái, cười nói: “ Hiện giờ bỗng nhiên ta nhiệt huyết sôi trào, muốn học vẽ tranh.”

Sát thủ ca ca đương nhiên không tin, bất quá lòng hiếu kì của hắn cũng nổi lên mãnh liệt, Phương Tranh nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó.

Chẳng qua bao lâu sau, sát thủ ca ca liền tìm được một căn nhà bỏ hoang trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh không có cư dân sinh hoạt. Căn nhà này nhìn rất tồi tàn, ngay khi đẩy cửa ra liền phát hiện nơi nơi đều là mạng nhện tro bụi, hiển nhiên thật lâu đã không có người ở qua.

Sát thủ ca ca không biết từ đâu móc ra một ngọn nến thắp sáng lên, sau đó ngựa không dừng vó lại đi ra ngoài tìm họa sư.

Ước chừng hai nén hương thời gian trôi qua, họa sư cũng được mời tới, chính xác mà nói là bị sát thủ ca ca bắt cóc tới đây. Vị họa sư này đã hơn sáu mươi tuổi, là một vị lão nhân có chòm râu dài, quần áo của hắn hỗn loạn, tóc tai rối tung, hẳn là đã bị sát thủ ca ca từ trong chăn ấm mà xách hắn đến đây, biểu tình của hắn đang hoảng sợ đánh giá ba người ở trong căn phòng, dường như có chút không biết phải làm sao.

“ Lão nhân gia, thật ngại ngùng, muộn như vậy còn mời ngài đến đây. Thỉnh ngài hãy an tâm, chúng ta sẽ không hại đến tính mạng của ngài, chỉ là muốn ngài giúp chúng ta vẽ vài bức tranh, giá cả nhất định sẽ không bạc đãi ngài đâu.” Phương Tranh cười híp mắt an ủi hắn, trong tay hé ra tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa qua.

Lão họa sư tiếp nhận tấm ngân phiếu liền nhìn thoảng qua, không khỏi kinh hỉ vạn phần, nguyên tưởng rằng có người muốn hại hắn, không nghĩ tới lại được hưởng một món tiền họa bút khá lớn.

Lão họa sư vội vàng đem ngân phiếu thu vào trong lòng, sau đó hơi mất tự nhiên ho khan hai tiếng, nhẹ vuốt chòm râu dài nói: “ Không biết nhị vị hảo hán cần lão hủ vẽ bức tranh như thế nào?”

Phương Tranh cười hiền lành tựa như thiên quan tứ phúc, chỉ ngặt một nỗi là hắn che mất diện mạo người khác không thể nhìn thấy được, Phương Tranh chỉ vào Tôn Nghệ đang mờ mịt không hiểu chuyện tình, đối với lão họa sư nói: “ Vẽ tranh hắn.”

Cái gọi là có nghề có nghiệp cũng có khác, nhắc tới phương diện vẽ tranh, nhất thời lão họa sư mười phần hưng phấn tỉnh ngủ, hắn tùy tiện ngắm nhìn Tôn Nghệ đang hoảng sợ vài lần, sau đó gật đầu khẳng định nói: “ Không thành vấn đề, lão hủ đối với vẽ chân dung cũng rất am hiểu, hảo hán gia muốn bức tranh như thế nào cũng đều có thể vẽ được.”

Tôn Nghệ chứng kiến hành động của Phương Tranh không hiểu ra sao cả, tự dưng muốn họa chân dung của hắn, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường, thanh âm run run nói: “ Ngươi….rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Phương Tranh nháy mắt vài cái, nhìn hắn cười cũng đủ bỉ ổi: “ Giúp ngươi lưu một bức họa làm kỉ niệm thôi mà, phóng mắt nhìn toàn thiên hạ, thử hỏi xem đi chỗ nào tìm được phỉ tặc nhân nghĩa như ta đây?”

Lúc này lão họa sư đã mang giấy bút bên mình ra, chuẩn bị đâu vào đấy, trong tay cầm một cây bút lông Hồ Châu, loại nét nhỏ, nhẹ nhàng nâng tay áo lên chuẩn bị phóng bút.

Phương Tranh nhanh chóng ngăn lại nói: “ Lão tiên sinh, chậm đã chậm đã, bức tranh mà ta muốn ngài vẽ không phải là loại bình thường này.”

Lão họa sư nghi hoặc nói: “ Vậy, hảo hán gia muốn vẽ loại tranh như thế nào?”

Phương Tranh hướng về phía Tôn Nghệ cười hắc hắc, tiếng cười xấu xa làm cho lông mao toàn thân của hắn dựng ngược hết cả lên, cả người không được tự nhiên nảy sinh một tầng da gà.

Phương Tranh phi thường thân thiện hướng Tôn Nghệ tươi cười, thanh âm mềm mỏng nhẹ nhàng giống như nước chảy mây trôi: “ Ngoan, đem quần áo cởi ra, chúng ta vẽ cho ngươi bức tranh, đổi mới cách tân một chút.”

Cả ba người có mặt ở trong phòng đều giật mình kinh hãi, đồng thanh kêu lên: “ Cởi quần áo sao?”

Phương Tranh gật đầu khẳng định, trên mặt mang theo nét cười xấu xa, nói: “ Đúng thế, phải cởi quần áo, bức tranh này được gọi là tranh theo trường phái lõa thể, đổi mới cách tân, ân, lão tiên sinh phải ghi nhớ kĩ, nhân vật trong tranh ngũ quan nhất định phải rõ ràng đó nga, để cho người ta vừa nhìn vào đã nhận ra đó là ai.”

“ Không! Các ngươi giết ta đi! Ta tình nguyện chết!” Lúc này Tôn Nghệ cũng đã nghe được rõ ràng, không khỏi bi phẫn lớn tiếng nói.

Biểu tình tươi cười của Phương Tranh dần dần trở nên băng lãnh, thanh âm mang theo ý vị âm trầm: “ Ngươi có ba lựa chọn, một là đụng đầu vào tường chết luôn tại chỗ này, hai là chúng ta giúp ngươi lột quần áo, ba là chính ngươi tự ngoan ngoãn cởi bỏ ra, trong ba cách này ngươi chọn cách nào?”

Lúc này Tôn Nghệ vừa sợ lại vừa giận, mọi loại cảm xúc đã tràn ngập trong tâm tưởng, thế cho nên sắc mặt của hắn chuyển thành màu trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không có một chút huyết sắc nào, không hiểu là vì tức giận hay là bị hoảng sợ.

Phương Tranh ở một bên kiên trì khai đạo cho hắn: “ Chẳng qua cũng chỉ là bức tranh lõa thể, mang trường phái cách tân thời thượng mà thôi, đâu cần phải không có lối thoát như vậy đây, còn tình nguyện muốn đi tìm chết? Mạng của ngươi không đáng giá tiền hay sao a?”

Cuối cùng, ở dưới ánh mắt soi mói phức tạp của ba người, Tôn Nghệ mang theo vạn phần khuất nhục cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc cởi bỏ quần áo ra, xấu hổ trắng trợn đứng ở trước mặt ba người, tùy tiện để cho lão họa sư vẩy mực múa bút……. Bên trong căn phòng nhỏ tại một nơi hẻo lánh ở kinh thành, truyền ra những tiếng gào hứng phấn của một gã vô lương tâm.

“ Diễn cảm! Nhất định phải chú trọng đến diễn cảm! Làm sao cho phong tao hơn một chút, đầu hơi ngẩng lên, đúng rồi! Cứ giữ nguyên tư thế đó!”

“ Ngôn ngữ bằng cơ thể! Phải dùng ngôn ngữ bằng cơ thể! Tay, cái tay phải sờ lên bộ ngực của chính mình, còn tay kia chậm rãi ôm lấy cổ, đúng! Cứ như thế, đứng im nha!”

“ Ánh mắt, ánh mắt cần phải dâm đãng, biểu lộ vài phần dục vọng chưa được thỏa mãn! Đúng rồi! Oa, ngươi rất có thiên phú nha, có nghĩ nên đổi nghề hay không?”

“ Uy uy uy, ngươi làm sao thế? Lão tiên sinh đang vẽ cho ngươi đó, tại sao ngươi lại khóc? Nhanh lau nước mắt đi, tiếp tục phơi bày ra một cái tư thế mê người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.