Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 234: Chương 234: Sát thủ ca ca rời núi




Trường Nhạc không cam lòng một mực giơ chiếc thùng lớn làm cho Phương Tranh gấp đến độ muốn khóc, Trường Bình chứng kiến thật sự nhịn không được cười đến mức run rẩy hết cả người, đem vài lượng bạc vụn ném vào trong chiếc thùng, Trường Nhạc thỏa mãn tâm nguyện chu cái miệng nhỏ bụ bẫm quay người rời đi, trong lúc chạy còn quay đầu lại hướng Phương Tranh quơ nắm tay nhỏ thị uy, sau đó phun thêm một câu điếng hồn: “ Ta sẽ quay trở lại!”

Trường Nhạc đi rồi Phương Tranh buồn rười rượi không ngừng vỗ đùi, bi thanh nói: “ Oan nghiệt, oan nghiệt a!”

Trường Bình cười to chìa ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc vào đầu Phương Tranh, sẵng giọng: “ Nhìn ngươi keo kiệt cả với tiểu hài tử kìa! Chẳng phải chỉ có vài lượng bạc vụn thôi sao? Hiện giờ ngươi một ngày đều thu được cả đấu vàng, còn luyến tiếc một chút điểm nhỏ đó ư?”

Phương Tranh bi phẫn nói: “ Một ngày thu được cả đấu vàng ư? Nói chuyện cũng nên suy nghĩ một chút a, đừng nói đấu vàng, ta như thế nào ngay cả một hạt bụi vàng cũng chưa có nhìn thấy?”

Trường Bình cười nói: “ Đấu vàng đương nhiên được giao cho chúng thiếp bảo quản giúp phu quân rồi, nhưng tài sản của Phương gia trên danh nghĩa đều thuộc về ngươi nha. Chẳng cần phải nói đâu xa, riêng ánh mắt kiếm tiền của phu quân quả nhiên không sai đâu. Hiện tại Ngọc Như Trai đã mở được thêm vài chi nhánh, còn lúc trước thanh lọc kinh thành cũng mua vào mấy cái thanh lâu kỹ viện, bây giờ sinh ý vô cùng thuận lợi, có không ít quan viên trong triều đều tới cổ động a, nói ngươi một ngày kiếm được đấu vàng chẳng lẽ còn sai hay sao?”

“ Hừ hừ, quan viên triều đình mà cũng đi chơi kỹ viện, đạo đức quả nhiên bại hoại, bạc của bọn hắn có được nhất định là cướp từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, một đám quan quân bại hoại! Nói cho quản sự thanh lâu, đối với bọn hắn thì cần phải chém thật mạnh tay! Một chén thanh trà thu bọn hắn một trăm lượng bạc, để cho bọn hắn muốn tiến vào phao nữ nhân cũng phải cảm thấy đau trứng gà mà không dám nữa.”

“ Ngươi đi chết đi! Miệng nói toàn những lời thô tục!” Trường Bình xấu hổ đỏ mặt, giận dữ đập Phương Tranh một cái.

Phương Tranh bị vả một cái vào miệng bỗng nhiên giống như bị thiên lôi oanh đỉnh, phúc chí tâm linh.

Hiện giờ ta không phải đang cần tiền sao? Một đám cẩu quan này còn không bằng ta tự mình đi cướp của bọn hắn, dù sao đám cẩu quan này cũng không có được một người trong sạch, cướp của bọn hắn đúng là thay trời hành đạo vì dân chúng mà phát dương chính nghĩa, thuận tiện cũng làm phong phú thêm cái túi tiền của chính mình, nhất cử tam tứ tiện, cớ sao mà không làm?

Nghĩ đến là phải tiến hành luôn, Phương Tranh lập tức không chút do dự đứng dậy, biểu tình hưng phấn…nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Bình lên, hung hăng hôn một cái, sau đó liền chạy thẳng ra bên ngoài.

Trường Bình nhìn Phương Tranh hấp tấp chạy đi, không khỏi ngẩn người, đuổi theo phía sau hắn hô lớn: “ Ai, ngươi muốn làm chuyện gì nha?”

“ Lão công của ngươi muốn đi kiếm bạc…!” Phương Tranh cũng không quay đầu lại mà chỉ lớn tiếng trả lời.

Chạy ra khỏi Phương phủ quả thật Phương Tranh cũng như ngựa không dừng vó, đầu tiên phóng thẳng đến quân doanh của Ảnh Tử.

Muốn đánh cướp mệnh quan triều đình cũng là một chuyện khó khăn hệ số tương đối cao, hơn nữa tuyệt đối không thể dùng được nhân mã quan phủ hay Ảnh Tử, bằng không nếu bị hoàng thượng phát hiện, không chuẩn sẽ lại đem hắn mắng cho một trận cẩu huyết lâm đầu, nếu muốn mọi chuyện không ầm ĩ, Phương Tranh nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng tìm được một cái đối tác để phối hợp với hành động lần này.

Sát thủ ca ca.

Hiện giờ sát thủ ca ca đang ở trong quân doanh của Ảnh Tử mà truyền thụ công phu phi đao cho một số thành viên, hắc mặc dù là giáo đầu nhưng lại hữu danh vô thực, trên thực tế hắn không phải là quan viên, hơn nữa tính cách của hắn lạnh lùng vô bỉ, miệng kín như bưng, thật sự là một lựa chọn có một không hai.

Phương Tranh vô cùng kích động chạy đến nơi đóng quân, hiện giờ màn đêm đã buông xuống! Những bài huấn luyện thường ngày đã chấm dứt, đám Ảnh Tử đang ở trong phòng ăn mới được xây dựng, mọi người thấy Phương Tranh không đầu không đuôi xông vào, hơi ngạc nhiên một chút sau đó sôi nổi đứng dậy ôm quyền hành lễ, đồng thanh nói: “ Bái kiến Phương đại nhân.”

Phương Tranh tùy tiện phất phất tay, sau đó nhìn trái nhìn phải ở trong đám người.

Ôn Sâm vội vàng chạy đến bên người, cười nịnh nói: “ Phương đại nhân muộn như thế còn đến quân danh, phải chăng là có nhiệm vụ gì giao cho thuộc hạ đi làm sao?”

Phương Tranh nhìn hắn liếc xéo một cái, thầm nói nhiệm vụ thật ra thì có nhưng đáng tiếc ngươi không thích hợp đi làm chuyện này.

“ Uy, giáo đầu của các ngươi đâu rồi?” Ở trong một đám hơn trăm người mà muốn tìm được sát thủ ca ca cũng có điểm khó khăn, Phương Tranh đành trực tiếp hỏi Ôn Sâm.

Ôn Sâm ngẩn người, ánh mắt phóng về bốn phía chung quanh, sau đó chỉ một cái ngách, nói: “ Bẩm đại nhân, ở đằng kia.”

Phương Tranh theo ngón tay của Ôn Sâm nhìn lại, chứng kiến được sát thủ ca ca thần tình lạnh lùng đang ngồi tại một cái bàn bên trong phía góc khuất của nhà ăn. Người này ăn cơm cũng đều lãnh khốc như vậy, bánh bao trong bàn tay mạnh mẽ của hắn bị xé thành từng mảnh, mỗi một mảnh hình dạng cơ hồ đều cân bằng nhau, sau đó chậm rãi đặt chỉnh tề ngay ngắn ở bên bàn, thoạt nhìn liền giống như các bộ phận tử thi bị tách rời đang được xếp thành một khối chỉnh tề chờ đợi sát thủ ca ca tiến đến kiểm duyệt.

“ Này, không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, như thế nào lại biến thái vậy chứ?” Phương Tranh thiếu chút nữa nhãn cầu rơi mất, sau này nên để cho hắn ở tại doanh trại đi, đừng kêu hắn quay về Phương phủ thì tốt rồi. Vạn nhất người này cũng bị căn bệnh “ trong mộng hiếu sát” giống như Tào Tháo, vậy chẳng phải bản thân mình sẽ trở thành nạn nhân, hơn nữa còn phải tiếp nhận một cái hạ trạng vô cùng thê thảm hay sao?”

Ôn Sâm không kinh sợ khi chứng kiến được cảnh tượng quái dị, nhún vai nói: “ Giáo đầu có thói quen dùng cơm như thế, làm cho huynh đệ Ảnh Tử đều có chút sợ hắn, đại nhân thỉnh xem, chỉ cần là địa phương nào có giáo đầu thì phạm vi trong vòng một trượng sẽ không có bóng người. Bất luận kẻ nào cũng không dám bước đến gần hắn, trước kia có một vị huynh đệ mới tới không cẩn thận đã đụng vào hắn, bị hắn trừng mắt một cái mà vị huynh đệ kia sợ hãi tới mức đương trường tiểu luôn ra quần, nằm dưỡng thương nhiều ngày, sau này mắc phải chứng bệnh hoảng sợ liền đái dầm. Phương Tranh nhìn kĩ lại, quả nhiên các bàn phụ cận nơi sát thủ ca ca ngồi không có một bóng người dám bén mảng tới gần, dường như trên người của hắn có mang bệnh khuẩn truyền nhiễm không bằng. Mọi người sợ hãi tranh xa còn không kịp, nhưng mục đích mà sát thủ ca ca truy cầu đó chính là thanh tịnh, cho nên vẫn chậm rãi ăn cơm tựa hồ vô cùng nhàn nhã.

Gã gia hỏa này quả thực giống như độc dược, bình thường không hiểu đám Ảnh Tử bị hắn hành hạ tới mức độ như thế nào? Không cần nghĩ cũng hiểu, khẳng định là cực kì thảm thiết.

Phương Tranh chà xát hai tay đổi bộ mặt tươi cười bước lên, đi đến bên người sát thủ ca ca nịnh hót nói: “ Ai yêu, sát thủ ca ca, nhiều ngày không gặp ngươi so với trước kia nhìn càng thêm anh tuấn hơn, thiếu chút nữa đã vượt qua được tiểu đệ rồi, ha hả….”

Sát thủ ca ca mí mắt cũng chưa thèm nâng, ánh mắt đang chăm chú nhìn vào những mảnh vụn của miếng bánh bao, giống như chúng nó có lực hấp dẫn hơn Phương Tranh rất nhiều.

“ Có chuyện gì mà tìm ta?” Sát thủ lạnh lùng nói.

Phương Tranh ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “ Làm sao ngươi biết được?”

Lúc này sát thủ ca ca mới ngước mắt lên, hờ hững quét mắt nhìn hắn: “ Phàm là trên mặt của ngươi xuất hiện cái loại diễn cảm siểm nịnh này, liền khẳng định ngươi có việc cầu người tương trợ.”

Phương Tranh đang tươi cười bỗng nhiên cứng người, nhìn không ra con người này thường ngày ít nói, nhưng khi nói ra thật đúng là độc.

“ Sát thủ ca ca, có một bút mua bán, tiểu đệ ta nghĩ mời ngươi xuất sơn, hỗ trợ ta một tay.” Phương Tranh chuyện ta thì ta làm, vẫn hiện ra một nụ cười siểm nịnh trên gương mặt.

“ Hảo.” Sát thủ ca ca không nói một câu, chậm rãi đứng dậy bước đi.

“ A?” Hiện giờ đến phiên Phương Tranh giật mình, dưới ánh mắt soi mói khó hiểu của đám Ảnh Tử, Phương Tranh vội vàng chạy đến bên người của sát thủ ca ca, ngạc nhiên nói: “ Ách, sát thủ ca ca, lần này làm sao ngươi lại sảng khoái đáp ứng như vậy?”

Dĩ vãng cầu hắn làm một chuyện, người này nếu không có bạc sẽ chính trực cự tuyệt, căn bản là không thể thương lượng. Hôm nay như thế nào lại sảng khoái đáp ứng như thế, phải chăng đã uống lộn thuốc rồi sao?

“ Sống lâu trong quân doanh rồi, muốn đi ra ngoài chút thôi.” Sát thủ ca ca thản nhiên giải thích nói.

“ Nga.” Phương Tranh minh bạch rồi, thỉnh thoảng cũng cần đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút. Lại nói sát thủ ca ca vốn là một con người thích tự do, hắn đáp ứng chính mình làm giáo đầu cho Ảnh Tử, ở liền trong quân doanh vài tháng không đi ra ngoài, có thể nhìn ra được, hắn quả thật cũng rất trượng nghĩa.

Phương Tranh cao hứng vỗ bả vai sát thủ ca ca, tràn ngập cảm kích cười nói: “ Như thế trước hết tiểu đệ mời ngươi đi chơi kĩ viện, khoản đãi ngươi một bàn yến tiệc phong phú có thêm mỹ nữ hầu hạ, nếu như không đủ có thể gọi liền mười mấy cô nương ra cùng ngươi, khiến cho gậy sắt của ngươi bị các nàng mài thành tú hoa châm, ha hả…..

Phương Tranh cùng sát thủ ca ca quay trở lại nội thành thì đã vào thời gian lên đèn, Phương Tranh vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời lạnh người đi trên đường rất thưa thớt, nếu không phải có chuyện quan trọng sẽ không ai nguyện ý chạy ra ngoài đường, chỉ muốn ngồi ở nhà, cùng mọi người vây quanh lò sưởi ấm áp, kể cho nhau nghe những câu chuyện nhàn thoại.

Trên đường cái lạnh tanh không một bóng người, sắc trời vừa mới vào đêm, cửa hàng hai bên ngã tư đường đều đã đóng cửa, từng cơn gió lạnh cắt da thổi hây hẩy qua phố, vài chiếc lá khô héo úa theo cơn gió mà lay động, đung đưa phiêu phù hướng một nơi phương xa không biết tên.

Xe ngựa đến một nhà tên là Ỷ Hồng Lâu thì dừng lại trước cửa, Phương Tranh bước xuống xe nhìn vào cửa Ỷ Hồng Lâu có những nam tử đến tầm liệp diễm nối liền không dứt. Phương Tranh không khỏi cao hứng nhếch miệng mỉm cười.

“ Ai, sát thủ ca ca, nơi này được không? Tiểu đệ xuất bạc khai mở, sinh ý cũng tạm thời hưng thịnh đi?” Phương Tranh nhịn không được đắc chí khoe khoang nói.

Sát thủ ca ca lạnh lùng quét mắt một cái, diễn cảm có vài phần khinh thường nói: “ Bất quá chỉ là bạc kiếm được từ thân thể của người ta mà thôi, có cái gì tốt mà đắc chí như thế?”

Phương Tranh lại bị hắn nói một câu chặn họng, đành phải giở tài hùng biện: “ Nói cũng không thể tùy tiện nói như thế nha, tiểu đệ không có bức lương vi xướng, tất cả các cô nương bên trong đều là tự nguyện, sau này các nàng tuổi già còn có lương hưu a…”

Hai người một bên nói chuyện một bên đi vào, một gã quy công đứng ở bên ngoài nghênh đón khách nhân đem hai người dẫn tới đại sảnh. Phóng nhãn nhìn lại chung quanh, phạm vi cả đại sảnh ước chừng hơn mấy chục trượng, dưới sàn nhà trải một tấm thảm Ba Tư màu đỏ tươi, trên thảm còn thêu vài bông hoa mẫu đơn cực lớn, bàn ghế trong đại sảnh được bài biện không theo quy tắc nào cả, khách nhân nào không thích náo nhiệt thì gọi cô nương lên nhã gian riêng biệt, hầu hạ tận tình chu đáo.

Trong đại sảnh các cô nương hình dáng thon thả thướt tha xanh xanh đỏ đỏ, giống như hồ điệp xuyên hoa lượn lờ cười đùa khắp mọi nơi chung quanh, bầu không khí tại đại sảnh có vẻ náo nhiệt mà lại mang theo vài phần hương vị dâm đãng.

Phương Tranh đã lâu không đến thanh lâu, nhìn thấy một tràng oanh oanh yến yến trước mắt, nhất thời chảy cả nước miếng, ngạc nhiên bấm đốt ngón tay nhẩm tính: “ Nhất kiều, nhị kiều, tam kiều, tứ kiều….Oa! Giang sơn như thử đa kiều!”

Gã quy công nghe vậy liền tán dương: “ Công tử xuất khẩu thành thơ! Hảo!”

“ Đương nhiên!”

Phương Tranh bước vào trong đại sảnh, liền chọn một cái bàn ở trong đó, sau khi ngồi xuống phân phó cho một gã tiểu nhị chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, lúc này mới cẩn thận đánh giá thanh lâu của hắn.

Bởi vì bản thân Phương Tranh chưa từng có lộ mặt qua, cho nên các cô nương ở trong thanh lâu này chỉ biết đến chưởng quỹ mà cũng không có biết hắn mới là lão bản chân chính, trước mắt không ai quấy rầy, cũng là một cái chuyện tốt.

Đang muốn tìm hai vị cô nương cấp cho sát thủ ca ca, thì phía sau lại truyền đến vài tiếng thở dài khiến cho Phương Tranh phải chú ý.

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy bàn phía sau hắn có một vị khách nhân, người này ước chừng khoảng ba mươi tuổi, tướng mạng bình thường, hơi béo phì. Tuy rằng hắn cố gắng tạo ra một bộ dáng đạo mạo nhưng vẫn không lấn át được vài phần đáng khinh ở trên mặt của hắn.

Hiện giờ vị khách nhân này đang quét mắt mọi nơi nhìn đám oanh oanh yến yến trong đại sảnh, ánh mắt toát ra quang mang vô cùng đáng khinh bỉ, làm cho các cô nương bên cạnh không rét mà run, nhưng vị khách nhân này một bên vừa nhìn một bên lại lắc đầu thở dài, có vẻ như rất không hài lòng.

Phương Tranh là lão bản của thanh lâu này, có vị khách nhân ở trong tửu điếm của hắn là lộ ra biểu hiện như thế, đương nhiên khỏi phải hỏi hắn cũng nói, khách hàng là thượng đế nha!

“ Vị huynh đài này, mời!” Phương Tranh hướng vị đại thúc trung niên đáng khinh chắp tay chào.

Trung niên đại thúc ngẩn người vội vàng hoàn lễ nói: “ Huynh đài khách khí.”

“ Tại hạ thấy huynh đài ngồi đối ẩm một mình, ở trong này lắc đầu thở dài, phải chăng là đối với Ỷ Hồng Lâu này có chỗ nào bất mãn?”

Trung niên đại thúc nhếch miệng cười cười, lộ ra hai chiếc răng cửa vừa vàng lại vừa đen, rung đùi đắc chí nói: “ Không phải như thế, các vị cô nương tại đây đều là giai nhân tuyệt sắc, nhưng đáng tiếc?”

“ Đáng tiếc cái gì?”

Trung niên đại thúc thở dài, ngữ khí giống như hàm chứa vẻ vô cùng tiếc hận nói: “ Đáng tiếc lại hữu danh vô thực, không khỏi thiếu vài phần nhã ý cao thượng.”

Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Ỷ Hồng Lâu, cái tên này cũng rất êm tai nha, như thế nào mà còn hữu danh vô thực đây?”

Đại thúc trung niên nghe vậy nhìn Phương Tranh một cái, lắc đầu nói: “ Lão đệ có thể chưa trải qua kinh nghiệm phong trần, tất nhiên là không biết được thú vui tao nhã của cổ nhân, cổ nhân nói ‘hồng nam lục nữ’, hoặc lí giải theo cách khác là muốn ám chỉ nam nhân tức là màu đỏ, nữ nhân tức chỉ màu xanh lục, nếu theo như ba chữ Ỷ Hồng Lâu mà giải thích, những cô nương này chẳng phải sẽ đổi thành…..Cũng đồng nghĩa xác nhận các vị khách nhân đến tầm hoan này đều là đồng bóng, như thế chẳng phải ba chữ Ỷ Hồng Lâu cũng đúng với một câu hữu danh vô thực hay sao?”

Phương Tranh nghe vậy cả người rùng mình một cái, ánh mắt nhìn vào vị đại thúc trung niên cũng trở nên quái dị: “ Ý của huynh đài, chẳng lẽ muốn nói, ân, nguyên lai ngươi oán hận nơi này không có nam kỹ?”

Đại thúc trung niên vui vẻ gật đầu, cười nói: “ Đúng vậy, tự cổ chí kim nam phong thịnh hành, cổ nhân có nói nam tử kinh sư, cử thế tư hóa, nghênh tống điềm nhiên. Tại hạ vốn tưởng rằng kinh thành rộng lớn, sẽ được thưởng thức loại phong vận này, không nghĩ đến kinh thành rồi mới biết, mọi người chỉ ưa chuộng nữ kỹ mà không có thịnh hành nam kỹ, thật sự đã làm cho tại hạ thất vọng không thôi.”

Phương Tranh nghe rõ mồn một, nguyên lai lão gia hỏa này chính là một lão thủy tinh.

Lúc này Phương Tranh không nói một lời, động tác dứt khoát nhanh chóng cùng hắn bảo trì khoảng cách ngoài một trượng.

Đang chuẩn bị làm một vụ buôn bán lớn mà trước khi ra trận lại đụng phải một lão thủy tinh, không thuận, thật sự không thuận nha! Sau này phải nhớ cho kĩ, không nên cùng người lạ nói chuyện!

Nào ngờ đại thúc trung niên lại không đem mình coi là ngoại nhân, chứng kiến Phương Tranh nói hai câu liền lùi lại giữ khoảng cách, cư nhiên hắn không muốn buông tha mà chủ động bước lại gần, biểu tình trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà, hạ giọng nói: “ Có thể huynh đài còn chưa biết diệu dụng của đồng nam, người ta chỉ biết nữ nhân thổi tiêu đã là hay, nhưng lại không biết cúc hoa của đồng nam co thắt rất chặt chẽ, chân chính so sánh mà nói, nam nhân còn tinh khiết hơn cả nữ nhân, đêm lạnh chăn ấm, dưới ánh nến lung linh mà lộng hậu đình ( cửa sau), thực là thú vui phong nhã tới bậc nào, đúng là một phen phong vị bất đồng trên giường hoàn toàn khác với của nữ nhân…Ách, huynh đài, huynh đài! Ngươi làm sao vậy? Làm sao mà sắc mặt của ngươi lại khó coi như thế?”

Phương Tranh biểu tình trở nên xanh mét, cố nén cơn buồn nôn đang trào dâng trong bụng, hai quyền đầu đang gắt gao nắm chặt vào nhau.

Lão gia hỏa đồng tính, nếu không phải nể tình ngươi hiện giờ đang làm khách nhân trong điếm của ta, lão tử sớm đã một quyền đấm nát mặt ngươi rồi, một mình ngươi biến thái còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn đến xóa nạn mù chữ cho ta….Khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế…..Phương Tranh trong lòng niệm chú, lúc này mới kiềm chế được dục vọng muốn đánh người của hắn.

“ Khụ khụ, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của huynh đài?” Phương Tranh chắp tay hỏi.

Đại thúc trung niên cười nhăn mặt, tựa giống như bông hoa cúc đến mùa nở rộ, chắp tay cười nói: “ Đâu có đâu có, tại hạ họ Lý, tên Quan, vốn là người Thẩm Châu tại phương bắc, giờ đến kinh thành du lãm.”

Lý Quan phải không? Bổn thiếu gia nhớ kĩ ngươi!

“ Hạnh ngộ hạnh ngộ, xem ra Lý huynh cũng là nhã sĩ đồng bóng, chỉ không biết Lý huynh là…ân…được chọc….hay là bị chọc?” Phương Tranh đối với thế giới thứ ba có chút tò mò.

Lý Quan nghe vậy sắc mặt ngẩn ra, trong ánh mắt tản mát thần tình hoài niệm, hai tay vô thức sờ sờ cái mông của mình…..

“ Nga minh bạch rồi, nguyên lai là thụ thụ a, hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Phương Tranh giật mình, thân thiện hướng Lý Quan chắp tay, làm nam nhân thực sự không phải một chuyện dễ dàng!” (*: thụ thụ trong giới đàn ông đồng tình thành đàn bà thì còn được gọi là But)

Lý Quan nhẹ nhàng vuốt cúc hoa, mỉm cười không nói.

Lúc này trên lầu truyền đến một trận thanh âm của bát đĩa bị ném vụn, một cái giọng ngà ngà say lớn tiếng nói: “ Đám kỹ viện các ngươi, không muốn tiếp tục mở cửa nữa rồi có phải không? Bổn quan, bổn quan uống xong hai bầu trúc diệp thanh, vì sao Diệu cô nương còn chậm chạp chưa tới? Phải chăng các ngươi cố ý muốn cho bổn quan ngồi chờ? Bổn quan, bổn quan chính là chủ sự Hộ Bộ, chỉ cần bổn quan nói một tiếng, kỹ viện của các ngươi nhất định sẽ bị niêm phong đóng cửa!”

Phương Tranh nghe được trong lòng nộ hỏa đại thịnh, con mẹ nó! Một cái thất phẩm chủ sự Hộ Bộ, mà dám đến thanh lâu của lão tử làm náo loạn, xem ta thu thập ngươi như thế nào! Phương Tranh mày kiếm dựng lên, đang muốn vỗ bàn ra tay thì bỗng nhiên sát thủ ca ca một tay nâng chén rượu, một tay lại kéo Phương Tranh, lạnh lùng nói: “ Gấp cái gì, trong thanh lâu tự nhiên sẽ có quản sự ra mặt thu xếp ổn thỏa!”

Phương Tranh phẫn nộ ngồi xuống, ngửa đầu uống hết một chén rượu, lè nhè nói: “ Đây không phải là cửa hàng của ngươi nên ngươi không nôn nóng là đúng rồi!”

Hiện giờ đám khách nhân trong đại sảnh cũng nghe được thanh âm náo loạn trên lầu, đều ghé mắt nhìn lại, lúc này có một thân ảnh không chút hoang mang bước lên lầu, trên mặt mang nét cười nhưng thanh âm lại không có hàm chứa ý cười: “ Nguyên lai chính là Hộ Bộ Tôn đại nhân, ngài đến đây uống rượu đúng là phúc khí cho bổn viện rồi.”

Nói xong cả người hơi nhún nhường vén áo thi lễ.

Hộ Bộ chủ sử Tôn đại nhân đang say ngà ngà tựa hồ như mất hứng, sau đó cái mũi hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng, lãng đạm nói: “ Trần ma ma, bổn quan cũng không phải là tới đây lần đầu tiên, thế nào? Điếm của ngươi lấn khách còn muốn lấn cả trên đầu của bổn quan? Phải chăng nghĩ rằng bổn quan đã uống sau không dạy nổi, cho nên không gọi kỹ nữ ra hầu sao?”

Nói xong Tôn đại nhân tức giận từ trong lòng cầm ra một đống ngân phiếu, quơ quơ trước mặt của Trần ma ma, hậm hực nói: “ Mọi người đều yêu thích ngân phiếu, ngươi mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng, ở trong tay của bổn quan chẳng lẽ đều là giấy bản hay sao? Bổn quan muốn Diệu Hương cô nương bồi tiếp, như thế nào còn chậm chạp không đến?”

Phương Tranh ngồi ở dưới đại sảnh nhìn thấy đống ngân phiếu trong tay của Tôn đại nhân, tức thì lục quang trong mắt đại thịnh, ta kháo! Một cái thất phẩm Hộ Bộ chủ sử, cư nhiên cũng thật giàu có, không cần nghĩ cũng biết người này nhất định là một tên tham quan, mục tiêu đêm nay chính là hắn!

Trên lầu đang diễn trò cho các vị khách làng chơi ở dưới ngước lên xem náo nhiệt, Trần nương nương thần sắc hờ hững, ánh mắt nhìn cũng chưa từng nhìn ngân phiếu trong tay của Trần đại nhân, chỉ mỉm cười nói: “ Tôn đại nhân nói quá lời rồi, nô gia đã phái ngươi qua bẩm báo với Tôn đại nhân, Diệu Hương cô nương bị thỉnh ra khỏi Ỷ Hồng Lâu đến phủ đệ của một vị khách quý. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hai canh giờ nữa sẽ quay về….Tôn đại nhân, bổn lâu còn có nhiều cô nương mỹ mạo không kém, sao đại nhân không đổi lại một cô nương khác để nàng hầu hạ, chờ đợi sau khi Diệu Hương cô nương trở về, ta tiếp tục mang nàng lại đây bồi tội với đại nhân.”

Trần ma ma khuyên giải một phen rất đúng mực, khéo léo cùng hào phóng, làm cho mọi người chung quanh đồng thời sôi nổi gật đầu tán thưởng không thôi.

Ai ngờ vị Tôn đại nhân không chịu nhượng bộ, lớn miệng nói: “ Đừng nói nhiều lời vô nghĩa! Trong vòng một nén hương thời gian, nếu Diệu Hương cô nương còn chưa đến, đêm nay bổn quan sẽ cho người đến đóng cửa thanh lâu của ngươi, mau cút đi!”

Trần ma ma nghe được biểu tình trên mặt chợt biến đổi, cười lạnh nói: “ Tôn đại nhân, ta cũng chỉ làm công việc nghênh đón tân khách mà thôi, nếu mỗi người đều không biết giảng giải đạo lí như đại nhân, sinh ý của ta như thế nào còn buôn bán được đây? Nếu đại nhân muốn đóng cửa Ỷ Hồng Lâu của ta, thỉnh cứ việc tự nhiên! Ta dám ở nơi kinh thành ngư long hỗn tạp này mở thanh lâu, tự nhiên cũng có vài chỗ dựa vào, hiện tại ta chỉ muốn đề tình Tôn đại nhân một câu, nếu đại nhân chịu không nổi tửu kình, ta sẽ an bài cho ngài một căn nhã gian để đại nhân tạm thời nghỉ ngơi, hoặc đại nhân có thể tiếp tục uống rượu nhưng cũng đừng nói năng lung tung a, họa từ miệng mà ra đó!”

Tôn đại nhân nghe xong, tám phần say rượu nhất thời đã tỉnh lại sáu phần, Trần ma ma nói cũng có đạo lí, dám ở trong kinh thành mà mở thanh lâu kỹ viện, ai sau lưng lại không có chỗ dựa? Nếu bởi vì một hồi phong trần mà đắc tội với người ta, như thế quả nhiên lỗ vốn rồi.

Tôn đại nhân ha ha nói: “ Trần ma ma, bổn quan muốn thỉnh giáo một câu, ách, người mà ngươi dựa vào theo như trong lời nói, …. Trần ma ma cười nhẹ, ghé vào bên tai của Tôn đại nhân, hạ giọng lẩm bẩm nói.

Tôn đại nhân lại như bị sét đánh ngang tai, hai mắt trợn tròn, biểu tình tái nhợt thất thanh nói: “ Phương gia thương hội.”

Trần ma ma không nói mà chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tôn đại nhân vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thức thời ngậm miệng lại, tiếp theo hắn chột dạ liếc mắt nhìn Trần ma ma, từ trong lòng lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho nàng, cười bồi nói: “ Trần ma ma, bổn quan, khụ khụ…Tại hạ hôm nay đã uống hơi nhiều, nhất thời thất thố mong rằng Trần ma ma chớ nên trách tội, ngày mai tại hạ lại đến bồi tội cùng với Trần ma ma, cáo từ, cáo từ!”

Trần ma ma hào phóng cười đáp: “ Tôn đại nhân nói quá lời, nam nhân các ngươi uống rượu đều thích nói loạn, ta như thế nào mà dám trách tội a? Ngày mai Tôn đại nhân lại đến, ta sẽ đặc biệt để dành Diệu Hương cô nương cho ngài, mong rằng ngày mai Tôn đại nhân sẽ không để cho giai nhân phải chờ đợi mới được.”

Nguyên bản sắc mặt của Tôn đại nhân đang kinh hoàng, nghe vậy liền hòa hoãn trở lại, tràn ngập cảm kích hướng Trần ma ma cười bồi nói: “ Nhất định nhất định, ngày mai tại hạ sẽ đến dùng cơm tối, thỉnh Trần ma ma chuẩn bị trước cho tại hạ một bàn rượu hai trăm lượng có kỹ nữ hầu hạ, ha ha, tại hạ cáo từ.”

Phương Tranh cũng mở to hai mắt nhìn theo, đem một màn diễn kịch này thu vào trong mắt, thẳng cho đến lúc Tôn đại nhân vội vàng cáo từ, lúc này Phương Tranh mới gãi gãi đầu nhất thời cảm khái không thôi, ta kháo! Nguyên lai danh tiếng của bổn thiếu gia cũng vang dội đến như thế, quả thực là gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ. Nếu biết sớm hơn một chút ta liền nên dựng cờ hiệu, đi từng hộ nhà trong kinh thành mà thu phí bảo hộ mới đúng, còn đánh cướp cái gì nha, đây không phải là bưng bát vàng đi ăn xin sao?

Còn nữa Trần ma ma của Ỷ Hồng Lâu thủ đoạn cũng thật cao minh, có thể xử lí mọi chuyện ổn thỏa, người ta chạy đi trong lòng còn mang theo cảm kích không thôi, nữ nhân này khẳng định sẽ là một tay buôn bán hảo thủ! Bản thân mình nên chia cho nàng hai thành cổ phần Ỷ Hồng Lâu, làm phần thưởng cho nàng mới đúng.

Sát thủ ca ca bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi: “ Ngươi không phải nói có việc gì làm hay sao? Còn không mau đi nhanh lên?”

Phương Tranh ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi biết ta muốn làm chuyện gì sao?”

Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: “ Chỉ làm những chuyện trộm đạo cướp đoạt tiền mà thôi, loại người như ngươi còn có thể làm được chuyện tốt gì?”

Phương Tranh đổ mồ hôi: “ Kì thật ta còn có rất nhiều ưu điểm.”

“ Nếu ngươi đã nhắm trúng vị Tôn đại nhân kia, ta khuyên ngươi mau chóng bám theo, chậm trễ thời gian tìm hắn sẽ không dễ dàng đâu.”

Phương Tranh nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, cùng sát thủ ca ca nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong màn đêm tối đen như mực, lờ mờ có thể nhìn thấy được bóng dáng của Tôn đại nhân cách một quãng khá xa, dường như muốn quẹo sang đường khác rồi.

Lập tức Phương Tranh cùng sát thủ ca ca không hề trì hoãn cước bộ, nhanh chóng lặng lẽ bám theo sau.

May mắn vị Tôn đại nhân chỉ là một tiểu quan hàng kém chất lượng bên người không có thị vệ đi kèm, chỉ có một gã người hầu đang nâng đỡ hắn. Hai thân ở trong bóng tối mông lung mà tiêu sái bước đi, cửa hàng bên đường đều im ắng không một tiếng động, chỉ nghe những tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, cùng điệu hát dân gian mà Tôn đại nhân đang hứng chí xướng lên.

Phương Tranh cùng sát thủ ca ca giữ khoảng cách với bọn họ ước chừng tầm mười bước chân, liền có thể ngửi được mùi rượu trên người của Tôn đại nhân theo cơn gió bay tới, thực sự muốn buồn nôn khiến cho Phương Tranh phải nhíu mày bịt mũi, nhẹ nhàng huých sát thủ ca ca, dùng thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe được, thì thầm nói: “ Ai, ngửi được không?”

Sát thủ ca ca lạnh lùng gật đầu: “ Ngửi được, mùi rượu thôi mà.”

Phương Tranh lắc đầu nói: “ Không phải, tuy rằng trên thân người này toàn mùi rượu nồng nặc, nhưng ta còn có thể mơ hồ ngửi được một cỗ cặn bã!”

Sát thủ ca ca nhìn thoảng qua hắn, không thèm quan tâm nói nhỏ: “ Nếu muốn động thủ thì nơi này là địa phương thích hợp nhất, ngươi tự quyết định đi.”

Phương Tranh nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn hắn bám theo Tôn đại nhân bất tri giác đã đi vào bên trong một con hẻm hẻo lánh. Thời cổ đại đường cái không có đèn đường, đập vào tầm mắt cũng chỉ là một mảnh tối đen như mực, bên trong con hẻm giơ bàn tay lên nhìn không thấy được năm ngón, hơn nữa ngõ ngách chằng chịt phức tạp, thật sự là một địa phương lí tưởng để bắt cóc tống tiền. Lại nói lần trước Phương thiếu gia bị người ta bắt cóc, chẳng phải cũng ở một địa phương tối đen như thế này sao? Hiện giờ thời thế thay đổi, bổn thiếu gia là đi đánh cướp của người khác a, Phương Tranh biểu tình hưng phấn dị thường, trong ánh mắt toát ra quang mang nóng lòng muốn thử, lần này nhị đương gia của Thanh Long sơn, người trong giang hồ mệnh danh là Ngọc Diện Phi Long, cũng sắp chuẩn bị đích thân động thủ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.