Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 387: Chương 387: Mẹ con đoàn tụ




Mặc Cúc Liên bị Phương Tranh lừa gạt đến mức hai mắt nổ hoa, thất tha thất thểu rời khỏi trướng soái.

Phương Tranh mân mê cằm, hai mắt híp lại thành một đường cong nhỏ, nhìn theo bóng lưng Mặc Cúc Liên đi khuất, Phương Tranh không khỏi lộ ra nét tươi cười âm hiểm.

Đứng ở bên ngoài soái trướng Ôn Sâm lẳng lặng nhìn nụ cười trên mặt Phương Tranh, toàn thân hắn run nhẹ, Phương nguyên soái cười đều thực dọa người, quốc sư Đột Quyết lần này tất sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

Phùng Cừu Đao ở phía sau soái trướng đi ra, chứng kiến bóng lưng Mặc Cúc Liên, hoài nghi nói: “Nguyên soái, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn hợp binh liên thủ cùng Mặc Cúc Liên hay sao? Coi như đả bại được Mặc Xuyết, vị quốc sư Đột Quyết này cũng không phải cái hạng thiện nhân, nếu như hắn thống nhất được thảo nguyên, không qua vài năm nữa Đột Quyết sẽ khôi phục nguyên khí. Đến khi đó, Hoa triều chúng ta lại sẽ bị người Đột Quyết khi dễ thôi.”

Phương Tranh cười nói: “Điều các ngươi suy nghĩ vô cùng có đạo lí. Cho nên ta cũng tính toán thả mồi câu chết hắn.”

“Thả mồi câu?” Ôn Sâm cùng Phùng Cừu Đao ngạc nhiên há mồm.

Phương Tranh biểu tình hổ thẹn nói: “Tuy rằng cuộc đời bổn soái câu trượt vô số lần, nhưng lúc này đây không thể nghi ngờ là sẽ câu chết hắn. Ui da, ta phát hiện mình không quá mức thiện lương như tưởng tượng.”

Hai người Ôn Phùng ánh mắt đều trợn ngược, không phải khiêm tốn như thế? Ngươi đã bao giờ thiện lương qua đâu.

Ba người đi vào trong soái trướng, Phùng Cừu Đao chắp tay nói: “Nguyên soái, trận quyết chiến chẳng qua bao lâu nữa sẽ khai cuộc, rốt cuộc ngài đã tính toán như thế nào, ngại gì không nói cho chúng ta một chút. Chúng ta sẽ theo mưu kế của ngài mà hành sự, đừng nên sợ xôi hỏng bỏng không.”

Phương Tranh gật đầu: “Quả thật cũng nên nói cho các ngươi biết, trận chiến sắp tới chính là một trận phân định thắng bại, nếu các ngươi không hiểu mưu kế của ta, bàn cờ này nhiều khả năng sẽ không được hay cho lắm.”

Thần bí gọi hai người tới gần, Phương Tranh chỉ ngón tay lên tấm bản đồ chiến trận, không ngừng di chuyển trên hoa quyển quyển.

“Các ngươi nhìn xem, đây chính là gì?”

Ôn Sâm tranh công hưng phấn nói: “Thuộc hạ biết! Nguyên soái, đây chính là Hoa Quyển Quyển, một loại phép thuật nguyền rủa của người Đột Quyết, nó phi thường lợi hại.”

Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao mặt mũi đen thui: “….”

Con người này so với lão tử ngày càng bại hoại hơn ah!

“Nơi này chính là đại doanh của Mặc Xuyết. Còn đây là đại doanh của quân Bắc phạt chúng ta, hai doanh trại cách nhau năm mươi dặm, nếu như Mặc Xuyết phát binh tấn công, theo như tính cách tác chiến của người thảo nguyên thì sẽ mãnh mẽ xông thẳng tới, Mặc Xuyết phải chia tám vạn đại quân ra làm ba lộ, lấy ba phương hướng Đông, Tây, Bắc mà phát động công kích đại doanh phe ta. Còn chúng ta chia làm hai đạo quân, mai phục tại địa phương phân cách giữa năm mươi dặm, quốc sư Mặc Cúc Liên thì suất linh năm vạn chiến sĩ của hắn, giúp chúng ta canh giữ đại doanh ở phía chính diện, đợi quân ta chạy đến hợp binh, đến lúc đó sẽ cùng nhau thực hiện chiến thuật vây đánh Mặc Xuyết.”

Phùng Cừu Đao buồn bực nói: “Nguyên soái, đây không phải cũng giống như ngài mới thương lượng cùng Mặc Cúc Liên hay sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự liên thủ với Mặc Cúc Liên, đối phó Mặc Xuyết hai mặt giáp công?”

Phương Tranh cười gian xảo: “Quả thật giống như lời nói cùng với Mặc Cúc Liên, bất quá chỉ khác một điểm nho nhỏ mà thôi.”

Phương Tranh xoay ngược tấm bản đồ trên bàn lại, sau đó ở địa phương đại doanh của mình, dùng ngón tay khoanh một vòng tròn lớn.

Phùng Cừu Đao không hiểu ra sao cả nhìn theo ngón tay Phương Tranh, trong khoanh tròn chính là phạm vi đại doanh của quân Bắc phạt, ngay cả năm vạn chiến sĩ trợ thủ của Mặc Cúc Liên cũng ở trong đó. Phùng Cừu Đao nhìn một lúc lâu sau, đuôi lông mày của hẵn bỗng nhiên nhảy dựng, thất thanh nói: “Nguyên soái, chẳng lẽ ngài muốn….”

Đến giờ phút này rốt cuộc Phùng Cừu Đao cũng tỉnh ngộ. Đem tất cả những cử động của Phương Tranh sau khi tiến nhập vào thảo nguyên nhớ lại một lần, hắn phát hiện bàn cờ này thời gian từ lúc ở U Châu, Phương Tranh đã bắt đầu chậm rãi bố trí, thực hiện từng bước đi một.

Thật sự là một đại cục rộng lớn a!

Kì thật nói trắng ra, toàn bộ hành động của Phương Tranh đối với Mặc Cúc Liên chỉ dùng một câu nói để khái quát mà thôi: muốn thành đại sự, trước phải cho đi.

Sau khi Phương Tranh tiến nhập vào thảo nguyên, cơ hồ đều không có chút nào chậm trễ, thậm chí xung phong nhận việc chủ động tiêu diệt quân sở thuộc đóng tại Sài Mộng Sơn, hắn bày ra bộ dạng thật tâm muốn giúp Mặc Cúc Liên báo thù phục quốc. Sau khi tiêu diệt Sài Mộng Sơn cùng Thái Vương xong, cũng không có thèm tranh công đòi hỏi ưu đãi trước mặt Mặc Cúc Liên. Hơn thế nữa, hắn còn ủng hộ Mặc Cúc Liên hướng phía đông xuất binh, thu hồi mục trường cùng các bộ lạc trên thảo nguyên, cổ vũ Mặc Cúc Liên gây dựng thực lực lớn mạnh. Mà đang cùng Mặc Xuyết chiến đấu những trận có quy mô nhỏ lẻ, hắn cũng chưa từng yêu cầu Mặc Cúc Liên xuất binh tương trợ, thật giống như hắn đang vì muốn giúp cho Mặc Cúc Liên phục quốc mà đến, hoàn toàn vô tư kính dâng không cần hồi báo gì, chẳng ngại tướng sĩ Hoa triều hi sinh khi chiến đấu cùng quân Mặc Xuyết, chẳng ngại tướng lãnh quân Bắc phạt đối với hành vi của mình kín đáo phê bình sau lưng, Phương Tranh không thèm quan tâm. Vẫn như cũ vì giúp Mặc Cúc Liên phục quốc mà dốc hết tâm huyết, âm thầm phát triển đại mưu kế nghiệp của chính mình.

Rốt cuộc Phùng Cừu Đao cũng đã hiểu được mục đích của Phương Tranh.

Trước tiên đạt được tín nhiệm của Mặc Cúc Liên, sau đó âm thầm chờ đợi đến thời điểm mấu chốt mới dùng một đao đâm chết hắn. Đây cũng là mục đích chính mà Phương Tranh tính toán.

Ngay từ khi Mặc Cúc Liên vừa nhận lời đáp ứng Phương Tranh phòng thủ đại doanh, hắn liền bất tri giác rơi vào cái bẫy mà Phương Tranh cẩn mật an bài.

Cái bẫy này chẳng những nhằm vào Mặc Xuyết, đồng thời cũng nhằm vào Mặc Cúc Liên. Hay nói theo cách khác, cái bẫy của Phương Tranh hoàn toàn nhằm vào người Đột Quyết.

Ngẩng đầu nhìn lại Phương Tranh, hai người Phùng Cừu Đao trên trán đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Độc, quá mức ngoan độc rồi! Người này như thế nào lại nghĩ sâu xa đến vậy?

Ngược lại Phương Tranh vẫn một bộ tươi cười thuần khiết như trước. Nụ cười hiền hòa đến mức vô hại cả người lẫn vật, thần tình sáng lạng rạng rỡ như ánh mặt trời sớm mai.

“Lão Phùng, đừng nhìn ta như vậy, ánh mắt của ngươi khiến cho toàn thân ta có cảm giác ngứa ngáy không yên.” Phương Tranh thẹn thùng đỏ mặt, bẽn lẽn nói.

Phùng Cừu Đao trong lòng ác hàn.

Chắp song thủ, Phùng Cừu Đao cười khổ nói: “Nguyên soái, ý tứ của ngài đại khái mạt tướng cũng hiểu biết một chút da lông, nhưng ngài có thể nói tường tận ra được hay không?”

Phương Tranh mỉm cười nói: “Ngươi chưa hiểu toàn cục phải không? Đúng vậy, ta chính là muốn bọn người Đột Quyết nồi da nấu thịt!”

Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm đều cả kinh.

“ Luận chiến lực, tướng sĩ Hoa triều ta không thể nào sánh bằng người Đột Quyết, chúng ta không có hi vọng đánh thắng được Mặc Xuyết, thậm chí ngay cả thu thập Mặc Cúc Liên cũng đều không xong, cho nên chúng ta chỉ có thể nhân cơ hội mà thôi”

“Nhân cơ hội?”

“Đúng vậy, nhân cơ hội lợi dụng thế cục, tá lực đả lực, quân ta trả giá một phần lực lượng cực nhỏ, sẽ đạt được thắng lợi nhất định, trong đó biện pháp tốt nhất chính là khiến cho người Đột Quyết đi đánh người Đột Quyết, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu.”

Phương Tranh cúi đầu, chỉ vào chấm bản đồ cười nói: “Các ngươi nhìn xem, lúc Mặc Xuyết tấn công vào doanh, Mặc Cúc Liên giúp chúng ta phòng thủ, mục đích của ta sẽ liền đạt được. Trước đó thương lượng cùng Mặc Cúc Liên rằng sau một canh giờ ta sẽ phát binh cứu viện, ân, nhưng quả thật ta không định làm chuyện ngu ngốc này.”

Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm đưa mắt nhìn nhau, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Mặc Cúc Liên chuẩn bị rơi vào tình cảnh mất nước diệt tộc rồi!

Nếu theo như lời Phương Tranh đáng tin thì heo mẹ đã leo lên cây rồi! Mặc Cúc Liên nhất định không ngờ được, câu chân lý này để cho hắn dùng quãng đời còn lại hối hận đi.

“Chỉ cần Mặc Xuyết cùng Mặc Cúc Liên động thủ, trường chém giết sẽ liên miên không ngừng, mà quân Bắc phạt ta thì án binh bất động, mặc kệ cho bọn chúng đánh nhau. Lúc hai bên lưỡng bại cầu thương, hoặc giả như Mặc Cúc Liên phát hiện ra sự tình bất diệu, hiểu được là trúng bẫy của quân ta, nhưng chuyện này vẫn không sao, coi như hắn phát hiện ra thì cũng không kịp xoay chuyển tình thế nữa rồi. Mấy vạn đại quân giao tranh, một khi phát động liền không có khả năng nói dừng là dừng, đây không phải như tiểu hài tử uýnh lộn. Chờ bọn chúng đánh nhau đỏ mắt, song phương tổn thương không sai biệt lắm thì chúng ta tiến hành kế hoạch, hai mặt giáp công hợp binh, bao vây chung quanh bọn chúng, khi đó vô luận là quân đội sở thuộc của Mặc Xuyết, hay là quân đội của Mặc Cúc Liên, đều sẽ bị chúng ta tiêu diệt.”

“Nhưng tướng sĩ Hoa triều ta không thiện chiến trên lưng ngựa, tuy rằng đối phó với hai quân thương vong của người Đột Quyết, vẫn là một chuyện tình đầy phiêu lưu mạo hiểm.”

Phương Tranh cười nói: “Cho nên chúng ta phải chuẩn bị nhiều công tác như, hướng triều đình bí mật điều thêm mấy vạn trường cung và lợi tiễn.”

Phùng Cừu Đao cả kinh nói: “Nguyên soái muốn dùng cung tên tập kích người Đột Quyết?”

“Không sai, chúng ta bao quanh bọn chúng, tự nhiên không cần phải xông tới cùng chúng liều mạng. Cứ đứng ở ngoài dùng cung tên bắn chết hết, hắc hắc người nào trúng tên thì xong đời, từ trước tới nay binh pháp dùng để đối phó với kỵ binh không có nhiều lắm. Riêng biện pháp dùng cung tên xạ kích chính là hữu hiệu nhất rồi, chờ sau khi bọn chúng hoảng loạn thành một đoàn, toàn quân không trở mình nổi thì chúng ta sẽ xung phong, gặp người giết người, gặp heo trảm heo, trận chiến này có thể nói là nhất chiến định càn khôn trong vòng mấy trăm năm qua của Hoa triều chúng ta.”

Phương Tranh thần sắc dần dần nghiêm túc: “Khi ta ở U Châu đã từng nói qua, tương lai thảo nguyên nhất định phải tính vào phạm vi lãnh thổ của Hoa triều! Người Đột Quyết từ lúc đó sẽ hoàn toàn bị hủy diệt! Kết cục của bọn họ chỉ có hai phương án, một chính là chết ở dưới đao của quân ta, hai là trở thành tù binh. Từ nay về sau mang thân phận nô tỳ, thảo nguyên sẽ do người Hoa triều chúng ta tiếp nhận toàn diện, tương lai phương bắc không còn sợ bị xâm phạm biên giới!”

Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm hai mắt tỏa sáng, nhịp hô hấp có chút dồn dập.

Trước kia nghe Phương Tranh nói phải tính thảo nguyên vào phạm vi lãnh thổ của Hoa triều, mọi người nghe được liền xúc động không thôi, nhưng vẫn còn do dự lẫn nghi hoặc, dù sao người Đột Quyết đã cường đại hơn trăm năm qua, chỉ với mười vạn quân Bắc phạt, làm sao có thể chiếm cứ được cả thảo nguyên?

Hiện tại nghe xong mưu đồ chiến lược của Phương Tranh, rốt cuộc Phùng Cừu Đao cũng đã có tự tin cường đại.

Con mẹ nó! Chuyện này không chừng có khả năng thành công!

“Nguyên soái, vừa rồi ngài nói chuyện cùng Mặc Cúc Liên, bảo chứng rằng tám vạn chiến mã của Mặc Xuyết sẽ bị hạ độc. Chuyện này chỉ là lừa gạt khiến cho hắn an tâm có phải hay không?” Ôn Sâm nghi ngờ nói.

Phương Tranh không cao hứng: “Ai nói ta lừa gạt hắn vậy? Lời của ta bảo đảm là sự thật! Chuyện này ta sẽ nhờ vả nhạc mẫu tương lai chưa từng gặp mặt ah!”

“Ngài thật sự sẽ hạ độc tám vạn chiến mã của Mặc Xuyết?”

Phương Tranh thở dài nói: “Cái này chứng thực là hạ, hơn nữa còn là cái loại kịch độc kiến huyết phong hầu. Bất quá nếu chia phân đều cho tám vạn chiến mã, thì vẫn bị thiếu một chút đỉnh, tốt nhất chỉ cần mức độ tám con chiến mã kia sinh ra phản ứng bất hảo mà thôi. Tỷ như tiêu chảy, chân vó mềm nhũn, mã bộ mệt mỏi không chạy nổi, bao nhiêu phản ứng này đối với chúng ta mà nói thì quá đủ rồi, người Đột Quyết cưỡi ngựa mới thiện chiến, nếu đám ngựa này không chạy nhảy nổi, chiến lực của bọn họ tất hẳn sẽ bị tê liệt. Trên chiến trường chỉ cần mã bộ chạy chậm chút thôi, chúng ta liền có nhiều cơ hội ra tay hơn.”

Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Tranh phức tạp khó hiểu.

Vị nguyên soái này của chúng ta cả đời quỷ kế đa đoan, thích đứng sau lưng đùa giỡn ám chiêu, trông cậy vào hắn quang minh chính đại một lần, chỉ sợ kiếp này vô khả rồi.

Phương Tranh sâu kín thở dài, sắc mặt lại hơi mang vài phần hổ thẹn: “Luận ra mà nói thì tướng sĩ Hoa triều của chúng ta khổ chiến sẽ không thua người Đột Quyết, ta cũng không cần phải làm cái chuyện thất đức như thế, chúng ta nhận thức nhiều năm qua, hiểu rõ tâm tư của nhau. Các ngươi đều rõ ràng con người của ta rất chính trực, thực thiện lương, từ trước đến nay đều dùng đức thu phục người, không bao giờ…Ài, hai người diễn cảm như vậy là có ý gì? Ta nói không đúng hay sao? Đừng mang cái bộ dạng bà ngoại không thương, ông cậu không yêu ra dọa ta, cẩn thận lão tử sẽ phê bình các ngươi.”

“Nguyên soái uy vũ!”

Đêm đó Phương Tranh phái ra mấy ngàn kỵ binh, chia làm ba hướng đông, tây, bắc mà phân tán ra, cảnh giới trong phạm vi hơn mười dặm để phòng ngừa quân địch do thám đại doanh Bắc phạt, nếu mặc phải trinh thám đại doanh của Mặc Xuyết, thì giết chết không tha.

Cùng thời gian đó, đại quân Bắc phạt nhân cơ hội trời còn đêm tối, bắt đầu lặng lẽ tiến hành xuất kích, hơn mười vạn nhân ảnh chia làm hai cánh quân, phân biệt phương hướng đông tây mà hành tẩu, lưu lại một tòa đại doanh tĩnh lặng không người.

Ngay sau khi quân Bắc phạt xuất phát, Mặc Cúc Liên suất lĩnh năm vạn chiến sĩ Đột Quyết lặng lẽ tiến vào chiếm giữ đại doanh Bắc phạt, thủ vệ cửa doanh đều là chiến sĩ giả trang phục sức binh lính Hoa triều.

Hai cánh quân mau chóng hình thành trận thế, quản giao công tác thủ bị đại doanh.

Hết thảy mọi hành động đều được tiến hành một cách thần không biết quỷ không hay. Giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

Trong đêm đen, Phương Tranh đứng ở trước cửa đại doanh, cầm tay Mặc Cúc Liên xoa nắn. Một bộ dạng lưu luyến không rời, thậm chí trong mắt xuất hiện nhiệt lệ bi tráng.

“Quốc sư ah! Cái gì cũng đừng nói, giọt nhiệt lệ này của ta, phi thường….phi thường nóng bỏng…” Phương Tranh nghẹn ngào đến mức thanh âm đều biến dạng.

Mặc Cúc Liên nhìn nhiệt lệ nơi khóe mắt Phương Tranh, cùng biểu tình bi tráng trên mặt, không khỏi ấm giọng nói: “Nguyên soái khổ cực, trận chiến này có thể định được càn khôn hay không, toàn bộ là nhờ vào nguyên soái phối hợp chỉ huy tác chiến, ta và ngươi liên thủ thì Mặc Xuyết nho nhỏ kia đều sẽ tan thành tro bụi thôi.”

Phương Tranh nặng nề gật đầu, xúc động nói: “Quốc sư nói chí phải, sau đêm nay, thời điểm mà chúng ta gặp lại sẽ là lúc hát vang ca khúc khải hoàn ở trong đại doanh, cùng nhau say sưa vui mừng uống rượu, quốc sư a! Đường đi tuy gian nan khúc chiết, nhưng thắng lợi ngày mai chỉ dễ dàng như ăn cháo mà thôi, chúng ta cùng tiến cùng lui cùng tạo dựng nên một tương lai tươi sáng!”

Mặc Cúc Liên da mặt co giựt vài cái, người này nói chuyện ngâm nga như đọc thơ a?

Một lần cuối cùng nắm chặt bàn tay của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh nhiệt lệ ào ào: “Quốc sư bảo trọng! Ô..ô…Ta thật không nỡ…”

“Phương nguyên soái, nếu không ngươi lưu lại đây, chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu?”

Phương Tranh nghe vậy cả người run nhẹ, khẩn trương nói: “Như vậy sao được? Hơn mười vạn nhân mã đều chờ lệnh của ta đó, ta nói lưu luyến ngươi, chỉ là ứng cảnh mà thôi, mọi người đừng cho là sự thật.”

Mặc Cúc Liên hồ nghi nói: “Ngươi nói lúc quyết chiến sẽ dẫn quân cứu viện tới, lời này cũng không phải là ứng cảnh đó chứ?”

“Làm sao như thế được đây? Quốc sư a, ngươi cứ hay đùa bỡn, nhìn xem ta có khi nào không giữ uy tín trong những lần trọng đại? Yên tâm, sẽ không hỏng việc, ta cam đoan đuổi tới cứu viện đúng lúc, cùng nhau tiêu diệt Mặc Xuyết.”

“Phương nguyên soái, lão phu càng nghĩ càng thấy bất an, thật sự ngươi không định gạt ta đó chứ?” Mặc Cúc Liên khóe mắt co giựt, thần tình hồ nghi nói.

“Ai nha, lão gia hỏa ngươi thật dài dòng! Ta không có lừa ngươi, chắc chắn sẽ không lừa ngươi, làm sao ngươi lại không tin ta đây? Tâm tư của người Đột Quyết các ngươi thật sự quá ám muội, một chút ánh nắng mặt trời cũng không có.”

“Nhưng ngươi có thể giải thích tại sao trên mặt ngươi luôn mang nụ cười âm hiểm hay không?”

“Đó là niềm khát khao sự thắng lợi của chúng ta!”

“Vậy ư, ánh mắt của ngươi làm sao giống như đang chột dạ thế?”

“Đó là do buổi tối hôm qua nóng lòng không ngủ được, cho nên trong mắt có vẻ lạc thần.”

“Vậy….”

“Được rồi, được rồi! Mau dừng lại đi! Nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian sẽ làm hỏng việc quân cơ, ta đi trước đây!” Toàn bộ binh lính quân Bắc phạt đều rút lui khỏi đại doanh, quay đầu lại nhìn nhìn, thân ảnh của Mặc Cúc Liên vẫn đứng ở trước cửa doanh, bộ dạng già nua dần dần khuất xa.

Ôn Sâm thúc ngựa tiến lên, hơi có chút không đành lòng nói: “Nguyên soái, bộ dạng của Lão Mặc nhìn thật đáng thương.”

Phương Tranh trừng mắt liếc xéo hắn một cái, ôn hòa nói: “Nếu không ngươi ở lại trong đại doanh chậm rãi bồi tiếp hắn, như thế nào?”

Ôn Sâm rùng mình, mau chóng dùng ngữ khí căm hận nói: “Nhưng đáng thương lại không bằng chỗ đáng hận! Phi! Đáng kiếp hắn.”

Đội quân hành tẩu nhanh như bay, mục đích của bọn họ đều không phải năm mươi dặm theo như lời Phương Tranh nói, mà là phân biệt hai hướng Đông-Tây tạo thành một hình vòng tròn phạm vi trăm dặm. Thẳng cho đến khi xác định quân trinh thám của Mặc Xuyết không có khả năng truy tung được, lúc này hai cánh quân Bắc phạt mới hạ trại, phái ra kỵ binh cảnh giới bốn phía chung quanh.

Buổi sáng sớm hôm sau, thủ hạ Ảnh Tử hồi báo rằng mẫu thân của Tiểu Lục đã được thuận lợi cứu ra, cách nơi này không đến mười dặm.

Phương Tranh hết sức vui mừng, đây thật sự là một tin tức tốt lành, sau khi cứu được nhạc mẫu nương nương, hắn đánh nhau với Mặc Xuyết liền không cần sợ ném chuột vỡ đồ.

“Nhanh! Mở cửa đại doanh, ta tự mình đi nghênh đón!” Phương Tranh hưng phấn nói.

Tiểu Lục đứng ở bên cạnh vui mừng đến mức lệ châu lã chã. Rốt cuộc nàng cũng không chờ đợi nổi giây phút này, lao ra ngoài soái trướng nhảy lên một con ngựa, sau đó vội vàng phóng hướng ngoài mà đi.

Phương Tranh cực kì hoảng sợ, vội vàng triệu tập gần ngàn binh lính, thúc ngựa đuổi theo sau nàng.

Gần ngàn kỵ binh thúc ngựa phi nhanh, Tiểu Lục ở phía trước, Phương Tranh đuổi sát sau lưng.

Mười dặm lộ trình rất nhanh đã tới, xa xa trước mặt, đang có hơn mười kỵ mã chạy đến, bọn hắn thân mặc áo giáp màu đen, trận hình như chúng tinh củng nguyệt, gắt gao bảo hộ một nữ tử mặc bạch sắc trường sam.

Tiểu Lục vừa chứng kiến nhất thời hốc mắt đã ướt át, tay roi thúc ngựa nhanh hơn, nhịn không được bi thương kêu lớn: “Nương…”

Thanh âm trong trẻo lan truyền thật xa, nữ tử vận bạch y hơi ngẩn người, sau đó hung hăng thúc lưng ngựa một roi, phóng nhanh tới phía nàng, trong miệng cũng bi thiết kêu: “Lục nhi…”

Hai kỵ mã rất nhanh liền gặp nhau ở trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Mẹ con hai người ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác tương ngộ, trong mắt lệ chảy thành dòng nhưng thần tình vui sướng có, bi thương có, chua xót có, giao nhau hòa quyện thành một đoàn, nhất thời hai mẹ con đã quên ngôn ngữ.

Năm năm trước hai người thất lạc nhau ở trong loạn binh. Năm năm cách xa, hai người đều chịu khổ quá nhiều, trong lòng gánh nặng quá nhiều tâm sự, hiện tại mẫu tử sum vầy, nhưng hai người cũng không biết nên mở miệng như nào cho phải.

Đứng ngây người sau một lúc lâu, thẳng cho đến khi truyền tới tiếng vó ngựa của Phương Tranh, lúc này mới đánh thức bọn họ.

Tiểu Lục giật mình, bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trước ngựa Nghiêm Dương thị nghẹn ngào nói: “Nương…!”

Nghiêm Dương thị nước mắt tràn khuôn mặt, cũng nhẹ nhàng xuống ngựa, phóng tới trước mặt Tiểu Lục, mạnh mẽ ôm lấy nàng, khóc không thành tiếng nói: “Lục nhi, Lục nhi, hài tử đáng thương của ta.”

Tiểu Lục nép ở trong lòng Nghiêm Dương thị, rốt cuộc cũng khóc rống lên, năm năm qua có bao nhiêu ủy khuất, đều như muốn trút sạch theo hai dòng lệ châu. Năm xưa đó tiểu cô nương chỉ mới tròn mười hai tuổi, trốn ở trong chum nước tránh được người Đột Quyết đánh phá cướp bóc, được Phương lão gia cứu thoát, một đường vẫn còn hoảng sợ không thôi. Sau đó lại trở thành nô tỳ vì muốn báo ân cứu mạng, tiểu nữ tử mười hai tuổi trong năm năm qua thừa nhận rất nhiều áp lực cùng khổ nhọc, hiểu được đạo lí nhân tình thế thái, bao nhiêu khổ cực đó nguyên bản nàng không phải gánh chịu.

Tiểu Lục một bên khóc ròng, một bên giơ bàn tay phấn nộn, nhẹ nhàng đánh trên người Nghiêm Dương thị, giống như tiểu hài tử bị vô tận ủy khuất: “Nương, năm năm qua người đã đi đâu? Tại sao người bỏ mặc hài nhi? Người có biết năm năm qua ta phải chịu rất nhiều khổ cực hay không,…ngô….ngô…”

Nghiêm Dương thị quỳ nửa người ở trên mặt cỏ, ôm thật chặt lấy Tiểu Lục, chỉ một mực khóc ròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.