Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 388: Chương 388: Quyết chiến cuối cùng (1)




Trên thảm cỏ xanh biếc Tiểu Lục và Nghiêm Dương thị ôm nhau khóc ròng, khóc đến mức tê tâm liệt phế, phảng phất như muốn đem khổ sở năm năm chia lìa một hơi phát tiết sạch sẽ.

Phương Tranh đứng ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn hai người, khóe mắt của hắn cũng không khỏi xuất hiện hồng quang ướt át, sau đó hắn dùng sức lắc đầu vài cái, liều mạng kìm nén nước mắt tràn mi.

Nhóm quân sĩ đứng ở cạnh đó đối với vị Tiểu Lục phu nhân của nguyên soái này tất nhiên là quen thuộc, nhìn tình cảnh mẫu tử hai người sum họp, không ít hán tử tâm tư sắt thép cũng phải lặng lẽ quay lưng đi, âm thầm lau nhiệt lệ.

Không biết hai người khóc bao nhiêu lâu, lúc này Phương Tranh mới tiến lên phía trước, nâng đỡ tấm thân gầy yếu của Tiểu Lục nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục, chúng ta về doanh trước đi, sum họp là đại hỉ, đừng cứ khóc như thế.”

Tiểu Lục gật đầu, nhu thuận đứng lên lau nước mắt, lại đỡ Nghiêm Dương thị dậy ôn nhu nói: “Nương, Lục nhi đã làm thê tử của người ta, vị này chính là trượng phu, hắn…hắn đối xử với Lục nhi rất tốt.”

Nghiêm Dương thị vội vàng lau nước mắt, ngưng trọng quan sát Phương Tranh. Dưới ánh mắt trời rực rỡ, một thiếu niên thân mặc áo giáp bạch ngân, gương mặt tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình, chỉ tiếc trong nét tươi cười của hắn chẳng biết tại sao lại có vài phần gian manh như đạo tặc, thoạt nhìn hơi có vài phần tà dị.

Nghiêm Dương thị trong lòng cả kinh, người này tuổi trẻ như vậy, thật sự đúng là nguyên soái của hơn mười vạn tướng sĩ Hoa triều đi trinh phạt sao?Rốt cuộc hắn có bổn sự gì? Quan trọng nhất là hắn có thật lòng nữ đối xử tốt với nữ nhi của mình không?

Nhìn nụ cười tràn ngập tà khí của Phương Tranh, Nghiêm Dương thị tim đập nhảy dựng, nghĩ tới lúc vị Phương nguyên soái sai người đưa cho mình phong thư buồn nôn đến cực điểm. Chẳng biết tại sao nàng lại đỏ mặt, ngay lập tức sửa sang trang phục, hướng Phương Tranh cúi người hành lẽ, ôn nhu nói: “Ta cảm tạ Phương nguyên soái đã chiếu cố cho Tiểu Lục suốt năm năm qua, cũng tạ ơn Phương nguyên soái phái thuộc hạ đi cứu mang ta, ân này to lớn giống như tái tạo.”

Phương Tranh vội vàng bước dài tới phía trước, không ngần ngại nắm chặt bàn tay Nghiêm Dương thị, nắm đến mức sít sao khiến cho Nghiêm Dương thị cả kinh, muốn tránh thoát cũng không được, tiếu diện không khỏi nổi lên vài phần tức giận.

“Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời, ta và ngài đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như thế? Tiểu Lục là phu nhân của ta, ngài đương nhiên là trưởng bối, tiểu tế ta sao dám nhận lễ của nhạc mẫu đại nhân, phải chăng ngài muốn tiểu tế giảm thọ?”

Nghiêm Dương thị chứng kiến Phương Tranh ngữ khí nghiêm trang, biểu tình chân thành, có lẽ hắn nắm tay của mình cũng là do không kiềm lòng được, đều không phải cố tình khinh bạc, nghĩ vậy nên Nghiêm Dương thị cảm thấy nếu chính mình giựt tay ra thì lại có chút bất nhã, đành phải đỏ mặt tùy tiện để cho Phương Tranh nắm chặt tay mình.

Chẳng qua biểu hiện của vị Phương nguyên soái này cũng quá mức chân thành, nói xong mắt hổ của Phương Tranh chớp động vài cái, lại rơi lệ, ngữ khí ngày càng nghẹn ngào: “Nhạc mẫu đại nhân, ngài cùng Tiểu Lục từ biệt nhiều năm, ngài không biết mỗi ngày Tiểu Lục đều nhớ tới ngài mà lệ ướt dưới gối, ban đêm chẳng tài nào ngủ ngon. Nhiều năm qua kiên định như một ngày, Tiểu Lục nàng thật khổ ah!....Ô ô ô, đương nhiên tiểu tế cũng muốn ngài, trình độ muốn ngài không thua gì Tiểu Lục, hôm nay may mắn được diện kiến nhạc mẫu đại nhân bình an vô sự, trong lòng tiểu tế phi thường vui mừng…..Ô ô ô, nhạc mẫu đại nhân, ngài tuy rằng đã không còn trẻ, nhưng da thịt trên tay vẫn trơn mềm nhẵn nhụi, tiểu tế cảm thấy được rất mềm mại ah….Ô ô ô….”

“Nha!” Nghiêm Dương thị nhảy dựng lên giống như bị chó cắn, biểu tình ngượng ngùng dùng sức giãy thoát khỏi bàn tay Phương Tranh, sau đó chỉ thẳng vào hắn, giận cũng không phải, mắng cũng không phải, phi thường rối rắm.

Tiểu Lục vội vàng hòa giải nói: “Nương, phu quân cũng là sốt ruột, cho nên bộ dạng mới khẩn trương như thế a!”

Phương Tranh vội vàng nức nở gật đầu nói: “Đúng, đúng thế, tình thâm nghĩa trọng, cho nên hình dạng của tiểu tế mới khẩn trương như vậy.”

Tiểu Lục quay đầu nhìn lại hung hăng trừng mắt Phương Tranh.

Bên trong đại doanh của Mặc Xuyết, một gã bách phu trưởng vội vàng chạy vào vương trướng, lớn tiếng nói: “Hồi bẩm đại hãn, tìm khắp trong ngoài đại doanh nhiều lần, vẫn không trông thấy bóng dáng Nghiêm phi, giống như đã tan biến vào trong không khí vậy.”

Mặc Xuyết sắc mặt tái nhợt, nghe vậy bước dài lên phía trước, đá một cước khiến cho vị bách phu trưởng kia ngã lộn nhào, tức giận nói: “Người còn đang sống như thế nào biến mất được đây? Trong nội doanh cảnh phòng nghiên mật, nàng biến mất như thế nào? Mau đi điều tra cho bổn hãn! Đêm qua người nào chịu trách nhiệm tuần tra vùng phụ cận vương trướng? Quý phi thất tung không tìm thấy bóng dáng, mau lôi hắn ra chém đầu đi!”

Bách phu trưởng nhìn khả hãn giống như một đầu dã thú bị thương, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng xoa ngực hành lễ, mau chóng rời đi.

Mặc Xuyết ở trong vương trướng càng nghĩ càng giận, thật sâu trong tâm thức nảy sinh vài phần cô tịch.

Nghiêm phi, Nghiêm phi, ngươi rốt cuộc vẫn quên ta mà đi, chẳng lẽ mấy trăm năm qua đối xử với ngươi hết mực chân thành, đều không khiến cho ngươi cảm động hay sao? Trong lòng của ngươi ngoại trừ gã trượng phu đã trở thành du hồn dã quỷ kia, không thể chấp nhận được một nam nhân khác chiếm cứ ư? Bổn hãn có điểm nào không bằng gã trượng phu đã chết của ngươi đây?

“Ầm!”

Trong cơn cuồng nộ Mặc Xuyết một cước đá bay kỷ án* làm bằng gỗ lim.(*: Bàn nhỏ)

“Người đâu, người đâu!” Mặc Xuyết hai con ngươi trợn ngược lên, trong mắt tơ máu giăng chằng chịt: “Đám thị nữ chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho Nghiêm phi…Tất cả đều giết hết cho ta! Giết! Không còn Nghiêm phi, bọn chúng cũng không cần sống tiếp nữa!”

“U u u..” Tiếng tù sừng trâu trầm thấp mà thê lương vang vọng nơi đại doanh, thanh âm nức nở giống như thương tiếc cho hàng vạn sinh linh sắp mất đi tánh mạng.

Một gã vạn phu trưởng nhẹ bước tiến vào, thần tình cung kính xoa ngực nói: “Khả hãn vĩ đại, thời gian điểm binh quyết chiến đã tới, thân làm con dân trung thực của ngài, chúng ta nguyện dưới sự dẫn dắt của Khả Hãn mà san bằng khắp mọi nơi ánh mặt trời có thể chiếu rọi.”

Dùng sức lắc đầu, Mặc Xuyết cố nén bi thương trong lòng, thời khắc quyết chiến đã cận kề, không còn thời gian tra xét nơi hạ lạc của Nghiêm phi, Mặc Xuyết tin tưởng một khi chính mình thắng trận, toàn bộ thiên hạ gấm vóc đều nắm giữ trong tay, thì nữ nhân vô tình kia sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhất định sẽ phủ phục dưới chân mình, ca tụng mình là Vạn vương chi vương, nhất định là như thế!

“Truyền lệnh của bổn hãn, toàn quân chia thành ba lộ, mục tiêu hướng đại doanh quân Hoa triều tiến công!”

Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, phóng mắt nhìn không thấy cuối trời, bỗng nhiên có ba đạo hắc giống như ba cỗ hồng thủy mãnh mẽ tràn tới, phân chia thành phương hướng Đông, Tây, Bắc, nhanh như chớp phóng đến hướng đại doanh quân Bắc phạt Hoa triều.

Trong đại doanh, chiến sĩ Đột Quyết mặc phục sức binh lính Hoa triều đứng ở trên đài quan sát trước cửa doanh, thỉnh thoảng ngưng mắt nhìn ngó bốn phía, bỗng nhiên dùng tiếng Đột Quyết lớn tiếng kêu: “Đến rồi! Kỵ binh Mặc Xuyết đến rồi!”

Binh lính Đột Quyết ở trong đại doanh bày trận thế chờ quân địch, nghe vậy mau chóng dùng cự mã, chông sắt, dây cản ngựa, cùng với một số cung tiễn không nhiều lắm bố trí cho thỏa đáng, mặt khác có người vội vàng chạy đến soái trướng, báo tin cho Mặc Cúc Liên biết tình huống.

Hết thảy được tiến hành đâu vào đấy, người Đột Quyết trời sinh đã là chiến sĩ, bọn hắn cũng không e ngại địch nhân cường đại, đối với bọn họ mà nói địch nhân càng cường đại, càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn hắn. Người Đột Quyết chính là tộc người sống trên lưng ngựa, chỉ cần cỡi chiến mã, bọn hắn hoàn toàn có lòng tin tưởng vào chính bản thân mình, chẳng sợ địch nhân là Mặc Xuyết đồng dạng cũng hung tàn thị huyết.

Mặc Cúc Liên ngồi ở trong soái trướng đang nhấm nháp trà long tĩnh mà Phương Tranh lưu lại cho hắn, nghe được chiến sĩ dưới trướng hồi báo tình huống, dù Mặc Cúc Liên sớm đã chuẩn bị tư tưởng nhưng giờ phút này vẫn không tự chủ được, cả người run rẩy bất tri giác.

“Đến rồi, cuối cùng thì Mặc Xuyết cũng đến rồi…” Gương mặt già nua của Mặc Cúc Liên hơi tái nhợt, hết thảy đúng như Phương Tranh cùng mình đã sở liệu, quả nhiên Mặc Xuyết phát động toàn quân, giống như một đầu ngạ lang hung ác tàn nhẫn, ngoan tâm hướng đại doanh tiến công.

Cắn chặt răng, Mặc Cúc Liên cầm chén trà tinh xảo trong tay hung hăng ném mạnh trên mặt đất, cố nhiên tự trấn định nói: “Phân ra hai ngàn người, bảo vệ tiểu Khả Hãn, nhân số còn lại mau chóng tập kết, tùy thời nghe lệnh lão phu chiến đấu cùng Mặc Xuyết!”

“Tuân lệnh!” Chiến sĩ dưới trướng nghiêm trang lĩnh mệnh.

“Chậm đã!” Mặc Cúc Liên gọi hắn quay lại, trên mặt lộ ra tia cười mang tính chất an ủi, mà cũng không biết là an ủi chiến sĩ dưới trướng hay đang tự an ủi chính mình: “Mau truyền lệnh tới các chiến sĩ anh dũng của ta, binh lực bên phía Mặc Xuyết chỉ hơn chúng ta có ba vạn nhân mã, chỉ cần quân ta giữ vững được nửa canh giờ, minh quân của Hoa triều sẽ đến cứu viện, lão phu hướng các chiến sĩ cam đoan, đây là trận chiến cuối cùng trên thảo nguyên, sau này các ngươi có thể chia nhau vô số nô lệ cùng dê ngựa, trở lại bộ lạc của mình trải qua những ngày tháng sung túc no đủ.”

“Dạ!” khí thế của chiến sĩ kia tăng cao rõ rệt, hắn liếm liếm môi, trên mặt lộ vẻ tươi cười tham lam, hớn hở chạy ra ngoài truyền quân lệnh.

Mặc Cúc Liên nặng nề ngồi phệt xuống tràng kỷ, sắc mặt biến thành một đoàn tái nhợt. Hắn có thể an ủi chiến sĩ dưới trướng nhưng lại không thể tự an ủi chính mình.

“Phương Tranh, hắn thực sẽ đến cứu viện cho ta sao? Chỉ mong là như vậy đi, dù sao từ trước đến nay Hoa triều luôn luôn tôn trọng tín nghĩa, nếu như đã nói qua mà không làm được, quay trở về Phương Tranh tất sẽ bị người đời khinh thường, hắn không dám mạo hiểm khinh nhờn thiên hạ rộng lớn.”

Ngẫm lại, con người của Phương Tranh đâu có sợ hãi bị người ta xem thường? Da mặt của hắn….

Trong đầu tính toán thiệt hơn, nét mặt già nua của Mặc Cúc Liên không ngừng biến đổi, cả người tựa như mới ốm dậy, phút chốc nóng như hỏa lò, phút chốc lại lạnh lẽo như băng tuyết.

“Tình thế đã đến nước này, bất luận Phương Tranh có tới cứu viện hay không, lão phu đều phải liều mạng rồi.”

oOo.

Ba đạo bóng đen tràn tới phạm vi đại doanh Bắc phạt càng lúc càng gần, chia làm ba phương hướng mơ hồ hình thành xu thế bao vây không còn khe hở, chỉ có ngoảnh mặt về phương nam là dòng nước chảy xiết của con sông Đông Hà, đây mới chân chính là tử địa.

Vó ngựa oanh long, cờ xí phấp phới, nguyên bản ánh mặt trời tươi sáng trên thảo nguyên trong phút chốc bị mây đen che khuất, đất trời rời vào một mảnh âm trầm sợ hãi, hơn thế nữa là từng luồng sát khí nồng đậm bắt đầu tùy ý lan tràn.

Quân tiên phong của đại quân Mặc Xuyết chỉ còn cách đại doanh Bắc phạt không đầy năm trăm bước, thậm chí trong nội doanh chiến sĩ Đột Quyết có thể nhìn thấy chiến mã của đám người kia chạy băng băng thổ ra từng luồng bạch khí trong lỗ mũi, cùng với ánh mắt lãnh khốc che kín tơ máu của đám người cưỡi trên lưng ngựa.

“Cung tên chuẩn bị!” Bách phu trưởng phòng thủ nội doanh lớn tiếng ra lệnh.

“Kéo!” Từng mũi lợi tiến tản mát ra lãnh quang sắc bén, nhắm thẳng vào địch nhân càng lúc càng tới gần.

“Hí hí…hí hí…” Ở ngoài trăm bước, quân tiên phong dưới trướng Mặc Xuyết đã có hơn mười con chiến mã vấp phải dây cản ngựa, đột nhiên ngã sấp trên mặt đất, ngay lập tức chiến sĩ ngồi trên lưng ngựa cũng lăng không văng lên, ở giữa không trung tạo thành một đường cong, sau đó nặng nề rơi vào vị trí chông sắt đã được mai phục, ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp phát ra, liền bị những mũi chông sắc bén đâu thủng người, chớp mắt hồn lìa khỏi xác, huyết dịch trong người chảy ra nhuộm đỏ thắm cả bãi cỏ xanh biếc.

Chịu ảnh hưởng của quán tính, các chiến sĩ ở phĩa sau không kịp tránh né, dồn dập ngã khỏi lưng ngựa, trong lúc nhất thời hơn trăm chiến sĩ còn chưa kịp bò dậy, liền đã bị các chiến hữu ở phía sau vô tình giẫm đạp, thế tấn công hơi chững lại một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

“Bắn tên!” Chiến sĩ Đột Quyết phòng thủ trong đại doanh lớn tiếng quát.

Lợi tiễn ngợp trời, nhanh như chớp được bắn ra khỏi dây cung, khung cảnh bốn phía nhất thời trở nên tối sầm, trong chớp mắt mưa tiễn như một đàn châu chấu lan tràn, phô thiên cái địa hướng trên đầu các kỵ sĩ bên ngoài đại doanh mà vọt tới.

Chỉ nghe vang vọng tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trận hình quân tiên phong của Mặc Xuyết cũng bắt đầu xuất hiện vài khoảng trống. Không ít kỵ sĩ trúng phải tên, kêu thảm ngã khỏi lưng ngựa, sau đó lại bị mã bộ phe mình cuồn cuộn bao phủ.

“Bắn tên!”

Trên chiến trường không có lòng thương hại, địch nhân vong mạng thì chính bản thân mình mới có thêm cơ hội sinh tồn, đây là đề mục bất khả kháng.

Khoảng cách năm trăm bước bên ngoài cổng doanh, quân tiên phong Mặc Xuyết còn chưa cùng Mặc Cúc Liên chính thức giao tranh, liền đã bị tổn hại mất vài trăm nhân mã.

“Kỵ binh xạ tiễn lên trước!”

Mặc Xuyết ở trung quân, thần tình xanh mét ra lệnh: “Toàn bộ hướng tới cổng đại doanh Bắc phạt bắn tên! Áp chế cung thủ của địch nhân!”

Lệnh kỳ huy động, kỵ sĩ trung quân gần vạn người đồng loạt thúc ngựa, phóng nhanh ra khỏi hàng ngũ trung quân, hướng tới cổng đại doanh Bắc phạt mà phóng đi như bay, đám kỵ sĩ động tác nhất trí rút trường cung ở sau lưng ra, gọn gàng linh hoạt lắp tên giương cung.

Vó ngựa như sấm rền, cách phạm vi cổng đại doanh ngày càng gần.

“Bắn tên!” Theo mệnh lệnh của khả hãn truyền ra, gần vạn xạ kỵ đồng thời buông tay, lợi tiễn phô thiên cái địa bắn thẳng về phía cổng đại doanh.

Nhất thời chiến sĩ phòng thủ trong đại doanh phải nằm xuống né tên, quân tiên phong của Mặc Xuyết cuối cùng lại khôi phục thanh thế, gần, càng lúc càng gần hơn…

“Ki…i..a.” Hơn mười kỵ sĩ dẫn đầu tay vung loan đao, trong miệng phát ra thanh âm giận dữ, phóng vào trong cổng đại doanh.

Mặc Xuyết phóng mắt nhìn ra phía xa, trên mặt hiện rõ biểu tình vui mừng: “Nhanh! Toàn bộ xông vào, gà chó cũng không được tha! Đám người Hoa triều ti tiện, không xứng đáng sống ở trên đời.”

Mặc Cúc Liên khóe mắt co giựt vài cái, mau chóng rút loan đao ra khỏi vỏ, thân hình già nua phấn chấn nói: “Toàn quân xông ra khỏi doanh! Cùng bọn chúng ở trên thảo nguyên quyết chiến một trận sống còn!”

Mệnh lệnh ban xuống, nhất thời mấy vạn chiến sĩ trong doanh cũng la hét rung trời, quơ loan đoan thúc ngựa phóng ra phía ngoài.

“Oanh!”

Hai quân giống như hai cơn hồng thủy hung tợn đụng vào nhau, phát ra những chuỗi hoa lửa chói mắt.

“Sát!” Gã bách phu trưởng dưới trướng Mặc Cúc Liên là người đầu tiên xung phong, dùng tiếng Đột Quyết quát tháo.

Vừa dứt lời, gã bách phu trưởng liền tung một đao hung hăng bổ về phía kỵ sĩ quân Mặc Xuyết, bạch quang xẹt qua, trên gương mặt kỵ sĩ chậm rãi lưu lại một đạo vết máu, hắn mở to hai mắt, không dám tin nhìn địch nhân của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi…ngươi là người Đột Quyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.