Lưới pháp luật tuy thưa mà khó thoát, nhưng đời trước thì sao, cuối cùng cũng không bắt được hung thủ đấy thôi.
Tuy nhiên người điều tra vụ án lần này dường như có chút khác biệt. Mặc dù lúc đó cô chỉ đắm chìm trong sự đả kích về cái chết đột ngột của mẹ cô, nhưng cũng nhớ mang máng rằng trong những người đời trước diều tra vụ án, không có nữ cảnh sát, chỉ có hai người đàn ông lớn tuổi đến.
Thu thập xong chứng cứ, xe cứu thương cũng đã tới. Chỉ còn con dao gọt hoa quả chứa dấu vân tay của hung thủ trên người Vân Thủy Dao phải chờ tới bệnh viện mới dám rút.
Đây là một vụ giết người vô cùng ác liệt. Cảnh sát vô cùng coi trọng vụ án này, liền đi theo đến bệnh viện, đợi đến khi con dao gọt hoa quả được rút ra, bọn họ mới mang theo con dao trở về. Chỉ còn lại nữ cảnh sát chủ động ở lại cùng Cố Vân Niệm.
Nửa tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Cố Vân Niệm vội vã xông lên trước, giữ chặt chiếc áo khoác trắng của bác sĩ.
Bác sĩ cúi đầu, nhìn thấy một cơ thể cao chưa đến ngực của hắn. Một cô bé nhỏ gầy, hai mắt sưng đỏ, ngước ánh mắt đầy trông mong lên nhìn hắn, không nói lời nào.
Trước khi làm phẫu thuật, hắn đã biết người bị thương có một cô con gái, hai người phải sống nương tựa vào nhau. Nhìn thấy Cố Vân Niệm cùng với con gái hắn cũng có kích thước gần giống nhau, lại thêm đôi con ngươi trong suốt khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng. Tự nhiêm liền thấp giọng xuống: “Mẹ của ngươi không sao rồi. Hơn hai tiếng sau là có thể tỉnh lại.”
Cố Vân Niệm do khóc quá lâu, giọng nói có chút khàn khàn nói ra hai từ: “Cảm ơn!”
Nói xong, thân thể của cô liền mềm nhũn ngã xuống.
Nữ cảnh sát đi theo sau lưng Cố Vân Niệm kịp thời ôm lấy cô, thấy Vân Niệm hai mắt nhắm nghiền, hiểm nhiên là ngất xỉu rồi. Cái trán khô gầy không một chút thịt nóng bỏng lên, phát sốt rồi.
Cũng không biết đã phát sốt từ khi nào, nữ cảnh sát vội vàng ôm Cố Vân Niệm đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, cơ thể nhẹ bẫng làm cô cảm thấy có chút đau lòng.
“Bác sĩ, cô bé thế nào rồi?” Nữ cảnh sát thấy bác sĩ kiểm tra xong vội vàng hỏi.
“Cơ thể bị suy dinh dưỡng nặng, phát sốt, hơn nữa cảm xúc thay đổi quá nhiều làm thân thể không chịu nổi. Chờ đến khi nào bớt sốt là có thể tỉnh. Chỉ là tình trạng cơ thể quá yếu, cộng thêm cơn sốt lần này, khiến cho thân thể suy yếu ngày càng nghiêm trọng, phải tăng cường dinh dưỡng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Ngươi đi xử lí thủ tục nằm viện đi, ta sẽ đi lấy cho cô bé này ít thuốc và nước.”
Nữ cảnh sát vội vàng đi làm, đang điền tư liệu, cô nhận được điện thoại của cục hỏi về tin tức của Cố Vân Niệm, nghe thấy Cô Vân Niệm vậy mà đã mười bốn sắp mười lăm tuổi, mới hiểu được tính nghiêm trọng trong câu “suy dinh dưỡng nặng” của bác sĩ, rõ ràng là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi mà thoạt nhìn không khác gì một cô bé mười một mười hai tuổi.
Một lúc sau Vân Thủy Dao được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, được bác sĩ trực tiếp cho nằm cùng phòng bệnh với Cố Vân Niệm.
Vân Thủy Dao tỉnh dậy nhanh hơn so với bác sĩ dự tính, là do tác dụng của Cửu chuyển hoàn hồn đan nên chỉ mới hơn một tiếng mà bà ấy đã tỉnh rồi.
Vừa mở mắt, lọt vào mắt là một màu trắng tuyết, mùi thuốc sát trùng nồng đậm xung quanh, một bình nước nhỏ được treo bên cạnh giường đang chảy nhỏ giọt.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy bên cạnh giường bệnh có một nữ cảnh sát thần sắc lạnh băng, suy yếu hỏi: “Đây là bệnh viện sao? Là ngài đưa tôi tới đây?”
Nữ cảnh sát không trả lời, từ sau khi biết được tuổi tác của Cố Vân Niệm, cô liền có ấn tượng không tốt với Vân Thủy Dao.
Cho dù là nguyên nhân nào thì trong cái thời đại hiện nay, có thể làm cho con của mình đói đến mức này đều không phải loại người tốt lanh gì.
Nữ cảnh sát mở máy ghi âm đặt lên chiếc bàn bên đầu giường, lấy sổ ra ghi chép, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay nói:
“Bây giờ là ngày 27 tháng 5 năm 1999, lúc bốn giờ ba mươi mốt phút chiều, tôi là Quý Ngàn Trúc đội trưởng đội cảnh sát Giang Thành. Bây giờ tôi ở đây để ghi chép lại sự việc từ ngài. Xin hỏi tên họ của ngài là gì?”
Vẻ mặt Vân Thủy Dao mờ mịt, vô cùng khó hiểu đối với việc bà tự nhiên cảm thấy Quý Ngàn Trúc không có thiện cảm với chính mình.