Ngồi xổm ba giây, Cố Vân Niệm luống cuống tay chân lấy đan dược ra đút cho Vân Thủy Dao.
Đan dược được nuốt xuống.
Cố Vân Niệm sờ mạch đập của Vân Thủy Dao một lần nữa, tuy rằng vẫn như cũ mỏng manh đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng cô biết tính mạng của Vân Thủy Dao tạm thời vẫn còn giữ lại được. Dấu hiệu quan trọng sẽ luôn duy trì ở trạng thái này, miễn là phải hoàn thành điều trị xong trong hai mươi bốn giờ.
Xem xét lại vết thương của Vân Thủy Dao, chỉ có một chỗ, một con dao gọt trái cây đâm ở bụng, máu đỏ tươi tuôn ra ào ạt. Chắc là bị thương ở động mạch, nhưng không phải động mạch chủ nên mới có thể đợi đến khi cô chạy trở về.
Cố Vân Niệm điểm huyệt cầm máu, không có nội lực, rốt cuộc cũng không tốt bằng được điểm huyệt bằng ngân châm nên vẫn có máu thấm ra bên ngoài.
Tính mệnh của Vân Thủy Dao vẫn còn giữ lại được, việc kế tiếp cô phải làm là nhất quyết không để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Cố Vân Niệm giơ tay điểm hai huyệt đạo bên cạnh mí mắt của mình, hai mắt ngay lập tức trở nên sưng đỏ, nước mắt liền không ngăn được mà chảy xuống.
Xoay người chạy ra ngoài, cách đầu hẻm không xa có một quầy bán đồ ăn vặt, cô nhớ rõ đây là nhà có điện thoại duy nhất trong khu này.
Bà chủ quán ngày nào cũng canh giữ bên trong của tiệm, tuy có chút lắm mồm nhiều chuyện, nhưng cũng còn xem là người nhiệt tình.
Trên tay chân thân người cô nơi nơi đều dính máu, chạy thẳng về phía bà chủ quán làm bà ấy hoảng sợ, vội vàng đứng dậy hỏi: “Tiểu Niệm, ngươi là đang xảy ra chuyện gì vậy? Bị thương ở chỗ nào? Hôm nay là thứ sáu không phải nên ở trong trường học sao?”
Cố Tiểu Niệm oa lên một tiếng khóc lớn: “Dì Trương, mẹ của cháu chảy thật nhiều máu. Người kêu bác sĩ giúp cháu được không?”
“Được được, ngươi đừng vội, ta lập tức kêu xe cứu thương. Mẹ của ngươi bị thương chỗ nào, làm sao mà chảy nhiều máu như thế?”
Bà chủ quán vừa hỏi, vừa gọi điện thoại.
Thật sự khi thấy một thân toàn máu của Cố Vân Niệm thoạt nhìn cũng quá mức ghê người
“Dao gọt hoa quả còn cắm trên bụng, cháu sợ quá nên không giám nhổ xuống” Cố Vân Niệm vừa nói vừa khóc, tay bà chủ quán cũng đột nhiên run lên.
Vừa lúc điện thoại được nối máy, bà ấy vội vàng nói địa chỉ cùng tình huống của Vân Thủy Dao, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại báo nguy.
Ngay cả cửa hàng cũng không thèm lo, lôi kéo Cố Vân Niệm chạy thẳng về nhà cô.
Không chỉ có bà chủ quán, mấy thím cùng các bác gái đang nói chuyện với bà ấy ở trong quầy cũng chạy theo để xem.
Cánh cửa nhà của Cố Vân Niệm vốn đã mở toang, đoàn người vừa vào trong sân thấy cảnh máu chảy đầy đất thì hoảng sợ la toáng hết lên.
Cảnh sát tới trước xe cứu thương, còi cảnh báo vang lên, làm không ít người đang coi náo nhiệt tản bớt ra.
Cố Vân Niệm ngồi canh giữ bên người Vân Thủy Dao khóc đến mức như muốn hít thở không thông, hơn nữa còn có hình ảnh máu tươi chảy đầy đất, thoạt nhìn thảm thiết không thôi.
Hai cảnh sát, một người vào phòng thu thập manh mối, một người ra bên ngoài ghi chép lại lời của những người vây xem.
Còn có một nữ cảnh sát nhìn xung quanh một vòng, liền ngồi xổm bên người của Cố Vân Niệm, trước tiên kiểm tra người của Vân Thủy Dao một chút, phát hiên hơi thở của Vân Thủy Dao vẫn còn, máu ở miệng vết thương đã không còn chảy, mới nhẹ giọng an ủi: “Em gái đừng khóc nữa, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới, mẹ em sẽ không sao đâu.”
Cố Vân Niệm ngẩng đầu lên, hai mắt đã khóc đến mức sưng đỏ, hỏi: “Thật vậy sao?”
“Thật sự! Trong chốc lát bác sĩ sẽ liền tới cứu mẹ ngươi.” Nữ cảnh sát nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Cố Vân Niệm, kiên nhẫn dỗ.
“Vậy những người xấu giết mẹ em thì sao? Họ sẽ còn quay lại sao?” Cố Vân Niệm ngửa đầu, hỏi tiếp. Đôi mắt trong suốt kia chứa đầy sự sợ hãi, làm cho người khác đau lòng.
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng lấy chiếc găng tay lau nước mắt thay Cố Vân Niệm, trầm giọng ẩn chứa sự kiêm định nói: “Lưới pháp luật tuy thưa, nhưng người xấu sẽ không thoát được đâu. Chị sẽ không để cho hung thủ chạy thoát.”
Trong mắt Cố Vân Niệm hiện lên một mảng lạnh lẽo.