Editor: Linh
Bảo Lan bưng một chén cháo hạt sen hầm nhừ đi lại.
Châu Lan đỡ Phùng Liên Dung ngồi dậy, lấy cái gối đặt sau lưng nàng.
“Thơm quá nè.” Bảo Lan xúc một thìa, thổi thổi ngươi, đưa đến bên miệng Phùng Liên Dung nói, “Thái y và bà đỡ đều nói mới sinh đứa nhỏ xong không thể ăn đồ quá béo ngậy, cho nên phòng ăn chỉ nấu cái này.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, “Giờ khẩu vị của ta cũng không rất tốt, ăn xong là ngủ, mấy người các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, vừa rồi cũng bị sợ hãi rồi đúng không?”
Bảo Lan và Châu Lan đều cười rộ lên: “Chủ tử sinh đứa nhỏ, đúng là có chút kinh hoảng, nhưng mà càng nhiều hơn là vui mừng, may mắn chủ tử và tiểu hoàng tôn đều bình an.”
“Đúng vậy đấy, tiểu hoàng tôn rất ngoan, vừa uống hết nước liền ngủ, bà vú nói ôm rất nặng, được bảy cân (3,5 kg).” Châu Lan cười hì hì.
“Ta cũng thấy rất mập.” Phùng Liên Dung vui vẻ, “Bên kia mọi người đang nhìn hả?”
“Nhìn, ma ma đã phân phó qua, kêu bốn cung nhân thay phiên, hiện giờ có hai người đi ngủ trước, chủ tử yên tâm, dù là buổi tối các nàng cũng phải trông, lại nói, còn có bà vú mà, chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ qua xem, chủ tử cứ yên tâm ở cữ đi.”
Chung ma ma cũng đi qua nói: “Đúng vậy đó, ở cữ không thể có một sơ suất nào, bằng không sau này phải chịu khổ, chủ tử muốn gặp con, cứ nói một tiếng là được.”
Phùng Liên Dung đồng ý, Châu Lan lấy gối đầu ra cho nàng, Chung ma ma thấy nàng muốn ngủ, vội hỏi: “Chờ chút, lát nữa đồ ban thưởng đến đây.”
Quả nhiên không bao lâu, đồ mà Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng ban thưởng lục tục đến đây, có điều hiện giờ nàng tình huống đặc thù, hoàng môn đến phong thưởng chỉ đứng ngoài cửa đọc thánh chỉ là được, nàng chỉ cần nói cảm tạ, không cần phải xuống giường.
Chung ma ma chờ hoàng môn đi rồi, cười nói: “Đồ thật nhiều, vàng bạc châu ngọc, lăng la tơ lụa đều có, chủ tử trước ngủ, lát nữa ngủ dậy nô tì sẽ báo kĩ càng cho.”
Phùng Liên Dung cũng thật sự không có khí lực, chịu không được, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ.
Lại nói Hoàng đế được một hoàng tôn, cũng coi như cao hứng, nhìn thấy Thái tử đến, cười nói: “Ngươi hiện giờ cũng làm hoàng tôn rồi, làm việc cũng cần trầm ổn hơn chút.”
Thái tử trả lời vâng.
Hoàng đế phân phó xuống: “Mau ôm đứa đến đây cho trẫm nhìn một cái, xem là bộ dáng gì nào.”
Hoàng thái hậu vội ngăn cản: “Hoàng thượng, đứa nhỏ mới sinh ra không thể bị cảm lạnh, không thể ôm ra khỏi phòng, vẫn là chờ thêm mấy ngày nữa lại nói, ta cũng rất muốn nhìn đây.”
Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, không lại nhiều lời.
Hoàng thái hậu ngước mắt nhìn ông ta, thấy ông ta có chút mệt mỏi, phía dưới con mắt xanh xao, gương mặt cũng có chút phù thũng, thân thiết dò hỏi: “Hoàng thượng gần nhất thân thể khỏe không? Nghe nói lâm triều nhiều lần phải tạm dừng?”
Hoàng đế nghe vậy ngồi thẳng dậy, nói: “Trẫm không sao, so với mấy ngày trước, tình thân tốt hơn rất nhiều. Về phần lâm triều, trẫm cảm thấy không cần thiết ngày ngày đều giống nhau, quan viên có chuyện gì, mấy ngày hồi bẩm một lần, còn tiết kiệm được thời gian, làm nhiều hơn mấy việc thật.”
Thật đúng là ngụy biện, mệt cho nhi tử này của bà nói được ra khỏi miệng.
Hoàng thái hậu cầm lấy cốc trà, khẽ cười cười: “Vậy xem ra nhóm thái y khai thuốc có hiệu quả, Hoàng thượng chớ cảm thấy đỡ rồi liền quên dùng.”
Thật ra thân thể của chính mình, chính mình rõ ràng nhất, sắc mặt Hoàng đế có chút xấu hổ.
Ông ta thật ra nào có tốt hơn, mà là càng kém, hôm qua ở Trường Xuân cung nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng hận không thể nằm lì trên giường, đầu váng mắt hoa, nhưng mà ông ta cũng không tốt nằm dưỡng bệnh, lại bảo Thái tử giám quốc. (chết rồi còn không lỡ. :v làm vua thì có cái méo gì hay, còn không bằng làm dân chúng bình thường tự do thoải mái.)
Hoàng đế hiện giờ đâm lao phải theo lao, đành phải giảm bớt số lần lâm triều, lúc phê duyệt tấu chương cũng là lực bất tòng tâm, thường thường đều là Hoàng Ứng Túc đọc, hắn nằm nghe rồi làm quyết định.
Từ Thọ Khang cung đi ra, Thái tử vẫn luôn không nói gì.
Thái tử phi cùng đi một đoạn đường, hỏi: “Điện hạ hiện nay có tính toán gì không? Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn như vậy thôi sao?”
Nàng ta không phát hiện Thái tử có hành động gì, ngày ngày vẫn chỉ ra vào Xuân Huy các, lại còn có lòng thảnh thơi cùng Phùng quý nhân trước hoa dưới trăng, vẽ tranh làm thơ. (Đó, làm Thái tử phi mà cứ đòi quan tâm vào chuyện triều chính, bảo ai yêu cho được. -_-)
Thái tử thản nhiên nói: “Vào thời điểm như này không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Nhưng Thái tử phi rất nóng vội, nàng ta sợ Hoàng đế lại ra hôn chiêu, ví như phế đi Thái tử, nếu Hoàng đế thật sự làm như vậy, bọn họ cũng chỉ có ngồi chờ chết.
Thái tử nhìn nàng ta, trấn an nói: “Nàng đừng lo lắng, người sốt ruột chưa hẳn đã là chúng ta.”
Thái tử phi giật mình.
Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là Hồ quý phi?
Thái tử cũng không nói rõ, hắn nhìn qua tuy rằng bình tĩnh, như là sao có thể bình tĩnh như nước, chỉ là hắn biết vội vàng xao động cũng không thể giải quyết vấn đề.
Có đôi khi, cũng chỉ có thể chờ.
Chờ thời cơ thích hợp nhất đến.
Thái tử dừng lại: “Nàng đi nghỉ tạm một lát đi, dạo này có nhiều việc khiến nàng phải lo lắng rồi, ta đi Giáng Vân các một chuyến.”
Thái tử phi nhíu nhíu mày, nhưng đối thái độ quang minh chính đại này của Thái tử nàng ta cũng không tốt nói gì, chỉ phải nói: “vậy thiếp thân về trước, có điều Phùng quý nhân đang trong tháng, Điện hạ chớ quên.” Nàng ta nói xong, lòng vừa chuyển, lại nâng cằm nói: “Hiện giờ Phùng quý nhân đã sinh con, nhưng mấy quý nhân khác vẫn chưa có thị tẩm qua Điện hạ, Điện hạ, ngài đối các nàng, cũng phải công bằng chút.”
Thái tử khẽ nhíu chân mày, nàng cũng đã học được đi đôi với hành, biết quang minh chính đại nhắc nhở hắn rồi.
“Ta nhớ kỹ lời A Yên nói rồi.” Hắn mỉm cười.
Dưới trời đêm, đôi mắt ấy còn sáng chói hơn sao trên trời.
Thái tử phi nhìn hắn, mặt đột nhiên đỏ.
Ở trong lòng nàng ta, hắn vĩnh viễn đều là nam tử anh tuấn nhất trên đời, bằng không lúc trước nàng ta cũng sẽ không nhất định phải gả cho hắn như vậy. Mấy năm nay, bọn họ không hòa hợp, nàng ta cũng luôn đoán không ra tâm tư của hắn.
Hiện giờ, cố tình lại nhiều hơn một Phùng quý nhân.
Con ngươi Thái tử phi xẹt qua lãnh ý, nàng ta cúi đầu nói: “Điện hạ nhớ được là tốt rồi, thiếp thân cáo từ.”
Nàng ta đi về chính điện.
Thái tử thoáng tạm dừng, qua một lát mới đi về phía Giáng Vân các.
Lúc này Phùng Liên Dung đang ngủ.
Thái tử đương nhiên sẽ không để người khác đánh thức nàng, chỉ ngồi ở bên giường.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cung nhân xung quanh đều lui ra rất xa, ngay cả Nghiêm Chính và Đường Quý Lượng cũng đều ở cửa chờ.
Thái tử cứ ngồi như vậy một hồi lâu, ai cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lên.
Đây là muốn đi về.
Nghiêm Chính hai người vội vàng đứng thẳng thân mình.
Kết quả Thái tử mới đi hai bước, Phùng Liên Dung mở mắt ra, câu đầu tiên là: “Điện hạ, ngài phải đi rồi.” Trong giọng nói khó nén thất vọng.
Thái tử nở nụ cười, xoay người hỏi: “Sao nàng đã dậy rồi, thật khéo.”
“Mới không khéo đâu, cũng bởi vì Điện hạ nói lát sau sẽ quay lại xem thiếp thân nên thiếp thân ngủ không sâu, dù đang ngủ cũng vẫn luôn mơ thấy Điện hạ, thấy Điện hạ ngồi ở bên cạnh, nhìn...” Phùng Liên Dung nói xong vội vàng kéo thân thể ngồi dậy. Mặt nàng rất béo, nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng nàng khi ngủ, thật sự rất xấu.
Thái tử vội vã đỡ lấy sau lưng nàng, cau mày nói: “Nàng đột nhiên lộn xộn cái gì, không sợ bị kéo đến à?”
Phùng Liên Dung úi một tiếng, quả nhiên phía dưới đau, nàng che bụng, lại thêm một tiếng kêu sợ hãi: “Ma ma, sau bụng của ta vẫn to như vậy nha!”
Lúc trước nàng mệt không nghĩ nhiều, ai biết được tỉnh lại, bụng thật to, nhưng là, nàng đã sinh đứa nhỏ ra rồi mà.
Nàng cả kinh, Chung ma ma không thể không đi qua, nói: “Chủ tử, bụng ngài phải mấy tháng nữa mới nhỏ xuống được, nào có nhanh như vậy.”
Phùng Liên Dung nghe xong miễn bàn có bao nhiêu uể oải.
Mặt to không nói, bụng còn to hơn, nàng vẻ mặt đáng thương nhìn Thái tử/
Thái tử phụt cười.
Chung ma ma đỡ Phùng Liên Dung ngồi ổn, lại lui về.
Thái tử ngồi ở đầu giường, xoa xoa mặt nàng nói: “To cũng không sao, ta trừ nhéo tiểu bao tử, còn có thể nhéo bánh bao nữa.”
Phùng Liên Dung nghe được đều muốn khóc.
Đây gọi là an ủi cái gì nha!
Thấy nàng tâm tình u ám, Thái tử biết nàng đang đau lòng cái gì.
“Ta không ghét bỏ nàng, sợ cái gì.”
Phùng Liên Dung lại vui vẻ, tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng Thái tử nguyện ý dỗ nàng, nàng vẫn phải nhanh chóng gầy xuống, không thể thật sự béo như vậy.
“Điện hạ nhìn qua con chưa?”
“Vẫn luôn ngủ, sợ hắn tỉnh, vẫn là mấy ngày nữa lại nói, hiện giờ cũng còn nhỏ, để hắn ngủ nhiều, nàng cũng đừng luôn quất quít muốn gặp.” Thái tử thầm nghĩ, đứa nhỏ thật là nhỏ, nhìn qua thật yếu ớt.
Trên mặt hắn toát lên quan tâm của phụ thân, đó là ôn nhu khác với ngày thường đối nàng.
Có lẽ huyết thống chính là khó hiểu như vậy.
Phùng Liên Dung dịch lại gần hơn chút, cầm cánh tay hắn lắc lắc: “Điện hạ, tên của con ngài đã nghĩ được chưa?”
“Nghĩ ra mấy cái.” Thái tử cụp mắt nhìn nàng, “Có điều ta chọn tới chọn lui, cảm thấy Thừa Diễn vẫn tốt hơn.”
“Thừa Diễn?” Phùng Liên Dung con ngươi lóe sáng, “Triệu Thùa Diễn? Thật là dễ nghe1”
Tên này nàng chưa từng nghe qua, trước kia đứa nhỏ của Thái tử không một ai là tên này.
Thái tử cười cười.
Trên mặt nàng không có một chút do dự, chợt vui sướng, có thể thấy được là thích tên này.
“Vậy sau này gọi hắn Thừa Diễn.” Hắn cúi đầu, hôn xuống thái dương nàng, “Giờ ta đã đến rồi, nàng có thể ngủ thật ngon chưa?”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, tay lại túm lấy cánh tay hắn không buông.
Thái tử buồn cười, nàng đây là luyến tiếc hắn đi.
“Ta lại ngồi đây một lát, nhìn nàng ngủ.” Hắn cố ý trêu nàng.
Vẻ mặt Phùng Liên Dung lập tức trở lên rối rắm.
Nàng không muốn hắn nhìn thấy mặt nàng khi ngủ, nhưng là nàng lại rất muốn hắn ở lại.
Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, cắn răng chậm rãi nghiêng qua, mặt cũng nghiêng, nửa mặt dán lên trên cánh tay Thái tử, giờ thì cả cái mặt cũng chỉ lộ ra một chút.
Thái tử thấy thế cũng không biết nói gì.
Giỏi thật, còn nghĩ ra kế sách lưỡng toàn.
Nhưng vừa rồi hắn đã sớm nhìn no rồi, được hay không.
Hắn nhẹ giọng bật cười.
Phùng Liên Dung làm như không nghe thấy, ôm cánh tay hắn, chỉ thấy rất an tâm, giống như có người nhà ở bên cạnh.
Thái tử ngồi không nhúc nhích, hôm nay nàng sinh con, không hề tố khổ với hắn, ngay cả khóc cũng không có, vậy cánh tay này liền cho nàng tựa một hồi cũng được.
Cũng không biết qua bao lâu, tay Phùng Liên Dung mới buông xuống.
Hắn nhẹ nhàng lấy tay ra, tay đụng tới mặt nàng, đột nhiên dừng lại.
Khóe mắt nàng có vệt nước.
Hắn cúi đầu nhìn lại, hóa ra nàng ở trong giấc mơ cũng không an bình.
Hắn không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên Phùng Liên Dung khóc.
Xem ra, là nhớ nhà....