Editor: Linh
Căn cứ Chu thái y nói, Phùng Liên Dung đại khái còn khoảng nửa tháng nữa là sinh, cho nên mọi người trong Tường Vân các đều hết sức cẩn thận, không chút dám lơi lỏng. Do thời tiết bắt đầu ấm, nàng lại ở một mình một cung điện, Phùng Liên Dung thường xuyên ở trong sân tản bộ, chỉ là bụng nặng trịch, đi không được bao lâu phải về phòng nghỉ ngơi.
Do vậy vị ma ma cũng bề bộn nhiều việc, qua lại bôn ba giữa Giáng Vân các và Thọ Khang cung. Mấy ngày nay còn liên tục có đồ đưa tới, một lát là giường, một lát là cung nhân chăm sóc đứa nhỏ lục tục đến đây trước thời gian, còn có bà đỡ.
Hoàng thái hậu nói, ở Thọ Khang cung vẫn có chút xa, sợ không kịp cho nên kêu bà đỡ cũng ở tại Giáng Vân các.
Lời này ngược lại khiến Phùng Liên Dung có chút sợ hãi.
Không đến mức một chút khoảng cách như vậy, bản thân sẽ gặp chuyện không may đấy chứ?
Chung ma ma an ủi: “Chỉ là nói vậy thôi, bình thường nhóm chủ tử sinh con, phần lớn là vô sự.”
Trong cung này, hoặc là sinh không ra, hoặc là sinh ra rồi nuôi không sống.
Thật ra vào lúc sinh vì khó sinh mà chết thật sự không nhiều lắm, dù sao so với ngoài cung, ngự y trong cung không phải chỉ để nhìn, lợi hại hơn đại phu bên ngoài rất nhiều. Còn có bà đỡ cũng vậy, hơn nữa, các chủ tử mỗi ngày đều được hầu hạ cẩn thận, sinh con cũng thuận lợi hơn.
“Chủ tử không cần quá sợ hãi, ngài mà sợ tiểu chủ tử trong bụng cũng cảm nhận thấy, như vậy không tốt đúng không?” Chung ma ma đổi cách thức khuyên.
Phùng Liên Dung lập tức liền khôi phục bình thường, gật gật đầu: “Ma ma nói đúng, đứa nhỏ trong bụng ra tốt lắm, không có việc gì, ta hiện giờ cũng có khí lức mà.”
“Không phải vậy sao, chủ tử yên tâm bớt lo lắng đi.”
Hai người đang nói, Tri Xuân dẫn một người đến đây.
Chung ma ma thấy cách ăn mặc của người này không giống cung nhân liền biết là bà vú.
Tri Xuân nói: “Nương nương ngàn chọn vạn tuyển ra, thái hậu nương nương cũng gặp qua, quý nhân ngài nhìn một cái xem có vừa ý không.”
Phùng Liên Dung vừa hỏi, biết là cho đứa nhỏ bú sữa, trong lòng liền không rất thích.
Tuy rằng nàng cũng biết trong cung đều như vậy, đứa nhỏ đều có bà vú, không có ngược lại không có khả năng, nhưng nàng cũng không phải rất nguyện ý con mình đưa cho người khác cho ăn lớn lên. Nàng và ca ca không phải đều là uống sữa mẫu thân lớn lên sao, sao trong cung lại phiền toái như vậy.
“Không thể không cần à?” Nàng vẫn tồn chút hi vọng, hỏi Chung ma ma.
Chung ma ma lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết nói: “Không được, phải có bà vú.”
“Nhưng ta cũng có sữa mà.” Phùng Liên Dung nói, “Ta cho ăn không được sao?”
Chung ma ma khóe miệng giật giật, nhỏ giọng bên tai Phùng Liên Dung nói: “Cho ăn rồi sẽ không đẹp nữa, chủ tử, không phải nô tì nói ngài, chủ tử đời này chính là hầu hạ tốt Điện hạ, ngài đừng quên, trẻ con cả ngày muốn uống sữa, chủ tử còn có thể nhanh chóng đi qua? Cho dù chủ tử ít cho ăn, nhưng Tiểu chủ tử nhận thức sữa rồi sẽ không uống của người khác, vậy cũng không được.”
Phùng Liên Dung thở dài, quả nhiên vẫn không có biện pháp.
“Vậy ta uống sữa của nàng, được không?” Nàng bỗng nhiên lại hỏi.
Trong phòng tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.
Đều là con uống sữa, chủ tử uống cái gì a!
Phùng Liên Dung cũng có chút ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng nói: “Ta, ta chỉ nhìn thôi, không uống được không.”
Chung ma ma không nói gì, nhìn bà vú này.
Tri Xuân che miệng, có chút muốn cười.
Bà vú Du thị rất lạnh nhạt, khom người nói: “Vậy nô tì liền cho chủ tử nếm thử.”
Châu Lan vội mang cho nàng một cái bát.
Du thị cầm đi sang phòng khác, chỉ chốc lát sau, bưng non nửa bát dịch sữa tới.
Dịch sữa màu trắng đậm, ngửi một chút mùi cũng không có, dù Phùng Liên Dung không biết, cũng nhìn ra được đây là sữa tốt.”
Có điều nàng vẫn muốn uống một ngụm mới yên tâm, Phùng Liên Dung chần chờ một lát rồi đưa bát lên trên miệng, nhợt nhạt thưởng thức một ngụm.
Hương vị rất tốt, ngọt đạm đạm, nhưng không nồng đậm như sữa dê.
Nàng cầm chén đưa Chung ma ma: “Ma ma cũng nếm thử.”
Khóe miệng Chung ma ma lại giật giật, cố mà uống một ngụm, đại tán: “Tốt lắm, sữa này không tệ.” Bà hỏi bà vú, “Ngươi có mấy đứa nhỏ rồi?”
“Hai đứa.” Du thị được khen, cũng khá cao hứng, có điều giữa trán lại có đau buồn, dù sao con của chính mình còn chưa lớn, giờ vào cung cũng chỉ vì kiếm chút bạc.
Chung ma ma gật gật đầu, đối Phùng Liên Dung nói: “Liền nàng đi.”
Phùng Liên Dung lại nhìn Du thị, Du thị lớn lên mày rậm mắt to, trên người có hơi thở lanh lẹ, nàng cười nói: “Được, vậy thì ngươi, nhớ về sau mang đứa nhỏ cho tốt.”
Du thị đáp: “Dạ, chủ tử.”
Tri Xuân cáo lui, trở về bẩm báo Thái tử phi.
Thái tử phi nghe được Phùng Liên Dung còn uống sữa, thầm nghĩ đây là sợ bản thân hại đứa nhỏ của nàng? Cẩn thận như vậy, có điều hiện giờ nàng ta cũng không có tâm tư so đo với Phùng Liên Dung.
Nàng ta đang lo lắng cho tương lai của Thái tử.
Vốn Thái tử đang giám quốc rất tốt, ai biết được Hoàng thượng đột nhiên không quan tâm thân thể của chính mình, lại muốn một lần nữa chấp chính, đây không phải là sợ Thái tử đoạt quyền sao?
Có lẽ không lâu sau đó, không chừng Hoàng thượng còn muốn phế Thái tử, đây không phải là không có khả năng.
Thái tử phi rất sốt ruột, thậm chí còn viết thư về nhà mẹ đẻ, hi vọng phụ thân nàng ta cũng có chút chuẩn bị.
Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Phùng Liên Dung ngủ dậy, vừa mới ăn một cái bánh màn thầu bát bảo, bụng bắt đầu đau, Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu bà đỡ đến.
Bà đỡ hỏi: “Mới đau.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Bà đỡ nói: “Chờ một chút.”
Phùng Liên Dung ôm bụng, không thể tin được, nàng đang đau mà, còn kêu nàng đợi chút, lát nữa đứa nhỏ sinh ra thì sao đây!
Chung ma ma cũng là người có kinh nghiệm, an ủi: “Đừng sợ chủ tử, đây mới là bắt đầu thôi, ngài lúc này đau không tính là gì, lát nữa đau hơn mới là muốn sinh.”
Bà đỡ nói: “Đúng vậy, đừng hoảng hốt, đau không giống nhau, chủ tử lại kêu.” Bà đứng lên, phân phó mấy cung nhân, hoàng môn đi trắc điện chuẩn bị đồ sinh đứa nhỏ.
Không chút hoang mang, rất có phong phạm đại tướng.
Nhưng Phùng Liên Dung thầm muốn khóc, tuy rằng không phải rất đau, nàng cũng sợ a, lúc này nàng rất muốn mẫu thân ở bên người, rất nhớ phụ thân, ca ca.”
Thấy nàng ánh mắt hồng hồng, Chung ma ma vỗ tay nàng nói: “Chủ tử, không có chuyện gì, đừng sợ, khẳng định sẽ thuận lợi. Không phải bình thường Tiểu chủ tử ở trong bụng động sao, đây là muốn ra ngoài, ngài rất nhanh sẽ làm nương rồi, chủ tử.”
Phùng Liên Dung nghe bà an ủi, bỗng nhiên thấy Chung ma ma rất giống ngoại tổ mẫu của nàng, cẩn thận nhìn lại, thật là có chút giống. Ngoại tổ mẫu chính là như vậy, mặt tròn tròn, chung quanh khóe mắt đều là nếp nhăn, ánh mắt lại đặc biệt hiền lành, nàng nghĩ, lại cảm thấy an tâm hơn chút.
Tuy rằng không có người nhà ở, nhưng là Chung ma ma, mọi người bên cạnh đều đối nàng rất tốt, lát nữa nàng sinh, Thái tử khẳng định cũng sẽ biết, nàng không thể khiến bọn họ thất vọng được.
Phùng Liên Dung lại có dũng khí.
Đợi đến hơn hai canh giờ sau, Phùng Liên Dung mới đau hơn, Chung ma ma vội gọi người đỡ đến trắc điện.
Chỗ Hoàng thái hậu cũng nhận được tin tức.
“Lát nữa ngươi có Tôn nhi rồi.” Hoàng thái hậu hướng Hoàng hậu cười cười.
Hoàng hậu khom người: “Cũng chúc mừng mẫu hậu trở thành bà cố.”
Hoàng thái hậu nở nụ cười, đồng thời có chút cảm khái: “Ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới ta có thể sống đến từng tuổi này, bốn đời đồng đường, coi như khó có được!” Bà phân phó xuống, “Đợi lát nữa Phùng quý nhân sinh, mấy thứ này đều cầm đi thưởng đi.”
Hoàng hậu lười biếng đứng lên: “Vậy ta cũng phải đi nhìn lót đáy hòm của ta đây.”
“Cũng không thể quá nặng đâu, đừng làm Yên Nhi thương tâm.”
Hoàng hậu đáp lại một tiếng.
Thái tử phi mới là chính thê, cho nên Phùng quý nhân, tự nhiên sẽ không thưởng to, nhưng vì Thái tử khai chi tán diệp coi như có công lao, nên vẫn là có.
Đông cung trong chính điện, Thái tử đang ngồi không yên, nhiều lần muốn đi xem, đều nhịn xuống, do hắn là nam nhân, gia đình bình thường cũng không thích hợp, đừng nói hắn còn là Thái tử.
“Sao đến bây giờ vẫn còn chưa sinh ra nữa? Trời sắp tối rồi,” Hắn hỏi Nghiêm Chính, “Ngươi lại đi xem xem.”
Nghiêm Chính vừa đi, Thái tử phi đến đây.
“Điện hạ, đừng sốt ruột, đây không phải là bình thường liền sinh ra ngay được, thiếp thân nghe nói, có người nhanh thì ba bốn canh giờ, có người cả một ngày cũng không nhất định.”
Thái tử nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, sinh đứa nhỏ không phải rất đau sao, đau một ngày còn có thể được?
Nhìn sắc mặt này của hắn, Thái tử phi tự nhiên không quá cao hứng, nhưng lúc này nàng ta cũng không có khả năng ghen cái gì, dù sao Phùng quý nhân là đang sinh đứa nhỏ đâu, đây là chuyện lớn mà!
Làm không tốt, là muốn tai nạn chết người.
Nàng ta nói lời tốt đẹp: “Nghe Chu thái y nói, Phùng quý nhân thân thể rất khỏe mạnh, bà đỡ này lại là người có bản lĩnh, nghe nói chưa bao giờ từng thất thủ.”
Thái tử ừ một tiếng, ngồi xuống.
Thái tử phi nhìn đến tờ giấy Tuyên thành trên án thư của hắn, liền vươn tay cầm lên xem, chr thấy viết mấy cái tên, nàng ta cười nói: “Điện hạ tự đặt tên cho con?”
Không chỉ có nam hài, còn có nữ hài.
Có điều tình huống bình thường, con của Hoàng tử đều có Hoàng đế ban thưởng tên.
Thái tử phi thầm thở dài trong lòng, Thái tử không được Hoàng đế thích, đứa nhỏ này cũng nhất định vậy, trách không được chính hắn muốn lấy trước.
Thái tử cười nói: “Đúng vậy, chỉ là còn chưa định ra.”
Thái tử phi chỉ vào một cái tên trong đó nói: “Thiếp thân thấy tên này không tệ.”
Thái tử từ chối cho ý kiến: “Sau này hãy nói.”
Thái tử phi hơi không vui, đặt giấy tuyên thành lại chỗ cũ.
Nghiêm Chính rất nhanh liền trở lại, lần này là vẻ mặt tươi cười, từ xa đã kêu: “Điện hạ, chúc mừng Điện hạ, Phùng quý nhân bình an sinh hạ đứa nhỏ, là một nam hài!”
Thái tử mừng rỡ, nhấc chân liền đi về phía Giáng Vân các, Thái tử phi chỉ trì hoãn một lát, đi ra, bóng lưng hắn cũng không thấy.
Chung ma ma đang khen Phùng Liên Dung: “Chủ tử, ngài thật lợi hại, sinh nhanh như vậy, ngay cả bà đỡ cũng nói, vốn tưởng chủ tử sống an nhàn sung sướng, sẽ phải phí chút thời gian, ai ngờ thuận lợi như vậy.” Còn ôm đứa nhỏ cho nàng xem, “Vừa rồi uống chút nước ấm, nín khóc, chủ tử nhìn xem, đang ngủ này.”
Phùng Liên Dung khó hiểu: “Không uống sữa à?”
“Vừa sinh ra, không cần uống vội.”
Phùng Liên Dung a một tiếng, thăm dò nhìn đứa nhỏ.
Chỉ thấy làn da con hồng hồng, nhăn nhăn, ngũ quan nhìn qua không giống Thái tử, cũng không giống nàng, cũng không biết vì sao, nhìn rồi liền muốn hôn, nàng kêu chung ma ma bế lại gần hơn chút, nghiêng đầu hôn lên mặt con.
“Hoàn hảo, tóc đen này.” Cuối cùng bộ dáng này không sai.
Đang nói, Thái tử sải bước đi vào.
Chung ma ma lập tức liền đưa đứa nhỏ cho hắn xem.
Thái tử kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa nhỏ của chính mình, sao mặt hồng vậy nhỉ, hắn hỏi: “Như vậy không có chuyện gì sao? Mời thái y đến xem.”
Chung ma ma cười giải thích: “Điện hạ, vừa sinh ra đều là như vậy, chờ thêm đoạn thời gian nữa, ngũ quan mới rõ ràng, chậm rãi sẽ nhìn ra lớn lên là bộ dáng gì.”
Thái tử cười rộ lên: “Vậy ngươi ôm cẩn thận.”
Hắn đi xem Phùng Liên Dung.
Nàng nằm ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, có điều khi nhìn thấy hắn lại là cười hì hì, bộ dáng giống như không một chút bị chịu khổ.
Thái tử khó hiểu: “Không đau sao?”
“Đau chứ, kém chút ta đều đau đến ngất đi, giống như có người lấy dao cắt ta, từng miếng, giống như thật sự có miếng thịt từ trên người rơi xuống.”
Thái tử nghe được trái tim run lên, vội vàng nắm tay nàng nói: “Vất vả nàng, A Dung.”
Phùng Liên Dung lại cười: “Cũng không có gì, sinh đứa nhỏ đều phải đau, may mắn con không sao, chỉ là...” Nàng có chút áy náy, “Con bộ dáng không giống Điện hạ.”
Quả nhiên giống với suy nghĩ vừa rồi của hắn, Thái tử cười nói: “Vừa rồi ma ma nói, đoạn thời gian nữa lớn lên rồi khác thôi, chỉ là hiện giờ có chút khó coi.”
Phùng Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, nàng rất sợ đứa nhỏ không giống Thái tử, nam hài, giống cha thì tốt hơn.
Thái tử vươn tay vén lại tóc rối cho nàng, hỏi: “Ăn gì chưa?”
“Chưa ăn đâu.” Phùng Liên Dung sờ sờ bụng, “A, giờ mới thấy đói bụng, vừa rồi đau đến độ không biết đói, chỉ muốn ngủ thôi.”
Thái tử không cách nào tưởng tượng nàng sinh đứa nhỏ ra thế nào, vốn cho là hắn đến nàng nhất định sẽ khóc to, ai biết lại là bộ dáng không để tâm, giờ hắn mới phát hiện, Phùng Liên Dung có kiên cường mà hắn chưa từng biết.
“Mau đi lấy thức ăn lên, còn thất thần!” Hắn trách mắng.
Chung ma ma vội tiến lên: “Điện hạ, đi gọi rồi, do không biết khi nào chủ tử mới sinh, cho nên cũng không bưng đến trước thời gian, chắc là cũng sắp tới rồi.”
Thái tử thế này mới thôi.
Phùng Liên Dung cũng không muốn nói chuyện, chuyển đầu lại gần một chút, tựa vào trên cánh tay Thái tử.
Thái tử vuốt tóc nàng, chợt phát hiện tóc có chút ẩm, mới đầu hắn cho rằng nàng gội qua, giờ mới nghĩ đến, xác nhận là đau chảy mồ hôi, tóc cũng bị làm ẩm.
Đó là chảy bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu đau đây.
Thái tử khe khẽ thở dài, hận không thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Nhưng là hiện giờ nàng không dễ động.
Lúc này Thái tử phi đến đây, liếc mắt liền nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút tức giận.
Phùng Liên Dung nhìn thấy nàng, không dám làm càn, nhấc đầu về.
Thái tử vẫn ngồi, vị trí cánh tay không hề động, vẫn không nhúc nhích.
Thái tử phi hít sâu một hơi mới nói: “Con thiếp thân xem qua rồi, quả đúng là khỏe mạnh. Phùng quý nhân, ngươi dưỡng thân thể cho tốt, gần nhất cũng không cần đi lại, muốn ăn cái gì, cứ việc phái người nói một tiếng.”
Phùng Liên Dung vội tạ ơn Thái tử phi.
Thái tử phi cũng chỉ là tới cho có, biểu đạt quan tâm, thật ra nào có muốn nói chuyện với Phùng Liên Dung, nàng ta nhìn Thái tử: “Điện hạ cũng chớ quầy rầy Phùng quý nhân nghỉ ngơi.”
Thái tử ừ một tiếng, tuy rằng miễn cưỡng, nhưng vẫn phải cùng Thái tử phi đi một chuyến đến chỗ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng một chuyến mới được.
Hắn đứng lên, nhìn Phùng Liên Dung một cái: “Nàng ăn xong rồi ngủ một lát đi.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Hắn lại thêm một câu: “Lát nữa ta lại đến.”
Thái tử phi nghe, lén cắn răng.
Thái tử thế này mới cùng Thái tử phi rời đi